Hạ Phong Thần cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày lại phải lòng cô nhân viên bé nhỏ.
Trước kia anh còn khinh khỉnh với cô nữa.
Sự ăn ý của hai người khi trên giường, lại thấy cô bị Lục Ngôn tổn thương, rồi anh ta lại muốn theo đuổi lại người phụ nữ của mình, khiến anh càng thêm trân trọng cô.
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
***
Tơi nơi, Phương Ngữ Nhi phải cảm thán nơi này quá rộng, những đường đua uốn lượn xa tít.
Ngoài xa xa còn có rất nhiều dòng xe đua thể thao hầm hố.
Các nhân viên thì đang rất bận rộn để lắp đặt các hàng rào.
Bên trên là các dãy ghế san sát kéo dài.
Đúng hơn là một sân vận động.
Người nghèo và bận rộn như cô đâu có thể thưởng thức hay xem những thú vui xa xỉn vậy.
Nên lần đầu tới đây, cô không khỏi ngạc nhiên.
Hạ Phong Thần thì đang chỉ đạo gì đó, cô thấy anh chỉ chỉ rồi lại nói chuyện rất tập trung.
Cô không muốn làm phiền nên đứng một chỗ quan sát.
Còn có rất nhiều container chở những chiếc xe thể thao tiến vào.
Không khí làm việc rất sôi nổi, cô đoán sự kiện này sẽ diễn ra vào vài ngày tới, và thậm chí nó hoành tráng hơn cái sự kiện triển lãm cô mới tham gia.
Hạ Phong Thần thi thoảng lại nhìn cô.
Anh sợ cô chán nên nhanh chóng tiến lại:
- Em muốn đi xem không? Có những mẫu xe rất mới, ở showroom còn chưa có.
Bên kia có một xe cafe anh tặng cho nhân viên, anh lấy cho em một ly nhé!
Rồi anh và cô, mỗi người cầm một ly cafe, đứng cạnh những chiếc xe vừa được hạ từ container xuống, anh say sưa nói cho cô về chúng.
Cô thầm nghĩ, anh buôn xe là đúng rồi, nhìn xem, anh am hiểu và đam mê như vậy cơ mà.
Lâm Thư lúc này đã tới.
Cô đi cạnh Ôn Kiệt, nhìn thấy bạn mình bèn gọi lớn:
- Ngữ Nhi!
Ngữ Nhi nhìn ra, thấy một cô gái cao ráo, mặc bộ đồ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo thêm một chiếc túi thiết kế lạ mắt.
Thật sự nhìn Lâm Thư rất khoẻ khoắn năng động, có một sức hút rất riêng.
Bảo sao, Ôn Kiệt lại để ý cô ấy.
Ngữ Nhi bỗng nhìn sang Ôn Kiệt đang tươi như hoa thầm nghĩ: anh ta cũng có mắt nhìn đó chứ! Hai người đàn ông gặp nhau thì tay bắt mặt mừng, hai cô gái thì thì thầm với nhau:
- Nè, hôm qua cậu không về nhà à?
Phương Ngữ Nhi chột dạ hỏi lại:
- Sao, bố mẹ mình gọi hỏi cậu à? Mình đã nói là ngủ nhà cậu.
Lâm Thư cười lém lỉnh:
- Chưa đánh đã tự khai, cậu xem, chẳng phải cậu vẫn mặc bộ đồ tối qua sao? Vậy là cả đêm ở chỗ giám đốc à, đừng nói cậu và anh ta đang cặp kè nhau đó!
Phương Ngữ Nhi nhìn xuống váy mình, nay dậy trễ, sợ Hạ Phong Thần lỡ việc vì mình nên cô không về nhà thay đồ, chỉ dùng máy là là cho váy phẳng phiu hơn thôi.
Cô gật đầu:
- Cũng có thể cho là vậy.
Chuyện dài lắm, cậu chỉ cần biết bọn mình đang hẹn hò nhau.
Lâm Thư dù tối qua đã thấy cấn cấn nhưng nghe Ngữ Nhi nói xong vẫn sốc:
- What? When? Từ từ, để mình load đã.
Xong cô đứng cố nghĩ nghĩ gì đó, thấy vậy, Ngữ Nhi hơi buồn cười:
- Cũng mới đây thôi!
- V~ chưởng, tình yêu sét đánh à.
Kể xem, tối qua hai người có gì chưa?
Lâm Thư sợ mình nói to, bèn lấy tay bụm miệng mờ ám hỏi.
- Thế cậu nghĩ một nam một nữ đang hẹn hò thì sẽ diễn ra thế nào!
Lâm Thư biết thừa nhưng cô không nghĩ bạn mình tiến triển đột phá như vậy.
Vì cô biết Ngữ Nhi khá cẩn trọng và truyền thống.
Trong lòng Ngữ Nhi đang xấu hổ muốn chớt, cô sợ Lâm Thư hiểu lầm mình phóng túng, hơn nữa không ai khác là sếp mình.
Không ngờ Lâm Thư vỗ vỗ vai cô cười lớn:
- Hahaha được lắm, bạn mình, cậu nên như vậy, cậu đáng được yêu và theo đuổi tình yêu của đời mình! Hạ Phong Thần thì quá đỉnh rồi.
Ngữ Nhi bối rối trước sự tán dương của Lâm Thư, cô ấy đang lãng mạn hoá mối quan hệ giữa cô và Hạ Phong Thần.
- Không như cậu nghĩ đâu!.