Edit: Malbec
Bầu trời xám xịt một màu sắc u ám, sương mù nhàn nhạt còn quanh quẩn xung quanh khiến nơi đây có sự vắng vẻ không nói nên lời.
Úy Lam yên lặng đi phía sau Tần Lục Trác, hôm nay anh mặc áo khoác màu sáng, nhìn từ phía vài rộng eo hẹp, bước đi của anh đầy kiên định.
Không biết đã đi được bao nhiêu bậc thang rồi, Úy Lam không đếm kỹ.
Cuối cùng thì bước chân anh đã dừng lại, quay người về phía bên phải.
Khi dừng lại trước bia mộ màu đen, Úy Lam yên lặng nhìn người trên bia. Trên đá cẩm thạch màu đen là ảnh chụp trắng đen của một người, khóe miệng hiện lên ý cười thản nhiên, chỉ nhìn trong ảnh đã cảm thấy ông là một người đàn ông tính tình rất ôn hòa.
Lăng mộ Trương Viễn Phong.
Khi ánh mắt của cô rơi vào bia mộ thì nhìn thấy năm chữ lẻ loi.
Bọn họ không mua hoa đến, Tần Lục Trác chỉ mang theo hai bình rượu. Anh nửa quỳ trước mộ, móc khăn từ trong túi ra rồi cẩn thận lau chùi bia mộ, lau từ bên trên đến phía dưới.
Sau khi quét dọn xong, anh quỳ trước mộ theo đúng quy tắc.
Đều nói dưới đầu gối đàn ông là vàng, chỉ quỳ với đất trời và cha mẹ.
Anh quỳ gối trước mộ, mở bình rượu mình mang đến, đổ một chút trước mộ và thấp giọng nói: “Ba, con đến thăm người.”
Úy Lam đứng bên cạnh anh, không nói lời nào.
Khóe mắt chua xót.
Tần Lục Trác quay đầu nhìn cô: “Úy Lam, chào hỏi với ba anh đi.”
Úy Lam vừa khụy đầu gối xuống liền bị Tần Lục Trác kéo cổ tay, anh dịu dàng nói: “Cúi đầu là được, sau này kết hôn rồi hẵng dập đầu.”
Tần Lục Trác nói như vậy nên Úy Lam cũng không kiên trì thêm.
Cô cúi người chào thật thấp, khi ngẩng đầu lên thì giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Chào chú, cháu là Úy Lam, bạn gái Tần Lục Trác.”
Một làn gió lạnh thổi qua hai người.
Mà người đàn ông trên bia mộ kia vẫn cười, bây giờ thì bất cứ cái gì cũng không thể ảnh hưởng đến nụ cười ấm áp của ông.
Mưa phùn vẫn đang lất phất như cũ, thỉnh thoảng có vài giọt mưa rơi lên tấm ảnh của Trương Viễn Phong.
Thế là Tần Lục Trác lại móc khăn ra lau lần nữa.
Lau sạch.
Thật ra chuyện xưa mở đầu vô cùng tốt đẹp, một ngôi nhà ba người hạnh phúc, người vợ xinh đẹp dịu dàng, con trai thông minh nghe lời, người chồng có công việc không tệ. Nếu như chuyện xưa cứ phát triển như thế thì bọn họ sẽ như những gia đình bình thường có thể thấy khắp Trung Quốc.
Mãi cho đến khi Trương Viễn Phong hy sinh ngoài ý muốn vì nhiệm vụ.
Khi còn sống ông là một cảnh sát, Tần Lục Trác giống như tất cả những đứa trẻ có bố là cảnh sát khác, kiêu ngạo vì ba mình, đồng thời mong chờ có thể trở thành một người chính trực như ba, giữ gìn chính nghĩa xã hội, bảo vệ quốc gia và những người dân ở đây.
Nhưng tất cả nhưng điều này đã thay đổi sau khi Trương Viễn Phong qua đời.
Khi đó, Tần Lục Trác đã là một đứa trẻ choai choai, mặc dù mất cha nhưng vẫn luôn tỏ ra kiên cường.
Nhưng mà dù đã trôi qua một thời gian dài, anh vẫn không dám tin tất cả mọi chuyện đều là thật.
Ngày ấy, anh vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế salon, ông ta mặc âu phục thản nhiên ngồi đó giống như trở lại nhà mình vậy.
Lần đầu tiên khi Tần Lục Trác nhìn thấy ông ta, cả người đã run lên.
Ngày đó rõ ràng rất nóng nhưng anh lại cảm thấy rất lạnh, một luồng khí lạnh xông thẳng lên cột sống.
Người đàn ông ngồi trên ghế salon nhìn anh, đột nhiên nhướng mày, khẽ nói: “Chào con, chàng trai nhỏ.”
Lúc ông cười một tiếng, đáy lòng Tần Lục Trác lại càng lạnh hơn.
Bởi vì anh đã thấy chính mình cười như thế này vô số lần trong gương.
Sau đó, người đàn ông thấp giọng nói: “Chú tên là Tần Khắc Giang.”
Mạnh Thanh Uyển rất nhanh đã trở về, lúc bà nhìn thấy Tần Khắc Giang thì bảo nhiêu thức ăn mua ở chợ đều rơi trên mặt đất. Bà nhìn Tần Khắc Giang đang đứng song song với Tần Lục Trác, vọt tới muốn kéo Tần Khắc Giang đi.
Tần Khắc Giang đè cánh tay bà lại, hỏi bà: “Em lừa nó nhiều năm như thế, lừa anh nhiều năm như vậy, em còn muốn giấu diếm đến khi nào?”
Giấu diếm đến khi nào?
Giấu cho đến khi không còn có thể giấu được nữa.
Mạnh Thanh Uyển sinh ra vào những năm 80 ở Giang Tô, thi đậu đại học Bắc Kinh. Khi đó có rất ít sinh viên, cả một huyện trấn cũng chẳng mấy ai. Mà những người lên xe lửa đến Bắc Kinh cùng với bà có một chàng trai tên là Trương Viễn Phong.
Không giống với Trương Viễn Phong có chút bình thường, Mạnh Thanh Uyển xinh đẹp dịu dàng bước vào đại học đã trở thành nữ thần trong lòng nam sinh. Tính tình bà ôn hòa, nhân duyên với bạn học tốt miễn bàn, ngay cả nữ sinh cũng không có ý ghen ghét với bà.
Khi đó không biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi bà nhưng Mạnh Thanh Uyển lại không thích bất cứ ai.
Đến khi Tần Khắc Giang xuất hiện, là một người sinh ra ở đại viện nên trời sinh đã mang theo một sự kiêu ngạo khó giấu.
Ông ta giống như một cái nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm cả Mạnh Thanh Uyển.
Trường Mạnh Thanh Uyển có trận thi đấu bóng rổ với Thanh Hoa, khi đó thực lực Thanh Hoa rất mạnh mẽ, rõ ràng là cổ động viên đi cổ động cuối cùng tất cả các cô gái đều phản bội hướng về phía đội Thanh Hoa, đặc biệt là hậu vệ dáng người cao ráo linh hoạt kia.
Tần Khắc Giang chính là hậu vệ đó.
Câu chuyện xưa giống thế này không biết đã diễn ra biết bao nhiêu lần ở trong trường đại học rồi.
Tần Khắc Giang theo đuổi Mạnh Thanh Uyển, ông khinh thường dùng phương pháp của những người kiêu căng kia, cố tình là mỗi một điều ông làm đều chiếm được lòng bà. Thế là lúc năm ba, bọn họ ở bên nhau.
Lúc ấy Mạnh Thanh Uyển chỉ biết gia cảnh Tần Khắc Giang không tệ, sinh ra ở đại viện.
Nhưng bà cũng không ngờ xuất thân của ông lại quá hiển hách.
Sau khi tốt nghiệp thì mọi người đường ai nấy đi, Mạnh Thanh Uyển ở lại Bắc Kinh. Khi đó tuổi còn trẻ, cảm thấy cả thế giới đều là của bọn họ. Đến khi bà và Tần Khắc Giang xuất hiện vấn đề, bà mới biết gia đình Tần Khắc Giang lại hiển hách như thế.
Tất nhiên Tần gia không đồng ý chuyện của bọn họ.
Khi đó Tần Khắc Giang đã tiến vào đội cảnh sát, ông đặc biệt được tuyển vào, không vào bộ phận chủ chốt mà lại ra tiền tuyến.
Đến khi Tần Khắc Giang bị thương nặng nhập viện, lần đầu tiên bà nhìn thấy cha mẹ ông ấy. Đôi mắt mẹ ông đỏ bừng, nhìn cô giống như kẻ thù, oán hận nói: “Nếu không phải vì cô thì sao nó lại liều mạng như thế? Cha nó không đồng ý chuyện của hai người, nó lại muốn liều mạng làm ra thành tích cho cha nó xem.”
Lần kia, Tần Khắc Giang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mười ngày, phẫu thuật ba lần.
Thậm chí bởi vì biến chứng sau phẫu thuật mà suýt chút nữa chết trên bàn mổ.
Nếu như không phải vì bà, ông ấy không cần liều mạng như thế.
Câu nói này giống như một ma chú cứ lặp đi lặp lại trong đầu bà.
Sau khi Mạnh Thanh Uyển biết được thì bà như lâm vào ngõ cụt, dồn hết tất cả sai lầm lên người mình. Cho nên sau khi Tần Khắc Giang khôi phục, bà liền lén lút rời khỏi Bắc Kinh.
Sau khi bà bỏ đi mới phát hiện mình mang thai.
Thời đại đó, một cô gái chưa kết hôn mà đã có con là một chuyện vô cùng xấu hổ, sẽ bị người khác dìm nước bọt đến chết. Cha mẹ Mạnh Thanh Uyển mặc dù không phải là người đại phú đại quý, không nghĩ đến con gái được xem là người kiêu ngạo lại làm ra chuyện như vậy. Bọn họ quyết tâm muốn đưa bà đi bệnh viện nhưng Mạnh Thanh Uyển cảm thấy mình và Tần Khắc Giang đã không thể bên nhau, muốn giữ lại tưởng niệm cuối cùng của hai người.
Lúc này, Trương Viễn Phong xuất hiện.
Sau khi ông tốt nghiệp liền về quê, trở thành một cảnh sát nhân dân bình thường.
Ngày đó mưa lớn, ông đứng ở cửa Mạnh gia, Mạnh Thanh Uyển đứng ở cửa sổ phòng mình, nhìn thân hình ông kiên định trong màn mưa.
Bà che dù ra ngoài, nói ông đi đi, bà sẽ không đồng ý.
Nhưng người đàn ông ôn hòa chưa từng cố chấp vậy mà lần này lại vô cùng kiên định, ông nói: “Mạnh Thanh Uyển, gả cho anh đi. Anh sẽ xem đứa bé này như con ruột, đời này trừ nó ra anh không có đứa con nào khác.”
“Trước khi đến nhà em anh đã đi buộc ga-rô rồi.”
Thái độ quyết liệt này của Trương Viễn Phong đã thành công thuyết phục được Mạnh Thanh Uyển.
Hiện thực không phải chuyện cổ tích, con của bà cần một người cha.
Bọn họ nhanh chóng kết hôn, hôn lễ rất đơn giản, sau khi cưới ở tại ký túc xá của Trương Viễn Phong. Thời đại đó kết hôn không yêu cầu vật chất như bây giờ, không cần chuẩn bị phòng cưới trước, cũng không cần xe, hai người ở cùng một chỗ là được.
Thời điểm Tần Khắc Giang xuất hiện lần nữa thì Mạnh Thanh Uyển đã mang thai bảy tháng.
Chỉ là khi đó bà nôn nghén quá nhiều, bụng bảy tháng nhìn như bụng bốn tháng.
Ván đã đóng thuyền, đặc biệt là sau khi Mạnh Thanh Uyển nói cho ông biết mình mang thai hơn bốn tháng, ánh mắt ông liền thay đổi.
Sau đó ông chưa từng xuất hiện lần nào nữa.
Mãi đến lúc sau khi Trương Viễn Phong hi sinh vì nhiệm vụ.
Tần Lục Trác nhìn bia mộ, thấp giọng nói: “Từ lúc anh ra đời, ba đã biết anh không phải con của ông ấy nhưng tất cả mọi gia đình trong đại viện đều nói chưa thấy qua người cha nào thương con như thế.”
Nhà người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhà bọn họ lại là Trương Viễn Phong còn thương anh hơn cả Mạnh Thanh Uyển.
Đến mức có đôi khi Mạnh Thanh Uyển dịu dàng còn phải đóng vai phản diện.
Vận mệnh trêu người như vậy, thậm chí anh còn không biết nên hận ai.
Hận Tần Khắc Giang sao?
Nhưng khi Trương Viễn Phong còn sống, ông ấy chưa từng quấy rầy bọn họ.
Hận Mạnh Thanh Uyển sao?
Đạo đức giả, Tần Lục Trác là một người đàn ông, năm đó mẹ liều mạng bảo vệ anh như thế, anh làm sao có thể hận bà được.
Lúc mới bắt đầu, Tần Lục Trác không muốn đi đâu hết, anh chỉ muốn ở nhà, đi đến những con đường Trương Viễn Phong đã từng đi. Nhưng cố tình, Mạnh Thanh Uyển lại bị Tần Khắc Giang đánh động.
Bà là một người mẹ, giống như tất cả những người mẹ khác đều hy vọng con mình có thể có được những thứ tốt nhất.
Tần Lục Trác họ Tần, nó vốn nên có được tất cả.
Úy Lam ngồi một bên nghe anh kể, giữa trời đất chỉ còn lại giọng nói trầm thấp của anh. Cho đến bây giờ anh vẫn hoài niệm người cha nuôi của mình như cũ. Cây đại thụ trong lòng anh chưa từng ngã xuống.
Cho dù việc đời gian nan nhưng anh vẫn kiên trì như cũ.
Đi theo bước chân của ba, lớn lên trở thành một người đàn ông chính trực, nhiệt huyết.
Úy Lam chậm rãi nửa quỳ bên cạnh anh, cô đưa tay ôm anh vào lòng mình.
Thấp giọng nói: “Sau này có em yêu anh.”
Yêu anh hơn so với bất cứ người nào khác.
Danh sách chương