Dương Lạc nghĩ thầm, hy vọng đêm nay Giang Thành có thể ngủ một giấc thật ngon.

Dù sao vì vụ án này mà đã nhiều ngày rồi Giang Thành không thể nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Lạc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm nghe thì phát hiện là Phạm Minh vội vàng gọi tới.
“Alo? Pháp y Dương Lạc, Giang Thành đâu? Sao tôi gọi điện cho anh ấy không được?” Giọng Phạm Minh giống như rất gấp gáp.
Dương Lạc cũng hoang mang, chẳng lẽ hôm qua cho Giang Thành uống nhiều thuốc ngủ quá sao? Không phải chứ.
Dương Lạc vội vàng chạy vào phòng Giang Thành, đúng lúc Giang Thành đang tắm rửa.
Xem ra hôm qua ngủ khá ngon, vì vậy sáng sớm thức dậy đã có tinh thần sảng khoái.
Giang Thành từ phòng tắm bước ra ngoài thì thấy Dương Lạc ở trong phòng nên ngạc nhiên: “Cậu vào khi nào thế?”
“Vừa vào, đúng rồi, Phạm Minh gọi điện cho anh.

Hình như có việc gấp.” Dương Lạc nhàn nhạt nói.
“Vậy không cần gọi lại cho anh ta nữa, đến thẳng đội cảnh sát hình sự thôi.” Giang Thành vừa dứt lời thì nhanh chóng thay đồ rồi cùng Dương Lạc đến đội cảnh sát hình sự.
Khi đến đội cảnh sát hình sự, cảnh tượng trước mặt khiến hai người sợ ngây người.

Mới sáng sớm mà đội cảnh sát hình sự đã vô cùng bận rộn, giống như xảy ra chuyện lớn.
Dương Lạc tò mò nhìn vào bên trong, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh ta.
“Đó là ai nhỉ? Sao cảm giác bóng lưng quen lại như vậy?” Dương Lạc tò mò đi tới, nhìn sang hóa ra là Diệp Hồng.
“Diệp Hồng? Sao cô lại đến đây?” Dương Lạc tò mò hỏi.

Từ sau khi đến thành phố S, đây là lần đầu anh ta nhìn thấy Diệp Hồng.
Chỉ thấy trạng thái Diệp Hồng dường như không tốt lắm.

Dương Lạc đoán có lẽ là vì chuyện Phỉ Nhiễm bị bệnh lúc đó.
Do đó cô luôn cảm thấy áy náy, hơn nữa gần đây Giang Thành cũng không để ý đến Diệp Hồng.
Dương Lạc nghĩ đến đây, quay người nhìn Giang Thành.

Quả nhiên, Giang Thành thấy Diệp Hồng đến cũng không có phản ứng gì lớn, vẻ mặt dường như còn tỏ vẻ khó coi.
“Gần đây thành phố Trung Châu không có chuyện gì, vì vậy cục trưởng bảo tôi đến giúp các anh.” Diệp Hồng vội vàng nói.
Vừa nói vừa không quên nhìn sắc mặt Giang Thành.
“Bên này đã sắp kết án, cô đến làm gì? Đến cản trở sao?” Giang Thành tức giận nói, điều này khiến cho tình cảnh trở nên hết sức ngại ngùng.
“Giang Thành, sao anh có thể nói như vậy?” Dương Lạc biết Giang Thành vì chuyện của Phỉ Nhiễm mà ghi hận trong lòng đối với Diệp Hồng, nhưng cũng không thể nói như vậy.
Chỉ thấy Giang Thành tức giận nói: “Cậu không có con gái nên cậu không thể hiểu tâm trạng của tôi đâu.

Vậy nên tôi và cậu không còn gì để nói cả.”
Giang Thành dứt lời thì xoay người đi vào trong đội cảnh sát hình sự.
Dương Lạc và Diệp Hồng đứng nguyên tại chỗ.

Trong chốc lát không biết làm sao.
“Xem ra lần này anh ấy giận thật rồi, cô cũng đừng để trong lòng.

Qua mấy ngày là hết giận thôi.” Dương Lạc an ủi.
“Con người Giang Thành tôi hiểu rất rõ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho tôi hết lần này đến lần khác, lần này tôi đã làm quá rồi.” Diệp Hồng có lỗi muốn bật khóc.
Dương Lạc cũng cực kỳ khó xử, đã sớm khuyên bảo Diệp Hồng rất nhiều lần.

Không muốn để cô có ý đồ với Phỉ Nhiễm.

Lần này cô lại hại Phỉ Nhiễm thảm như vậy, haiz.
Dương Lạc không nói gì thêm, đưa Diệp Hồng vào đội cảnh sát hình sự.

Không ngờ so với bên ngoài, bên trong đội cảnh sát hình sự còn loạn hơn.
Đến bên cạnh Giang Thành, Dương Lạc vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Lạc vừa dứt lời, Phạm Minh vội vàng đi tới: “Các anh đã đến, đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngay tối hôm qua, ban đầu kẻ tình nghi Đại Bưu vẫn bình thường, nhưng về sau không biết tại sao đột nhiên bắt đầu lên cơn co giật.
Thậm chí miệng còn sùi bọt mép, thật sự dọa cả đội cảnh sát hình sự.
“Bây giờ người ở đâu?” Giang Thành gấp gáp hỏi.
“Đưa đi bệnh viện rồi, Lão Hổ và Báo Tử thì không có chuyện gì.

Tối qua tôi nhìn thấy dáng vẻ Đại Bưu thật sự rất kinh khủng.”
Giang Thành nghe vậy trong lòng nổi lên một linh cảm xấu: “Đi, đi bệnh viện.”

Phạm Minh nhanh chóng lái xe, bốn người lập tức đến bệnh viện thành phố S.
Gặp được bác sĩ của Đại Bưu, Giang Thành vội hỏi: “Người bệnh sao rồi? Là bị bệnh gì?”
Bác sĩ nghe vậy điềm tĩnh nói: “Vừa rồi đã chuyển qua phòng bệnh bình thường, người bệnh cần nghỉ ngơi.

Thật ra không có bệnh gì, chỉ là do ăn nhầm vôi bột dẫn đến dạ dày khó chịu.”
Nghe thấy lời bác sĩ Phạm Minh mông lung: “Vôi bột? Trong đội cảnh sát hình sự tại sao có thể có vôi bột?”
Giang Thành cũng cảm thấy tò mò, đột nhiên Giang Thành cảm thấy ở đây có gì đó sai sai: “Nhanh đưa chúng tôi đến chỗ phòng bệnh của Đại Bưu.”
Thấy Giang Thành vội vàng như vậy, Phạm Minh nói: “Anh yên tâm, ở cửa phòng bệnh có người của đội hình sự trông coi, Đại Bưu không sao.”
Nhưng Giang Thành vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng, kiên trì muốn đến phòng bệnh Đại Bưu.
Đến cửa phòng bệnh, giống như lời Phạm Minh nói, ở cửa thật sự có cảnh sát trông coi.
“Phạm nhân bên trong sao rồi?” Giang Thành vội hỏi.
“Chúng tôi vừa vào xem, rửa ruột rồi nhưng vẫn còn hôn mê, đang ngủ.” Viên cảnh sát thành thật đáp.
Nếu như Đại Bưu đang trong trạng thái ngủ say, bây giờ Giang Thành đi vào cũng không hỏi được gì.
Nhưng Giang Thành vẫn đẩy phòng bệnh đi vào, thấy Đại Bưu đang nằm trên giường, trên mặt trắng bệch không một giọt máu.
Giang Thành ra khỏi phòng bệnh, nghiêm túc nói: “Để ý anh ta, tuyệt đối không thể để cho anh chạy trốn hay là xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.”
Ngay sau đó Giang Thành nhanh chóng về đội cảnh sát hình sự, lấy camera ở chỗ phòng thẩm vấn Đại Bưu ra.
Đúng như lời Phạm Minh, lúc ban đầu Đại Bưu vẫn ổn, nhưng đột nhiên không biết vì sao toàn thân bắt đầu run rẩy miệng sùi bọt mép.
“Giang Thành, tôi nhớ bác sĩ nói Đại Bưu ăn vôi bột, nhưng gã lấy vôi bột từ đâu đây?” Phạm Minh tò mò hỏi.
“Anh đi kiểm tra thức ăn của Đại Bưu, xem bên trong có cái gì mờ ám không.” Giang Thành nói xong thì đi thẳng vào phòng thẩm vấn.
Bắt đầu cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, xem thử có gì tình huống lạ thường.
Một lát sau, Phạm Minh thong thả lấy đồ tới đây, nói: “Kiểm tra vụn thức ăn thừa cũng không có vôi bột!”
Nghe thấy Phạm Minh trả lời, Giang Thành ngẩn người.

Chẳng lẽ Đại Bưu tự nuốt vôi bột vào trong bụng sao?
Nhưng vôi bột này gã lấy từ đâu ra, Giang Thành nhớ kỹ lúc bị bắt thì ba người Đại Bưu không thể kịp chuẩn bị được.
Vì vậy trước lúc đến đội hình sự, Đại Bưu không thể chuẩn bị vôi bột trước được.
Điều làm cho người ta không nói được lời nào chính là tại sao Đại Bưu phải nuốt vôi bột, gã muốn làm cái gì?
Đúng lúc này Diệp Hồng ở đằng sau hoảng sợ nói: “Các anh qua đây xem!”
Giang Thành nghe vậy không hề phản ứng lại với Diệp Hồng, ngược lại Dương Lạc chạy tới: “Mặt… Mặt tường sao lại biến thành như vậy?”
Giang Thành nghe vậy nhanh chân đi tới, chỉ thấy mặt tường ở bên giường đã bị phá hư hết, giống như là có người cố ý làm vậy.
Giang Thành xem xét camera, trong camera Đại Bưu nằm trên giường, đúng lúc có thể sử dụng cơ thể của mình để che chắn, làm một số hành động mờ ám.
Hơn nữa Giang Thành phát hiện, mặt tường của đội cảnh sát hình sự bị thiếu một phần vôi bột chính là do Đại Bưu cạo xuống.
Vì vậy điều này cho thấy có thể khẳng định là Đại Bưu thông qua cách này để lấy được vôi bột sau đó tự ăn.
“Tại sao gã muốn ăn vôi bột?” Diệp Hồng tò mò hỏi: “Là để chính mình đến bệnh viện rồi rước họa vào người sao?”
Diệp Hồng vừa mới nói xong, Giang Thành và Phạm Minh hầu như cùng thốt lên: “Không xong, trúng kế!”
Dứt lời hai người rất nhanh chạy như điên về phía bệnh viện, viên cảnh sát ở cửa phòng bệnh thấy họ quay lại cũng ngẩn người.
“Bên trong có động tĩnh không?” Giang Thành vội hỏi.
“Không có chuyện gì, chúng tôi vừa rồi nhìn qua, còn đang ngủ.” Nhân viên cảnh sát thành thực trả lời.
“Sao vậy còn đang ngủ?” Giang Thành kinh ngạc, từ lúc vừa mới rời bệnh viện đến bây giờ cũng đã nửa giờ rồi, rửa ruột thôi mà cần ngủ lâu như vậy sao?
Nhận ra chuyện khác thường, Giang Thành vội vàng đẩy cửa ra.


Chỉ thấy lúc này Đại Bưu đang đắp chăn, đưa lưng về phía mọi người.
Thậm chí ngay cả hơi thở phập phồng cũng không có.

Giang Thành cảm thấy sai sai bèn đi tới bên cạnh Đại Bưu.
Nhẹ nhàng xốc chăn lên, sắc mặt Giang Thành trở nên hết sức khó coi.

Bên dưới chăn nào có ai, rõ ràng là dùng một cái chăn khác đặt trên giường để lừa viên cảnh sát ngoài cửa.
“Nguy rồi, Đại Bưu chạy rồi!” Giang Thành kêu lên, viên cảnh sát ngoài cửa xông vào: “Không thể, anh ta có thể chạy đi đâu được, chúng tôi canh giữ chặt lắm.”
Nghe vậy Phạm Minh liếc nhìn cửa sổ phòng bệnh bị mở ra, lại phát hiện viền cửa sổ có dấu vết bị giẫm đạp.
Hơn nữa phòng bệnh này ở tầng thứ hai, muốn từ cửa sổ chạy ra ngoài thật sự là dễ như trở bàn tay.
“Mau gọi điện cho đội.

Đại Bưu chạy rồi, toàn thành phố phòng bị và truy nã gã!” Phạm Minh vội nói.
“Chết tiệt, Đại Bưu lại có thể dùng cách này.

Bây giờ tôi xem như hiểu tại sao anh ta muốn ăn vôi bột rồi.” Giang Thành hung dữ nói.
Nếu Đại Bưu muốn chạy trốn, ở trong đội cảnh sát hình sự vốn không thể chạy trốn được.

Hơn nữa Đại Bưu cũng không thể bị chuyển đến nơi gã bị bắt được.
“Vì vậy, bệnh viện chính là nơi duy nhất Đại Bưu có thể ôm hy vọng, chỉ cần rời khỏi đội cảnh sát hình sự đến bệnh viện, gã sẽ có cơ hội chạy trốn.”
Giang Thành phân tích khiến người ở đây sợ ngây người, nhưng bây giờ Đại Bưu đã chạy rồi, cho dù hối hận cũng hết cách.
“Đi lấy camera bệnh viện, nhìn xem Đại Bưu chạy trốn về hướng nào.” Giang Thành vội nói.
Phạm Minh nghe vậy gật đầu: “Anh ta mặc quần áo bệnh nhân rất dễ làm người khác chú ý đến, lại vừa rửa ruột chắc hẳn sẽ không chạy quá xa đâu.”
Bốn người nhanh chóng đi tới phòng quan sát, lấy camera ở chỗ bên ngoài bệnh viện, nhưng camera chỉ có thể quay được tình huống đại khái, vốn không nhìn thấy tình hình tòa bệnh viện.
Hơn nữa camera bệnh viện có rất nhiều góc chết!
“Điều tra toàn bộ lối ra của bệnh viện.” Giang Thành vội vàng chỉ huy.
Nhưng bệnh viện tổng cộng có hai lối ra, cửa chính và cửa ra vào bãi đỗ xe.

Hai lối đều không thấy bóng hình Đại Bưu.
“Có lẽ nào Đại Bưu đi đường bãi đỗ xe rồi ngồi xe được sắp xếp trước để chạy trốn không?” Diệp Hồng ngập ngừng hỏi.
Nghe vậy, Phạm Minh gấp gáp nói: “Điều tra camera lối vào bãi đỗ xe xem có thể tìm thấy Đại Bưu không.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện