Ôn thị tuy kinh doanh rượu ngoại và quán bar nhưng lại rất lớn mạnh.

Lẽ thường thì anh sẽ không được tham gia vào hội doanh nhân buôn xe, nhưng anh lại là khách hàng thân thiết, lại được Hạ Phong Thần dẫn dắt vào hội.

Mà đã làm ăn thì không chê người đem lại lợi ích cho mình, mối quan hệ của anh với Bạch lão gia cũng khăng khít không kém người bạn họ Hạ.
Bạch lão gia cười nhưng mắt lại nhìn hai cô gái xinh đẹp phía sau.

Lâm Thư nhanh mồm chào theo:
- Xin chào Bạch lão gia ạ!
Thấy thế, Ngữ Nhi cũng cúi đầu chào.

Đúng như Hạ Phong Thần nói, Bạch lão gia không hề lên tiếng hỏi về mối quan hệ giữa mấy người.
- Đã tới rồi thì cũng ở lại đi!
Hạ Phong Thần gật đầu, cả nhóm theo sau Bạch lão gia tiến tới nhóm người gần đó.
***
Nay Lục Ngôn được gọi tới chỗ Bạch lão gia.


Hội doanh nhân buôn xe có một giải đua, trong đó có vài dòng xe mà thương hiệu thời trang Lục thị phân phối kết hợp cùng.

Thường sẽ là trợ lý Vương thay anh mấy việc như vậy.

Nhưng nay có Bạch lão gia, ông ấy là người có tầm ảnh hưởng lớn, nên anh sẽ đích thân tới.

Nhân cơ hội này, anh cũng muốn thiết lập thêm mối quan hệ với các đối tác ở đây, anh cần nâng cao vị thế và khẳng định bản thân hơn nữa.

Lục Ngôn muốn mẹ an tâm, tin tưởng anh.

Khi ấy, anh quay lại với Ngữ Nhi cũng sẽ dễ hơn.
Anh đánh một cú đẹp mắt vào lỗ, mọi người xung quanh cao hứng vỗ tay khiến tâm trạng anh khá tốt.

Vài phu nhân vợ của vài đối tác lớn tuổi cũng có mặt, họ rất tán dương anh, thậm chí muốn mai mối anh với con cháu mình.

Nhưng đều bị Lục Ngôn khéo léo từ chối, ý là muốn tập trung cho sự nghiệp.
Bạch phu nhân thấy Hạ Phong Thần dẫn thêm người tới, bèn tươi cười:
- Ô, Thần Thần, cái thằng bé này lâu nay chả tới thăm dì!
Bạch phu nhân vốn là bạn của mẹ Hạ Phong Thần, nên thân mật coi anh như con cháu trong nhà:
- Dì Bạch, mấy lần trước đều là bận việc làm ăn nên con chưa thăm dì được, nay coi như bù nhé ạ!
Ôn Kiệt cũng tươi rói chào.

Bạch phu nhân nhìn hai cô gái:
- Đây là...?
- Dạ, bạn con ạ.

Chúng con định tới chơi golf, vui quá gặp dì tại đây.
Ôn Kiệt vẫn là mồm mép nhanh nhẹn, trả lời.
Lục Ngôn biết sẽ gặp Hạ Phong Thần, nhưng tới khi nhìn thấy hai cô gái, anh rất ngạc nhiên.


Anh không nghĩ sẽ gặp cô ở đây.

Mới mấy ngày không gặp, cớ sao cô càng xinh đẹp.
Thấy cả Lâm Thư cùng đến, Lục Ngôn lại nhớ cái hôm ở The Letheatre cô chửi anh ầm ĩ.

Anh tò mò, mối quan hệ của Ngữ Nhi và Hạ Phong Thần tiến triển tới mức nào mà giờ cả bạn thân cô cũng ở đây.

Trong lòng Lục Ngôn lúc này rất bức bối!
Hạ Phong Thần thấy Lục Ngôn cũng không bất ngờ cho lắm.

Anh chủ động bắt tay chào:
- Chào Lục tổng!
Lục Ngôn thấy Hạ Phong Thần chào mình đầy khách khí.

Rõ ràng họ cùng một nhóm chơi với nhau.

Từ khi có Phương Ngữ Nhi, hai người bỗng trở nên nặng nề:
- Chào cậu, không cần khách khí, cứ gọi tôi như trước kia đi.
Hai người nắm tay chào mà cảm giác như đang hằm hè nhau vậy.

Lục Ngôn nhìn về phía sau, anh siết tay chặt hơn.


Hạ Phong Thần cũng không kém cạnh, cũng ghì tay bóp chặt tay đối phương.
Ôn Kiệt sợ mọi người để ý, bèn lên tiếng:
- Ôi Lục Ngôn à, tình cờ gặp cậu ở đây!
Lúc này hai người mới buông tay.
Lâm Thư thì sốc cực sốc, thế quái nào tên Lục Ngôn kia lại lù lù ở đây.

Cái tình huống troé ngoe gì vậy, cô lo lắng nhìn bạn mình, hích hích vai:
- Nè Ngữ Nhi!
- Là Lục Ngôn!
Phương Ngữ Nhi hững hờ lên tiếng, Lâm Thư bất ngờ trước thái độ của cô:
- Anh ta về nước khi nào vậy? Anh ta có biết mối quan hệ của cậu không?
Có vẻ như Lâm Thư không nhớ gì vụ say xỉn lần trước, Phương Ngữ Nhi đoán cô ấy say quá nên quên rồi.

Tâm trạng cô bỗng dưng đi xuống, cũng không muốn nhắc lại vụ Lâm Thư chửi bới sợ cô ấy xấu hổ, chỉ đáp lại cụt ngủn một từ:
- Biết!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện