Điều này khiến Giang Thành có chút bất an, lẽ nào hôm qua bà chủ lén lút gặp chồng cũ, vì thế bây giờ chồng cũ của bà chạy trốn rồi?
Nhưng nghĩ đến đây thì Giang Thành lại lắc đầu, nếu như bà chủ bao che cho chồng cũ của mình vậy thì bà chủ sẽ trở thành người bị tình nghi giết người.

Huống chi bà chủ bây giờ chỉ mong mau chóng ly hôn với ông ta để ở bên đầu bếp, cho nên sao có thể lựa chọn che chở cho chồng cũ mà khiến bản thân rơi vào nguy hiểm chứ?
Nhưng mà khách lần lượt đến quán cơm Hòa Bình để ăn nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng của người mặc đồ đen.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có một người mặc đồ đen thần bí, đội mũ bước vào, Giang Thành nhìn kĩ, chính là người mặc đồ đen mà anh vẫn luôn gặp phải hai ngày trước đó, chồng trước của bà chủ.

“Ông ta đến rồi.

” Giang Thành nhỏ giọng nói, Dượng Lạc và Phạm Minh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần bà chủ gọi ông ta vào sau bếp liền lập tức bắt giữ ông ta.

Bà chủ ra hiệu bằng mắt với đám người Giang Thành đang đứng chờ người rồi lặng lẽ đi đến trước mặt người mặc đồ đen: “Sao ông lại đến đây rồi?”
Chỉ thấy người mặc đồ đen nhìn trái nhìn phải như là để chắc chắn xung quanh an toàn, thấy rằng xung quanh không ai khả nghi mới tháo mũ xuống.

“Mỗi ngày tôi đến thì mỗi ngày bà đều hỏi, lẽ nào bà hỏi nhiều một câu thì ngày mai tôi sẽ không đến đây ăn cơm nữa sao?” Người áo đen khiêu khích nói.

“Tôi nói cho ông nghe, tốt nhất là ông đừng có gây sự ở quán cơm, nếu không thì…” Bà chủ nghiến răng nghiến lợi nói với người mặc áo đen.

“Nếu không? Nếu không thì sao, tôi nói bà nghe, tôi với bà bây giờ vẫn chưa có ly hôn vì thế tôi vẫn là chồng của bà, cái quán này vẫn có một phần của tôi, tôi vẫn chưa đưa ra yêu cầu nào quá đáng với bà đã là rất tốt rồi.


Trong mắt người mặc áo đen tràn ngập sự chán ghét đối với bà chủ, Giang Thành nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét đó.

“Ông quên đi ý nghĩ ấy đi, quán cơm này là do một tay tôi thành lập nên, ông tốt nhất là đừng có ý định gì với nó, ông đừng có dồn người hiền lành đến đường cùng.



Nghe thấy lời bà chủ nói, người mặc áo đen lại cười suồng sã, khiến cho nhiều người đang ăn ở xung quanh phải quay qua nhìn qua ông ta.

“Bà mà là người hiền lành, vậy trên đời này chẳng phải sẽ không còn trộm nữa rồi, đừng tưởng rằng tôi không biết bà với tên đầu bếp chết tiệt kia đang giở trò sau lưng tôi.


Sau khi nghe thấy lời bà chủ và chồng cũ nói chuyện, Giang Thành liền lặng lẽ quay đầu qua nhìn vị đầu bếp đang làm đồ ăn một cái.

Lẽ nào trước đó bà chủ đã ngoại tình với đầu bếp cho nên mới muốn ly hôn với chồng cũ?
Giang Thành đang trong lúc suy nghĩ, Phạm Minh liền đẩy cánh tay của Giang Thần ý bảo anh đừng thất thần, bởi vì bà chủ bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ đưa ông ta vào sau bếp.

Đúng như dự đoán, chỉ thấy bà chủ nói với người mặc đồ đen: “Ông nếu muốn ăn thì ra sau bếp ăn, đừng có ở đây ảnh hưởng việc làm ăn của tôi, mau theo tôi ra sau bếp đi.

” Bà chủ nói xong liền đứng dậy đi về phía sau.

Người mặc áo đen nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi theo bà chủ vào sau bếp.

Bà chủ vén màn đi vào trước, mà lúc này ba người Giang Thành Dương Lạc và Phạm Minh đang ẩn nấp ở sau cửa.

Chờ đến lúc người mặc áo đen xốc màn cửa đi vào, Giang Thành nhanh chóng bắt lấy cánh tay của ông ta, còn Phạm Minh thì khống chế tay còn lại ra sau lưng, chế ngự ông ta trên mặt đất.

“Mấy người là ai mấy người muốn làm gì tôi, còn không mau thả tôi ra.

” Người mặc đồ đen quỳ trên đất gào thét hoàn toàn không nhìn thấy được sau lưng rốt cuộc là ai đang bắt mình.

“Mấy cậu mau dán miệng ông ta lại tránh ảnh hưởng tới quán của tôi, phía sân sau có một căn phòng nhỏ, mấy cậu mau chóng đem ông ta đến đó đi.

” Bà chủ căng thẳng nói, rồi đem giẻ lau nhét vào miệng của ông ta.

Dương Lạc thấy thế, ghê tởm mà muốn ói ra luôn, bởi vì vừa nãy Dương Lạc nhìn thấy đầu bếp vừa dùng giẻ lau này để lau giày của mình.

Giang Thành và Phạm Minh đưa người mặc áo đen đến giữa sân.

Giang Thành mở lời trước: “Ông có phải là chồng trước của bà chủ không? Ông tên gì.

"
“Mày hỏi tên ông đây làm gì, bọn mày là ai mà lại dám con mẹ nó bắt cóc tao, biết tao là ai không hả?” Người mặc đồ đen hung hăng nói.

Phạm Minh nghe thấy ông ta càn quấy như vậy,  liền có chút tức giận quăng cái mũ của ông ta xuống dưới đất: “Tốt, ông nói thử xem ông là ai mà có thể dọa chết chúng tôi.


Người mặc áo đen thấy ba người Phạm Minh Giang Thành và Dương Lạc có khí chất không giống người thường, sự vênh váo vừa nãy liền lập tức thay bằng sự sợ sệt.

“Mấy anh có việc gì thì chúng ta từ từ nói làm gì phải bắt tôi chứ.


“Hỏi ông cái gì thì trả lời cái đó, nói tên ông là gì, tại sao mỗi ngày đều đến đây, ông đến cùng là muốn làm gì?” Phạm Minh có hơi nóng vội, vừa hỏi liền hỏi rất nhiều vấn đề.

Người mặc áo đen lo lắng một người không thể địch lại ba người, cũng không biết ba người này muốn làm gì liền thành thật mà nói ra tên của mình.


Ông ta chính là chồng cũ của bà chủ Vương Tứ Hải, tuy trên danh nghĩa thì hai người vẫn chưa ly hôn.

Nhưng hai người đã sớm không ở chung với nhau rồi.

“Nhưng mà mấy anh bắt tôi để làm gì?” Vương Tứ Hải có chút lo lắng hỏi.

Giang Thành nghĩ một chút liền lấy thẻ cảnh sát từ trong ngực ra đưa tới trước mặt Vương Tứ Hải: “Chúng tôi bây giờ nghi ngờ ông có liên quan tới án giết người, bây giờ tôi hỏi cái gì ông đều phải thành thật trả lời.


Thì ra ba người trước mặt lại là cảnh sát của đội hình sự Vương Tứ Hải vừa xem xong, liền trở nên hoảng sợ, hai chân không ngừng run lên.

“Giết người cái gì, tôi không biết, có liên quan gì đến tôi đâu, tôi không có giết người, tôi vô tội mà.

” Vương Tứ Hải vội vàng mở miệng nói.

“Một tuần trước, chúng tôi phát hiện một đoạn cánh tay bị đứt ở trạm xử lý rác, thông qua điều tra, thì cánh tay được phát hiện từ quán cơm Hòa Bình này.

” Giang Thành vừa nói, liền lấy ra một bức ảnh, trong bức ảnh chính là đoạn cánh tay bị đứt.

“Chủ nhân của cánh tay này là Lan Lan, ông còn có ấn tượng không?”
“Cánh tay? Lan Lan? Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết hết, tôi cũng không quen biết người này, tôi cũng không biết chuyện cánh tay bị đứt kia là sao cả, anh nên đi tìm bà chủ kia đi, tìm tôi làm gì.

” Vương Tứ Hải một mực chối bỏ.

“Nhưng mà, theo như chúng tôi điều tra, đoạn cánh tay này đột nhiên xuất hiện vào sáng sớm ở quán cơm Hòa Bình, mà chỉ có ông mới có thể tự do ra vào quán.

Ông còn dám nói cánh tay này không phải là ông để ở đây?” Phạm Minh không kiên nhẫn nói.

“Thật sự không phải tôi mà, tôi không biết gì hết, mấy anh có chứng cứ không?” Vương Tứ Hải tựa hồ có chút trở trò.

“Đương nhiên có chứng cứ rồi!” Ngay lúc đám người Giang Thành không biết làm sao để vặn hỏi thì bà chủ lại đột nhiên có mặt.

“Mụ đàn bà thối tha như bà thì lại có chứng cứ gì, bà đừng cho mà vu oan cho tôi, tôi thấy là bà không còn muốn ly hôn nữa rồi.

” Vương Tứ Hải rống to vào mặt bà chủ.

Nhưng bà chủ không thèm quan tâm ông ta mà trực tiếp nhìn Giang Thành nói: “Hôm qua bởi vì tôi quá căng thẳng, nên đã bỏ sót một chi tiết, sau bếp của quán chúng tôi có camera giám sát.


