Lâm Thư dẫn Ngữ Nhi tới chỗ bày tiệc.
Đúng là Bạch phủ, tiệc cũng đậm chất truyền thống, hầu hết là các món dân dã.
Ngữ Nhi thì bị quầy bánh ngọt thu hút.
Nhà có tiệm bánh nhưng chủ yếu là bánh kem các loại, còn ở đây là các loại bánh từ bột gạo, bày biện trên những chiếc lá , xung quanh xếp hoa cầu kỳ, làm người ta nghĩ tới những món ăn vặt trong phim hoàng cung.
Cô lấy một chiếc bánh cốm xanh đẹp mắt ăn thử, mùi vị rất ngon và thơm.
Cô bèn lấy một cái nữa, vì từ khi có thai, cô hiếm khi ăn gì hợp khẩu vị.
Thế nhưng lần này cô lại suýt nôn, bèn bụm miệng cố nuốt xuống.
Lâm Thư ở bên rối rít đưa cho cô một cốc nước, còn tưởng bánh dẻo quá làm Ngữ Nhi bị nghẹn.
Ngữ Nhi còn đang tức ngực sau cú buồn nôn vừa rồi thì lại bất ngờ thấy Lục Kỳ cũng ở đây.
Cô đang định quay đi giả vờ như không thấy thì đã bị Lục Kỳ bắt gặp:
- Ngữ Nhi phải không?
Lâm Thư có chút biết về Lục Kỳ, bèn hích vai bạn mình cái:
- Nè, kia là chị của Lục Ngôn phải không?
Ngữ Nhi mệt không buồn nói, chỉ gật đầu một cái, rồi nhìn Lục Kỳ:
- Chào chị Kỳ, lần trước gặp em chưa có cơ hội chào chị tử tế.
Chị về nước có lâu không?
Lục Kỳ cười, cô chưa bao giờ ác cảm với Ngữ Nhi, thậm chí còn muốn hàn gắn giúp em trai mình:
- Chị sắp đi rồi, chị cũng chưa có cơ hội nói chuyện với em.
Lục Ngôn nó đang....cố..gắng.....
Bên này Lục phu nhân đang đi tìm con gái, các phu nhân khác cũng tới đông đủ, hiếm khi Lục Kỳ về nước nên muốn gọi cô qua chào hỏi chút.
- Kỳ Kỳ !
Lục Kỳ chưa nói hết câu, quay lại thì bà cũng thấy Ngữ Nhi.
- Ồ, oan gia ngõ hẹp, lại gặp cô rồi.
Thằng bé Phong Thần vẫn chưa chán cô à mà lại đưa cô tới đây!
Lâm Thư định lên tiếng nhưng bị Ngữ Nhi kéo tay nhắc nhở.
Cô gượng cười chào:
- Chào Lục phu nhân! Lâu nay bác vẫn khoẻ chứ.
Vốn Ngữ Nhi chỉ định chào xã giao cho qua chuyện nhưng lại bị bắt bẻ:
- Đang khoẻ thì gặp cô! Ngữ Nhi đỏ bừng mặt, Lục Kỳ chán nản nhắc mẹ mình:
- Mẹ à, sao mẹ cứ cạnh khoé cô ấy vậy, mẹ không thể bình thường được à.
- Con đó, toàn bênh người ngoài!
Hạ Phong Thần tuy đứng cùng Ôn Kiệt nhưng luôn nhìn về phía Ngữ Nhi.
Từ lúc vừa tới anh đã nhìn qua thấy Lục Ngôn ở xa nên nghĩ cô sẽ bị khó dễ.
Y như rằng, có Lục phu nhân là phiền phức.
Lúc này ngoài cửa liền có tiếng ai quen thuộc vang lên:
- Ôi chao Tường San, bà già rồi sao còn cứ gây sự với đám trẻ làm gì! Ai chứ đừng nặng lời với con dâu nhà ta.
Nhã Kỳ từ ngoài cửa đã loáng thoáng nghe thấy Tường San nói lời khó nghe.
Là người khác thì bà chẳng quan tâm, nhưng Ngữ Nhi thì bà không thể cho qua được.
Phu nhân Lục thị vốn có tiếng ghê gớm, nhưng là mối làm ăn qua lại, Hạ phu nhân luôn không để tâm, vẫn hoà nhã với bà ấy.
Nay bất bình phải lên tiếng.
Lúc này Hạ Phong Thần thấy tình hình không ổn, bèn lại chỗ mọi người.
Cả Ôn Kiệt và Lục Ngôn cũng đi tới.
Cả một nhóm rất gây sự chú ý trong đám đông.
Lục phu nhân thấy Hạ phu nhân tới phải vài phần kiêng nể, chỉ hỏi lại:
- Từ khi nào mà Phương Ngữ Nhi lại là con dâu bà thế, Nhã Kỳ!
- Vợ tôi bảo sao thì là vậy! Lục phu nhân chỉ cần biết như vậy là được.
Theo sau Hạ phu nhân có người lên tiếng khiến ai ai cũng sững sờ..