Dịch: Kogi
Giai đoạn làm quen của anh và Alois kéo dài vài ngày, trong thời gian này hàng ngày An Minh Hối sẽ mang theo sách vở hoặc tài liệu nghiên cứu đến phòng quan sát đọc, thanh niên ở cách một bức tường trong suốt thì ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng anh sẽ mở micro lên nói mấy câu.
Sau vài ngày diễn kịch độc thoại, lần đầu tiên Alois đáp lại An Minh Hối là khi anh đặt tay lên tường cách ly, hắn cũng chậm rãi vươn tay ra áp lên khiến hai người trông như đang áp tay vào nhau vậy. Bàn tay hắn trắng nhợt nhưng khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, thế nhưng tứ chi đều bị xiềng xích đặc chế cố định, đầu sợi xích được gắn với máy khống chế bố trí ở bốn góc phòng. Độ dài dây xích đủ cho hoạt động bình thường của hắn, nhưng mỗi khi xảy ra tình huống mất kiểm soát thì dây xích sẽ bị rút ngắn lại để tiện khống chế.
Hành động này khiến An Minh Hối hơi ngạc nhiên, anh ngây người nhìn thanh niên trước mặt mình rồi áp tay sát vào bức tường trong suốt hơn, mỉm cười nói với thanh niên đang cúi đầu nhìn nơi tay hai người áp vào nhau: "Anh cao ghê, tay cũng to hơn tay tôi. Chiều cao của người phương Đông đa phần đều không bằng người phương Tây, xem ra tôi cũng không phải ngoại lệ."
Vừa nói An Minh Hối vừa ngó vào trong phòng thông qua khoảng kính không bị thực vật che phủ, đồ dùng hàng ngày về cơ bản đều đầy đủ, phong cách bài trí khác hẳn cảm giác mà Alois mang lại cho người khác, màu chủ đạo nghiêng về gam màu ấm. Trong thời tận thế, điều kiện sống như thế này có thể nói là cực kì xa xỉ rồi.
Nhưng anh chưa từng thấy Alois chạm vào bất cứ thứ gì, nghe nói hàng ngày hắn chỉ lặng lẽ trải qua trên chiếc ghế kia, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ngắn, chỉ rơi vào khoảng một đến hai tiếng.
"Trước đây anh vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu, chắc là ít khi cảm thấy cô đơn đúng không?" An Minh Hối nhớ lại một trò chơi hồi bé, anh cúi đầu hà hơi lên bức tường kính, sau đó dùng đầu ngón tay vẽ một mặt cười nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Nhưng giờ thì chắc là thỉnh thoảng anh cũng thấy cô đơn rồi nhỉ? Nếu là tôi thì tôi sẽ thấy cô đơn lắm."
Dường như ánh mắt của thanh niên bị mặt cười anh vẽ thu hút, hắn cứ nhìn chằm chằm đến khi nó biến mất, hắn hoang mang sờ sờ chỗ từng xuất hiện mặt cười, sau đó lại ngẩng lên nhìn An Minh Hối không chớp mắt như thể đang hỏi anh sao lại giấu thứ kia đi vậy.
Bị đôi mắt xám ấy nhìn chăm chú, An Minh Hối đành phải dùng cách tương tự vẽ lại một mặt cười khác, thấy thanh niên lại nhìn nó chằm chằm anh bèn giải thích: "Thứ vẽ ra bằng cách này sẽ biến mất rất nhanh, phải chịu thôi chứ không còn cách nào khác cả. Mà trò này cũng chẳng có gì thú vị, có lẽ trước đây anh còn chẳng buồn liếc mắt nhìn ấy."
Bây giờ thanh niên không hiểu được những câu dài hoặc nguyên lý quá phức tạp, An Minh Hối đành giải thích bằng một câu ngắn gọn dễ hiểu hơn: "Thứ này, không giữ lâu được."
Người đối diện lắc đầu với biên độ nhỏ, An Minh Hối không biết ý Alois là hắn vẫn chưa hiểu hay gì, anh đang định giải thích lại thì thấy một sợi dây leo dài mảnh chọt chọt vào nơi mặt cười vừa biến mất, sau đó vẽ lại theo đường nét sẵn có.
Nhưng lần này mặt cười đã được khắc lên tường cách ly, sẽ không biến mất nữa.
An Minh Hối: "..." Đây là vật liệu cách ly cứng nhất đó.
Hôm nay ăn trưa xong anh mới tới đây, bây giờ đúng lúc đến thời gian đưa cơm hàng ngày, anh nghe thấy tiếng máy móc kích hoạt kêu "tít" một tiếng, sau đó cửa cách ly nối liền với hành lang khử trùng mở ra một ô cửa nhỏ vừa đủ đề một đường ống đi qua, chất dinh dưỡng dạng lỏng theo đường ống đó chảy vào chiếc máng lõm đặt cố định trong phòng.
Cái máng đó thực sự không dám khen là đẹp, mà hình thức cho ăn này cũng giống như đang nuôi gia súc vậy.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, chẳng ai dám tự mình đi vào đưa thức ăn cho một người vừa mạnh vừa bị virus zombie lây nhiễm cả, hơn nữa dù đưa thức ăn bình thường vào thì Alois cũng không có khả năng tự ăn một cách bình thường được.
"... Alois, tôi có thể gọi anh như vậy được không?" An Minh Hối quay lại nhìn thanh niên trước mặt, thấy đối phương không có vẻ bất mãn mới nói tiếp: "Có lẽ là tôi tự mình đa tình, nhưng tôi hy vọng có thể làm bạn với anh, hoặc là làm người lạ của nhau thôi cũng được."
"Nếu anh chấp nhận sự tồn tại của tôi, tôi có thể đi qua bức tường này để qua chỗ anh." Vừa nói anh còn vừa gõ tấm kính thủy tinh trước mặt, "Sau đó tôi có thể mang cho anh thức ăn ngon hơn, giúp anh học cách dùng bữa như con người."
Hắn nghe hiểu lời anh nói chứng tỏ khả năng lý giải vẫn còn, vẽ được mặt cười chứng tỏ khả năng học tập cũng chưa hoàn toàn biến mất. Vậy thì chỉ cần có người dạy dỗ, thanh niên này hoàn toàn có thể tìm lại thói quen ăn uống trước kia, thậm chí là những tri thức khác nữa.
"Từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ những người làm nghiên cứu khoa học như anh rồi, tôi cảm thấy các anh đúng là những vị anh hùng thay đổi thế giới, và anh là người xuất sắc nhất trong số đó. Anh đã tiêu diệt thực vật biến dị mà mọi người đều sợ hãi, anh chính là chúa cứu thế của chúng tôi, mà chúa cứu thế thì không nên rơi vào kết cục như thế này."
Mặc dù những lời này nói ra là để giành được sự tin tưởng của Alois, nhưng đồng thời đây cũng là tiếng lòng của anh. Hồi nhỏ sống ở cô nhi viện, khoảng thời gian xem TV hàng tuần có lẽ là thời điểm mấy đứa trẻ mong chờ nhất, lúc đó anh nghĩ người phát minh ra TV mới tài làm sao, lớn lên một chút thì biết có một số người chuyên theo đuổi lĩnh vực nghiên cứu, từ đó càng có mục tiêu cụ thể hơn.
"Tôi không làm được gì nhiều nhưng vẫn mong có thể cống hiến hết sức mình, anh có thể cho tôi cơ hội đó không?"
An Minh Hối kiên nhẫn chờ đợi một lúc nhưng không nhận được bất cứ phản ứng gì từ Alois, khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn không có biểu cảm nào. Anh thầm nghĩ, chắc hẳn mình nóng vội quá rồi, chắc hắn chỉ nghe hiểu vài từ trong những lời anh vừa mới nói thôi.
"Xin lỗi, tôi vội vàng quá rồi." Vừa nói anh vừa hạ tay xuống, "Bốn tháng nữa hệ thống trung tâm sẽ hồi phục trạng thái bình thường, có thể tôi sẽ ra ngoài xem tình hình thế nào, vì vậy thời gian còn lại không nhiều lắm."
Nói xong, anh định dừng cuộc nói chuyện tại đây rồi quay lại vị trí cũ ngồi quan sát tiếp, không ngờ chưa kịp quay người đi đã thấy thực vật phủ kín tường cách ly hơi nhúc nhích, thoáng chốc bức tường chằng chịt dây leo đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn một người với khuôn mặt vô cảm lặng lẽ đứng đó nhìn anh chăm chăm.
An Minh Hối không nhịn được bật cười, anh lại gần đứng đối diện với thanh niên, giơ tay làm động tác high five đập vào bức tường trong suốt, cười nói: "Dù anh có hiểu lời tôi nói hay không, tôi cũng sẽ coi như đây là câu trả lời của anh nhé. Hy vọng tôi đã được anh chấp thuận, hy vọng chúng ta sẽ chung sống vui vẻ, và hy vọng anh sớm ngày bình phục."
Tất nhiên Alois vẫn không trả lời, thế nhưng hắn giơ tay lên, bắt chước An Minh Hối vỗ vào vị trí tay anh đang đặt.
Tựa như hai người thực sự vừa mới đập tay nhau qua một bức tường cách ly vậy.
Kate vào phòng quan sát đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này.
Anh ta ngạc nhiên trợn tròn mắt, lập tức nín thở, giơ vội máy ảnh lên ghi lại hình ảnh này.
Một thanh niên mặc thường phục đứng trong phòng cách ly, khuôn mặt lộ rõ một số đặc trưng sau khi bị nhiễm virus zombie, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến ngoại hình anh tuấn hay khí chất lạnh lùng xa cách của hắn. Còn phía đối diện là một người mặc áo khoác trắng như bao nhân viên nghiên cứu khác, trên khuôn mặt là nụ cười dịu dàng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nảy sinh suy nghĩ muốn làm thân với anh rồi.
Hai con người trái ngược, cách một bức tường trong suốt, hai bàn tay áp vào nhau, trong mắt chỉ có nhau, vậy mà trông lại hài hòa vô cùng.
Kate không dám phát ra âm thanh quấy rầy bọn họ nhưng một trong hai nhân vật chính vẫn nhanh chóng chú ý đến sự xuất hiện của anh ta, An Minh Hối ngoảnh lại mỉm cười chào hỏi: "Kate, hôm nay anh cũng đến à?"
"Đương nhiên, phòng quan sát xưa giờ vẫn do tôi phụ trách mà, cậu có biết... Ặc, có phải tôi làm sai gì rồi không?"
Kate lúng túng nhìn bức tường lại bị thực vật phủ kín sau khi mình cất tiếng nói chuyện, cảm thấy mình đến thật là không đúng lúc gì cả.
"... Chắc là thiên tài cũng sợ người lạ chăng?" An Minh Hối vội tìm bừa một lý do an ủi lòng tự trọng của Kate, "Nhưng mà tôi cảm thấy Alois không khó gần như trong tưởng tượng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tôi nghĩ trong vòng ba ngày có thể vào phòng cách ly rồi."
"An, cậu dũng cảm thật đấy, đúng là cứu tinh của chúng tôi. Tôi biết cậu rất giỏi tương tác, nhưng thực sự không ngờ khả năng này còn có thể ảnh hưởng đến cả người sắp hóa thành zombie." Kate chân thành khen ngợi An Minh Hối, "Mời cậu gia nhập quả là quyết định không thể đúng đắn hơn, người chọn cậu có mắt nhìn đấy."
"Anh quá khen rồi."
Tôi không quá lời chút nào đâu. - Kate thầm nghĩ.
Tất cả nhân viên viện nghiên cứu đều hiểu tính viện trưởng, người thường xuyên tiếp xúc với viện trưởng như anh ta càng rõ hơn, người đàn ông đó tài giỏi bao nhiêu thì quái gở bấy nhiêu, ngoại trừ tài liệu thí nghiệm ra dường như hắn không hứng thú với bất cứ thứ gì khác.
Chẳng có lý nào sau khi biến thành zombie lại trở nên bình dị dễ gần cả, thực ra tính đến thời điểm hiện tại, An là người duy nhất không gặp trở ngại giao tiếp với hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của viện trưởng
Anh ta nói rất nhiều câu khó hiểu.
Nhưng mình không thấy ghét.
Kỳ lạ thật.
Giai đoạn làm quen của anh và Alois kéo dài vài ngày, trong thời gian này hàng ngày An Minh Hối sẽ mang theo sách vở hoặc tài liệu nghiên cứu đến phòng quan sát đọc, thanh niên ở cách một bức tường trong suốt thì ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng anh sẽ mở micro lên nói mấy câu.
Sau vài ngày diễn kịch độc thoại, lần đầu tiên Alois đáp lại An Minh Hối là khi anh đặt tay lên tường cách ly, hắn cũng chậm rãi vươn tay ra áp lên khiến hai người trông như đang áp tay vào nhau vậy. Bàn tay hắn trắng nhợt nhưng khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, thế nhưng tứ chi đều bị xiềng xích đặc chế cố định, đầu sợi xích được gắn với máy khống chế bố trí ở bốn góc phòng. Độ dài dây xích đủ cho hoạt động bình thường của hắn, nhưng mỗi khi xảy ra tình huống mất kiểm soát thì dây xích sẽ bị rút ngắn lại để tiện khống chế.
Hành động này khiến An Minh Hối hơi ngạc nhiên, anh ngây người nhìn thanh niên trước mặt mình rồi áp tay sát vào bức tường trong suốt hơn, mỉm cười nói với thanh niên đang cúi đầu nhìn nơi tay hai người áp vào nhau: "Anh cao ghê, tay cũng to hơn tay tôi. Chiều cao của người phương Đông đa phần đều không bằng người phương Tây, xem ra tôi cũng không phải ngoại lệ."
Vừa nói An Minh Hối vừa ngó vào trong phòng thông qua khoảng kính không bị thực vật che phủ, đồ dùng hàng ngày về cơ bản đều đầy đủ, phong cách bài trí khác hẳn cảm giác mà Alois mang lại cho người khác, màu chủ đạo nghiêng về gam màu ấm. Trong thời tận thế, điều kiện sống như thế này có thể nói là cực kì xa xỉ rồi.
Nhưng anh chưa từng thấy Alois chạm vào bất cứ thứ gì, nghe nói hàng ngày hắn chỉ lặng lẽ trải qua trên chiếc ghế kia, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ngắn, chỉ rơi vào khoảng một đến hai tiếng.
"Trước đây anh vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu, chắc là ít khi cảm thấy cô đơn đúng không?" An Minh Hối nhớ lại một trò chơi hồi bé, anh cúi đầu hà hơi lên bức tường kính, sau đó dùng đầu ngón tay vẽ một mặt cười nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Nhưng giờ thì chắc là thỉnh thoảng anh cũng thấy cô đơn rồi nhỉ? Nếu là tôi thì tôi sẽ thấy cô đơn lắm."
Dường như ánh mắt của thanh niên bị mặt cười anh vẽ thu hút, hắn cứ nhìn chằm chằm đến khi nó biến mất, hắn hoang mang sờ sờ chỗ từng xuất hiện mặt cười, sau đó lại ngẩng lên nhìn An Minh Hối không chớp mắt như thể đang hỏi anh sao lại giấu thứ kia đi vậy.
Bị đôi mắt xám ấy nhìn chăm chú, An Minh Hối đành phải dùng cách tương tự vẽ lại một mặt cười khác, thấy thanh niên lại nhìn nó chằm chằm anh bèn giải thích: "Thứ vẽ ra bằng cách này sẽ biến mất rất nhanh, phải chịu thôi chứ không còn cách nào khác cả. Mà trò này cũng chẳng có gì thú vị, có lẽ trước đây anh còn chẳng buồn liếc mắt nhìn ấy."
Bây giờ thanh niên không hiểu được những câu dài hoặc nguyên lý quá phức tạp, An Minh Hối đành giải thích bằng một câu ngắn gọn dễ hiểu hơn: "Thứ này, không giữ lâu được."
Người đối diện lắc đầu với biên độ nhỏ, An Minh Hối không biết ý Alois là hắn vẫn chưa hiểu hay gì, anh đang định giải thích lại thì thấy một sợi dây leo dài mảnh chọt chọt vào nơi mặt cười vừa biến mất, sau đó vẽ lại theo đường nét sẵn có.
Nhưng lần này mặt cười đã được khắc lên tường cách ly, sẽ không biến mất nữa.
An Minh Hối: "..." Đây là vật liệu cách ly cứng nhất đó.
Hôm nay ăn trưa xong anh mới tới đây, bây giờ đúng lúc đến thời gian đưa cơm hàng ngày, anh nghe thấy tiếng máy móc kích hoạt kêu "tít" một tiếng, sau đó cửa cách ly nối liền với hành lang khử trùng mở ra một ô cửa nhỏ vừa đủ đề một đường ống đi qua, chất dinh dưỡng dạng lỏng theo đường ống đó chảy vào chiếc máng lõm đặt cố định trong phòng.
Cái máng đó thực sự không dám khen là đẹp, mà hình thức cho ăn này cũng giống như đang nuôi gia súc vậy.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, chẳng ai dám tự mình đi vào đưa thức ăn cho một người vừa mạnh vừa bị virus zombie lây nhiễm cả, hơn nữa dù đưa thức ăn bình thường vào thì Alois cũng không có khả năng tự ăn một cách bình thường được.
"... Alois, tôi có thể gọi anh như vậy được không?" An Minh Hối quay lại nhìn thanh niên trước mặt, thấy đối phương không có vẻ bất mãn mới nói tiếp: "Có lẽ là tôi tự mình đa tình, nhưng tôi hy vọng có thể làm bạn với anh, hoặc là làm người lạ của nhau thôi cũng được."
"Nếu anh chấp nhận sự tồn tại của tôi, tôi có thể đi qua bức tường này để qua chỗ anh." Vừa nói anh còn vừa gõ tấm kính thủy tinh trước mặt, "Sau đó tôi có thể mang cho anh thức ăn ngon hơn, giúp anh học cách dùng bữa như con người."
Hắn nghe hiểu lời anh nói chứng tỏ khả năng lý giải vẫn còn, vẽ được mặt cười chứng tỏ khả năng học tập cũng chưa hoàn toàn biến mất. Vậy thì chỉ cần có người dạy dỗ, thanh niên này hoàn toàn có thể tìm lại thói quen ăn uống trước kia, thậm chí là những tri thức khác nữa.
"Từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ những người làm nghiên cứu khoa học như anh rồi, tôi cảm thấy các anh đúng là những vị anh hùng thay đổi thế giới, và anh là người xuất sắc nhất trong số đó. Anh đã tiêu diệt thực vật biến dị mà mọi người đều sợ hãi, anh chính là chúa cứu thế của chúng tôi, mà chúa cứu thế thì không nên rơi vào kết cục như thế này."
Mặc dù những lời này nói ra là để giành được sự tin tưởng của Alois, nhưng đồng thời đây cũng là tiếng lòng của anh. Hồi nhỏ sống ở cô nhi viện, khoảng thời gian xem TV hàng tuần có lẽ là thời điểm mấy đứa trẻ mong chờ nhất, lúc đó anh nghĩ người phát minh ra TV mới tài làm sao, lớn lên một chút thì biết có một số người chuyên theo đuổi lĩnh vực nghiên cứu, từ đó càng có mục tiêu cụ thể hơn.
"Tôi không làm được gì nhiều nhưng vẫn mong có thể cống hiến hết sức mình, anh có thể cho tôi cơ hội đó không?"
An Minh Hối kiên nhẫn chờ đợi một lúc nhưng không nhận được bất cứ phản ứng gì từ Alois, khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn không có biểu cảm nào. Anh thầm nghĩ, chắc hẳn mình nóng vội quá rồi, chắc hắn chỉ nghe hiểu vài từ trong những lời anh vừa mới nói thôi.
"Xin lỗi, tôi vội vàng quá rồi." Vừa nói anh vừa hạ tay xuống, "Bốn tháng nữa hệ thống trung tâm sẽ hồi phục trạng thái bình thường, có thể tôi sẽ ra ngoài xem tình hình thế nào, vì vậy thời gian còn lại không nhiều lắm."
Nói xong, anh định dừng cuộc nói chuyện tại đây rồi quay lại vị trí cũ ngồi quan sát tiếp, không ngờ chưa kịp quay người đi đã thấy thực vật phủ kín tường cách ly hơi nhúc nhích, thoáng chốc bức tường chằng chịt dây leo đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn một người với khuôn mặt vô cảm lặng lẽ đứng đó nhìn anh chăm chăm.
An Minh Hối không nhịn được bật cười, anh lại gần đứng đối diện với thanh niên, giơ tay làm động tác high five đập vào bức tường trong suốt, cười nói: "Dù anh có hiểu lời tôi nói hay không, tôi cũng sẽ coi như đây là câu trả lời của anh nhé. Hy vọng tôi đã được anh chấp thuận, hy vọng chúng ta sẽ chung sống vui vẻ, và hy vọng anh sớm ngày bình phục."
Tất nhiên Alois vẫn không trả lời, thế nhưng hắn giơ tay lên, bắt chước An Minh Hối vỗ vào vị trí tay anh đang đặt.
Tựa như hai người thực sự vừa mới đập tay nhau qua một bức tường cách ly vậy.
Kate vào phòng quan sát đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này.
Anh ta ngạc nhiên trợn tròn mắt, lập tức nín thở, giơ vội máy ảnh lên ghi lại hình ảnh này.
Một thanh niên mặc thường phục đứng trong phòng cách ly, khuôn mặt lộ rõ một số đặc trưng sau khi bị nhiễm virus zombie, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến ngoại hình anh tuấn hay khí chất lạnh lùng xa cách của hắn. Còn phía đối diện là một người mặc áo khoác trắng như bao nhân viên nghiên cứu khác, trên khuôn mặt là nụ cười dịu dàng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nảy sinh suy nghĩ muốn làm thân với anh rồi.
Hai con người trái ngược, cách một bức tường trong suốt, hai bàn tay áp vào nhau, trong mắt chỉ có nhau, vậy mà trông lại hài hòa vô cùng.
Kate không dám phát ra âm thanh quấy rầy bọn họ nhưng một trong hai nhân vật chính vẫn nhanh chóng chú ý đến sự xuất hiện của anh ta, An Minh Hối ngoảnh lại mỉm cười chào hỏi: "Kate, hôm nay anh cũng đến à?"
"Đương nhiên, phòng quan sát xưa giờ vẫn do tôi phụ trách mà, cậu có biết... Ặc, có phải tôi làm sai gì rồi không?"
Kate lúng túng nhìn bức tường lại bị thực vật phủ kín sau khi mình cất tiếng nói chuyện, cảm thấy mình đến thật là không đúng lúc gì cả.
"... Chắc là thiên tài cũng sợ người lạ chăng?" An Minh Hối vội tìm bừa một lý do an ủi lòng tự trọng của Kate, "Nhưng mà tôi cảm thấy Alois không khó gần như trong tưởng tượng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tôi nghĩ trong vòng ba ngày có thể vào phòng cách ly rồi."
"An, cậu dũng cảm thật đấy, đúng là cứu tinh của chúng tôi. Tôi biết cậu rất giỏi tương tác, nhưng thực sự không ngờ khả năng này còn có thể ảnh hưởng đến cả người sắp hóa thành zombie." Kate chân thành khen ngợi An Minh Hối, "Mời cậu gia nhập quả là quyết định không thể đúng đắn hơn, người chọn cậu có mắt nhìn đấy."
"Anh quá khen rồi."
Tôi không quá lời chút nào đâu. - Kate thầm nghĩ.
Tất cả nhân viên viện nghiên cứu đều hiểu tính viện trưởng, người thường xuyên tiếp xúc với viện trưởng như anh ta càng rõ hơn, người đàn ông đó tài giỏi bao nhiêu thì quái gở bấy nhiêu, ngoại trừ tài liệu thí nghiệm ra dường như hắn không hứng thú với bất cứ thứ gì khác.
Chẳng có lý nào sau khi biến thành zombie lại trở nên bình dị dễ gần cả, thực ra tính đến thời điểm hiện tại, An là người duy nhất không gặp trở ngại giao tiếp với hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của viện trưởng
Anh ta nói rất nhiều câu khó hiểu.
Nhưng mình không thấy ghét.
Kỳ lạ thật.
Danh sách chương