Ôn Kiệt như vừa nhớ gì đó, bị đuổi vẫn không đi:
- Tôi vừa gặp chị Lục Kỳ dưới sảnh! Chị ấy vừa về hôm trước nay lại tới, nghe nói Lục Ngôn say li bì từ đêm qua tới giờ, Lục Kỳ lo lắng quá nên cất công tới xem sao.
Hạ Phong Thần ừ nhạt một tiếng:
- Giờ cậu ta cảm thấy hết cơ hội rồi nên mượn rượu giải sầu thôi! Phương Ngữ Nhi giờ hẹn hò tôi, nghĩ gì mà cướp được người phụ nữ của Hạ Phong Thần.
Ôn Kiệt hiểu vấn đề:
- Ừa ha, vậy hẹn hò là thật à, đừng nói đêm qua hai người bên nhau đó.
Nghĩ tới Phương Ngữ Nhi, Hạ Phong Thần bất giác cười:
- Không chỉ đêm qua, đêm trước nữa tôi cũng ở cùng cô ấy!
Ôn Kiệt há hốc, ngạc nhiên không thôi:
- Nhanh vậy, hay là cậu để ý cô ấy lâu rồi mà giấu tôi thế.

Hai người tới mức này mà tôi không hề hay biết gì!
- Cô ấy không muốn công khai, ngại bị để ý bàn tán.

Nên tạm thời cứ lẳng lặng bên nhau đã, đợi lúc thích hợp, mọi người đều sẽ biết thôi.
- Chắc Lục Ngôn bị cự tuyệt nên thành bộ dạng như vậy.

Cậu ta cũng thật là, không Phương Ngữ Nhi thì sẽ có người khác thôi.


Lục tổng như cậu ta không thiếu phụ nữ vây quanh.
Hạ Phong Thần không muốn quan tâm chuyện của Lục Ngôn nữa, đuổi Ôn Kiệt về:
- Xe của Như Diệu được rồi thì cậu biến đi, cậu cứ làm như ai cũng trăng hoa như cậu ấy.
Rồi Hạ Phong Thần dặn thêm:
- Rảnh thì dẫn Như Diệu tới nhà tôi ăn cơm, lâu lâu chưa gặp con bé.
Ôn Kiệt gật gù, xong hỏi lại:
- Nhà nào?
Hạ Phong Thần lúc thì ở Hạ gia, lúc thì ở chung cư riêng, Ôn Kiệt chưa hiểu lắm.
- Hạ gia, mẹ tôi rất thích con bé, gặp Như Diệu bà ấy sẽ rất vui!
Ôn Kiệt lúc này mới hiểu:
- Phải phải, không biết chừng bà ấy lại muốn gán Thanh Tùng với nó cũng nên.
Ôn Kiệt rời đi, Hạ Phong Thần bèn nghĩ về câu vừa rồi, đúng là mẹ anh có ý như vậy.

Ôn Như Diệu trẻ trung năng nổ, con bé xinh xắn lại dẻo miệng được lòng người lớn.

Ôn gia và Hạ gia cũng quen biết từ lâu, hai nhà quan hệ khăng khít, nếu được như vậy, Hạ phu nhân cũng không mong mỏi gì hơn.
Ban đầu bà ấy nhắm tới Như Diệu cho Hạ Phong Thần, nhưng anh thẳng thừng từ chối.


Anh sao lấy em gái bạn thân được, với cả khoảng cách tuổi tác là cả thế hệ, nếu không thân thiết, ở tuổi con bé có thể gọi anh là chú cũng nên.

Thế là Hạ phu nhân chuyển mục tiêu sang em trai Hạ Thanh Tùng của anh.
** *
Lục Kỳ bước vào phòng nồng nặc mùi rượu.

Ngoài lần đầu vài năm trước khi Lục Ngôn chia tay Phương Ngữ Nhi có uống say, thì nay cô mới lại thấy em trai mình bết bát như vậy.
Trên giường, Lục Ngôn đã tỉnh, đang ngồi vò đầu bứt tai.

Lục Kỳ không chấp nhận được:
- Đường đường là Lục tổng mà vì một người phụ nữ bê tha như này, chị không nhìn nổi nữa.

Trước kia còn trẻ thì không nói, giờ em đã 28 tuổi, bao năm trôi qua rồi mà vẫn chả khác gì vậy.

Dậy đi, sốc lại tinh thần ngay cho chị.

Mẹ mà biết bà ấy sẽ ầm ĩ nhà cửa lên cho mà xem.
Nói rồi cô lại gần cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra, Lục Ngôn lúc này nheo mắt:
- Chị à, em cũng là con người, em cũng có lúc đau lòng chứ.

Chị là người rõ nhất tình cảm em dành cho Ngữ Nhi mà!
Lục Kỳ đương nhiên biết, nhưng đã mấy năm, mọi thứ đều đã không còn giống trước đây.

Chỉ có mẹ cô là vẫn cố chấp như vậy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện