Dịch: Kogi

Chuyện xảy ra ở võ lâm minh ngày hôm đó đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, An Minh Hối cảm thấy sốc đến mức khó có thể diễn tả hết được.

Có lẽ những chưởng môn đó còn có ý đồ riêng, nhưng dù sao cũng là người chính phái, muốn diệt trừ một tên nội gián của Ma giáo là chuyện hết sức bình thường, huống hồ tên nội gián này còn rất được lòng Các chủ Lưu Vân Các, không ai biết hắn đã nắm giữ bao nhiêu bí mật của phe chính đạo, và đã truyền đi bao nhiêu tin tức cho Ma giáo.

Phản ứng đầu tiên của anh lúc đó là giải thích với bọn họ rằng mình không hề có ác ý, nhưng sau khi suy xét lại thân phận của mình, anh biết dù nói nhiều đến mấy cũng không thể thuyết phục được bọn họ, giết anh hoặc nhốt anh vào thẩm vấn là cách làm ít mạo hiểm nhất.

Người tin tưởng anh ở đây chỉ có duy nhất Tiêu Thừa Uyên, có lẽ Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan cũng tin, nhưng dù vậy cũng chẳng thay đổi được gì.

Lăng Thu xuất thân Ma giáo, không phải người nhân từ độ lượng gì, nhưng ngay cả cô, trước khi đi cũng phải nói rằng Tiêu Thừa Uyên là kẻ tàn bạo nhất trong số tất cả những người cô từng gặp.

An Minh Hối không bao giờ quên được cảnh tượng ngày hôm đó, sau lưng Tiêu Thừa Uyên là thi thể chất chồng, trên người hắn cũng chằng chịt vết thương, máu gần như thấm đẫm thân thể, nhưng hắn vẫn cầm một chiếc khăn tay sạch, quỳ một chân dưới đất, cẩn thận mà nhẹ nhàng lau đi vết máu lỡ bắn lên mặt anh.

Anh nhớ mình đã hỏi Tiêu Thừa Uyên, tại sao lại làm vậy, nhưng chính anh cũng không biết mình muốn nghe đáp án như thế nào từ câu hỏi không đầu không cuối này.

Tiêu Thừa Uyên đáp: Trên đời này ngoại trừ sư đệ, không ai xứng với một chữ "thiện". Kẻ đối địch với đệ tất nhiên là ác, ta chỉ biết bảo vệ chính đạo, đương nhiên không thẹn với lòng.

Sau đó bọn họ trở về Lưu Vân Các, trong số các môn phái của đám chưởng môn hoặc trưởng lão bị giết, có vài kẻ định triệu tập đội quân đi thảo phạt Lưu Vân Các phản bội chính đạo, nhưng những môn phái hưởng ứng lời hiệu triệu này cũng không nhiều, cuối cùng chuyện cũng chẳng đi đến đâu.

Lưu Vân Các bây giờ không làm bạn với Ma giáo, cũng chẳng qua lại với chính đạo, càng không nhúng tay vào chuyện trên giang hồ.

Còn sức khỏe của An Minh Hối không những không khá lên, trái lại ngày càng suy nhược. Tiêu Thừa Uyên mời đủ danh y trong thiện hạ nhưng không một ai có cách cứu mạng, chỉ nói là mầm bệnh từ hồi trẻ, không thể cứu vãn được.

Có lẽ người sắp chết thường có chút trực giác.

Hôm đó, trong lúc Tiêu Thừa Uyên sắc thuốc, An Minh Hối uống viên thuốc được Lăng Thu tặng cho hồi trước. Lúc lấy được viên thuốc này Tiêu Thừa Uyên đã kiểm tra thử, đây không phải thuốc kéo dài tính mạng mà đúng hơn là thuốc giữ một hơi tàn, chẳng phải kế sách lâu dài gì.

Uống xong anh dựa lưng vào đầu giường, mỉm cười nhìn Tiêu Thừa Uyên bưng thuốc vào, nói: "Đệ cảm thấy hôm nay khỏe hơn, chắc là thuốc uống mấy hôm nay có tác dụng, sư huynh nghỉ ngơi đi."

Bát thuốc trong tay còn nóng bốc khói nên chưa uống được, Tiêu Thừa Uyên liền đặt xuống, ngồi xuống mép giường hôn nhẹ lên má anh.

Hắn nghe thấy sư đệ hỏi mình: "Mười mấy năm nay đệ đi lại bất tiện, đều nhờ sư huynh chăm sóc, vậy huynh có tâm nguyện nào muốn đệ thực hiện giúp không?"

***

Đầu xuân năm nay, Lưu Vân Các im hơi lặng tiếng mấy năm trời đột nhiên phát thiệp, mời người trong giang hồ tới tham dự lễ thành hôn của Các chủ Lưu Vân Các cùng sư đệ, đồng thời còn tuyên bố, người đến dự tiệc dù là địa vị cao hay thấp, dù là chính phái hay tà đạo, chỉ cần tặng một lời chúc thì sẽ được đi vào.

Người đời đều biết về sự tích mấy năm trước Tiêu Thừa Uyên từng tàn sát rất nhiều thủ lĩnh chính đạo, cũng biết sư đệ được vị ôn thần này coi như báu vật không sống được lâu nữa, bây giờ đột nhiên tổ chức lễ cưới, nguyên do vì đâu ai ai cũng đoán được.

Dù có tâm tư gì đi nữa, người đến tham dự bữa tiệc vẫn rất đông, có vài người cũng tự hỏi làm sao mà hai người đàn ông lại có thể bái đường thành thân được, nhưng ai đến cũng thân thiện gửi lời chúc mừng.

Khoảng thời gian này Lưu Vân Các vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả đám Quảng Huyên cũng không được vào, vì vậy tất nhiên muốn nhân cơ hội này đến thăm hỏi một chuyến.

Trước đây Lưu Vân Các vẫn lấy tao nhã làm nền, nhưng vì hôm nay tổ chức lễ cưới, khắp nơi đều treo đồ trang trí đỏ rực, tiếng pháo nổ lốp bốp vang lên không dứt, xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo vắng vẻ của ngọn núi này.

Đây chắc chắn sẽ là một lễ cưới khó quên đối với tất cả những người có mặt ngày hôm nay.

Theo sự sắp xếp của chủ nhân, Lăng Thu, Tiêu phu nhân, Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan ngồi ở chiếc bàn có vị trí đẹp nhất, sau khi yên vị bọn họ không ai nói với ai câu nào - Vì không cần thiết, cũng không có tâm trạng, vốn dĩ cũng không phải người chung chí hướng, nếu không nể mặt chủ nhân bữa tiệc hôm nay, bọn họ chắc chắn sẽ không hòa nhã ngồi với nhau như vậy.

Rõ ràng là ngày vui, nhưng khó khăn lắm bọn họ mới nặn ra nổi một nụ cười.

Dưới ánh nhìn chăm chú của khách khứa, An công tử nổi danh giang hồ mặc hỉ phục đỏ sẫm, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn hòa khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm, một tay cầm dây lụa màu đỏ, một tay đẩy bánh xe lăn đi vào sảnh đường.

Các chủ Lưu Vân Các tính tình lạnh lùng cũng mặc hỉ phục giống anh, tay cầm đầu còn lại của dây lụa, trên đầu còn đội khăn voan, có thể nói là hắn thừa nhận mình sắm vai nữ tử để hoàn thành hôn lễ này trước mặt tất cả mọi người.

Hai người đứng trước linh vị của Các chủ tiền nhiệm và phu nhân quá cố, chủ hôn cao giọng hô:

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

"Phu thê giao bái."

Nhìn An Minh Hối gầy đến mức sắp không đỡ nổi sức nặng của bộ hỉ phục, Phạm Ngữ Lan không kìm được rơi nước mắt, Tiêu phu nhân ngồi bên cạnh cô không biết đã cúi xuống chấm nước mắt từ bao giờ, còn Quảng Huyên tuy không nói lời nào nhưng vành mắt cũng ửng đỏ.

Lăng Thu đứng bật dậy, căm tức nhìn ba người đối diện, lớn tiếng quát: "Đám người chính đạo các ngươi lúc nào cũng vậy, ngày vui thế này khóc lóc cái quái gì? Xui xẻo! Cười hết lên cho bổn cô nương, nếu không đừng trách bổn cô nương không khách khí!"

Nói đến đây, nước mắt cô cũng ràn rụa chảy xuống, nhưng đồng thời lại ra sức vỗ tay phụ họa cho tiếng pháo nổ chúc mừng đôi tân nhân, mãi đến khi hai người rời khỏi sảnh đường, hai bàn tay sưng đỏ, mắt mũi còn cay xè mới dừng lại.

Sau khi cất dây lụa, tháo khăn voan xuống, hai người lại quay về tiếp đón khách khứa, Tiêu Thừa Uyên chịu trách nhiệm xã giao, lúc đi tới bàn bọn họ, An Minh Hối nhìn mà đỏ ửng vành mắt, buồn rầu cười nói: "Lâu rồi không gặp, hôm nay rõ ràng là ngày vui, sao mọi người lại khóc chứ?"

Sắc mặt anh hồng nhuận trái ngược hẳn với thân hình gầy gò, nhưng ai cũng không cảm thấy đây là khí sắc của người bệnh nặng sắp khỏi.

"Có hạt cát bay vào mắt ta, ai biết mấy người kia khóc cái gì, đúng là kém cỏi." Lăng Thu quay mặt đi chỗ khác, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

An Minh Hối gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng chứ không vạch trần lời nói dối vụng về của cô.

"An ca, lúc ở võ lâm minh ta không giúp được các huynh, xin lỗi." Quảng Huyên mỉm cười gượng gạo, bưng ly rượu lên nói: "Chúc mừng", rồi uống một hơi cạn sạch.

Tiêu phu nhân cũng ngẩng mặt lên, lớp trang điểm tinh tế bị nước mắt làm trôi bớt một chút, cũng mỉm cười chúc phúc: "Các con phải chung sống hạnh phúc với nhau nhé, phu quân trên trời có thiêng cũng thấy vui mừng."

Bà là mẹ kế, ban nãy đáng lẽ phải đứng nhận bái lễ của đôi tân nhân, nhưng bà sợ mình không kìm được nước mắt, phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này nên đã từ chối.

"An ca ca, An ca ca...." Phạm Ngữ Lan khóc nức nở, nghẹn ngào nhào vào lòng anh: "Huynh đừng đi, ta vẫn muốn nghe huynh kể chuyện, huynh còn hứa là sẽ vẽ cho ta một bức tranh nữa mà...."

An Minh Hối kiên nhẫn an ủi cô, anh ngồi đó nói chuyện với bọn họ hồi lâu, mãi sau mới cùng Tiêu Thừa Uyên trở về hậu viện.

Lăng Thu nhìn theo bóng lưng bọn họ, giơ tay lên quệt sạch nước mắt, la lớn: "Đến ta còn đích thân đến chúc mừng, nên hai người nhất định phải sống bên nhau tới đầu bạc răng long đấy nhé!"

Người kia ngoảnh lại, mỉm cười đáp: "Cảm ơn."

Đến đây, lễ cưới coi như đã đến hồi kết thúc, nhưng khách khứa vẫn không ra về, rất nhiều người dù không còn gì để nói cũng vẫn ở lại tán chuyện với người bên cạnh, lòng thầm nghĩ: Náo nhiệt thêm chút nữa, cố giữ bầu không khí vui mừng này cũng tốt.

Đêm hôm ấy, đèn lồng đỏ sáng rực trong Lưu Vân Các, trắng đêm không tắt.

***

Ngày hôm sau, An công tử của Lưu Vân Các qua đời vì bạo bệnh, Các chủ Lưu Vân Các Tiêu Thừa Uyên tự mình lo liệu tang lễ cho sư đệ, tìm một nơi phong thủy cực kì tốt để an táng, ngay cả bia mộ cũng tự tay khắc chữ, tự tay chôn xuống.

Khi hạ táng, Tiêu Thừa Uyên chỉ dẫn theo vài người thân tín, ngoài ra không cho phép ai bén mảng đến.

Chôn cất xong, Tiêu Các chủ cũng biến mất, không một ai biết hắn đi đâu.

Chỉ có những người thân thiết đến bái tế mộ An công tử, khi ngẩng lên nhìn bia mộ mới phát hiện ra, trên bia mộ khắc tên hai người, là mộ phu thê hợp táng.

Tiêu Thừa Uyên không để lại bất kì di ngôn gì, chỉ có những người thân tín đi theo hắn mai táng An Minh Hối hôm ấy mới nghe được vài lời chủ nhân mình nói khi đang đào đất chôn: "Sư đệ đừng vội, việc này giao cho người khác ta không yên tâm, cố đợi thêm mấy ngày, ta sẽ đi gặp đệ ngay."

Nhiệm vụ lấp huyệt do những cận vệ thân tín làm, bọn họ chỉ thi hành mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân, dù biết rằng trong chiếc quan tài bị đất đá vùi lấp không chỉ có một người chết, mà còn một người vẫn sống nhưng đã chết trong lòng.

Bia mộ được khắc rất đơn giản, chỉ vẹn vẹn thông báo danh tính chủ mộ:

Phu An Nhược Hoa cùng thê Tiêu Tung Hàn chi mộ

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của Tiêu Thừa Uyên

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái

Từ nay trở đi, hai ta chính thức về một nhà, sống với nhau một đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện