18.
【Chờ xem trò hay đã.】
Ở kiếp trước, trước khi g.i.ế.t ta, Sở Hành đã nói rất nhiều chuyện. Chỉ là lúc đó ta quá đau, nên không nhớ được nhiều. Nhưng có một câu hắn nói, làm ta rất ấn tượng:
"Nếu không có ngươi và Tạ thị các ngươi, ta và Nhược Nhược có thể bên nhau đến khi đầu bạc!"
Nhưng kiếp này, không có ta, cũng không có Tạ thị. Ta muốn xem, Sở Hành và Liễu Nhược làm thế nào để bên nhau đến khi đầu bạc.
***
Trong sương phòng thoang thoảng hương trà.
“Dịch bệnh ở phương Nam bùng phát, Thái Tử điện hạ xin đi cứu trợ là chuyện tốt, nhưng…”
MIKO
“Thái Tử muốn dẫn theo nữ quyến, liệu có thích hợp?”
“Sao lại không thích hợp? Dù sao cô gái… Thái Tử Phi chưa xuất giá, nhưng vẫn còn “bách điểu triều phượng” và ông trời phù hộ mà!”
“Nghe nói nàng còn biết chút y thuật, biết đâu lại giúp ích cho bách tính.”
Trong quán trà lúc nào cũng có người thích bàn tán những chuyện trong kinh.
“Đây là trò hay mà ngươi nói?” Sở Ngu lên tiếng, giọng nói có phần giễu cợt.
Thái Tử xuống phía Nam cứu trợ còn dẫn theo vị hôn thê chưa xuất giá, chuyện này khiến cả thành bàn tán ầm ĩ.
Ta nhướng mày nhấp một ngụm trà, tất nhiên trò hay không chỉ có mỗi thế.
“Thục Nhân thanh tao như trà, tiếc là có người có mắt như mù.” Sở Ngu bất ngờ cười.
Ta ngước lên nhìn y, dung mạo người này quả thật không tệ, nhất là lúc cười rộ lên, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng thêm phong tình.
Mấy tháng nay, chúng ta hay uống trà cùng nhau và nói chuyện biết tiến biết lùi, vô cùng hòa hợp. Nhưng...
Ánh mắt ta nhìn xuống, đúng là y quá gầy.
Thấy ta nhìn mình, Sở Ngu cũng quét mắt nhìn ly trà trong tay ta dưới ngọn đèn, rồi nghiêng người châm trà cho ta.
Là một hoàng tử làm kinh doanh nhưng trên người y lại có mùi thơm của mực.
"Sao hôm nay ngươi trầm mặc thế?" Trong lúc châm trà, y liếc mắt nhìn ta.
Không phải hôm nay ta trầm mặc, mà là ta đang mải nghĩ về câu nói "Sở Ngu hắn chỉ là một kẻ vô dụng" của Sở Hành.
"Này." Ta trực tiếp nắm lấy cổ áo y, "Ngươi… có thể sinh con không?"
Mí mắt Sở Ngu run lên. Y chậm rãi đặt ấm trà trong tay xuống, rồi ngẩng đầu nhìn ta. Ánh mắt ấy quá yên tĩnh, nhưng nốt ruồi ở đuôi mắt lại đỏ rực. Y nâng cằm ta lên hỏi: "Muốn thử không?"
19.
Ta thật sự muốn thử.
Nhưng nếu Sở Ngu không thể sinh con, cả bàn cờ của ta chẳng phải sẽ uổng phí sao? Mà dù có liều lĩnh thế nào, cũng không thể thử trong quán trà được.
***
Một tháng sau, vở kịch ta muốn Sở Ngu xem cuối cùng cũng bắt đầu.
Thái Tử xuống phía Nam chống dịch với cô gái câm mà hắn yêu đến không thể tách rời. Nhưng không ngờ, cô gái ấy bị nhiễm bệnh, mãi không thấy tốt hơn, Thái Tử rất sốt ruột, lập tức sai người đưa nàng ta hồi kinh. Đưa nàng ta hồi kinh thì cũng thôi đi, mà không ai ngờ Thái Tử cũng quay về. Thái Tử không chủ động quay về mà bị cô gái câm ấy cho uống thuốc mê rồi mang về.
"Điện hạ đã có triệu chứng, ta cũng sắp mất mạng, sao ta có thể để điện hạ ở đó chờ c.h.ế.t được?"
Ở kiếp trước, một cô gái mồ côi chỉ biết vài chữ, chưa từng học qua sách vở lại có thể dùng nước mắt viết tình yêu của mình lên giấy. Nhưng mọi người đều không nói gì.
Binh bại thì ít nhất tướng còn phải ở lại giữ cờ không ngã, đằng này Thái Tử điện hạ tự xin đi chống dịch, không chỉ không biết nặng nhẹ đưa cô gái câm bị nhiễm bệnh về kinh, mà còn bỏ mặc mọi người, tự mình chạy về trước. Huống chi, Thái Tử không nhiễm bệnh, mà hắn chỉ bị nhiễm phong hàn bình thường.
Kiếp trước cũng xảy ra chuyện này nhưng được phụ thân ta đè xuống. Những quan chức cùng đi chống dịch với hắn đều là môn sinh của phụ thân ta, lúc Sở Hành còn chưa hồi kinh, phụ thân đã nhận được tin. Phải chặn người lại cả đêm, rồi đưa về, chuyện này mới không bại lộ. Có điều kiếp này, phụ thân ta không muốn giúp hắn nữa.
Liễu Nhược vừa mang Sở Hành hồi kinh, lúc sau cả thành đã nổ tung. Vô số lời chỉ trích, lên án Thái Tử điện hạ, tràn ngập khắp kinh thành. Bệ hạ nổi trận lôi đình, mắng Thái Tử có hành vi không đúng mực, đức không xứng với vị.
Thực ra, cái được gọi là dư luận, chỉ cần bỏ ra chút bạc là có thể chi phối. Nhưng chuyện này không thể dùng bạc của quan.
Đến lúc này, Thái Tử mới phát hiện, tài sản riêng của hắn trong hơn nửa năm qua đã mất sạch. Kho bạc riêng trống rỗng. Hắn cũng không thể hạ mình đi mượn bạc của người khác nên đành để mặc dư luận tiếp tục phát triển.
***
Trong khi đó, ta tiếp tục chuyển tin cho Sở Ngu, bảo y:
[Chuẩn bị một chút cho nước cờ thứ hai.]
【Chờ xem trò hay đã.】
Ở kiếp trước, trước khi g.i.ế.t ta, Sở Hành đã nói rất nhiều chuyện. Chỉ là lúc đó ta quá đau, nên không nhớ được nhiều. Nhưng có một câu hắn nói, làm ta rất ấn tượng:
"Nếu không có ngươi và Tạ thị các ngươi, ta và Nhược Nhược có thể bên nhau đến khi đầu bạc!"
Nhưng kiếp này, không có ta, cũng không có Tạ thị. Ta muốn xem, Sở Hành và Liễu Nhược làm thế nào để bên nhau đến khi đầu bạc.
***
Trong sương phòng thoang thoảng hương trà.
“Dịch bệnh ở phương Nam bùng phát, Thái Tử điện hạ xin đi cứu trợ là chuyện tốt, nhưng…”
MIKO
“Thái Tử muốn dẫn theo nữ quyến, liệu có thích hợp?”
“Sao lại không thích hợp? Dù sao cô gái… Thái Tử Phi chưa xuất giá, nhưng vẫn còn “bách điểu triều phượng” và ông trời phù hộ mà!”
“Nghe nói nàng còn biết chút y thuật, biết đâu lại giúp ích cho bách tính.”
Trong quán trà lúc nào cũng có người thích bàn tán những chuyện trong kinh.
“Đây là trò hay mà ngươi nói?” Sở Ngu lên tiếng, giọng nói có phần giễu cợt.
Thái Tử xuống phía Nam cứu trợ còn dẫn theo vị hôn thê chưa xuất giá, chuyện này khiến cả thành bàn tán ầm ĩ.
Ta nhướng mày nhấp một ngụm trà, tất nhiên trò hay không chỉ có mỗi thế.
“Thục Nhân thanh tao như trà, tiếc là có người có mắt như mù.” Sở Ngu bất ngờ cười.
Ta ngước lên nhìn y, dung mạo người này quả thật không tệ, nhất là lúc cười rộ lên, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng thêm phong tình.
Mấy tháng nay, chúng ta hay uống trà cùng nhau và nói chuyện biết tiến biết lùi, vô cùng hòa hợp. Nhưng...
Ánh mắt ta nhìn xuống, đúng là y quá gầy.
Thấy ta nhìn mình, Sở Ngu cũng quét mắt nhìn ly trà trong tay ta dưới ngọn đèn, rồi nghiêng người châm trà cho ta.
Là một hoàng tử làm kinh doanh nhưng trên người y lại có mùi thơm của mực.
"Sao hôm nay ngươi trầm mặc thế?" Trong lúc châm trà, y liếc mắt nhìn ta.
Không phải hôm nay ta trầm mặc, mà là ta đang mải nghĩ về câu nói "Sở Ngu hắn chỉ là một kẻ vô dụng" của Sở Hành.
"Này." Ta trực tiếp nắm lấy cổ áo y, "Ngươi… có thể sinh con không?"
Mí mắt Sở Ngu run lên. Y chậm rãi đặt ấm trà trong tay xuống, rồi ngẩng đầu nhìn ta. Ánh mắt ấy quá yên tĩnh, nhưng nốt ruồi ở đuôi mắt lại đỏ rực. Y nâng cằm ta lên hỏi: "Muốn thử không?"
19.
Ta thật sự muốn thử.
Nhưng nếu Sở Ngu không thể sinh con, cả bàn cờ của ta chẳng phải sẽ uổng phí sao? Mà dù có liều lĩnh thế nào, cũng không thể thử trong quán trà được.
***
Một tháng sau, vở kịch ta muốn Sở Ngu xem cuối cùng cũng bắt đầu.
Thái Tử xuống phía Nam chống dịch với cô gái câm mà hắn yêu đến không thể tách rời. Nhưng không ngờ, cô gái ấy bị nhiễm bệnh, mãi không thấy tốt hơn, Thái Tử rất sốt ruột, lập tức sai người đưa nàng ta hồi kinh. Đưa nàng ta hồi kinh thì cũng thôi đi, mà không ai ngờ Thái Tử cũng quay về. Thái Tử không chủ động quay về mà bị cô gái câm ấy cho uống thuốc mê rồi mang về.
"Điện hạ đã có triệu chứng, ta cũng sắp mất mạng, sao ta có thể để điện hạ ở đó chờ c.h.ế.t được?"
Ở kiếp trước, một cô gái mồ côi chỉ biết vài chữ, chưa từng học qua sách vở lại có thể dùng nước mắt viết tình yêu của mình lên giấy. Nhưng mọi người đều không nói gì.
Binh bại thì ít nhất tướng còn phải ở lại giữ cờ không ngã, đằng này Thái Tử điện hạ tự xin đi chống dịch, không chỉ không biết nặng nhẹ đưa cô gái câm bị nhiễm bệnh về kinh, mà còn bỏ mặc mọi người, tự mình chạy về trước. Huống chi, Thái Tử không nhiễm bệnh, mà hắn chỉ bị nhiễm phong hàn bình thường.
Kiếp trước cũng xảy ra chuyện này nhưng được phụ thân ta đè xuống. Những quan chức cùng đi chống dịch với hắn đều là môn sinh của phụ thân ta, lúc Sở Hành còn chưa hồi kinh, phụ thân đã nhận được tin. Phải chặn người lại cả đêm, rồi đưa về, chuyện này mới không bại lộ. Có điều kiếp này, phụ thân ta không muốn giúp hắn nữa.
Liễu Nhược vừa mang Sở Hành hồi kinh, lúc sau cả thành đã nổ tung. Vô số lời chỉ trích, lên án Thái Tử điện hạ, tràn ngập khắp kinh thành. Bệ hạ nổi trận lôi đình, mắng Thái Tử có hành vi không đúng mực, đức không xứng với vị.
Thực ra, cái được gọi là dư luận, chỉ cần bỏ ra chút bạc là có thể chi phối. Nhưng chuyện này không thể dùng bạc của quan.
Đến lúc này, Thái Tử mới phát hiện, tài sản riêng của hắn trong hơn nửa năm qua đã mất sạch. Kho bạc riêng trống rỗng. Hắn cũng không thể hạ mình đi mượn bạc của người khác nên đành để mặc dư luận tiếp tục phát triển.
***
Trong khi đó, ta tiếp tục chuyển tin cho Sở Ngu, bảo y:
[Chuẩn bị một chút cho nước cờ thứ hai.]
Danh sách chương