Bà nói xong, mở ba lô đang đeo phía sau ra, lấy ra một cái laptop: “Trong đây có video của camera giám sát ở sau bếp, có thể thấy rõ ràng được Vương Tứ Hải vào hôm đó, lén lút chuồn vào bếp của quán cơm.


Giang Thành vừa nghe liền nhíu mày, nếu có camera thì tại sao Giang Thành lại không phát hiện ra?
Giang Thành đá mắt ra hiệu Dương Lạc đi ra giữa sân xem xem thật sự có lắp camera không.

Dương Lạc gật đầu đi đến giữa sân xem xét một vòng, đúng là tìm thấy được một cái camera, nhưng nó được lắp trong góc dưới mái hiên, nếu như nhìn không kĩ thì thật sự sẽ không thấy được.

Bà chủ mở video giám sát rồi đối chiếu thời gian, rõ ràng có thể thấy được Vương Tứ Hải vào năm sáu giờ sáng ngày hôm đó, xách theo một túi ni lông đen đi vào phòng bếp của quán cơm.


Chỉ thấy sắc mặt Vương Tứ Hải bây giờ đã trở nên cực kì khó coi.

Mà trong video giám sát cũng có thể thấy rõ ràng bà chủ sau khi đến phòng bếp rồi mở túi ni lông đen đó ra liền bị dọa cho cực kỳ hoảng sợ mà ngã xuống đất không dậy nổi.

“Copy cho tôi đoạn video này, đây là đoạn chứng cứ rất quan trọng.

” Giang Thành nói với bà chủ.

Nhưng Phạm Minh lại nhíu mày, nếu như nói ở đây vẫn luôn có camera giám sát, vậy thì sau khi bà chủ phát hiện đoạn cánh tay đó tại sao lại không lập tức kiểm tra camera?
Hoặc có thể nói bà ta đã xem camera rồi, biết người vứt đoạn cánh tay đó là chồng cũ của mình Vương Tứ Hải, nhưng bà ta lại không lập tức báo cảnh sát mà lại tự mình xử lý cánh tay đó đi.

Còn không chờ Vương Tứ Hải mở miệng hỏi, bà chủ đã nói trước: “Phòng giám sát này đã sớm được trang bị từ vài năm trước bởi vì sợ có người vào bếp trộm đồ, nhưng vài năm nay, an ninh khá là tốt nên không xảy ra việc trộm đồ, vì thế liền quên đi sự tồn tại của camera.


Lời giải thích này cũng xem như hợp lý, mặc kệ bà chủ có mục đích gì mà tận bây giờ mới đưa đoạn video đó ra, là tự bảo vệ mình cũng được, hoặc muốn ly hôn với chồng cũ Vương Tứ Hải cũng được.

Nhưng ít nhất đây là một chứng cứ vô cùng quang trọng.

“Vương Tứ Hải, ông còn muốn biện hộ gì nữa, bây giờ chứng cứ rõ ràng xác thực, ông đi với chúng tôi về đội Hình sự giải thích đi.

” Giang Thành nói xong liền còng tay Vương Tứ Hải lại.

Vốn tưởng rằng Vương Tứ Hải sẽ giãy dụa nhưng lại không nghĩ tới ông ta lại yên lặng không nói cho đến khi tới đội Hình sự.

Giang Thành và Phạm Minh đi vào phòng thẩm vấn, Vương Tứ Hải  vẫn trưng vẻ mặt thấy chết không sờn.

“Bây giờ chứng cứ đã đầy đủ, cánh tay xuất hiện ở trong quán cơm Hòa Bình là do ông để ở đó, ông quen biết chủ nhân của cánh tay Lan Lan chứ?”
Giang Thành mở miệng hỏi trước, nhưng Vương Tứ Hải lại có vẻ như không muốn mở miệng, tựa như đang cố gắng che đậy điều gì đó.

Phạm Minh thấy thế liền mở ra hồ sơ phạm tội lấy tài liệu về Vương Tứ Hải: “Tôi nghe nói mấy năm trước ông vì đả thương người khác nên bị phạt hai năm tù giam, phải vậy không.


Nhưng mà Vương Tứ Hải không có gật đầu cũng không lắc đầu, điều này khiến Giang Thành và Phạm Minh có chút khó khăn.

“Ông bây giờ là đang cam chịu phải không? Vương Tứ Hải!" Giang Thành cười nói.

“Ông có biết ông bây giờ cái gì cũng không nói, hoàn toàn có thể định tội ông giết người phanh thây, ông trước kia còn có tiền án, nếu lần này xét tội thì có khả năng sẽ bị tử hình.


Giang Thành vừa nói thế Vương Tứ Hải liền trợn to mắt: “Anh nói gì?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện