Dịch: Kogi

Thị trấn mà bọn họ cần đến tương đối hoang vắng, thời gian họ mài mông trên ghế tàu hỏa có đến gần một ngày, chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng đến thị trấn nhỏ nơi ma cà rồng đang hoành hành.

Hẻo lánh, hoang vu, đổ nát. Đây là ấn tượng đầu tiên của An Minh Hối đối với thị trấn này.

Mặc dù bây giờ đang là ban ngày nhưng trên đường phố lại không có mấy người qua lại. Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài người dân của thị trấn đi ngang qua nhưng trông dáng vẻ đều rất vội vã. Xem ra dạo này bị ma cà rồng hành hạ dữ quá nên bắt đầu trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính rồi.

"Theo quy định thì bây giờ chúng ta phải tới hiệp hội thợ săn địa phương để xác nhận nhiệm vụ, tuy nhiên bởi vì vẫn chưa thành lập được phân hội tiêu chuẩn ở đây nên chúng ta có thể tự do hành động." Effit không để ý đến dáng vẻ cảnh giác của người dân bản địa khi nhìn thấy hai kẻ lạ mặt mà chỉ mỉm cười giới thiệu khái quát nội dung nhiệm vụ lần này cho An Minh Hối. "Theo như tin tình báo thì nơi này có một lượng lớn ma cà rồng đang hoạt động, thậm chí không thể loại trừ khả năng có sự tham gia của cả huyết tộc nữa, vậy nên cũng có độ nguy hiểm nhất định, tốt hơn hết là An không nên cách xa tôi."

Những điều này An Minh Hối cũng tìm hiểu sơ qua từ trước rồi, nhưng nghe Effit nói vậy anh vẫn hơi thắc mắc: "Nhiệm vụ khó thế này mà chỉ giao cho hai người chúng ta liệu có hợp lý không?" Đặc biệt là một người trong đó vẫn là một ma cà rồng không đáng tin cậy, đối tượng khả nghi hàng đầu của hiệp hội thợ săn nữa chứ.

Effit mỉm cười, đường đường chính chính nói ra lý do một cách hết sức thành thật và dịu dàng: "Hiệp hội còn sắp xếp Charlie và Nider hỗ trợ mảng kĩ thuật và chi viện sức người cho chúng ta nữa. Vé tàu mà hiệp hội mua là chuyến ngày mai, nhưng tôi nghĩ tình hình ở đây không thể trì hoãn thêm nữa nên đã tự ý đổi vé tàu để đến trước xem thế nào."

An Minh Hối: "..."

Nói trắng ra thì chính là muốn hất cẳng hai người thôi.

"Vùng lân cận là lãnh địa của công tước Griss, vị công tước đó khá là tàn bạo độc ác, nhưng đích thân ra tay với người thường là việc gã vô cùng khinh bỉ." Anh vờ như không hiểu ẩn ý trong lời Effit, bắt đầu trình bày những thông tin mà mình nắm được, "Bên cạnh công tước có một người họ hàng tên là Lina, nếu thực sự có dấu vết của huyết tộc trong vụ này thì rất có khả năng là do cô ta làm."

"Tin tình báo mà tôi nhận được có nhắc tới, ngoại trừ những người bị ma cà rồng công kích đến chết thì còn một số người khác mất tích một cách kì lạ." Effit đăm chiêu nói, đồng thời đưa ra suy đoán: "Có lẽ là bị bắt đi tra tấn để mua vui rồi. Những chuyện kiểu này không phải hiếm gặp trong giới huyết tộc."

An Minh Hối thở dài, mặc dù vừa rồi không nói ra nhưng anh thực sự có cùng suy đoán với Effit: "Mặc dù rất lấy làm tiếc nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng đúng là có khả năng này. Hơn nữa, khả năng những người mất tích còn sống...là rất thấp."

Bây giờ bọn họ đang trên đường tới khách sạn, Effit nghe An Minh Hối nói xong đột nhiên dừng bước lại, tiện tay hạ chiếc vali xuống đất rồi bước đến trước mặt An Minh Hối, giơ hai tay nhẹ nhàng nâng mặt anh lên rồi nhìn anh không chớp mắt, dịu dàng an ủi: "An à, đừng buồn, trên thế giới luôn có những cái chết không thể tránh khỏi. Tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện ở đây nên xin anh đừng buồn lòng vì chuyện đó nữa."

Đối diện với đôi mắt giống như biển xanh sâu thẳm ấy, An Minh Hối lại không kìm được mà thở dài, bất lực nói: "Đôi khi tôi thực sự không nhìn thấu đâu mới là con người thật của anh."

"Tôi thực sự rất hoan nghênh An tìm hiểu sâu hơn về tôi, chẳng phải rất nhiều chuyện phải tự mình khám phá ra mới thú vị sao?" Effit cười dịu dàng nói, rồi bỗng bất ngờ tiến lại gần hôn lên môi anh, chỉ là một cái chạm lướt qua rất nhanh, trước khi anh kịp phản ứng lại Effit đã rời đi rồi. "Trước đây anh đã từng hỏi tôi thích anh phải không, tuy tôi không biết tình yêu là gì, nhưng nếu có thì nhất định là do An mà nảy sinh."

"...Đúng vậy, rất nhiều chuyện chỉ nhìn bề ngoài thực sự rất khó đoán." Không ngờ An Minh Hối lại bắt đầu quen dần với kiểu tấn công bất ngờ này, ít nhất thì cũng không hoảng sợ không nói nên lời như lần đầu tiên bị cưỡng hôn nữa. "Giống như tôi đây này, nếu không tận mắt nhìn thấy thì làm sao tôi có thể đoán được "dưa muối" dưới tầng hầm nhà anh lại là thứ như vậy chứ."

Vừa nói anh vừa chạm lên môi mình một cách không tự nhiên, đang ở trên đường cái mà.

"Làm ơn đừng lấy việc đó ra để cười tôi nữa. Nếu có thể, tôi không bao giờ muốn mình thất lễ trước mặt An cả." Effit buồn phiền nói, sau đó lại nhìn anh với đôi mắt mong chờ. "Nếu anh đã nhắc lại vấn đề này, hơn nữa còn không chạy trốn khỏi tôi sau khi nhìn thấy những vật sưu tầm của tôi. Vậy có phải điều đó chứng tỏ An đã hơi thích tôi một chút xíu rồi không? An sẽ không thích ai khác ngoài tôi chứ?"

An Minh Hối: "..." Cảnh tượng gặp phải câu hỏi chí mạng này dường như hơi quen quen.

Mặc dù rất có khả năng linh hồn là cùng một người, nhưng anh vẫn cảm thấy nếu tính cách và quá khứ của đối phương hoàn toàn khác nhau nhau thì anh không nên dùng thân phận và tình cảm trước đây để đối xử với nhân vật chính hiện tại, chuyện này là không công bằng với Effit cũng như bất kì nhân vật chính nào khác trong tương lai.

Nhưng nếu nói thẳng là việc đó không xuất phát từ tình cảm gọi là "thích" thì chắc anh lại gặp phải tai vạ mất.

"Khụ, thôi, chúng ta mau tới khách sạn sửa soạn lại đi, mấy tiếng nữa trời tối rồi." An Minh Hối gượng gạo đổi chủ đề rồi quay mặt đi né tránh ánh mắt của Effit, khom lưng xách vali hành lý lên rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mặc dù không nhận được câu trả lời như mong đợi nhưng Effit quy phản ứng này của anh là do xấu hổ, thế là vẫn rất vui vẻ bước nhanh theo sau. Sau khi vào khách sạn mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, hòa nhã lịch sự tán gẫu với bà chủ khách sạn. Vẻ ngoài đẹp trai chói mắt như một hoàng tử khiến người phụ nữ chừng 30 tuổi nhìn mà đỏ cả mặt.

An Minh Hối thu mình trong chiếc áo choàng đen đứng bên cạnh, sau khi thuê được phòng liền lặng lẽ đi vào, đến tận khi vào trong phòng mới cảm khái nói: "Đúng là anh luôn biết cách thể hiện ra điệu bộ cao quý, nho nhã như một hoàng tử vậy."

Điều kiện tiên quyết là phải ở trạng thái bình thường.

Tự nhiên nhận được lời khen của An Minh Hối, Effit vừa đóng cửa phòng vừa nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu anh đồng ý làm kỵ sĩ của tôi thì tôi cũng rất muốn trở thành hoàng tử thứ thiệt đấy."

"Đừng nói đùa nữa, mau chuẩn bị đi, sắp đồ xong chúng ta sẽ gọi thức ăn." An Minh Hối đang cởi áo khoác ngoài thì trông thấy ánh mắt tỏa sáng của Effit, anh lập tức ngầm hiểu rồi bổ sung thêm một câu: "Tối nay phải đi săn, lát nữa anh không cần cho tôi uống máu nữa kẻo lại ảnh hưởng đến trạng thái của anh."

Ngài thợ săn đang tươi cười hớn hở nghe xong những lời này lập tức mặt ủ mày ê, động tác sắp xếp hành lý cũng dừng lại, uể oải nằm lên giường, thở dài nói: "Đau lòng thật đấy, ngay cả sở thích nhỏ xíu xiu này cũng không thể đáp ứng tôi được sao?"

"Sở thích nhỏ này của anh đúng là đặc biệt quá đấy." Anh bất lực cười nói.

Mặc dù không được cho ma cà rồng nhỏ nhà mình ăn khiến Effit thực sự lấy làm tiếc nuối, nhưng khi thực sự bắt tay vào công việc, hắn vẫn rất đáng tin cậy.

"Tôi không cảm nhận được mùi của huyết tộc ở gần đây. Đêm nay có lẽ chúng sẽ không xuất hiện đâu." Sau khi đi một vòng quanh khu vực thị trấn này, An Minh Hối đưa ra kết luận. "Hôm nay cứ xử lý đám ma cà rồng cấp thấp trước đi, chúng ta chia nhau ra tìm, tôi sang thị trấn bên cạnh xem thế nào."

"Được." Effit thở dài đầy tiếc nuối, hiển nhiên hắn không muốn hai người hành động riêng lẻ chút nào, nhưng trước đó đã giao hẹn rồi, cho nên hắn chỉ có thể dặn dò vài câu trước khi đi: "Nếu gặp phải huyết tộc mà không muốn lằng nhằng với chúng thì cứ tìm tôi. Còn nếu vướng víu tay chân quá thì hãy dùng đạn tín hiệu, tôi sẽ lập tức đến ngay."

"Biết rồi mà, đừng quá lo lắng. Chúng ta bắt đầu làm việc thôi." Anh gật đầu đáp lại rồi mỉm cười thúc giục, móng tay trên mười ngón bắt đầu dài ra vì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đôi mắt đen nhánh cũng dần biến thành màu đỏ. "Đi nhanh lên, còn lề mề là không giống hoàng tử nữa đâu."

Dưới ánh trăng, nụ cười ấm áp ôn hòa của ma cà rồng khiến trái tim ngài thợ săn dường như đập nhanh hơn, nhất thời không biết nói gì, chỉ biết ngơ ngác gật đầu, nhìn theo bóng ma cà rồng dần biến mất trong tầm mắt mình.

Mặc dù nói ma cà rồng thường hay lui tới vùng này nhưng cũng không đến mức bước chân ra khỏi cửa là đụng phải ngay. An Minh Hối kiên nhẫn đi qua hơn nửa thị trấn mới nghe thấy tiếng kêu cứu non nớt.

Lần theo âm thanh nghe được, An Minh Hối nhanh chóng tìm đến một nhà kho. Qua cánh cửa nhà kho đã bị đập vỡ, anh thấy một bé gái đang bị ma cà rồng cắn vào sau gáy, không ngừng phát ra tiếng gào khóc sợ hãi tột cùng.

Anh vụt xuất hiện sau lưng nữ ma cà rồng, dứt khoát đâm móng tay sắc nhọn của mình vào ngực đối phương, năng lượng của huyết tộc mạnh mẽ tràn vào, ma cà rồng cấp thấp trước mặt phút chốc đã hóa thành tro tàn.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cảm giác khi đầu ngón tay đâm vào da thịt cũng không dễ chịu cho lắm, sau khi trở về liệu có nên chuẩn bị vài món vũ khí khác mang theo không nhỉ? An Minh Hối thầm nghĩ, sau đó đi đến trước mặt cô bé đang sợ đến mức không ngừng khóc thút thít, vừa kiên nhẫn trấn an vừa kiểm tra vết thương ở cổ bị ma cà rồng cắn tới mức máu thịt lẫn lộn của cô bé. Cũng may, trông thì có vẻ đáng sợ nhưng nhờ cứu viện kịp thời nên chưa để lại vết thương chí mạng.

"Đừng sợ, không sao rồi."

Cô nhóc trông chỉ khoảng mười mấy tuổi nhưng lại một mình ở trong nhà kho cũ nát này, có thể thấy cuộc sống của cô bé rất bần cùng.

Chắc hẳn cô nhóc đã được giáo dục về kiến thức liên quan đến ma cà rồng, vì vậy khi thấy lời nói, cử chỉ cũng như răng nanh hơi lộ ra của An Minh Hối thì nhanh chóng nhận ra rằng anh cũng là một huyết tộc, cô bé lại lập tức sợ hãi, toàn thân run lên, hai tay chống xuống đống rơm rạ bên dưới, cố gắng bò giật lùi hòng cách anh thật xa.

"Cầu xin anh, cầu xin anh đừng giết tôi..."

"Đúng như em thấy, anh là một huyết tộc, nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ không hại em." An Minh Hối cũng không miễn cưỡng, chỉ thu lại móng vuốt sắc nhọn trông khá là đáng sợ của mình lại, rồi đứng tại chỗ kiên nhẫn giải thích với cô bé. "Anh chỉ muốn chữa khỏi vết thương cho em thôi, được không?"

Có lẽ là vì giọng nói và nét mặt của anh quá chân thành, vì vậy sau khi nghe những lời anh nói, bé gái chưa trải qua sự đời này rõ ràng đã có vẻ do dự, đôi mắt to màu nâu rụt rè nhìn anh, khẽ hỏi: "Thật... thật sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu anh muốn làm hại em, vừa rồi anh đã không cứu em, cũng không cần nói nhiều như vậy, đúng không?"

Suy cho cùng thì vẫn là một đứa trẻ, anh mới nói vài ba câu đã tin sái cổ. Cô nhóc vẫn không ngừng thút thít, nhưng không cố lùi lại phía sau, cũng không kháng cự khi anh lại gần nữa, chỉ lau nước mắt rồi nói: "Cảm... cảm ơn anh..."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký công tác của ngài thợ săn

Xem ra thái độ của mình vẫn còn rất kém.

Lúc nào cũng để mất hình tượng trước mặt An, chuyện này thực sự không nên chút nào.

Đúng vậy, An luôn hoàn mỹ như vậy, An luôn khiến mình cảm thấy hổ thẹn về bản thân.

Mỗi khi nghĩ tới chuyện máu của mình chảy vào trong cơ thể của An, mình lại kích động đến mức không sao kìm chế được.

Đó là chuyện tuyệt vời đến nhường nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện