8.

"Tạ Thục Nhân, đây là phong thái của đích trưởng nữ Tạ thị sao?"

Sở Hành trừng mắt lạnh lùng nhìn ta, khiến đám hạ nhân xung quanh sợ hãi quỳ đầy đất.

Nói xong, hắn quay lại kéo Liễu Nhược đứng dậy, đau lòng xoa cái trán của nàng ta: "Tạ Thục Nhân, xin lỗi đi."

"Nếu bây giờ ngươi chịu xin lỗi, Cô sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì."

Ta suýt cười thành tiếng. Đúng là kiếp trước ta đã quá ngây thơ.

Sau khi phát hiện bộ mặt thật của Liễu Nhược, ngay đêm ấy ta viết thư cho Sở Hành, báo cho hắn những điều ta nghe thấy, để hắn cẩn thận với Liễu Nhược.

Nhưng ngày hôm sau, Liễu Nhược chết.

Là c.h.ế.t thật.

Khắp nơi đồn rằng vì nàng ta không muốn làm thiếp, nên đã xấu hổ tự vẫn.

Sau đó Sở Hành đã hồi âm cho ta: "May nhờ Thục Nhân nhắc nhở, kẻ dám lừa Cô, đáng tội chết."

Song, mọi chuyện chìm vào dĩ vãng.

Suốt nhiều năm, ta vẫn nghĩ rằng hắn chính là người đã tương kế tựu kế g.i.ế.t Liễu Nhược.

Bởi vì điều hắn hận nhất là bị kẻ khác lừa dối. Nhưng đến lúc sắp chết, ta mới hiểu.

Hóa ra, kẻ mà hắn nói "lừa Cô" lại chính là ta.

9.

"Tạ Thục Nhân, ngươi câm rồi sao?"

"Nhược Nhược không làm gì sai, là Cô muốn từ hôn."

"Nếu ngươi xin lỗi nàng, Cô sẽ không tính toán vết thương trên trán nàng."

Ta nhìn Sở Hành, khóe miệng không khỏi cong lên. Đúng là ta bị mù nên mới luôn cảm thấy hắn thông minh, cơ trí.

"Hồng Nhạn, Hoàng Thượng đang ở chính sảnh đúng không?"

Ta quay sang hỏi nha hoàn bên cạnh. Hồng Nhạn ngơ ngác gật đầu.

Ta xách váy đi trước. 

Sở Hành vội vàng đuổi theo sau: "Ngươi định làm gì?"

"Lần này phụ hoàng cải trang xuất hành, chưa triệu kiến nữ quyến đâu."

Tất nhiên ta biết. Sinh nhật của một thần nữ như ta, đâu đáng để Hoàng Thượng tự hạ mình đến phủ.

Nhưng vì sao bệ hạ lại ở đây? Dĩ nhiên là vì hai vị ca ca của ta đang ở biên cương, liên tiếp báo tin thắng trận.

Vì phụ thân ta vừa ngăn được lũ, được người dân ca ngợi hết lời.

Vì Tạ thị đã tồn tại cả trăm năm, đa số những bậc trung thần trụ cột trong triều đều là môn khách của Tạ thị.

Còn vì Thái Tử điện hạ đã quỳ ba ngày ba đêm, một mực đòi từ hôn với ta nên Hoàng Thượng sợ phụ thân và huynh trưởng của ta sẽ lạnh tâm.

Mãi cho đến khi nội thị thông truyền, Sở Hành vẫn còn theo sát ta:

"Thục Nhân, ngươi đừng ỷ nay là sinh nhật mình mà xin phụ hoàng ban cho những thứ không thuộc về ngươi."

"Cô đã hứa cho Nhược Nhược vị trí chính thất, tuyệt đối không nuốt lời."

"Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn gả cho Cô, cũng… chỉ có thể làm lương đệ!"

Ta quay lại nhìn hắn, trong ánh mắt là sự lạnh nhạt đến tột cùng.

Đúng như hắn nói, hắn sinh ra đã là Thái Tử, cả đời này trải qua quá suôn sẻ

Căn bản hắn không ý thức được, vị trí Thái Tử Phi ấy có ý nghĩa thế nào với mình.

MIKO

Có lẽ ánh mắt của ta quá lạnh lùng, khiến Sở Hành ngây người trong giây lát.

Đúng lúc này, Hoàng Đế ngồi trên cao nói:

"Thục Nhân sốt ruột muốn gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng sao?"

Giữa đại sảnh đầy khách khứa, ta quỳ xuống:

"Hoàng Thượng, hôm nay là sinh nhật của thần nữ, không biết thần nữ có thể cả gan xin bệ hạ một điều ước không?"

"Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương hoạn nạn có nhau, khiến thần nữ vô cùng ngưỡng mộ."

"Thần nữ sợ mình sẽ phá hỏng lời hứa bạc đầu giai lão, mãi mãi đồng tâm của hai người họ."

"Bệ hạ, xin ngài phế bỏ hôn ước giữa thần nữ và Thái Tử điện hạ... và tứ hôn cho hai người họ!"

Ta cung kính mà quỳ trên đất.

Cả đại sảnh yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện