Chương 18
Edit: Malbec
Trên người anh ta có mùi vị rất sạch sẽ, ngón tay mềm mại vuốt ve trên trán, có một sự thân mật không nói nên lời.
Úy Lam lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, cô nhắm mắt lại đi.”
Người đàn ông mở miệng cùng với sự rung động nơi lồng ngực. 
Úy Lam thật sự nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào ngực anh, tuy cách lớp quần áo dày dặn nhưng vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực kiên cố của của người đàn ông này. Khi hai tay cô ôm lấy eo anh, động tác cởi áo của anh chậm lại.
Cho đến khi anh tháo hết cúc áo khoác, trực tiếp cởi ra, đưa áo của mình trùm lên đầu cô.
“Đứng ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Anh vừa mới lùi về sau một bước, Úy Lam duỗi tay túm chặt vạt áo của anh: “Anh định đi đâu?”
“Cô cứ ngoan ngoãn đợi ở đây.” Nói xong, anh duỗi tay sờ đầu cô cách lớp áo khoác.
Úy Lam tất nhiên cảm nhận được động tác của anh, bỏ tay ra khỏi vạt áo. Mặc dù cô vẫn đang nhắm mắt, khóe miệng vẫn nhịn không được hiện lên ý cười.
Người đàn ông này cũng không giống với biểu hiện cứng rắn bên ngoài của anh nhỉ. 
Tần Lục Trác bên này sắp xếp tốt cho Úy Lam, xoay người liền thấy kẻ tâm thần cởi quần được một nửa đứng ở ngõ bên kia, sắc mặt âm trầm, cất bước chạy đến.
Người kia chắc là không nghĩ đến trong xe có người, cho rằng Úy Lam là một cô gái độc thân.
Lúc này, thấy Tần Lục Trác đuổi đến, hắn sợ tới mức kêu lên sợ hãi, vội kéo quần lên chạy ra phía đường cái đối diện. 
Kết quả, có chiếc xe vừa vặn đi qua, may là chủ xe không lái quá nhanh, phanh xe khẩn cấp mới không đâm phải người. Chủ xe tức giận đến mức chỉ vào người kia mắng: “CMN mày vội đi đầu thai à?”
Ai ngờ hắn mới vừa mắng xong thì lại thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen trực tiếp đạp lên xe hắn, đuổi theo.
Chủ xe trợn mắt nhìn người đàn ông khiến kẻ chạy trước mặt kia té vào lề đường.

“Má ơi, cảnh sát bắt trộm à.”
Sau khi Tần Lục Trác bắt được hắn thì bẻ ngược hai tay hắn về phía sau, kẻ biến thái đau đến mức hét lên: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không dám nữa, lần sau cũng không dám nữa.”
Hắn xin tha cũng không được Tần Lục Trác nương tay, cánh tay tên biến thái lại bị bẻ ra sau, đau đến mức hắn cảm thấy xương cốt mình sắp gãy.
Tần Lục Trác cười lạnh: “Bị bắt liền xin tha? Không phải mày định khi dễ con gái người ta sao?”
“Đại ca, đại ca, tôi thật sự không dám, lần đầu tôi làm loại chuyện này, thật sự là lần đầu tiên.”
Trước kia Tần Lục Trác làm gì chứ, loại người này mỗi lần bị bắt đều nói những lời dễ nghe nhưng lần sau vẫn không kiểm soát được dục vọng của mình.
Anh trực tiếp lấy thắt lưng trên người kẻ biến thái xuống, trói hắn lại.
Quay người lại, thấy chủ xe ô tô đang trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn mình, anh áy náy nói: “Xin lỗi, đạp lên xe của anh.”
Chủ xe lắc đầu.
Tần Lục Trác hỏi: “Có thể làm phiền anh báo cảnh sát được không?”
Lúc anh quay về ngõ nhỏ thì thấy người đang trùm áo khoác vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó, không hề động đậy. Anh đi đến, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dưới lớp quần áo: “Tần Lục Trác?”
Tiếng kêu này làm anh có chút sững sờ.
Hình như đây là lần đầu cô gọi tên anh, trước kia đều gọi loạn là Tần đội trưởng, Tần tiên sinh.
Nhưng Úy Lam cũng không dám chắc chắn, lại nhẹ giọng hỏi: “Là Tần Lục Trác phải không?”
Tần Lục Trác lấy áo khoác từ trên đầu cô xuống, dưới ánh sáng tối tăm thấy cô vẫn đang nhắm mắt như cũ, anh cười nhẹ một tiếng.
Thầm nghĩ: Ngược lại còn rất nghe lời đấy.
Anh mặc lại áo khoác, nhàn nhạt mở miệng: “Là tôi.”
Người trước mặt với hàng mi dài khẽ run, chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đen bóng trong veo sáng lên trong trong bóng tối, dường như do nhắm mắt trong thời gian dài, cô có chút không thích ứng được với ánh sáng, mí mắt khẽ run, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tần Lục Trác.
Cô hỏi: “Có biến thái à?”
Vừa rồi cô nghe được tiếng động Tần Lục Trác chạy ra ngoài đuổi theo, trước khi cô đi làm có gặp người tổ dân phố, nói là ở gần đây xuất hiện một tên biến thái thích phơi bày bộ phận sinh dục, chuyên đợi ở giao lộ, chờ đợi những cô gái độc thân.
Cảnh sát truy bắt vài lần nhưng mỗi lần đều để hắn trốn thoát.

Úy Lam vừa rồi không phát hiện, nhưng đại khái cũng đoán được.
Tần Lục Trác liếc nhìn cô: “Tôi đã bắt được người, lát nữa sẽ giao cho cảnh sát, cô về trước đi.”
“Tôi đi cùng anh đến cục cảnh sát.”
Sau khi cảnh sát đến, hỏi tình huống rồi mời họ đến cục cảnh sát phối hợp điều tra. Tần Lục Trác lái xe đưa Úy Lam đi, khi đến cửa cục cảnh sát, Úy Lam ngẩng đầu nhìn cánh cửa, đột nhiên sâu kín thở dài một hơi.
Tần Lục Trác quay đầu nhìn cô, thấy cô cũng quay đầu lại nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Tôi phát hiện, từ khi tôi và anh quen biết đến nay thì vô cùng có duyên với cục cảnh sát.”
……
Tần Lục Trác bị lời của cô làm bật cười, anh hừ một tiếng: “Là tôi cho người đánh nhau ở quán bar?”
Nói xong, anh nhấc chân đi về phía trước.
Úy Lam nhìn bóng lưng anh, toàn thân quần áo màu đen như hòa vào trong bóng đêm, cô cắn môi dưới, không tiếng động mà nở nụ cười.
Sớm muộn gì thì anh cũng sẽ biết tay cô. 
Bởi vì người là Tần Lục Trác bắt cho nên cảnh sát cho anh ghi chép, người bị bắt bị mang đến phòng làm việc bên cạnh.  Trong số cảnh sát trực ban có cảnh sát trẻ tuổi, thấy cô ngồi ở kia, cho rằng cô là người bị hại nên đặc biệt ấm lòng nói: “Cô gái, đừng giữ bóng ma tâm lý trong lòng, bạn trai cô cố gắng bắt người như vậy, cũng là để giúp cô thoải mái hơn.”
Khi cảnh sát bọn họ đến thấy tên biến thái bị lột áo khoác, đôi tay bị trói lại cột sau lưng, nằm ở ven đường gào khóc.
Úy Lam trực tiếp ngồi xe Tần Lục Trác đến đây, toàn bộ hành trình cũng chưa từng chạm mặt với tên biến thái kia.
Cho nên cô cũng không biết người kia bị Tần Lục Trác chỉnh đến thảm như vậy.
Chờ đến khi Tần Lục Trác ra ngoài, phòng bên cạnh ghi chép cũng đã xong.
Cảnh sát mở cửa, tên biến thái đi sau hai cảnh sát ra ngoài. Dưới ánh đèn cục cảnh sát, Úy Lam một tay cầm áo khoác đứng ở nơi đó, được ánh sáng bao phủ nên vẻ ngoài xinh đẹp giống như đang sáng lên.
Vừa rồi tên biến thái đứng ở đầu ngõ không thấy rõ hình dáng Úy Lam, chỉ biết là nữ.
Lúc này nhìn thấy, lại cảm thấy hôm nay bị cảnh sát bắt cũng không tính là thiệt thòi, lúc hắn đi ngang qua Úy Lam, còn hướng về phía cô cười một cái: “Mỹ nữ.”
Giọng nói hắn thật ghê tởm, đừng nói Úy Lam, cảnh sát bên cạnh cũng đẩy hắn một cái, tức giận mắng: “Thành thật một chút, có phải 15 ngày không đủ cho mày ngồi xổm không?”
Tần Lục Trác chậm rãi đi đến trước mặt Úy Lam, ngăn cản tầm mắt tên biến thái.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ biến thái làm tên kia sợ đến mức vội vàng quay đầu.
Ai ngờ cảnh sát đang muốn dẫn hắn đi, Úy Lam lại lướt qua Tần Lục Trác, đi ra.
Cô nhìn thẳng đối phương, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Rất đắc ý à?”
Người đàn ông biến thái này không phải lần đầu làm ra những chuyện như vậy, lúc trước cũng đã bị bắt hai lần, ở cục cảnh sát gặp người bị hại, họ đều là ngồi trên mặt đất ôm mặt khóc, căn bản không dám nhìn hắn, dáng vẻ vừa bất lực vừa đáng thương này khiến hắn bị mê hoặc.
Ai ngờ lần này gặp được người phụ nữ không giống với những người trước.
Hắn nhìn vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lẽo, giống như cô chỉ trải qua một chuyện rất bình thường, ánh mắt cũng chỉ nhiễm một tầng băng giá.
Úy Lam lại nhìn đối phương lần nữa, vẻ mặt có thể xem là ôn hòa, ngay cả nụ cười cũng rất nhẹ nhàng, cô chậm rãi mở miệng: “Qua nhiều năm như vậy, anh căn bản chưa từng quen biết với con gái, không đúng, phải nói là ngay cả ánh mắt các cô ấy cũng không thèm cho anh."
Hành vi lập dị này, nhất định không phải gần đây mới sinh ra.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên hắn khiêu khích người bị hại, những người bị hại trước đây thực bị hắn dọa sợ làm cho cả sinh lý và tâm lý của hắn đều được thỏa mãn.
Chỉ có Úy Lam, cô gái nhìn qua giống như món đồ sứ đắt tiền tinh xảo, đẩy nhẹ một cái cũng có thể khiến cô hoa dung thất sắc (1).
(1) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Ai ngờ, cô lại thản nhiên không đặt loại hành vi biến thái này trong lòng, không thể không nói, sự lạnh nhạt của cô làm tên biến thái này lần đầu cảm thấy thất bại.
“Anh cho rằng dùng cách này sẽ đạt được khoái cảm?” Khoé miệng Úy Lam khẽ nhếch, lộ ra ý cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Mùi vị liệt dương chắc hẳn cũng không dễ chịu gì đi.”
Ầm, những lời này giống như một quả □□, khiến những người ở đầy đều trợn mắt há hốc mồm. 
Ngay cả cảnh sát cũng sững sờ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tên biến thái đột nhiên trợn to, sợ hãi nhìn cô, cô, cô làm sao lại biết được.
Cuối cùng hắn định lao về phía Úy Lam lại bị cảnh sát giữ lại.
Tần Lục Trác nhìn kẻ bị mang đi, lại nhớ đến hắn trước khi động thủ, dáng vẻ người này giống như Úy Lam đã gây nên đả kích rất lớn với hắn.
Anh nhìn qua cô, đúng lúc Úy Lam cũng nhìn anh, đôi mắt còn chớp chớp. 
Trước khi bọn họ rời đi, cảnh sát trẻ tuổi vừa nãy nói chuyện với Úy Lam cũng không nhịn được mà hỏi: “Cô gái, cô làm ngành nghề gì thế, làm sao mà cô biết hắn bị cái kia?”
Úy Lam cười nhạt: “Chuyên gia tư vấn tâm lý.”
Cô vừa nói như vậy, cảnh sát trẻ tuổi không còn lời nào để nói, cậu hiểu rõ gật đầu, sau đó vô cùng khách khí đưa bọn họ ra ngoài.
Sau khi lên xe, Tần Lục Trác khởi động xe, hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Đến lúc dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông vẫn luôn nhìn phía trước đột nhiên mở miệng: “Thật sự không sợ à?”
Úy Lam vốn dĩ nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ bèn quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy sườn mặt anh tuấn của người đàn ông này đang giả bộ như không có chuyện gì. Cô giễu cợt hừ một tiếng, lông mi anh ta khẽ nhúc nhích, cô bá đạo nói: “Nếu tôi ở đó, nhất định sẽ đá một cước vào cây tăm xỉa răng của hắn cho đứt luôn.”

Tần Lục Trác ban đầu ngẩn ra, sau đó thì khẽ cười một tiếng.
Người phụ nữ này……
Lần nữa dừng ở cửa nhà Úy Lam, Tần Lục Trác cố ý mở cửa sổ xe, hút một điếu thuốc, đợi khi cô vào nhà rồi sẽ rời đi.
Ai ngờ anh hút xong nửa điếu thuốc, người phụ nữ này vẫn đứng ở cửa không chịu đi vào.
Anh cũng nhận ra không phải cô không tìm được chìa khóa nhà bèn xuống xe đi qua.
Sau đó, anh đứng bên cạnh cô, nhìn bên trong tứ hợp viện sáng đèn.
Lần này vẫn là hai người cảnh sát kia đến, đừng nói chính bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ, ngay cả cảnh sát thấy bọn họ cũng rất bất ngờ. Bọn họ mang bọc giày rồi đi vào nhà, phòng khách bị làm loạn lên hết, lại đi vào phòng ngủ, phát hiện quần áo bị ném đầy đất, ngăn kéo bàn trang điểm toàn bộ bị mở ra.
Thật sự là có ăn trộm.
Cảnh sát trẻ tuổi cười khổ nói: “Úy tiểu thư, lại phải làm phiền hai người theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”
Úy Lam nhìn về phía Tần Lục Trác, vẻ mặt kia là đang nói, nhìn đi, những lời trước đó của tôi không sai chứ.
Sau khi ghi chép xong, cảnh sát vô cùng tốt bụng nói: “Úy tiểu thư, nhà cô vừa mới bị trộm, cô lại ở một mình, cho nên chúng tôi kiến nghị trước hết tối nay cô nên ở nhà cha mẹ hoặc nhà bạn. Chờ ngày mai nhân viên kỹ thuật chúng tôi đi làm còn phải qua nhà cô khám xét một lần nữa.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Tần Lục Trác hỏi: “Tôi đưa cô về nhà bố mẹ cô nhé?"
Úy Lam là người Bắc Kinh nên anh mới nói như vậy.
Ai ngờ anh vừa nói xong, Úy Lam bất đắc dĩ nói: “Khuya như vậy? Để họ truy hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người đàn ông nhíu mày, quả thật là như thế.
Vì thế anh lại nói: “Đến nhà Lâm Kỷ Minh đi, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Khi anh đứng dậy gọi điện thoại, Úy Lam cũng không ngăn cản mà chỉ cười nhạt nhìn anh. Quả nhiên không bao lâu anh đã trở lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Lâm Kỷ Minh đang ở Thượng Hải.”
Úy Lam tiếc nuối: “Như vậy thì tôi không còn nơi nào để đi rồi.”
Thực ra buổi chiều khi cô lướt vòng bạn bè thấy Lâm Kỷ Minh than phiền thời tiết Thượng Hải còn kém hơn ở Bắc Kinh.
Thấy anh không nói gì, Úy Lam rũ mắt, đá đá trên mặt đất:“Không có việc gì, tôi sẽ tự mình lo liệu.”
“Đến nhà tôi đi.”
Giọng nói người đàn ông kia vang lên, sau đó anh thấy Úy Lam cúi đầu, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Anh vươn tay đỡ trán, đáy lòng xuất hiện một tia không xác định.
Bây giờ anh hối hận còn kịp không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện