Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Úy Nhiên nhìn cô, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng không dám tin hỏi: “Không phải là chính em cũng không biết đấy chứ?”
Úy Lam ưu nhã vuốt mái tóc dài, vẻ mặt không thay đổi, dường như đứa em bé nhỏ trước mặt chị gái thoáng chốc lại biến trở về người lạnh nhạt thành thục trước mặt người ngoài: “Không biết.”
Bộp.
Úy Nhiên đưa tay vỗ sau ót cô một cái: “Em ngu đột xuất à?”
Úy Lam vô tội nhìn về phía cô, Úy Nhiên tức giận đến mức lại muốn đánh cho con bé một cái nữa.
Vậy còn không phải là ngu đột xuất sao.
Cũng may, Phó Chi Hoành đi đến gọi bọn họ qua, dù sao người khác đều đang đợi, có lời gì muốn thì về nhà nói. Thư ký Tống đang đứng cách đó không xa chờ bọn họ.
Thấy bọn họ đi đến, ông vẫn giữ vẻ mặt tươi cười ôn hòa như cũ.
Phó Chi Hoành mở miệng trước: “Nếu người nhà Tần tiên sinh đã đến đón cậu ấy thì chúng tôi giao an toàn của cậu ấy cho chú cũng yên lòng.”
Thư ký Tống: “Hôm nay thật sự quá muộn, lúc đầu bố Tần Lục Trác muốn tự mình ra mặt cảm ơn các vị, dù sao suốt con đường này cảm ơn sự chiếu cố của mọi người. Chỉ là hôm nay ông ấy không ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa mới trở về. Mong rằng hai vị Úy tiểu thư và Phó tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Suy cho cùng là thư ký lãnh đạo làm to.
Tống thư ký nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng khiến người khác không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Úy Nhiên cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thật sự đã quá muộn, vậy chúng tôi cũng không đi cùng đến bệnh viện nữa.”
Lúc cô nói chuyện đặc biệt liếc về phía Úy Lam.
Cũng may, lần này Úy Lam không phản đối mà chỉ yên tĩnh đứng một bên.
Thế là hai bên khách khí một phen rồi chuẩn bị ai về nhà nấy. Thư ký Tống quay người chuẩn bị lên xe cứu thương, mặc dù trên xe có bác sĩ nhưng ông phải tự mình đi theo. Dù sao đây cũng là sinh mạng của lãnh đạo nhà mình.
Chờ ông lên xe, Tần Lục Trác vốn yên tĩnh nằm sấp quay đầu, nhìn thấy người lên là ông thì nụ cười trên mặt hơi thu lại.
Chọc cho thư ký Tống cười nói: “Thấy chú liền thất vọng như thế?”
“Không có.”
Thư ký Tống nhìn biểu cảm lộ hết trên khuôn mặt anh tuấn kia, lại cười: “Chú phải xem xem cái tật mạnh miệng này của cháu lúc nào mới có thể thay đổi, nếu như cháu nói thật thì lúc này cô gái đó còn chưa đi xa đâu, nếu không chú gọi về cho cháu?”
Nói thật, thời gian thư ký Tống theo bên người Tần Khắc Giang cũng không ngắn.
Cho nên đặc biệt hiểu rõ Tần Lục Trác, đừng nhìn thân phận tên nhóc này như thế nhưng một chút cũng không coi tính mạng mình ra gì.
Nên thời điểm liều mạng thì liều hơn tất cả những người khác.
Không phải sao, đã không còn là cảnh sát thế mà vẫn có thể mang một thân thương tổn trở về.
Mặc dù tính tình không tốt nhưng ngược lại, có thể khiến trưởng bối vừa yêu vừa hận.Khó có thể nhìn thấy bộ dạng này của thằng bé, ngay cả thư ký Tống cũng không nhịn được đùa anh, nói lời này ý là nếu cháu chịu khuất phục ta liền gọi cô gái kia quay lại cho cháu.
Nhưng thư ký Tống hiểu rất rõ tính cách Tần Lục Trác, bảo nó chịu thua thì khó khăn không khác gì lên trời.
Ông ngồi xuống ghế dựa, chuẩn bị bảo xe cứu thương lái đi.
Không ngờ, Tần Lục Trác đột nhiên mở miệng: “Chú Tống, nếu không chú đi gọi cô ấy giúp cháu đi.”
Một tiếng gọi chú Tống này thật sự làm thư ký Tống giật mình.
Ông ngẩn cả người, nửa ngày mới ý thức được Tần Lục Trác thực sự chịu thua với ông. Ông dở khóc dở cười, nếu để cho lãnh đạo nhà mình biết còn không phải là chọc cho ông ấy tức chết sao, dù sao trước kia lúc ông ấy cầm roi, Tần Lục Trác có thể cắn răng đứng ở đó mặc cho ông ấy đánh cũng không hé miệng.
Thư ký Tống quan sát anh, cười cười: “Thật sự thích con gái người ta như vậy?”
Ông nghĩ là Tần Lục Trác sẽ không trả lời vấn đề này, không ngờ Tần Lục Trác lại gật đầu: “Thật sự rất thích ạ.”
Thư ký Tống hoàn toàn ngơ người.
Ông thật sự chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Lục Trác, thật sự là lần đầu tiên yêu một cô gái.
Hiếm có, quá hiếm có.
Thế là ông đứng dậy, chuẩn bị nhìn giúp anh một chút, nếu cô gái kia chưa đi thì kêu người ta đến, để cho vợ chồng trẻ nói chuyện. Ai ngờ cái mông ông vừa di chuyển, cửa xe cứu thương đã mở ra.
Úy Lam đứng ở cửa, nhìn thấy ông bèn gật đầu khách khí: “Chào chú.”
Ôi, cô gái này không cần ông mời đã tự mình đến.
Thư ký Tống tranh thủ thời gian mời người lên, mình thì xuống xe, để lại nơi này cho hai người trẻ tuổi.
Úy Lam đi đến ngồi ghế bên cạnh đầu Tần Lục Trác, thấp giọng nói: “Đêm nay em không đến bệnh viện cùng anh được.”
Tần Lục Trác cong khóe miệng, thế mà vẫn rất nghe lời: “Trở về nghỉ ngơi rồi ngày mai lại đến.”
Nghe anh nói chuyện như lẽ đương nhiên, Úy Lam nhíu mày: “Ai nói ngày mai em sẽ đến?”
Ha, Tần Lục Trác đưa tay, Úy Lam nhanh chóng nói: “Không phải là bác sĩ đã nói anh động đậy ít thôi sao.”
Anh híp mắt, nghiến răng: “Anh thấy em lại thiếu dạy dỗ.”
“Với tình trạng bây giờ của anh?”
Úy Lam không cho anh một chút mặt mũi nào, cười nhạo không kiêng nể.
Lần này Tần Lục Trác thật sự cười lạnh, anh nhìn thoáng qua phía cửa xe, thư ký Tống người này luôn làm việc cẩn thận, đã để lại chỗ cho bọn họ thì cũng sẽ không ở gần cửa xe. Bất quá anh vẫn hạ giọng, câu nói mang theo uy hiếp: “Chờ khi anh hồi phục, nhìn xem anh dạy dỗ em thế nào.”
Dạy dỗ, ý tứ rõ ràng như vậy.
Úy Lam nhìn ra ý khác trong mắt người đàn ông kia, cô quay đầu hừ môt tiếng.
Hai người tâm sự thêm hai câu, Tần Lục Trác nói: “Em trở về đi, bây giờ đã quá muộn, về nghỉ ngơi thật tốt.”
Úy Lam gật đầu, đứng dậy. Thế nhưng vừa đứng lên, bàn tay liền bị người đang nằm kéo lại, cô cúi đầu nhìn thấy con ngươi đen nhánh của anh đang nhìn cô, cười: “Bảo em đi là em đi thật sao?”
Anh cũng không có tính dính người.
Chỉ là hai người vẫn luôn ở cùng nhau mấy ngày nay, hiện giờ nhìn thấy cô đứng lên thật sự muốn đi…
Xuy, cảm giác trong lòng thật sự khó chịu.
Quả nhiên khi một người bị thương thì trong lòng sẽ có chút yếu ớt. Tần Lục Trác luôn luôn cảm thấy mình thật sự cứng rắn thế mà giờ lại có thể hiểu được tâm tình của chính mình trong thời khắc này.
Úy Lam nhìn đôi mắt đen láy của anh lại có thể nhìn ra sự quyến luyến bên trong đó.
Thế là, cô xoay người trực tiếp hôn một cái lên môi anh.
Mấy ngày nay Tần Lục Trác đều nằm trên giường bệnh, nhuyễn ngọc ôn hương rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng lại chỉ có thể nhìn, chạm một cái cũng chẳng được. Bây giờ Úy Lam chủ động hôn anh khiến anh trực tiếp ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ xâm chiếm.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Úy Lam chóng mặt được thả ra.
Đôi mắt cô tràn ngập sương mù, cánh môi ửng đỏ, vừa nhìn là biết bị hôn.
Đến khi cô nhìn về phía Tần Lục Trác thì thấy người đàn ông kia đắc ý nhếch lông mày: “Đợi đến khi khỏe hơn sẽ tiếp tục dạy dỗ em.”
Úy Nhiên ngồi chờ trong xe, cửa xe bị mở ra, Úy Lam nghiêng người ngồi vào chỗ. Úy Nhiên vừa quay đầu đánh giá khuôn mặt cô, làn da Úy Lam vốn cực kỳ trắng trẻo lại nhẵn mịn dưới ánh đèn xe, bởi vậy nên khóe miệng đỏ thắm hiện lên đặc biệt kiều diễm.
May mắn là Phó Chi Hoành kịp thời bảo tài xế lái xe.
Lần này, Úy Nhiên trực tiếp đưa người đến nhà mình ở trước khi kết hôn, chính là nơi Úy Lam ở sau khi nhà bị trộm.
Vừa vào cửa, cô còn chưa lên tiếng, Phó Chi Hoành bên cạnh duỗi lưng ngáp một cái: “Một ngày này thật sự đủ mệt, vợ à chúng ta nhanh chóng nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong, anh ôm lấy bả vai Úy Nhiên đi về hướng phòng của cô.
Một bên ôm Úy Nhiên, một bên chớp chớp mắt với Úy Lam. Kết quả ngược lại là Úy Nhiên trong ngực anh cười lạnh một tiếng: “Đừng giả bộ, bây giờ là do em không còn sức dạy dỗ con bé thôi.”
“Em là chị, quan tâm con bé là đúng. Úy Lam, anh rể em nói đúng không?"
Uý Lam biết anh ấy đang giải vây dùm mình nên cảm kích nói: "Anh rể nói đúng ạ."
Úy Nhiên thật sự mệt mỏi, phất tay, kết quả cô còn chưa nói xong, Phó Chi Hoành trực tiếp bế người lên trước mặt Úy Lam.
Cuối cùng phòng khác chỉ còn lại một mình Úy Lam.
Ừ, đây cũng xem như đang ngược người cô đơn như cô đúng không?
…
Buổi sáng sau khi thức dậy, trước tiên Úy Lam gửi tin nhắn cho Trương Tiêu nói rằng mình đã trở về. Bắt đầu từ ngày mai có thể trở lại làm việc, không đến mấy phút bên kia liền trả lời.
Trương Tiêu: Bác sĩ Úy, luôn luôn sẵn sàng.
Cũng chẳng trách Trương Tiêu hưng phấn, mặc dù được nghỉ là không tệ nhưng cô càng sợ mất việc hơn. Đầu năm nay muốn tìm được người chủ vừa dễ nói chuyện lại hào phóng là khó như lên trời. Cho nên cô sợ Úy Lam tùy hứng một cái đi du lịch vòng quanh thế giới không quay lại nữa.
Không phải sao, cô vừa thấy tin nhắn liền trả lời lại.
Lúc Úy Lam đi ra, nhìn thấy Phó Chi Hoành đã mở cửa, tay cầm một hộp thức ăn tiến đến.
“Úy Lam dậy rồi, đúng lúc đến ăn sáng đi.”
Là bữa sáng khách sạn năm sao do trợ lý Phó Chi Hoành đưa đến. Giữa ba người bọn họ, người duy nhất biết xuống bếp là Úy Lam, tuy nhiên hôm nay rõ ràng không cần.
Lúc ăn sáng, Úy Nhiên nhìn người đối diện, không để ý mở miệng: “Hôm nay đi làm sao?”
“Ngày mai bắt đầu công việc, đợi chút nữa đi bệnh viện.” Úy Lam nói chuyện thoải mái, không chút dấu giếm.
Úy Nhiên sững sờ, Phó Chi Hoành bên cạnh phát ra một tiếng cười nhẹ.
Ai ngờ tiếng cười anh vừa vang lên, chân dưới bàn đã bị người ta đạp mạnh, kêu rên a một tiếng, vẻ mặt Phó Chi Hoành hơi vặn vẹo, ngay cả nụ cười cũng cứng đờ.
Úy Lam làm bộ cái gì cũng không thấy, vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ba người cùng xuống lầu, Úy Nhiên để cho trợ lý mình đưa cô đi bệnh viện nhưng lại bị Úy Lam từ chối.
Xe của cô đỗ ở bãi đậu xe dưới lầu, cô có thể trực tiếp lái qua.
Cho nên sau khi tạm biệt hai người họ, Úy Lam trực tiếp lái xe đi.
Phó Chi Hoành nhìn Úy Nhiên đứng yên tại chỗ nửa ngày không động đây, còn nhìn chằm chằm chiếc xe đã chạy xa, không khỏi cười một tiếng: “Anh chưa từng biết em lại chậm chạp lề mề như thế.”
“Đó là em gái ruột của em.”
Phó Chi Hoành cười giễu cợt một tiếng: “Anh còn là chồng hợp pháp của em này, lúc nào em có thể dành cho anh một nửa quan tâm như với Úy Lam, anh liền cảm ơn trời đất.”
Úy Nhiên nghiêng người nhìn anh, nói châm biếm: “Nếu em quản anh nghiêm như thế anh cũng thích?”
“Em cứ bỏ mặc, sao biết là anh không thích?”
Nói xong, Phó Chi Hoành cúi đầu hôn lên môi cô một cái thật kêu.
Úy Nhiên còn chưa kịp đẩy anh ra, Phó Chi Hoành đã lùi về sau một bước, cười đắc ý nói: “Anh thích lắm.”
Câu nói này làm Úy Nhiên trợn mắt há hốc miệng.
Sau mà cô cảm thấy người đàn ông này sau lần này trở về lại vô cùng bất bình thường thế chứ?
…
Lúc Úy Lam đến bệnh viện, vừa vặn gặp phải y tá đang đổi bình truyền nước cho anh. Tuổi y tá cũng không lớn lắm, vẻ ngoài có chút ngọt ngào, đặc biệt là giọng nói ngọt ngào êm tai.
“Truyền nước sẽ có chút lạnh, đúng lúc chỗ tôi có túi sưởi ấm này, anh giữ trong lòng bàn tay.”
Y tá đặc biệt quan tâm lấy túi sưởi ấm từ trong túi.
Tần Lục Trác không phải là người sẽ dùng loại đồ chơi này, trực tiếp từ chối.
Y tá không ngờ anh lạnh lùng như thế, trên mặt lúng túng khó xử, còn đang muốn nói tiếp gì đó, ai ngờ người đàn ông trước mặt đột nhiên nở nụ cười, ngũ quan lập thể anh tuấn trong nháy mắt trở nên dịu dàng, y tá nhìn thấy có chút ngây người.
Đến khi anh nói một câu: “Đến đây nào.”
Y tá lập tức quay đầu nhìn thấy cô gái cao gầy đứng ở cửa.
Bộ dáng thật sự xinh đẹp, toàn thân đứng ở nơi đó như đang phát sáng.
Mặc dù Tần Lục Trác chỉ gọi một tiếng thế nhưng nhìn nét mặt của anh, y tá nào có không hiểu đạo lý, gương mặt có phần đỏ lên, đáy lòng lại không biết có bao nhiêu xấu hổ. Dù sao cô xum xoe với bệnh nhân mà lại bị bạn gái đối phương gặp phải.
Cho nên y tá nhanh chóng nói: “Cái này vẫn là để lại cho anh đi, có việc gì thì anh cứ rung chuông là được.”
Sau khi cô gái vội vàng rời đi, Úy Lam mới không nhanh không chậm đi đến.
Bên cạnh có một chiếc ghế, cô không ngồi xuống mà ngược lại đứng bên giường cẩn thận nhìn gương mặt này của Tần Lục Trác, làm sao mà lại trêu ghẹo người khác thế không biết. Trước đó ở Quảng Tây cũng vậy, phòng bệnh anh nằm luôn luôn đặc biệt náo nhiệt, y tá mỗi lần đến cũng không giống nhau.
Tần Lục Trác không biết đáy lòng cô đang nghĩ cái gì, anh luôn là người không mẫn cảm với tâm tư các cô gái.
“Đã ăn sáng chưa?”
Úy Lam: “Đã ăn rồi.”
Tần Lục Trác gật đầu: “Đã ăn no? Nếu không đợi chút nữa ăn một chút với anh đi.”
Nhìn anh đàng hoàng nói chuyện ăn cơm, Úy Lam nở nụ cười, biết anh thật sự không nhìn ra ý tứ của con gái người ta nên cũng không so đo với anh.
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, căn phòng này sáng sủa rộng rãi, còn có toilet riêng.
Không ra tay hào phóng thì vốn không thể vào được căn phòng thế này.
Tối qua vì có thư ký Tống ở đó cô cũng không hỏi nhiều, hôm nay ngược lại nhớ tới tính sổ với anh.
“Chuyện của anh là thế nào?”
Cô hơi nhíu mi, giọng nói lạnh nhạt, trên mặt có chút không vừa lòng.
Tần Lục Trác khó hiểu nhìn cô, vừa nãy còn rất tốt bay giờ sao lại thế này rồi?
Thấy anh còn chưa hiểu rõ, Úy Lam nói thẳng: “Tối qua chị gái em hỏi em, có biết anh là loại người gì không, em cũng không biết trả lời chị ấy thế nào?”
A, hóa ra là vấn đề này.
Tần Lục Trác cười một tiếng: “Tần Lục Trác, bạn trai em, chồng tương lai.”
Không biết xấu hổ…
Cũng may anh biết nói như vậy nhất định không ổn nên vỗ bên mép giường, ra hiệu Úy Lam ngồi xuống. Cũng không biết anh là loài gì mà năng lực hồi phục thật nhanh chóng, vết thương nặng ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy, kết quả chưa tới một tuần đã có thể ngồi dậy.
Ngay cả bác sĩ thấy trường hợp của anh cũng cảm thán không thôi.
Anh ngồi trên giường nhìn cô, nói rất chân thành: “Không nói cho em chẳng qua là thấy không cần thiết phải nói. Dù sao em thích anh bởi vì con người anh, không phải bới vì anh là con trai của ai, cháu trai của ai. Huống hồ chuyện nhà anh thật sự phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nói như thế nào với em.”
Nghe xong lời này, Úy Lam không nhịn cười được.
Nói thật Tần Lục Trác người này tuyệt đối không tùy tiện.
Nhưng cũng tự tin tuyệt đối, giống như anh nói Úy Lam thích mình là vì chính con người anh. Anh khinh thường dùng gia thế để tăng thêm vốn liếng cho mình, bởi vì bản thân anh đã đầy đủ vốn liếng.
Úy Lam: “Không biết xấu hổ.”
Sau khi anh ăn sáng xong, Tần Lục Trác phất tay, nói thẳng: “Em có chuyện gì bận thì cứ đi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây với anh.”
Úy Lam nhìn qua cửa, hỏi: “Người nhà anh không đến chăm sóc anh sao?”
“Anh có tay có chân cần ai chăm sóc? Hơn nữa vừa rồi không phải y tá có nói sao, có chuyện gì thì nhấn chuông.”
Lông mày Úy Lam nhảy dựng, lập tức nói: “Không cho phép nhấn chuông.”
Tần Lục Trác nhíu mày nhìn cô, nhất thời không hiểu ý của cô cho lắm?
“Tránh gây thêm phiền phức cho y tá người ta, đợi chút nữa em tìm cho anh người chăm sóc nam.”
Người chăm sóc?
Tần Lục Trác giễu cợt nói: “Thật sự xem anh là người tàn tật sao?”
Kết quả suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, tìm người chăm sóc thì tìm, sao lại phải nhấn mạnh là người chăm sóc nam??
Thế là anh liếc mắt nhìn Úy Lam một cái, lại nhớ tới y tá nhiệt tình vừa nãy, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Úy Lam.
Anh nhất thời cười lớn, nghiêng người ngắm cô: “Ghen rồi?”
Úy Lam không để ý đến anh.
Anh cũng không nóng nảy mà chỉ chậm rãi nói: “Mấy ngày rồi không tắm rửa, hôm nay bác sĩ nói với anh có thể lau qua cơ thể. Nếu không em tìm cho anh một người chăm sóc nam đi?”
Úy Lam nhíu mày, hình ảnh đã tràn ngập ý nghĩ.
Anh cởi trần ngồi ở chỗ đó, một cái khăn mặt màu trắng cọ qua cọ lại trên người anh…
Cho dù xem như là nam, cô cũng thật sự không muốn.
Thấy cô không nói lời nào, Tần Lục Trác cười xấu xa: “Nếu không thì em tự mình đến?”
: lustaveland.com
Edit: Malbec
Úy Nhiên nhìn cô, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng không dám tin hỏi: “Không phải là chính em cũng không biết đấy chứ?”
Úy Lam ưu nhã vuốt mái tóc dài, vẻ mặt không thay đổi, dường như đứa em bé nhỏ trước mặt chị gái thoáng chốc lại biến trở về người lạnh nhạt thành thục trước mặt người ngoài: “Không biết.”
Bộp.
Úy Nhiên đưa tay vỗ sau ót cô một cái: “Em ngu đột xuất à?”
Úy Lam vô tội nhìn về phía cô, Úy Nhiên tức giận đến mức lại muốn đánh cho con bé một cái nữa.
Vậy còn không phải là ngu đột xuất sao.
Cũng may, Phó Chi Hoành đi đến gọi bọn họ qua, dù sao người khác đều đang đợi, có lời gì muốn thì về nhà nói. Thư ký Tống đang đứng cách đó không xa chờ bọn họ.
Thấy bọn họ đi đến, ông vẫn giữ vẻ mặt tươi cười ôn hòa như cũ.
Phó Chi Hoành mở miệng trước: “Nếu người nhà Tần tiên sinh đã đến đón cậu ấy thì chúng tôi giao an toàn của cậu ấy cho chú cũng yên lòng.”
Thư ký Tống: “Hôm nay thật sự quá muộn, lúc đầu bố Tần Lục Trác muốn tự mình ra mặt cảm ơn các vị, dù sao suốt con đường này cảm ơn sự chiếu cố của mọi người. Chỉ là hôm nay ông ấy không ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa mới trở về. Mong rằng hai vị Úy tiểu thư và Phó tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Suy cho cùng là thư ký lãnh đạo làm to.
Tống thư ký nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng khiến người khác không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Úy Nhiên cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thật sự đã quá muộn, vậy chúng tôi cũng không đi cùng đến bệnh viện nữa.”
Lúc cô nói chuyện đặc biệt liếc về phía Úy Lam.
Cũng may, lần này Úy Lam không phản đối mà chỉ yên tĩnh đứng một bên.
Thế là hai bên khách khí một phen rồi chuẩn bị ai về nhà nấy. Thư ký Tống quay người chuẩn bị lên xe cứu thương, mặc dù trên xe có bác sĩ nhưng ông phải tự mình đi theo. Dù sao đây cũng là sinh mạng của lãnh đạo nhà mình.
Chờ ông lên xe, Tần Lục Trác vốn yên tĩnh nằm sấp quay đầu, nhìn thấy người lên là ông thì nụ cười trên mặt hơi thu lại.
Chọc cho thư ký Tống cười nói: “Thấy chú liền thất vọng như thế?”
“Không có.”
Thư ký Tống nhìn biểu cảm lộ hết trên khuôn mặt anh tuấn kia, lại cười: “Chú phải xem xem cái tật mạnh miệng này của cháu lúc nào mới có thể thay đổi, nếu như cháu nói thật thì lúc này cô gái đó còn chưa đi xa đâu, nếu không chú gọi về cho cháu?”
Nói thật, thời gian thư ký Tống theo bên người Tần Khắc Giang cũng không ngắn.
Cho nên đặc biệt hiểu rõ Tần Lục Trác, đừng nhìn thân phận tên nhóc này như thế nhưng một chút cũng không coi tính mạng mình ra gì.
Nên thời điểm liều mạng thì liều hơn tất cả những người khác.
Không phải sao, đã không còn là cảnh sát thế mà vẫn có thể mang một thân thương tổn trở về.
Mặc dù tính tình không tốt nhưng ngược lại, có thể khiến trưởng bối vừa yêu vừa hận.Khó có thể nhìn thấy bộ dạng này của thằng bé, ngay cả thư ký Tống cũng không nhịn được đùa anh, nói lời này ý là nếu cháu chịu khuất phục ta liền gọi cô gái kia quay lại cho cháu.
Nhưng thư ký Tống hiểu rất rõ tính cách Tần Lục Trác, bảo nó chịu thua thì khó khăn không khác gì lên trời.
Ông ngồi xuống ghế dựa, chuẩn bị bảo xe cứu thương lái đi.
Không ngờ, Tần Lục Trác đột nhiên mở miệng: “Chú Tống, nếu không chú đi gọi cô ấy giúp cháu đi.”
Một tiếng gọi chú Tống này thật sự làm thư ký Tống giật mình.
Ông ngẩn cả người, nửa ngày mới ý thức được Tần Lục Trác thực sự chịu thua với ông. Ông dở khóc dở cười, nếu để cho lãnh đạo nhà mình biết còn không phải là chọc cho ông ấy tức chết sao, dù sao trước kia lúc ông ấy cầm roi, Tần Lục Trác có thể cắn răng đứng ở đó mặc cho ông ấy đánh cũng không hé miệng.
Thư ký Tống quan sát anh, cười cười: “Thật sự thích con gái người ta như vậy?”
Ông nghĩ là Tần Lục Trác sẽ không trả lời vấn đề này, không ngờ Tần Lục Trác lại gật đầu: “Thật sự rất thích ạ.”
Thư ký Tống hoàn toàn ngơ người.
Ông thật sự chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Lục Trác, thật sự là lần đầu tiên yêu một cô gái.
Hiếm có, quá hiếm có.
Thế là ông đứng dậy, chuẩn bị nhìn giúp anh một chút, nếu cô gái kia chưa đi thì kêu người ta đến, để cho vợ chồng trẻ nói chuyện. Ai ngờ cái mông ông vừa di chuyển, cửa xe cứu thương đã mở ra.
Úy Lam đứng ở cửa, nhìn thấy ông bèn gật đầu khách khí: “Chào chú.”
Ôi, cô gái này không cần ông mời đã tự mình đến.
Thư ký Tống tranh thủ thời gian mời người lên, mình thì xuống xe, để lại nơi này cho hai người trẻ tuổi.
Úy Lam đi đến ngồi ghế bên cạnh đầu Tần Lục Trác, thấp giọng nói: “Đêm nay em không đến bệnh viện cùng anh được.”
Tần Lục Trác cong khóe miệng, thế mà vẫn rất nghe lời: “Trở về nghỉ ngơi rồi ngày mai lại đến.”
Nghe anh nói chuyện như lẽ đương nhiên, Úy Lam nhíu mày: “Ai nói ngày mai em sẽ đến?”
Ha, Tần Lục Trác đưa tay, Úy Lam nhanh chóng nói: “Không phải là bác sĩ đã nói anh động đậy ít thôi sao.”
Anh híp mắt, nghiến răng: “Anh thấy em lại thiếu dạy dỗ.”
“Với tình trạng bây giờ của anh?”
Úy Lam không cho anh một chút mặt mũi nào, cười nhạo không kiêng nể.
Lần này Tần Lục Trác thật sự cười lạnh, anh nhìn thoáng qua phía cửa xe, thư ký Tống người này luôn làm việc cẩn thận, đã để lại chỗ cho bọn họ thì cũng sẽ không ở gần cửa xe. Bất quá anh vẫn hạ giọng, câu nói mang theo uy hiếp: “Chờ khi anh hồi phục, nhìn xem anh dạy dỗ em thế nào.”
Dạy dỗ, ý tứ rõ ràng như vậy.
Úy Lam nhìn ra ý khác trong mắt người đàn ông kia, cô quay đầu hừ môt tiếng.
Hai người tâm sự thêm hai câu, Tần Lục Trác nói: “Em trở về đi, bây giờ đã quá muộn, về nghỉ ngơi thật tốt.”
Úy Lam gật đầu, đứng dậy. Thế nhưng vừa đứng lên, bàn tay liền bị người đang nằm kéo lại, cô cúi đầu nhìn thấy con ngươi đen nhánh của anh đang nhìn cô, cười: “Bảo em đi là em đi thật sao?”
Anh cũng không có tính dính người.
Chỉ là hai người vẫn luôn ở cùng nhau mấy ngày nay, hiện giờ nhìn thấy cô đứng lên thật sự muốn đi…
Xuy, cảm giác trong lòng thật sự khó chịu.
Quả nhiên khi một người bị thương thì trong lòng sẽ có chút yếu ớt. Tần Lục Trác luôn luôn cảm thấy mình thật sự cứng rắn thế mà giờ lại có thể hiểu được tâm tình của chính mình trong thời khắc này.
Úy Lam nhìn đôi mắt đen láy của anh lại có thể nhìn ra sự quyến luyến bên trong đó.
Thế là, cô xoay người trực tiếp hôn một cái lên môi anh.
Mấy ngày nay Tần Lục Trác đều nằm trên giường bệnh, nhuyễn ngọc ôn hương rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng lại chỉ có thể nhìn, chạm một cái cũng chẳng được. Bây giờ Úy Lam chủ động hôn anh khiến anh trực tiếp ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ xâm chiếm.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Úy Lam chóng mặt được thả ra.
Đôi mắt cô tràn ngập sương mù, cánh môi ửng đỏ, vừa nhìn là biết bị hôn.
Đến khi cô nhìn về phía Tần Lục Trác thì thấy người đàn ông kia đắc ý nhếch lông mày: “Đợi đến khi khỏe hơn sẽ tiếp tục dạy dỗ em.”
Úy Nhiên ngồi chờ trong xe, cửa xe bị mở ra, Úy Lam nghiêng người ngồi vào chỗ. Úy Nhiên vừa quay đầu đánh giá khuôn mặt cô, làn da Úy Lam vốn cực kỳ trắng trẻo lại nhẵn mịn dưới ánh đèn xe, bởi vậy nên khóe miệng đỏ thắm hiện lên đặc biệt kiều diễm.
May mắn là Phó Chi Hoành kịp thời bảo tài xế lái xe.
Lần này, Úy Nhiên trực tiếp đưa người đến nhà mình ở trước khi kết hôn, chính là nơi Úy Lam ở sau khi nhà bị trộm.
Vừa vào cửa, cô còn chưa lên tiếng, Phó Chi Hoành bên cạnh duỗi lưng ngáp một cái: “Một ngày này thật sự đủ mệt, vợ à chúng ta nhanh chóng nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong, anh ôm lấy bả vai Úy Nhiên đi về hướng phòng của cô.
Một bên ôm Úy Nhiên, một bên chớp chớp mắt với Úy Lam. Kết quả ngược lại là Úy Nhiên trong ngực anh cười lạnh một tiếng: “Đừng giả bộ, bây giờ là do em không còn sức dạy dỗ con bé thôi.”
“Em là chị, quan tâm con bé là đúng. Úy Lam, anh rể em nói đúng không?"
Uý Lam biết anh ấy đang giải vây dùm mình nên cảm kích nói: "Anh rể nói đúng ạ."
Úy Nhiên thật sự mệt mỏi, phất tay, kết quả cô còn chưa nói xong, Phó Chi Hoành trực tiếp bế người lên trước mặt Úy Lam.
Cuối cùng phòng khác chỉ còn lại một mình Úy Lam.
Ừ, đây cũng xem như đang ngược người cô đơn như cô đúng không?
…
Buổi sáng sau khi thức dậy, trước tiên Úy Lam gửi tin nhắn cho Trương Tiêu nói rằng mình đã trở về. Bắt đầu từ ngày mai có thể trở lại làm việc, không đến mấy phút bên kia liền trả lời.
Trương Tiêu: Bác sĩ Úy, luôn luôn sẵn sàng.
Cũng chẳng trách Trương Tiêu hưng phấn, mặc dù được nghỉ là không tệ nhưng cô càng sợ mất việc hơn. Đầu năm nay muốn tìm được người chủ vừa dễ nói chuyện lại hào phóng là khó như lên trời. Cho nên cô sợ Úy Lam tùy hứng một cái đi du lịch vòng quanh thế giới không quay lại nữa.
Không phải sao, cô vừa thấy tin nhắn liền trả lời lại.
Lúc Úy Lam đi ra, nhìn thấy Phó Chi Hoành đã mở cửa, tay cầm một hộp thức ăn tiến đến.
“Úy Lam dậy rồi, đúng lúc đến ăn sáng đi.”
Là bữa sáng khách sạn năm sao do trợ lý Phó Chi Hoành đưa đến. Giữa ba người bọn họ, người duy nhất biết xuống bếp là Úy Lam, tuy nhiên hôm nay rõ ràng không cần.
Lúc ăn sáng, Úy Nhiên nhìn người đối diện, không để ý mở miệng: “Hôm nay đi làm sao?”
“Ngày mai bắt đầu công việc, đợi chút nữa đi bệnh viện.” Úy Lam nói chuyện thoải mái, không chút dấu giếm.
Úy Nhiên sững sờ, Phó Chi Hoành bên cạnh phát ra một tiếng cười nhẹ.
Ai ngờ tiếng cười anh vừa vang lên, chân dưới bàn đã bị người ta đạp mạnh, kêu rên a một tiếng, vẻ mặt Phó Chi Hoành hơi vặn vẹo, ngay cả nụ cười cũng cứng đờ.
Úy Lam làm bộ cái gì cũng không thấy, vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ba người cùng xuống lầu, Úy Nhiên để cho trợ lý mình đưa cô đi bệnh viện nhưng lại bị Úy Lam từ chối.
Xe của cô đỗ ở bãi đậu xe dưới lầu, cô có thể trực tiếp lái qua.
Cho nên sau khi tạm biệt hai người họ, Úy Lam trực tiếp lái xe đi.
Phó Chi Hoành nhìn Úy Nhiên đứng yên tại chỗ nửa ngày không động đây, còn nhìn chằm chằm chiếc xe đã chạy xa, không khỏi cười một tiếng: “Anh chưa từng biết em lại chậm chạp lề mề như thế.”
“Đó là em gái ruột của em.”
Phó Chi Hoành cười giễu cợt một tiếng: “Anh còn là chồng hợp pháp của em này, lúc nào em có thể dành cho anh một nửa quan tâm như với Úy Lam, anh liền cảm ơn trời đất.”
Úy Nhiên nghiêng người nhìn anh, nói châm biếm: “Nếu em quản anh nghiêm như thế anh cũng thích?”
“Em cứ bỏ mặc, sao biết là anh không thích?”
Nói xong, Phó Chi Hoành cúi đầu hôn lên môi cô một cái thật kêu.
Úy Nhiên còn chưa kịp đẩy anh ra, Phó Chi Hoành đã lùi về sau một bước, cười đắc ý nói: “Anh thích lắm.”
Câu nói này làm Úy Nhiên trợn mắt há hốc miệng.
Sau mà cô cảm thấy người đàn ông này sau lần này trở về lại vô cùng bất bình thường thế chứ?
…
Lúc Úy Lam đến bệnh viện, vừa vặn gặp phải y tá đang đổi bình truyền nước cho anh. Tuổi y tá cũng không lớn lắm, vẻ ngoài có chút ngọt ngào, đặc biệt là giọng nói ngọt ngào êm tai.
“Truyền nước sẽ có chút lạnh, đúng lúc chỗ tôi có túi sưởi ấm này, anh giữ trong lòng bàn tay.”
Y tá đặc biệt quan tâm lấy túi sưởi ấm từ trong túi.
Tần Lục Trác không phải là người sẽ dùng loại đồ chơi này, trực tiếp từ chối.
Y tá không ngờ anh lạnh lùng như thế, trên mặt lúng túng khó xử, còn đang muốn nói tiếp gì đó, ai ngờ người đàn ông trước mặt đột nhiên nở nụ cười, ngũ quan lập thể anh tuấn trong nháy mắt trở nên dịu dàng, y tá nhìn thấy có chút ngây người.
Đến khi anh nói một câu: “Đến đây nào.”
Y tá lập tức quay đầu nhìn thấy cô gái cao gầy đứng ở cửa.
Bộ dáng thật sự xinh đẹp, toàn thân đứng ở nơi đó như đang phát sáng.
Mặc dù Tần Lục Trác chỉ gọi một tiếng thế nhưng nhìn nét mặt của anh, y tá nào có không hiểu đạo lý, gương mặt có phần đỏ lên, đáy lòng lại không biết có bao nhiêu xấu hổ. Dù sao cô xum xoe với bệnh nhân mà lại bị bạn gái đối phương gặp phải.
Cho nên y tá nhanh chóng nói: “Cái này vẫn là để lại cho anh đi, có việc gì thì anh cứ rung chuông là được.”
Sau khi cô gái vội vàng rời đi, Úy Lam mới không nhanh không chậm đi đến.
Bên cạnh có một chiếc ghế, cô không ngồi xuống mà ngược lại đứng bên giường cẩn thận nhìn gương mặt này của Tần Lục Trác, làm sao mà lại trêu ghẹo người khác thế không biết. Trước đó ở Quảng Tây cũng vậy, phòng bệnh anh nằm luôn luôn đặc biệt náo nhiệt, y tá mỗi lần đến cũng không giống nhau.
Tần Lục Trác không biết đáy lòng cô đang nghĩ cái gì, anh luôn là người không mẫn cảm với tâm tư các cô gái.
“Đã ăn sáng chưa?”
Úy Lam: “Đã ăn rồi.”
Tần Lục Trác gật đầu: “Đã ăn no? Nếu không đợi chút nữa ăn một chút với anh đi.”
Nhìn anh đàng hoàng nói chuyện ăn cơm, Úy Lam nở nụ cười, biết anh thật sự không nhìn ra ý tứ của con gái người ta nên cũng không so đo với anh.
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, căn phòng này sáng sủa rộng rãi, còn có toilet riêng.
Không ra tay hào phóng thì vốn không thể vào được căn phòng thế này.
Tối qua vì có thư ký Tống ở đó cô cũng không hỏi nhiều, hôm nay ngược lại nhớ tới tính sổ với anh.
“Chuyện của anh là thế nào?”
Cô hơi nhíu mi, giọng nói lạnh nhạt, trên mặt có chút không vừa lòng.
Tần Lục Trác khó hiểu nhìn cô, vừa nãy còn rất tốt bay giờ sao lại thế này rồi?
Thấy anh còn chưa hiểu rõ, Úy Lam nói thẳng: “Tối qua chị gái em hỏi em, có biết anh là loại người gì không, em cũng không biết trả lời chị ấy thế nào?”
A, hóa ra là vấn đề này.
Tần Lục Trác cười một tiếng: “Tần Lục Trác, bạn trai em, chồng tương lai.”
Không biết xấu hổ…
Cũng may anh biết nói như vậy nhất định không ổn nên vỗ bên mép giường, ra hiệu Úy Lam ngồi xuống. Cũng không biết anh là loài gì mà năng lực hồi phục thật nhanh chóng, vết thương nặng ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy, kết quả chưa tới một tuần đã có thể ngồi dậy.
Ngay cả bác sĩ thấy trường hợp của anh cũng cảm thán không thôi.
Anh ngồi trên giường nhìn cô, nói rất chân thành: “Không nói cho em chẳng qua là thấy không cần thiết phải nói. Dù sao em thích anh bởi vì con người anh, không phải bới vì anh là con trai của ai, cháu trai của ai. Huống hồ chuyện nhà anh thật sự phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nói như thế nào với em.”
Nghe xong lời này, Úy Lam không nhịn cười được.
Nói thật Tần Lục Trác người này tuyệt đối không tùy tiện.
Nhưng cũng tự tin tuyệt đối, giống như anh nói Úy Lam thích mình là vì chính con người anh. Anh khinh thường dùng gia thế để tăng thêm vốn liếng cho mình, bởi vì bản thân anh đã đầy đủ vốn liếng.
Úy Lam: “Không biết xấu hổ.”
Sau khi anh ăn sáng xong, Tần Lục Trác phất tay, nói thẳng: “Em có chuyện gì bận thì cứ đi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây với anh.”
Úy Lam nhìn qua cửa, hỏi: “Người nhà anh không đến chăm sóc anh sao?”
“Anh có tay có chân cần ai chăm sóc? Hơn nữa vừa rồi không phải y tá có nói sao, có chuyện gì thì nhấn chuông.”
Lông mày Úy Lam nhảy dựng, lập tức nói: “Không cho phép nhấn chuông.”
Tần Lục Trác nhíu mày nhìn cô, nhất thời không hiểu ý của cô cho lắm?
“Tránh gây thêm phiền phức cho y tá người ta, đợi chút nữa em tìm cho anh người chăm sóc nam.”
Người chăm sóc?
Tần Lục Trác giễu cợt nói: “Thật sự xem anh là người tàn tật sao?”
Kết quả suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, tìm người chăm sóc thì tìm, sao lại phải nhấn mạnh là người chăm sóc nam??
Thế là anh liếc mắt nhìn Úy Lam một cái, lại nhớ tới y tá nhiệt tình vừa nãy, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Úy Lam.
Anh nhất thời cười lớn, nghiêng người ngắm cô: “Ghen rồi?”
Úy Lam không để ý đến anh.
Anh cũng không nóng nảy mà chỉ chậm rãi nói: “Mấy ngày rồi không tắm rửa, hôm nay bác sĩ nói với anh có thể lau qua cơ thể. Nếu không em tìm cho anh một người chăm sóc nam đi?”
Úy Lam nhíu mày, hình ảnh đã tràn ngập ý nghĩ.
Anh cởi trần ngồi ở chỗ đó, một cái khăn mặt màu trắng cọ qua cọ lại trên người anh…
Cho dù xem như là nam, cô cũng thật sự không muốn.
Thấy cô không nói lời nào, Tần Lục Trác cười xấu xa: “Nếu không thì em tự mình đến?”
: lustaveland.com
Danh sách chương