Edit: Há Cảo

- ---------❤----------

Vô Gian Chi Vực, là nơi do Hạ Vũ đặc biệt tạo ra dùng để cầm tù Quân Vô Thanh.

Bình thường, nơi này chỉ có một mình Hạ Vũ có thể tùy ý ra vào, còn lại ngay cả những người thân thiết với nàng ta cũng không thể tới gần được.

Một tin tốt khác là, khoảng cách giữa nơi Hạ Lương bị giam và Vô Gian Chi Vực không xa lắm, hơn nữa hai nơi này đều là cấm địa của Huyền Vũ Môn, các đệ tử bình thường không dám tiến đến gần nơi này.

Trong tông môn, người duy nhất có thể đi vào hai nơi này – Hạ Vũ lại tạm thời không có ở đây, có thể nói đây là một cơ hội vô cùng tốt đối với Hạ Lương.

Một đường đi tới Vô Gian Chi Vực vô cùng thuận lợi, hơn nữa nơi này cũng không giống với nơi Hạ Lương bị giam, nơi này không hề có bất kỳ tên đệ tử nào trông giữ cả!

Tất cả đều là vì Hạ Vũ vô cùng tự tin đối với pháp trận cầm tù của mình.

Hạ Vũ quả thật là có thể tự tin, bởi vì pháp trận cầm tù này chính là pháp trận mạnh nhất trong hệ thống. Ngay cả tiên nhân có tu vi Đại Thừa kỳ, dưới tình huống không hiểu rõ pháp trận này thì sẽ không cách nào phá vỡ, chạy ra khỏi nó cả.

Song, đối với Hạ Lương mà nói, pháp trước mặt này đúng là đồ cao cấp, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một pháp trận tinh mỹ hơn pháp trận U Minh mà thôi. Cô chỉ cần thay đổi vài đường vân trong pháp trận này, thì nó không thể cản đường cô được nữa.

Hạ Lương thi triển vài chiêu pháp thuật, pháp trận bị phá đi. Cô bình thản bước qua pháp trận, đi vào phía bên trong.

"Nữ nhân hư hỏng, kỹ nữ đê tiện bẩn thiểu! Ngươi diệt Thiên Cơ Tông của ta, ngươi sẽ không được chết tử tế! Thứ kỹ nữ ai cũng có thể lấy như ngươi vậy mà còn muốn bắt sư thúc của ta coi trọng, ngươi xứng à! Quả là si tâm vọng tưởng!"

"Kỹ nữ đê tiện bẩn thiểu! Ngươi có giỏi thì giết hết chúng ta đi. Chúng ta cho dù biến thành lệ quỷ, hóa thành quỷ tu cũng sẽ tới tìm ngươi báo thù!"

"Nữ nhân hư hỏng, kỹ nữ đê tiện bẩn thiểu! Tiện nhân!"

".................."

Hạ Lương vừa đi vào liền nghe âm thanh chửi rủa mang theo đầy phẫn nộ từ bên trong truyền ra.

Chỉ là, những người này không hổ là danh môn chính phái, tu dưỡng quả thật không tệ, cho dù là chửi rủa, cũng không nói ra được mấy câu khó nghe, cùng lắm chỉ là vài câu "tiện nhân, kỹ nữ bẩn thiểu"cũ kỹ mà thôi.

Hạ Lương vẻ mặt vô cảm, đối với tiếng chửi rủa của những người ở đây càng là không có cảm giác gì. Cô chậm rãi nâng bước đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn kỹ từng căn thạch thất có trong đó, tìm kiếm Quân Vô Thanh.

Hạ Lương đương nhiên chưa từng thấy qua diện mạo của Quân Vô Thanh, nhưng sau khi cô xem xét hết một lượt các căn thạch thất, lại trực giác rằng người đàn ông kia không có ở chỗ này.

Những người Thiên Cơ Tông chửi rủa xong lại phát hiện, hôm nay nữ nhân này vậy mà lại không tức giận, cũng không trừng phạt bọn họ, trong lòng nổi lên nghi hoặc, đồng thời càng thêm lo lắng bất an.

Rốt cuộc, hôm nay nữ nhân này muốn chơi trò gì đây?!

Hạ Lương dừng chân lại, nhìn khắp bốn phía một lần nữa, sau đó ánh mắt bỗng sáng lên, cô xoay người đi tới một vách tường, vươn tay đánh ra vài pháp quyết, trong nháy mắt, vách tường mở ra một cánh cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, lộ ra một căn phòng và người trong đấy.

Vừa nhìn thoáng qua, Hạ Lương liền xác nhận, người trong phòng chính là Quân Vô Thanh.

Tuy Hạ Lương là một người lấy EQ làm phụ, lạnh lùng vô cảm, nhưng sau khi nhìn thấy hắn, cũng nhịn không được cảm thán một câu:

Người đàn ông trước mắt này, có lẽ thật sự là vị thần vô dục vô cầu cao cao tại thượng, chứ không phải là một phàm nhân có tu vi cao thâm tục tằng.

Khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo không một tia tì vết, khí chất xuất trần thoát phàm không tầm thường, mặc dù cả người hắn đầy gông xiềng, hai mắt nhắm lại dựa vào tường, nhưng như thế cũng không giảm đi được phong thái của hắn, càng không thấy được một chút chật vật bật kham nào.

Cả người hắn, như một khối băng được chạm trổ hoàn mỹ. Nhưng bộ bạch y vốn không nên bị nhiễm bất kỳ hạt bụi nào lúc này lại loang lổ máu tươi, thoạt nhìn có cảm giác rất yêu mỵ.

"Quân Vô Thanh." Hạ Lương chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhàn nhạt gọi.

Quân Vô Thanh mở mắt, đôi mắt phượng hờ hững vô tình nhìn thoáng qua. Ánh mắt hắn giống như hàn băng sâu không thấy đáy, có thể nhìn thấu hết thảy những dơ bẩn trong nội tâm người đối diện. Tựa như một vị thần, thấu rõ mọi chuyện, khiến người ta không cách nào che giấu được, tự mình xấu hổ.

Lúc nhìn thấy rõ Hạ Lương, Quân Vô Thanh hơi híp mắt lại, ngón trỏ tay phải đặt trên đầu gối khẽ nhúc nhích, mở miệng hỏi: "Ngươi không phải Hạ Lương, ngươi là ai?"

"Ta là Hạ Lương, đến đây có chuyện muốn nói với ngươi." Hạ Lương ngồi xuống, mặt đối mắt với hắn, đưa lưng về phía những người của Thiên Cơ Tông.

"Tiện nữ nhân! Ngươi lại muốn chơi trò gì hả?! Ngươi đừng nằm mơ nữa! Cho dù ngươi lấy lòng hay hiếp bức, tôn chủ của chúng ta cũng sẽ không thích ngươi đâu!"

Những người của Thiên Cơ Tông nhìn thấy hành động của Hạ Lương, tâm trạng tức giận vốn đã hạ xuống lại bùng nổ lần nữa.

Hạ Lương khẽ cau mày lại, cô cảm thấy những người ngoài kia quá ồn, cô vươn tay đánh ra vài pháp quyết, một pháp trận tĩnh âm ngay lập tức bao phủ lấy cô và Quân Vô Thanh, cản lại hết những tạp âm bên ngoài.

Cảm giác lỗ tai của mình rốt của cũng được thanh tĩnh, Hạ Lương vừa lòng gật đầu, sau đó lại nhìn Quân Vô Thanh, tự hỏi xem nên mở miệng thế nào.

Quân Vô Thanh nhìn những hành động vừa rồi của Hạ Lương, trong đôi mắt hờ hững dáy lên một tia hứng thú. Hắn nâng mắt nhìn Hạ Lương, chủ động mở miệng:

"Tạp linh căn, tư chất thấp kém, tu vi rất yếu, nhưng thần hồn lại rất mạnh, giỏi về pháp trận. Ngươi không phải Hạ Lương."

Hạ Lương không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì người này rất mạnh, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ lai lịch của mình cũng là bình thường.

"Ta mới là Hạ Lương thật. Người cầm tù ngươi, là Hạ Vũ." Hạ Lương một năm một mười kể lại những vướng mắc giữa cô và Hạ Vũ, sau đó nghiêm túc hứa hẹn: "Ta sẽ nghĩ cách cứu các ngươi ra khỏi nơi này."

Quân Vô Thanh nhìn cô, mày kiếm hơi nhíu lại, trên gương mặt tuấn mỹ thoáng hiện lên một tia hứng thú và khó hiểu: "Tại sao trong lòng ngươi lại không có hận? Đối mặt với kẻ thù đoạt đi tất cả của mình, ngươi quá mức bình tĩnh."

"Hận?" Hạ Lương hơi nhíu mày lại, nói: "Lúc trước có, hiện tại đã không còn."

Lúc trước nguyên chủ có hận, nhưng hiện tại đổi thành cô, đương nhiên không còn nữa.

Đối với Hạ Lương, những việc này chỉ là một nhiệm vụ. Chỉ là, với tính tình của cô, cho dù cô thật sự trải qua những việc như thế, cô cũng sẽ không hận.

"Vì sao?" Quân Vô Thanh dường như không hứng thú với việc đi ra ngoài, không hề hỏi lại vấn đề này. Ngược lại đối với việc cô không hận, lại cố chấp dò hỏi tới cùng.

"Hận cũng vô dụng, không thể thay đổi được kết quả. Ta thua, chứng tỏ là do ta yếu. Không trách được người khác, tại sao lại phải hận?" Hạ Lương trả lời một cách hợp tình hợp lý.

"A...." Khóe miệng Quân Vô Thanh nhếch lên, cuối cùng cười nhẹ ra tiếng. Tiếng cười trong vắt vui vẻ len vào tai Hạ Lương, khiến cô cảm thấy tê dại một hồi.

Càng miễn bàn đến gương mặt vốn đã tuấn mỹ vô song của hắn, hắn nở nụ cười, vừa tựa như trăm hoa nở rộ, băng tuyết hòa tan, vừa mang theo vẻ mê hoặc chúng sinh, khiến người ta cam tâm dâng tâm mình cho hắn.

"Ngươi cười lên rất đẹp." Hạ Lương bừng tỉnh, nói: "Trách không được Hạ Vũ lại không từ thủ đoạn cầm tù ngươi."

Quân Vô Thanh nghe thế, nháy mắt thu hồi nụ cười của mình. Hắn đanh mặt lại, lạnh giọng nói: "Ngươi xem bản tôn là đồ chơi? Là nữ nhân ư?"

Hạ Lương nghiêm túc lắc đầu, mở miệng nói: "Ngươi đương nhiên không phải! Ngươi rất lợi hại!"

Quân Vô Thanh nghe được lời này, miễn cưỡng hài lòng, chỉ là ngay sau đó lại nghe tiếng Hạ Lương nói tiếp: "Đồ chơi nhất định sẽ thú vị hơn ngươi. Nhưng mà nữ nhân lại không xinh đẹp bằng ngươi!"

Quân Vô Thanh: "......"

-1.3.2019-

Lương Lương rất có khả năng làm người đối diện cạn lời =))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện