Giang Thành chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía đối diện, A Lãng cười ha ha một tiếng rồi ngồi xuống.
Sau đó, Giang Thanh gọi chủ quán bảo làm thêm mấy món cay Tứ Xuyên. Khẩu vị của A Lãng thiên về vùng duyên hải phía Đông Nam, còn Diệp Hồng thì lại là không cay không vui.
“Làm tí không?” A Lãng chỉ chỉ vào mấy kệ rượu trêи quầy hàng rồi hỏi.
Giang Thành lắc đầu: “Trong thời gian chấp hành nhiệm vụ công không được động vào mấy thứ này.’
“Nhiệm vụ công sao?” A Lãng cười khổ, xin ông chủ một chén rượu mơ, yên lặng vừa ăn cơm vừa uống rượu, nhìn lướt qua giống như một người sau khi thất tình đang ngồi uống rượu giải sầu.
Diệp Hồng sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của A Lãng thì trong lòng cũng thấy rất khó chịu. Rõ ràng trong lòng có tật giật mình nhưng vẫn dương dương tự đắc trước mặt cô ta và Giang Thành. Đúng là không coi bọn họ ra gì mà. Ngay khi cô ta muốn mở miệng nói thì thấy Giang Thành nhìn cô lắc lắc đầu.
“Uống ngụm canh trước đi!” Giang Thành có ý tốt đẩy chén canh đến trước mặt Diệp Hồng: “Ăn no rồi mới có sức làm việc.”
Nghe được hai chữ “làm việc”, cánh tay A Lãng cứng đờ, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại mấy phần.
Khoảng một lúc sau, cuối cùng A Lãng cũng ăn uống no nê, lấy một chiếc bật lửa vô cùng tinh xảo ra từ trong túi, khi cậu ta muốn rút một điếu thuốc ra thì sờ soạng khắp các túi chỉ thấy trống không. Đúng lúc này Giang Thành đưa một bao thuốc lá lên.
“Thử cái này xem!”
Đây là loại thuốc lá rẻ nhất trong quán, A Lãng rất tự nhiên mở bao thuốc ra, rút một điếu ra muốn đốt lên nhưng lại chú ý đến Diệp Hồng đang ngồi phía đối diện.
“Tôi muốn hút một điếu, cô không ngại chứ?” A Lãng lễ phép hỏi.
“Tuỳ cậu!” Diệp Hồng trả lời.
Sau khi hút xong một điếu, A Lãng bày ra một tư thế thả lỏng.
“Có vấn đề gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi đi, trừ hôm nay, về sau tôi chưa chắc sẽ trả lời đâu.” Thái độ kiêu căng này của A Lãng quả thật giống y như lúc đám Giang Thành anh tra hỏi phạm nhân, còn phạm nhân thì tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Giang Thành lạnh lùng nói: “Không phải tự cậu chủ động đến đây sao? Bây giờ là cậu muốn xin sự giúp đỡ từ cảnh sát chúng tôi chứ không phải chúng tôi chủ động tìm cậu đến hỗ trợ. Nếu như cậu không nói được những chuyện cần phải nói, tôi và đồng nghiệp còn có chuyện phải làm, không ở đây kéo dài thời gian nữa.”
Diệp Hồng rất ăn ý đi tìm ông chủ lão Hồ tính tiền, làm ra dáng vẻ muốn rời đi.
A Lãng hít sâu một hơi nói: “Anh có thể cho tôi nhìn qua tình trạng của cô bé được vớt từ dưới sông lên không?”
“Được!” Vừa nói Giang Thành vừa lấy một chồng ảnh chụp từ trong ba lô ra.
Tất cả những tấm ảnh này đều là trạng thái tử vong của Nhậm Kiều, bao gồm cả những vết hằn và những chi tiết khác đều được đánh dấu rõ ràng, còn bổ sung thêm một bản báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y.
Nhìn thấy nhiều đồ thế này, hai mắt A Lãng sáng lên, sau đó nhìn chằm chú vào Giang Thành.
Giang Thành khoát tay nói: “Cậu cũng không cần nghĩ rằng tôi nắm chắc mọi chuyện như Khổng Minh Gia Cát Lượng. Tôi mang theo những thứ này bên người chỉ là do cảm thấy trạng thái tử vong này quá đặc biệt, muốn đem những thứ này về nhà nghiên cứu một chút.”
“Ngược lại là do tôi nghĩ nhiều rồi!” Sau khi nói xong câu này, A Lãng cúi đầu nhìn ảnh chụp Nhậm Kiều. Lần này, cậu ta không bình luận về tấm ánh như lúc ban đầu nữa.
Diệp Hồng nói nhẹ bên tai Giang Thành: “Nếu bây giờ không đến công ty truyền thông Minh Vũ, rất có khả năng Dương Minh Vũ sẽ rời đi sau khi tan làm.”
Giang Thành nhìn đồng hồ một chút, đã là năm rưỡi rồi.
“Hôm nay đến đây thôi. Cô cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Diệp Hồng nhìn A Lãng một chút, sau đó nhìn Giang Thành gật gật đầu: “Được rồi, vậy anh cũng phải chú ý an toàn, đừng làm những chuyện quá mức nguy hiểm. Trực giác nói cho tôi biết, anh và người này quấy nhiễu cùng với nhau thì chẳng có gì tốt cả.”
“Tôi biết rồi.” Ánh mắt của Giang Thành vẫn luôn dừng trêи người A Lãng, với câu nói kia của Diệp Hồng chỉ là tiện miệng đáp lời. Điều này khiến cho Diệp Hồng không kìm được mà lắc đầu trong lòng. Tuy nói là đã quen với dáng vẻ lạnh lùng của Giang Thành nhưng ở một số thời điểm nhất định vẫn sẽ thấy rất tổn thương.
Diệp Hồng yên lặng rời đi. Cuối cùng thì A Lãng cũng bỏ đống ảnh chụp xuống: “Cảnh sát Giang có từng nghe đến giáo phái Doanh Nguyệt chưa?”
Nghe xong câu hỏi của A Lãng,, sắc mặt Giang Thanh thay đổi, trở nên lạnh lùng như thể có thể cạo được mấy cân sương lạnh từ đó xuống.
Giang Thành nào chỉ có biết đến phái Doanh Nguyệt thôi đâu, mà đơn giản phải là khắc cốt ghi tâm ở sâu trong lòng.
Đây chính là tổ chức lúc trước vợ anh - Văn Thư Nhã, đã từng nằm vùng trong đó. Đây là một tổ chức phi pháp dưới lớp áo của một tổ chức buôn bán trẻ em. Sau khi Văn Thư Nhã cung cấp đầy đủ bằng chứng, mười năm trước tổ chức này đã bị triệt phá bởi cảnh sát.
Lúc này A Lãng nhắc lại chuyện xưa khiến cho Giang Thành không khỏi hoài nghi cậu ta đã điều tra qua những chuyện liên quan đến mình. Dù sao thì trong mắt Giang Thành, A Lãng vẫn còn đang thuộc nhóm người cần phải đề phòng.
A Lãng không để ý đến thay đổi của anh, chỉ vào vết hằn dây trói trêи người Nhậm Kiều: “Dựa theo vết hằn này có thể phán đoán được tư thế bị trói trước khi chết của cô gái này.”
Nói xong, A Lãng đi đến quỳ xuống trước mặt Giang Thành, hai tay chắp trước ngực. Tư thế này nhìn như đang cầu xin, lại như là đang sám hối. Ký ức phủ bụi đã lâu của Giang Thanh dần mở ra một lỗ hổng.
Lão Hồ nhìn hai người một lúc, im lặng đi ra cửa treo một tấm bảng hôm nay tạm thời không kinh doanh. Sau đó bảo nhân viên phục vụ nghỉ sớm rồi đóng khoá của tiệm lại.
“Đứa bé này có dấu vết bị trói chặt chủ yếu ở trêи đùi, cổ tay, đầu vai và lưng, còn có cả dấu vết trói ở đùi trước và dưới đầu gối. Mấy cái này không phải được thực hiện bằng hành động bắt trói mà là dùng pháp thuật để trói.”
A Lãng nói xong thì đứng dậy, dáng vẻ Giang Thành rơi vào trầm tư.
Bởi vì một vài lý do đã định trước, theo lý thì đương nhiên bọn họ sẽ xét vết trói dây thừng này là do hành động bắt trói, lại thêm vết tích của trái tim hồng dẫn đường, nên đã bỏ qua những lời nói vừa rồi của A Lãng.
Một lát sau, Giang Thành cuối cùng cũng nhớ đến hành động vừa rồi A Lãng.
Mặc dù bề ngoài phái Doanh Nguyệt chỉ là một giáo hội không đứng đắn nhưng vì để khống chế toàn bộ thành viên nên cũng sẽ tiến hành tẩy não toàn bộ bọn họ. Động tác mà A Lãng làm, có tên là Triều Nguyệt.
Ngắm trăng trêи biển, ngắm thuỷ triều để gột rửa hết tội nghiệt trong lòng.
Mười năm trước cũng chính vì nghi thức Triều Nguyệt mà gặp phải thủy triều lên, không ít tín đồ của phái Doanh Nguyệt bị mất mạng. Vậy nên tổ chức này mới bị chú ý đến.
“Đến cùng thì cậu là ai? Nếu như chỉ là người bình thường, vụ án này cũng đã khép lại được mười năm rồi, phải là không nhớ rõ ràng mới đúng.”
A Lãng hít sâu một hơi rồi nói: “Đội trưởng Giang yên tâm đi. Anh chỉ cần biết tôi không phải người của phái Doanh Nguyệt là được. Anh cứ xem như tôi là người bị hại trong vụ án năm đó đi.”
Giang Thành lẳng lặng nhìn A Lãng, A Lãng cũng nhìn lại, không hề né tránh ánh mắt của anh. Hai người nhìn nhau trừng trừng khoảng năm phút, cuối cùng vẫn là Giang Thành phải thoả hiêp.
“Được rồi. Tạm thời tôi sẽ tin cậu là vô hại. Nhưng mà một khi phát hiện ra manh mối cậu phạm tội, tôi nhất định sẽ là người bắt cậu đầu tiên.”
A Lãng cười nói: “Yên tâm đi đội trưởng Giang. Tôi đã nói mình vẫn luôn là công dân tuân thủ pháp luật.”
Đang lúc nói chuyện, Giang Thành bỗng vươn tay về phía A Lãng, A Lãng có hơi sửng sốt rồi cũng vươn tay ra bắt tay thật chặt với Giang Thành.
“Đội trưởng Giang, nghe nói trong toàn bộ đơn vị thành phố Trung Châu chỉ có mỗi anh là người làm việc không hề theo khuôn mẫu cứng nhắc. Bây giờ xem ra đúng là như vậy.”
Giang Thành lạnh lùng nói: “Mặc dù không theo khuôn mẫu cứng nhắc nhưng vẫn phải tuân thủ pháp luật.”
Nói xong Giang Thành dừng lại một chút: “Bên phía gia đình Nhậm Kiều, người bạn kia của cậu có phải cũng là do cậu sắp xếp, rồi dùng chuyện này dẫn tôi đi tìm cậu đúng không?”
A Lãng nói: “Đội trưởng Giang cũng không cần nghĩ tôi giống như Khổng Minh Gia Cát Lượng có thể nắm chắc mọi thứ trong tay. Tất cả chuyện này chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
Dùng những lời Giang Thành đã nói để phản bác lại Giang Thành, điều này khiến cho A Lãng có cảm giác mình đã hòa nhau một ván, chỉ là sắc mặt của Giang Thành lại chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào.
Thật ra, sau khi nỗi ám ảnh được hình thành, chỉ một điều bình thường, chẳng hạn như lợi và hại, thiện và ác đều có thể đặt sang một bên. Đây chính là những điều mà Trương Minh Sơn lo lắng.
Ông sợ trong tương lai có một ngày, Giang Thành sẽ bị chính nỗi ám ảnh của mình huỷ hoại. Cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên ông mới ra sức tác hợp cho Giang Thành và Diệp Hồng. Đối với một người đàn ông mà nói, có gia đình tức là có trói buộc.
Chẳng qua là bây giờ Giang Thành trêи cơ bản chính là một cái đầu gỗ chưa chịu mở ra, hoặc nên nói là anh đã đóng kín nội tâm của mình lại, khiến cho người khác rất khó đi vào trong lòng anh.
Sau đó, Giang Thành và A Lãng không tiếp tục liên lạc nhiều với nhau nữa. Điều A Lãng muốn nói cũng đã nói xong, lấy một tấm ảnh đưa cho A Lãng, A Lãng lập tức bắt xe trở về nhà.
Sau khi Giang Thành rời khỏi quán ăn của lão Hồ, trời cũng đã tối, nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ.
Không đến công ty truyền thông Minh Vũ được nữa rồi, về phần khu chung cư Quang Minh kia, vì không muốn gây thêm rắc rối cho Trương Minh Sơn nữa nên cũng đành thôi. Ngay khi anh còn đang đứng ở cổng cục cảnh sát đắn đo, Dương Lạc từ phía đối diện đang đi về phía anh.
Nhìn thấy Giang Thành, Dương Lạc cũng hơi bất ngờ. Trong ấn tượng của anh ta, cho đến bây giờ Giang Thành chưa hề bày ra dáng vẻ không nơi nương tựa thế này.
“Đội trưởng Giang, thật là trùng hợp!” Dương Lạc đi đến bên cạnh Giang Thành: “Nghe nói vụ án anh đang điều tra đã đi vào ngõ cụt? Yên tâm đi, đội kiểm tra của chúng tôi vẫn rất có hiệu quả, bản báo cáo nhất định sẽ đưa đến tay anh trong thời gian sớm nhất.”
“Tôi vẫn luôn tin tưởng vào kỹ thuật của các cậu.” Giang Thành nở một nụ cười.
Dương Lạc bất ngờ, thầm nói; “Đã quen với dáng vẻ nghiêm túc kia của anh rồi, nụ cười này của anh thật sự là hơi kinh khủng đấy. Luôn có cảm giác tôi đang bị anh chú ý đến.”
“À…” Giang Thành hơi im lặng, nụ cười lấy lòng này của mình đã bị Dương Lạc vô tình rũ bỏ mất rồi.
Ngay lúc này, Dương Lạc giống như kẻ gian đang quan sát bốn phía, sau đó nói với Giang Thành: “Đi, hôm nay tôi dẫn đội trưởng Giang anh đi buông thả một lần nhé, được không?”
Giang Thành muốn lắc đầu từ chối, nhưng lại bị Dương Lạc kéo lại, vẫy một chiếc taxi rồi nhét Giang Thành vào trong xe.
Dương Lạc lên xe xong nói với tài xế: “Quán bar Nhiệt Độ!”
Sau khi nghe được điểm đến là quán bar Nhiệt Độ, Giang Thành cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ từ chối.
“Tôi nhớ cậu đã nói rằng cậu đã gặp được Dương Minh Vũ ở quán bar Nhiệt Độ mà!” Giang Thành mở miệng nói.
Dương Lạc trả lời: “Đúng vậy. Tên kia đúng là rất được hoan nghênh. Tuổi nhỏ tiền nhiều, mới tốt nghiệp được ba năm đã tự mình lập nghiệp, rồi trở thành một trong mười thanh niên xuất sắc của thành phố Trung Châu. Tên này thật sự đúng là thiên tài rất khó lường.”
Câu nói này của Dương Lạc có hơi chua chát, Giang Thành thuận miệng đáo một câu: “Có lẽ là được người tốt hỗ trợ. Dù sao thì muốn thành công cũng phải đủ thiên thời địa lợi nhân hoà.”
Vừa nói xong, trong lòng Giang Thành khẽ dậy sóng. Anh nhớ đến những chuyện đã nói cùng với A Lãng hôm nay. Nếu như cách nói của A Lãng là đúng, vậy thì một trong hai người Dương Minh Vũ hoặc Dương Minh Hạo có một người là tín đồ của phái Doanh Nguyệt.
Sau đó, Giang Thanh gọi chủ quán bảo làm thêm mấy món cay Tứ Xuyên. Khẩu vị của A Lãng thiên về vùng duyên hải phía Đông Nam, còn Diệp Hồng thì lại là không cay không vui.
“Làm tí không?” A Lãng chỉ chỉ vào mấy kệ rượu trêи quầy hàng rồi hỏi.
Giang Thành lắc đầu: “Trong thời gian chấp hành nhiệm vụ công không được động vào mấy thứ này.’
“Nhiệm vụ công sao?” A Lãng cười khổ, xin ông chủ một chén rượu mơ, yên lặng vừa ăn cơm vừa uống rượu, nhìn lướt qua giống như một người sau khi thất tình đang ngồi uống rượu giải sầu.
Diệp Hồng sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của A Lãng thì trong lòng cũng thấy rất khó chịu. Rõ ràng trong lòng có tật giật mình nhưng vẫn dương dương tự đắc trước mặt cô ta và Giang Thành. Đúng là không coi bọn họ ra gì mà. Ngay khi cô ta muốn mở miệng nói thì thấy Giang Thành nhìn cô lắc lắc đầu.
“Uống ngụm canh trước đi!” Giang Thành có ý tốt đẩy chén canh đến trước mặt Diệp Hồng: “Ăn no rồi mới có sức làm việc.”
Nghe được hai chữ “làm việc”, cánh tay A Lãng cứng đờ, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại mấy phần.
Khoảng một lúc sau, cuối cùng A Lãng cũng ăn uống no nê, lấy một chiếc bật lửa vô cùng tinh xảo ra từ trong túi, khi cậu ta muốn rút một điếu thuốc ra thì sờ soạng khắp các túi chỉ thấy trống không. Đúng lúc này Giang Thành đưa một bao thuốc lá lên.
“Thử cái này xem!”
Đây là loại thuốc lá rẻ nhất trong quán, A Lãng rất tự nhiên mở bao thuốc ra, rút một điếu ra muốn đốt lên nhưng lại chú ý đến Diệp Hồng đang ngồi phía đối diện.
“Tôi muốn hút một điếu, cô không ngại chứ?” A Lãng lễ phép hỏi.
“Tuỳ cậu!” Diệp Hồng trả lời.
Sau khi hút xong một điếu, A Lãng bày ra một tư thế thả lỏng.
“Có vấn đề gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi đi, trừ hôm nay, về sau tôi chưa chắc sẽ trả lời đâu.” Thái độ kiêu căng này của A Lãng quả thật giống y như lúc đám Giang Thành anh tra hỏi phạm nhân, còn phạm nhân thì tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Giang Thành lạnh lùng nói: “Không phải tự cậu chủ động đến đây sao? Bây giờ là cậu muốn xin sự giúp đỡ từ cảnh sát chúng tôi chứ không phải chúng tôi chủ động tìm cậu đến hỗ trợ. Nếu như cậu không nói được những chuyện cần phải nói, tôi và đồng nghiệp còn có chuyện phải làm, không ở đây kéo dài thời gian nữa.”
Diệp Hồng rất ăn ý đi tìm ông chủ lão Hồ tính tiền, làm ra dáng vẻ muốn rời đi.
A Lãng hít sâu một hơi nói: “Anh có thể cho tôi nhìn qua tình trạng của cô bé được vớt từ dưới sông lên không?”
“Được!” Vừa nói Giang Thành vừa lấy một chồng ảnh chụp từ trong ba lô ra.
Tất cả những tấm ảnh này đều là trạng thái tử vong của Nhậm Kiều, bao gồm cả những vết hằn và những chi tiết khác đều được đánh dấu rõ ràng, còn bổ sung thêm một bản báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y.
Nhìn thấy nhiều đồ thế này, hai mắt A Lãng sáng lên, sau đó nhìn chằm chú vào Giang Thành.
Giang Thành khoát tay nói: “Cậu cũng không cần nghĩ rằng tôi nắm chắc mọi chuyện như Khổng Minh Gia Cát Lượng. Tôi mang theo những thứ này bên người chỉ là do cảm thấy trạng thái tử vong này quá đặc biệt, muốn đem những thứ này về nhà nghiên cứu một chút.”
“Ngược lại là do tôi nghĩ nhiều rồi!” Sau khi nói xong câu này, A Lãng cúi đầu nhìn ảnh chụp Nhậm Kiều. Lần này, cậu ta không bình luận về tấm ánh như lúc ban đầu nữa.
Diệp Hồng nói nhẹ bên tai Giang Thành: “Nếu bây giờ không đến công ty truyền thông Minh Vũ, rất có khả năng Dương Minh Vũ sẽ rời đi sau khi tan làm.”
Giang Thành nhìn đồng hồ một chút, đã là năm rưỡi rồi.
“Hôm nay đến đây thôi. Cô cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Diệp Hồng nhìn A Lãng một chút, sau đó nhìn Giang Thành gật gật đầu: “Được rồi, vậy anh cũng phải chú ý an toàn, đừng làm những chuyện quá mức nguy hiểm. Trực giác nói cho tôi biết, anh và người này quấy nhiễu cùng với nhau thì chẳng có gì tốt cả.”
“Tôi biết rồi.” Ánh mắt của Giang Thành vẫn luôn dừng trêи người A Lãng, với câu nói kia của Diệp Hồng chỉ là tiện miệng đáp lời. Điều này khiến cho Diệp Hồng không kìm được mà lắc đầu trong lòng. Tuy nói là đã quen với dáng vẻ lạnh lùng của Giang Thành nhưng ở một số thời điểm nhất định vẫn sẽ thấy rất tổn thương.
Diệp Hồng yên lặng rời đi. Cuối cùng thì A Lãng cũng bỏ đống ảnh chụp xuống: “Cảnh sát Giang có từng nghe đến giáo phái Doanh Nguyệt chưa?”
Nghe xong câu hỏi của A Lãng,, sắc mặt Giang Thanh thay đổi, trở nên lạnh lùng như thể có thể cạo được mấy cân sương lạnh từ đó xuống.
Giang Thành nào chỉ có biết đến phái Doanh Nguyệt thôi đâu, mà đơn giản phải là khắc cốt ghi tâm ở sâu trong lòng.
Đây chính là tổ chức lúc trước vợ anh - Văn Thư Nhã, đã từng nằm vùng trong đó. Đây là một tổ chức phi pháp dưới lớp áo của một tổ chức buôn bán trẻ em. Sau khi Văn Thư Nhã cung cấp đầy đủ bằng chứng, mười năm trước tổ chức này đã bị triệt phá bởi cảnh sát.
Lúc này A Lãng nhắc lại chuyện xưa khiến cho Giang Thành không khỏi hoài nghi cậu ta đã điều tra qua những chuyện liên quan đến mình. Dù sao thì trong mắt Giang Thành, A Lãng vẫn còn đang thuộc nhóm người cần phải đề phòng.
A Lãng không để ý đến thay đổi của anh, chỉ vào vết hằn dây trói trêи người Nhậm Kiều: “Dựa theo vết hằn này có thể phán đoán được tư thế bị trói trước khi chết của cô gái này.”
Nói xong, A Lãng đi đến quỳ xuống trước mặt Giang Thành, hai tay chắp trước ngực. Tư thế này nhìn như đang cầu xin, lại như là đang sám hối. Ký ức phủ bụi đã lâu của Giang Thanh dần mở ra một lỗ hổng.
Lão Hồ nhìn hai người một lúc, im lặng đi ra cửa treo một tấm bảng hôm nay tạm thời không kinh doanh. Sau đó bảo nhân viên phục vụ nghỉ sớm rồi đóng khoá của tiệm lại.
“Đứa bé này có dấu vết bị trói chặt chủ yếu ở trêи đùi, cổ tay, đầu vai và lưng, còn có cả dấu vết trói ở đùi trước và dưới đầu gối. Mấy cái này không phải được thực hiện bằng hành động bắt trói mà là dùng pháp thuật để trói.”
A Lãng nói xong thì đứng dậy, dáng vẻ Giang Thành rơi vào trầm tư.
Bởi vì một vài lý do đã định trước, theo lý thì đương nhiên bọn họ sẽ xét vết trói dây thừng này là do hành động bắt trói, lại thêm vết tích của trái tim hồng dẫn đường, nên đã bỏ qua những lời nói vừa rồi của A Lãng.
Một lát sau, Giang Thành cuối cùng cũng nhớ đến hành động vừa rồi A Lãng.
Mặc dù bề ngoài phái Doanh Nguyệt chỉ là một giáo hội không đứng đắn nhưng vì để khống chế toàn bộ thành viên nên cũng sẽ tiến hành tẩy não toàn bộ bọn họ. Động tác mà A Lãng làm, có tên là Triều Nguyệt.
Ngắm trăng trêи biển, ngắm thuỷ triều để gột rửa hết tội nghiệt trong lòng.
Mười năm trước cũng chính vì nghi thức Triều Nguyệt mà gặp phải thủy triều lên, không ít tín đồ của phái Doanh Nguyệt bị mất mạng. Vậy nên tổ chức này mới bị chú ý đến.
“Đến cùng thì cậu là ai? Nếu như chỉ là người bình thường, vụ án này cũng đã khép lại được mười năm rồi, phải là không nhớ rõ ràng mới đúng.”
A Lãng hít sâu một hơi rồi nói: “Đội trưởng Giang yên tâm đi. Anh chỉ cần biết tôi không phải người của phái Doanh Nguyệt là được. Anh cứ xem như tôi là người bị hại trong vụ án năm đó đi.”
Giang Thành lẳng lặng nhìn A Lãng, A Lãng cũng nhìn lại, không hề né tránh ánh mắt của anh. Hai người nhìn nhau trừng trừng khoảng năm phút, cuối cùng vẫn là Giang Thành phải thoả hiêp.
“Được rồi. Tạm thời tôi sẽ tin cậu là vô hại. Nhưng mà một khi phát hiện ra manh mối cậu phạm tội, tôi nhất định sẽ là người bắt cậu đầu tiên.”
A Lãng cười nói: “Yên tâm đi đội trưởng Giang. Tôi đã nói mình vẫn luôn là công dân tuân thủ pháp luật.”
Đang lúc nói chuyện, Giang Thành bỗng vươn tay về phía A Lãng, A Lãng có hơi sửng sốt rồi cũng vươn tay ra bắt tay thật chặt với Giang Thành.
“Đội trưởng Giang, nghe nói trong toàn bộ đơn vị thành phố Trung Châu chỉ có mỗi anh là người làm việc không hề theo khuôn mẫu cứng nhắc. Bây giờ xem ra đúng là như vậy.”
Giang Thành lạnh lùng nói: “Mặc dù không theo khuôn mẫu cứng nhắc nhưng vẫn phải tuân thủ pháp luật.”
Nói xong Giang Thành dừng lại một chút: “Bên phía gia đình Nhậm Kiều, người bạn kia của cậu có phải cũng là do cậu sắp xếp, rồi dùng chuyện này dẫn tôi đi tìm cậu đúng không?”
A Lãng nói: “Đội trưởng Giang cũng không cần nghĩ tôi giống như Khổng Minh Gia Cát Lượng có thể nắm chắc mọi thứ trong tay. Tất cả chuyện này chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
Dùng những lời Giang Thành đã nói để phản bác lại Giang Thành, điều này khiến cho A Lãng có cảm giác mình đã hòa nhau một ván, chỉ là sắc mặt của Giang Thành lại chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào.
Thật ra, sau khi nỗi ám ảnh được hình thành, chỉ một điều bình thường, chẳng hạn như lợi và hại, thiện và ác đều có thể đặt sang một bên. Đây chính là những điều mà Trương Minh Sơn lo lắng.
Ông sợ trong tương lai có một ngày, Giang Thành sẽ bị chính nỗi ám ảnh của mình huỷ hoại. Cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên ông mới ra sức tác hợp cho Giang Thành và Diệp Hồng. Đối với một người đàn ông mà nói, có gia đình tức là có trói buộc.
Chẳng qua là bây giờ Giang Thành trêи cơ bản chính là một cái đầu gỗ chưa chịu mở ra, hoặc nên nói là anh đã đóng kín nội tâm của mình lại, khiến cho người khác rất khó đi vào trong lòng anh.
Sau đó, Giang Thành và A Lãng không tiếp tục liên lạc nhiều với nhau nữa. Điều A Lãng muốn nói cũng đã nói xong, lấy một tấm ảnh đưa cho A Lãng, A Lãng lập tức bắt xe trở về nhà.
Sau khi Giang Thành rời khỏi quán ăn của lão Hồ, trời cũng đã tối, nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ.
Không đến công ty truyền thông Minh Vũ được nữa rồi, về phần khu chung cư Quang Minh kia, vì không muốn gây thêm rắc rối cho Trương Minh Sơn nữa nên cũng đành thôi. Ngay khi anh còn đang đứng ở cổng cục cảnh sát đắn đo, Dương Lạc từ phía đối diện đang đi về phía anh.
Nhìn thấy Giang Thành, Dương Lạc cũng hơi bất ngờ. Trong ấn tượng của anh ta, cho đến bây giờ Giang Thành chưa hề bày ra dáng vẻ không nơi nương tựa thế này.
“Đội trưởng Giang, thật là trùng hợp!” Dương Lạc đi đến bên cạnh Giang Thành: “Nghe nói vụ án anh đang điều tra đã đi vào ngõ cụt? Yên tâm đi, đội kiểm tra của chúng tôi vẫn rất có hiệu quả, bản báo cáo nhất định sẽ đưa đến tay anh trong thời gian sớm nhất.”
“Tôi vẫn luôn tin tưởng vào kỹ thuật của các cậu.” Giang Thành nở một nụ cười.
Dương Lạc bất ngờ, thầm nói; “Đã quen với dáng vẻ nghiêm túc kia của anh rồi, nụ cười này của anh thật sự là hơi kinh khủng đấy. Luôn có cảm giác tôi đang bị anh chú ý đến.”
“À…” Giang Thành hơi im lặng, nụ cười lấy lòng này của mình đã bị Dương Lạc vô tình rũ bỏ mất rồi.
Ngay lúc này, Dương Lạc giống như kẻ gian đang quan sát bốn phía, sau đó nói với Giang Thành: “Đi, hôm nay tôi dẫn đội trưởng Giang anh đi buông thả một lần nhé, được không?”
Giang Thành muốn lắc đầu từ chối, nhưng lại bị Dương Lạc kéo lại, vẫy một chiếc taxi rồi nhét Giang Thành vào trong xe.
Dương Lạc lên xe xong nói với tài xế: “Quán bar Nhiệt Độ!”
Sau khi nghe được điểm đến là quán bar Nhiệt Độ, Giang Thành cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ từ chối.
“Tôi nhớ cậu đã nói rằng cậu đã gặp được Dương Minh Vũ ở quán bar Nhiệt Độ mà!” Giang Thành mở miệng nói.
Dương Lạc trả lời: “Đúng vậy. Tên kia đúng là rất được hoan nghênh. Tuổi nhỏ tiền nhiều, mới tốt nghiệp được ba năm đã tự mình lập nghiệp, rồi trở thành một trong mười thanh niên xuất sắc của thành phố Trung Châu. Tên này thật sự đúng là thiên tài rất khó lường.”
Câu nói này của Dương Lạc có hơi chua chát, Giang Thành thuận miệng đáo một câu: “Có lẽ là được người tốt hỗ trợ. Dù sao thì muốn thành công cũng phải đủ thiên thời địa lợi nhân hoà.”
Vừa nói xong, trong lòng Giang Thành khẽ dậy sóng. Anh nhớ đến những chuyện đã nói cùng với A Lãng hôm nay. Nếu như cách nói của A Lãng là đúng, vậy thì một trong hai người Dương Minh Vũ hoặc Dương Minh Hạo có một người là tín đồ của phái Doanh Nguyệt.
Danh sách chương