Hạ Phong Thần thì ngỡ ngàng vì vừa giới thiệu đã bị từ chối thẳng thừng.

Hai người còn lại thì có vẻ đã hiểu nên không sốc lắm.

Ngữ Nhi muốn trấn an mẹ mình:
- Mẹ à...
- Con có thôi đi không, một Lục Ngôn chưa đủ hay sao.

Con xem, thanh xuân còn bao lâu nữa mà lại lao vào một vòng luẩn quẩn!
Hạ Phong Thần nghe tới Lục Ngôn thì hiểu được lí do rồi.

Anh nghiêm túc:
- Hai bác xin hãy tin ở cháu, cháu và Lục Ngôn không giống nhau.
- Khỏi cần! Xem ra cậu cũng biết nhà họ Lục.

Lục Ngôn trước đây cũng nói thế.

Rồi xem, mẹ cậu ta tới tận nhà chúng tôi làm loạn lên.

Con gái tôi không thể lại bị tổn thương lần nữa.

Nói rồi Trần Thu đứng lên bỏ vào phòng mình.
Hạ Phong Thần còn muốn nói thêm nhưng Ngữ Nhi đã kéo anh:
- Anh về đi, lúc khác lại nói, giờ mẹ em đang chưa thể chấp nhận được.
Phương Nghị cũng đồng tình với con gái:
- Ừ, sau này sẽ nói chuyện sau vậy.


Hôm nay hơi nặng nề với cháu rồi.
Hạ Phong Thần buồn rầu xin phép ra về, tới cổng Ngữ Nhi còn ôm anh một cái an ủi:
- Anh về cẩn thận nhé, em sẽ nói chuyện với mẹ.
Tiễn bạn trai xong, Ngữ Nhi nhẹ nhàng vào phòng mẹ mình:
- Mẹ à, con xin lỗi vì hơi đường đột.

Anh ấy rất tốt với con mẹ à.
Trần Thu tức giận nhìn con gái:
- Con đó, sao không rút kinh nghiệm đi.

Mẹ không thể chịu được cảnh con bị người ta coi thường..
- Anh ấy luôn tôn trọng con....
Thấy con gái vẫn bênh bạn trai chằm chặp, Trần Thu bất lực đánh vào lưng cô một cái:
- Yêu vào là mù quáng, con mình vất vả sinh ra nuôi nấng, nhỡ bị người ta chèn ép thì phải làm sao.

Mẹ cũng vì con mà thôi, hai đứa không hợp nhau đâu.
Ngữ Nhi bị mẹ đánh một cái, bất giác giơ tay chắn trước bụng, bị mẹ nhìn thấy lại vội vàng hạ tay xuống:
- Connn, đừng nói là...
Trần Thu kinh ngạc nhìn con gái mình, linh tính đoán ra gì đó.

Ngữ Nhi ôm lấy mẹ khóc:
- Con mới biết, con không biết phải làm sao nữa.

Ngữ Nhi ngỡ mẹ sẽ chửi cô một trận, nhưng Trần Thu lại đau lòng ôm cô, hỏi nhỏ:
- Là của cậu ta?
- Vâng.
Trần Thu lúc này cũng bối rối, cô mà nói cho bà sớm thì có phải vừa nãy bà sẽ không gay gắt như vậy không.
Bà nhẹ nhàng buông cô ra:

- Cậu ta chưa biết?
- Vâng, ngoài mẹ thì chưa ai biết cả.
- Ừ, từ từ rồi tính.

Mẹ đi nấu cơm tối đã.
Rồi bà lau nước mắt cho con gái mình.

Dù chả còn tâm trạng đâu mà ăn nhưng vẫn phải ăn để có sức chứ.

Ngữ Nhi lát sau ra bếp muốn phụ mẹ nhưng bà bảo cô nghỉ ngơi đi.

Trần Thu còn đặc biệt nấu cho Ngữ Nhi món canh bò mà cô thích nhất.

Bữa ăn hôm ấy ba người đều trầm mặc khó tả.

Trước khi đi ngủ, Trần Thu ghé vào phòng con gái, cầm theo cốc sữa ấm.

Ngữ Nhi biết sự tận tâm của bà, liền cảm ơn.

Trần Thu hỏi:
- Con có gặp bố mẹ cậu ta bao giờ chưa?
- Con mới gặp Hạ phu nhân thôi ạ.
- Bà ấy thế nào, ta sợ mấy phu nhân nhà giàu sẽ khó tính.
- Bà ấy khác hẳn mẹ Lục Ngôn, bà ấy rất quý con, còn hay hỏi han và rủ con đi ăn cùng.

Nhưng yêu và cưới là hai chuyện khác nhau.
Chính Ngữ Nhi cũng không chắc chắn về tương lai của mình.

Trần Thu thì tạm thời chưa nghĩ được gì ổn thoả cả, chỉ bèn động viên con mình:
- Nghỉ ngơi sớm đi, giữ sức khỏe cho tốt.

Giờ không phải chỉ có mình con nữa.

Trước lúc bà ra ngoài, vẫn nghe Ngữ Nhi nói:
- Cảm ơn mẹ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện