Edit: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- ---------❤----------
Hạ Lương ngẩng đầu nhìn Bạch Diệu, vì không biết lý do gì mà chỉ số hạnh phúc của hắn lại đột nhiên tăng lên như vậy, nên trong đôi mắt vẫn luôn trong suốt lộ ra vẻ mê mang và nghi ngờ, đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi giương lên, khiến người ta nhìn vào cảm thấy cô đặc biệt ngây ngô.
Bạch Diệu lại thích nhìn dáng vẻ của cô hiện tại, đặc biệt trong lòng vẫn còn đang rung động vì lời nói của cô, cho nên chỉ mong có thể ôm thật chặt lấy cô, mạnh mẽ khảm cô vào trong thân thể của hắn.
Bạch Diệu nhìn xuống đôi môi non mềm đỏ mọng của cô, đôi môi đang khẽ giương lên kia, đôi môi hồng hào lộng lẫy kia, dường như đang mời gọi hắn đến nhấm nháp thưởng thức, vừa nghĩ như thế, đôi mắt của Bạch Diệu lại sâu thêm vài phần, lóe lên một tia tối tăm mờ ám.
Thật muốn hung hăng mà hôn lên môi của nàng, muốn tùy ý mà cướp đoạt, muốn để nàng lột đi bộ dáng tỉnh táo bình tĩnh này, muốn khiến cả khuôn mặt của nàng nhuộm đỏ, nằm dưới thân mình uyển chuyển rên rĩ, lộ ra dáng vẻ không giống ngày thường.
Ánh mắt của Bạch Diệu nhìn Hạ Lương chằm chằm như đang nhìn con mồi, nóng rực đáng sợ, dường như muốn đem cô nuốt vào bụng vậy.
Hít sâu một hơi, Bạch Diệu bị ý nghĩ này của mình dọa cho hoảng sợ, lại càng sợ bộ dáng lúc này của mình sẽ dọa đến Hạ Lương, cho nên mạnh mẽ mà kiềm chế xúc động lại.
Chỉ là tay của hắn vẫn theo bản năng mà vươn tới, thay cho đôi môi của mình, vuốt ve đôi môi đỏ của Hạ Lương, thậm chí còn muốn đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô, tùy ý khuấy động trong miệng nhỏ của cô, dây dưa với lưỡi của cô, để cô...
"Ta ăn no rồi, không đói nữa." Hạ Lương đen mặt phủi tay của Bạch Diệu ra khỏi môi mình.
Rốt cuộc Bạch Diệu đang làm gì vậy? Đồ ăn nhiều như thế không đút cho cô, lại muốn cô ăn ngón tay của hắn?!
"Ta đói bụng." Bạch Diệu khàn giọng nói, ánh mắt nóng rực mà nhìn cô, ám thị với cô.
"Vậy ngươi ăn cái này đi, chống đói!" Hạ Lương trực tiếp bỏ một cái bánh bao trắng vào trong tay hắn.
Bạch Diệu: "......"
Nhìn cái bánh bao trắng trong tay, Bạch Diệu chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn vô cùng, bao nhiêu tâm tư kiều diễm lúc trước đều bị giội sạch đi.
Tô Mị sắp thổ huyết luôn rồi, đôi cẩu nam nữ này vậy mà lại công khai trước mặt nàng ta khoe tình cảm, rõ ràng vừa nãy còn đang nói chuyện cháo thuốc, sao chỉ trong chớp mắt, phong cách lại thay đổi hoàn toàn thế này.
Hạ Lương nhìn không hiểu, nhưng nàng ta lại rõ ràng, trong ánh mắt của Bạch Diệu, đều tràn ngập tình cảm và dục vọng, ánh mắt muốn chiếm hữu một người này quả thực quá mãnh liệt!
Quả nhiên là thực sắc tính dã*!
[*] Thực sắc tính dã: chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Nhưng mà ánh mắt của Bạch Diệu cũng quá kém, một nữ nhân nũng nịu như nàng ta không cần, lại đi coi trọng một cái mầm đậu nhỏ kia, thật khiến nàng ta hận ngứa răng mà!
Nhưng mà, gián đoạn lại thế này, chắc là sẽ không bắt nàng ta uống sạch cháo thuốc nữa chứ?
Chỉ là, hiển nhiên Tô Mị đã khinh thường sự cố chấp của Hạ Lương, lúc này chỉ thấy cô lạnh mặt lại, tay gõ xuống bàn nói, "Để lạnh rồi càng khó uống, mau uống đi."
Tô Mị nào dám uống a?!
Chén cháo này nàng ta đã hạ độc vào, hơn nữa loại độc này trước nay nàng ta không nghĩ sẽ dùng trên người mình, cho nên nàng ta chưa từng nghiên cứu xem độc này có thuốc giải không.
Nhưng mà, nếu nàng ta không uống, sau này chắc chắn sẽ rất khó để tiếp cận Bạch Diệu.
Tô Mị cắn chặt răng, nhịn không được mà lại sờ cổ của mình, sau khi xác nhận ngọc bội vẫn còn trên người, lòng nàng ta mới ổn định lại.
Nơi đó, chính là ngọc bội ẩn chứa không gian linh tuyền, Tô Mị nghĩ nhất định trong số những sách thuốc trong không gian nhất định sẽ có thuốc giải, chỉ là nàng ta chưa có nghiên cứu mà thôi.
Bây giờ mà chần chờ nữa, chỉ sợ Bạch Diệu sẽ hoài nghi chén cháo này có vấn đề.
Nghĩ như thế, rốt cuộc Tô Mị cắn răng lại, tiến lên phía trước, bưng chén cháo thuốc lên uống, chỉ là vẻ mặt của nàng ta không thể nói là tốt được, sắc mặt hơi trắng bệch, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lanhj.
Thậm chí sau khi uống xong, bởi vì nguyên nhân tâm lý, Tô Mị lập tức cảm thấy bụng của mình bắt đầu quặn đau, cả người suy yếu không có sức lực, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy choáng váng.
Hạ Lương nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói, "Ta vẫn là đã đánh giá thấp trình độ khó uống của chén cháo này rồi. Cũng may chúng ta còn chưa nếm vào."
Bạch Diệu phì cười, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Lương, chỉ là thuận miệng nói một câu, có đôi khi thật sự muốn mạng người mà.
Hơn nữa, bộ dáng chỉ mong sao có thể ngất đi của Tô Mị, càng khiến Bạch Diệu đồng ý với lời nói của Hạ Lương, cảm thấy lúc trước Hạ Lương đã nếm thử một hớp, vậy mà lại còn cho nàng ta một cơ hội nữa, quả thật là tâm địa thiện lương.
Tô Mị sau khi nghe xong, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hiện tại nàng ta chỉ mong có thể lập tức rời đi, sau đó về phòng đi vào không gian, nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải của loại độc này.
Chỉ là, Hạ Lương tuyệt nhiên không cho nàng ta cơ hội đó, lập tức nói, "Bây giờ ngươi đi làm lại một phần đi."
"Tiểu thư, thân thể của nô tỳ không thoải mái, chỉ sợ làm lại lại càng không tốt." Tô Mị mang theo sợ hãi nói, "Lúc dùng bữa tối, nô tỳ chắc chắn sẽ làm lại một phần khiến tiểu thư vừa lòng."
Nhưng mà lúc này đây, Bạch Diệu căn bản không cho nàng ta cơ hội, hắn cảm thấy tính tình của nô tỳ này quá mức kiêu căng, vậy mà lại không phục tùng, còn dám bàn điều kiện với chủ tử.
Cho nên, Bạch Diệu vừa nghe nàng ta nói thế, sắc mặt lập tức đanh lại, nặng giọng quát lớn, "Chẳng qua chỉ là một đứa nô tỳ, cũng dám nói không!"
"Nô, nô tỳ không dám!" Trong lòng Tô Mị oán hận cực kỳ, lập tức sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Từ lúc nàng ta xuyên qua đến nay, vẫn luôn trải qua cuộc sống xuôi nước xuôi gió, cho dù là sau khi bị Bạch Diệu diệt nước, trở thành một công chúa mất nước, nhưng mà bằng vào dung mạo và tâm cơ của mình, nàng ta vẫn chưa từng chịu qua một chút ủy khuất nào.
Những gì gặp phải cả ngày hôm nay, đối với Tô Mị mà nói, là vô cùng sỉ nhục, cũng vô cùng phẫn hận.
Hạ Lương chớp mắt, cảm thấy một màn này vô cùng thuận mắt, Bạch Diệu này, không tệ không tệ, rất biết phối hợp với công việc của cô.
Tuy rằng Tô Mị đến được bên cạnh Bạch Diệu, nhưng mà lại không được Bạch Diệu yêu thích, độ hảo cảm cũng rất khó xoát, xem ra muốn đá cô ta đi cũng không phải quá khó.
Cuối cùng Tô Mị vẫn phải làm lại một phần cháo thuốc khác, lần này nàng ta không dám hạ độc vào nữa, chỉ sợ Hạ Lương lại bắt nàng ta phải uống sạch lần nữa.
Chẳng qua, sau khi Hạ Lương nếm xong một hớp chỉ gật đầu, cũng không có ý bắt nàng ta phải uống sạch.
Giày vò một phen, rốt cuộc Tô Mị cũng được buông tha cho mà rời đi, sau khi nàng ta về phòng, thì lập tức gấp gáp không chờ được mà tiến vào không gian, lật tìm các quyển y thư trong đó, khổ tâm nghiên cứu một phen, cuối cùng cũng tìm được thuốc giải.
Nỗi lo lắng cho tính mạng đã được giải trừ, lúc này Tô Mị mới có tinh thần nhớ lại cẩn thận những chuyện trong ngày hôm nay, chỉ là càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo, thậm chí còn có cảm giác, Hạ Lương thật sự biết trong chén cháo kia có độc. Chẳng những nàng ta không nói, thậm chí còn trêu đùa mình một phen.
Tô Mị cảm thấy ý nghĩ như thế quá đáng sợ, cũng không nguyện ý tin tưởng, nhưng mà lại không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.
Chỉ có thể ầm thầm quyết định, sau này không thể tùy tiện hành động nữa, chờ sau khi tìm hiểu kỹ Hạ Lương này, suy xét kỹ hơn rồi mới nên quyết định nên làm thế nào.
Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Tô Mị cảm thấy thất bại hôm nay của mình, là do nàng ta quá coi thường đối thủ, cho nên rút kinh nghiệm xương máu, lại kết hợp với hoàn cảnh của mình, liền thay đổi phương pháp độc giết khác.
-21.7.2018-
Banner: Tình - DHH_Team
- ---------❤----------
Hạ Lương ngẩng đầu nhìn Bạch Diệu, vì không biết lý do gì mà chỉ số hạnh phúc của hắn lại đột nhiên tăng lên như vậy, nên trong đôi mắt vẫn luôn trong suốt lộ ra vẻ mê mang và nghi ngờ, đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi giương lên, khiến người ta nhìn vào cảm thấy cô đặc biệt ngây ngô.
Bạch Diệu lại thích nhìn dáng vẻ của cô hiện tại, đặc biệt trong lòng vẫn còn đang rung động vì lời nói của cô, cho nên chỉ mong có thể ôm thật chặt lấy cô, mạnh mẽ khảm cô vào trong thân thể của hắn.
Bạch Diệu nhìn xuống đôi môi non mềm đỏ mọng của cô, đôi môi đang khẽ giương lên kia, đôi môi hồng hào lộng lẫy kia, dường như đang mời gọi hắn đến nhấm nháp thưởng thức, vừa nghĩ như thế, đôi mắt của Bạch Diệu lại sâu thêm vài phần, lóe lên một tia tối tăm mờ ám.
Thật muốn hung hăng mà hôn lên môi của nàng, muốn tùy ý mà cướp đoạt, muốn để nàng lột đi bộ dáng tỉnh táo bình tĩnh này, muốn khiến cả khuôn mặt của nàng nhuộm đỏ, nằm dưới thân mình uyển chuyển rên rĩ, lộ ra dáng vẻ không giống ngày thường.
Ánh mắt của Bạch Diệu nhìn Hạ Lương chằm chằm như đang nhìn con mồi, nóng rực đáng sợ, dường như muốn đem cô nuốt vào bụng vậy.
Hít sâu một hơi, Bạch Diệu bị ý nghĩ này của mình dọa cho hoảng sợ, lại càng sợ bộ dáng lúc này của mình sẽ dọa đến Hạ Lương, cho nên mạnh mẽ mà kiềm chế xúc động lại.
Chỉ là tay của hắn vẫn theo bản năng mà vươn tới, thay cho đôi môi của mình, vuốt ve đôi môi đỏ của Hạ Lương, thậm chí còn muốn đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô, tùy ý khuấy động trong miệng nhỏ của cô, dây dưa với lưỡi của cô, để cô...
"Ta ăn no rồi, không đói nữa." Hạ Lương đen mặt phủi tay của Bạch Diệu ra khỏi môi mình.
Rốt cuộc Bạch Diệu đang làm gì vậy? Đồ ăn nhiều như thế không đút cho cô, lại muốn cô ăn ngón tay của hắn?!
"Ta đói bụng." Bạch Diệu khàn giọng nói, ánh mắt nóng rực mà nhìn cô, ám thị với cô.
"Vậy ngươi ăn cái này đi, chống đói!" Hạ Lương trực tiếp bỏ một cái bánh bao trắng vào trong tay hắn.
Bạch Diệu: "......"
Nhìn cái bánh bao trắng trong tay, Bạch Diệu chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn vô cùng, bao nhiêu tâm tư kiều diễm lúc trước đều bị giội sạch đi.
Tô Mị sắp thổ huyết luôn rồi, đôi cẩu nam nữ này vậy mà lại công khai trước mặt nàng ta khoe tình cảm, rõ ràng vừa nãy còn đang nói chuyện cháo thuốc, sao chỉ trong chớp mắt, phong cách lại thay đổi hoàn toàn thế này.
Hạ Lương nhìn không hiểu, nhưng nàng ta lại rõ ràng, trong ánh mắt của Bạch Diệu, đều tràn ngập tình cảm và dục vọng, ánh mắt muốn chiếm hữu một người này quả thực quá mãnh liệt!
Quả nhiên là thực sắc tính dã*!
[*] Thực sắc tính dã: chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Nhưng mà ánh mắt của Bạch Diệu cũng quá kém, một nữ nhân nũng nịu như nàng ta không cần, lại đi coi trọng một cái mầm đậu nhỏ kia, thật khiến nàng ta hận ngứa răng mà!
Nhưng mà, gián đoạn lại thế này, chắc là sẽ không bắt nàng ta uống sạch cháo thuốc nữa chứ?
Chỉ là, hiển nhiên Tô Mị đã khinh thường sự cố chấp của Hạ Lương, lúc này chỉ thấy cô lạnh mặt lại, tay gõ xuống bàn nói, "Để lạnh rồi càng khó uống, mau uống đi."
Tô Mị nào dám uống a?!
Chén cháo này nàng ta đã hạ độc vào, hơn nữa loại độc này trước nay nàng ta không nghĩ sẽ dùng trên người mình, cho nên nàng ta chưa từng nghiên cứu xem độc này có thuốc giải không.
Nhưng mà, nếu nàng ta không uống, sau này chắc chắn sẽ rất khó để tiếp cận Bạch Diệu.
Tô Mị cắn chặt răng, nhịn không được mà lại sờ cổ của mình, sau khi xác nhận ngọc bội vẫn còn trên người, lòng nàng ta mới ổn định lại.
Nơi đó, chính là ngọc bội ẩn chứa không gian linh tuyền, Tô Mị nghĩ nhất định trong số những sách thuốc trong không gian nhất định sẽ có thuốc giải, chỉ là nàng ta chưa có nghiên cứu mà thôi.
Bây giờ mà chần chờ nữa, chỉ sợ Bạch Diệu sẽ hoài nghi chén cháo này có vấn đề.
Nghĩ như thế, rốt cuộc Tô Mị cắn răng lại, tiến lên phía trước, bưng chén cháo thuốc lên uống, chỉ là vẻ mặt của nàng ta không thể nói là tốt được, sắc mặt hơi trắng bệch, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lanhj.
Thậm chí sau khi uống xong, bởi vì nguyên nhân tâm lý, Tô Mị lập tức cảm thấy bụng của mình bắt đầu quặn đau, cả người suy yếu không có sức lực, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy choáng váng.
Hạ Lương nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói, "Ta vẫn là đã đánh giá thấp trình độ khó uống của chén cháo này rồi. Cũng may chúng ta còn chưa nếm vào."
Bạch Diệu phì cười, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Lương, chỉ là thuận miệng nói một câu, có đôi khi thật sự muốn mạng người mà.
Hơn nữa, bộ dáng chỉ mong sao có thể ngất đi của Tô Mị, càng khiến Bạch Diệu đồng ý với lời nói của Hạ Lương, cảm thấy lúc trước Hạ Lương đã nếm thử một hớp, vậy mà lại còn cho nàng ta một cơ hội nữa, quả thật là tâm địa thiện lương.
Tô Mị sau khi nghe xong, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hiện tại nàng ta chỉ mong có thể lập tức rời đi, sau đó về phòng đi vào không gian, nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải của loại độc này.
Chỉ là, Hạ Lương tuyệt nhiên không cho nàng ta cơ hội đó, lập tức nói, "Bây giờ ngươi đi làm lại một phần đi."
"Tiểu thư, thân thể của nô tỳ không thoải mái, chỉ sợ làm lại lại càng không tốt." Tô Mị mang theo sợ hãi nói, "Lúc dùng bữa tối, nô tỳ chắc chắn sẽ làm lại một phần khiến tiểu thư vừa lòng."
Nhưng mà lúc này đây, Bạch Diệu căn bản không cho nàng ta cơ hội, hắn cảm thấy tính tình của nô tỳ này quá mức kiêu căng, vậy mà lại không phục tùng, còn dám bàn điều kiện với chủ tử.
Cho nên, Bạch Diệu vừa nghe nàng ta nói thế, sắc mặt lập tức đanh lại, nặng giọng quát lớn, "Chẳng qua chỉ là một đứa nô tỳ, cũng dám nói không!"
"Nô, nô tỳ không dám!" Trong lòng Tô Mị oán hận cực kỳ, lập tức sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Từ lúc nàng ta xuyên qua đến nay, vẫn luôn trải qua cuộc sống xuôi nước xuôi gió, cho dù là sau khi bị Bạch Diệu diệt nước, trở thành một công chúa mất nước, nhưng mà bằng vào dung mạo và tâm cơ của mình, nàng ta vẫn chưa từng chịu qua một chút ủy khuất nào.
Những gì gặp phải cả ngày hôm nay, đối với Tô Mị mà nói, là vô cùng sỉ nhục, cũng vô cùng phẫn hận.
Hạ Lương chớp mắt, cảm thấy một màn này vô cùng thuận mắt, Bạch Diệu này, không tệ không tệ, rất biết phối hợp với công việc của cô.
Tuy rằng Tô Mị đến được bên cạnh Bạch Diệu, nhưng mà lại không được Bạch Diệu yêu thích, độ hảo cảm cũng rất khó xoát, xem ra muốn đá cô ta đi cũng không phải quá khó.
Cuối cùng Tô Mị vẫn phải làm lại một phần cháo thuốc khác, lần này nàng ta không dám hạ độc vào nữa, chỉ sợ Hạ Lương lại bắt nàng ta phải uống sạch lần nữa.
Chẳng qua, sau khi Hạ Lương nếm xong một hớp chỉ gật đầu, cũng không có ý bắt nàng ta phải uống sạch.
Giày vò một phen, rốt cuộc Tô Mị cũng được buông tha cho mà rời đi, sau khi nàng ta về phòng, thì lập tức gấp gáp không chờ được mà tiến vào không gian, lật tìm các quyển y thư trong đó, khổ tâm nghiên cứu một phen, cuối cùng cũng tìm được thuốc giải.
Nỗi lo lắng cho tính mạng đã được giải trừ, lúc này Tô Mị mới có tinh thần nhớ lại cẩn thận những chuyện trong ngày hôm nay, chỉ là càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo, thậm chí còn có cảm giác, Hạ Lương thật sự biết trong chén cháo kia có độc. Chẳng những nàng ta không nói, thậm chí còn trêu đùa mình một phen.
Tô Mị cảm thấy ý nghĩ như thế quá đáng sợ, cũng không nguyện ý tin tưởng, nhưng mà lại không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.
Chỉ có thể ầm thầm quyết định, sau này không thể tùy tiện hành động nữa, chờ sau khi tìm hiểu kỹ Hạ Lương này, suy xét kỹ hơn rồi mới nên quyết định nên làm thế nào.
Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Tô Mị cảm thấy thất bại hôm nay của mình, là do nàng ta quá coi thường đối thủ, cho nên rút kinh nghiệm xương máu, lại kết hợp với hoàn cảnh của mình, liền thay đổi phương pháp độc giết khác.
-21.7.2018-
Danh sách chương