Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Bây giờ là lúc học sinh vừa mới ăn cơm trưa xong, bắt đầu rời phòng ăn trở về.
Dù đã vào đông nhưng ở sân trường vẫn có không ít học sinh mặc đồng phục đi lại, bên trong là quần áo thật dày, bên ngoài khoác đồng phục.
Áo lông dày rộng như vậy mà có thể mặc bên trong quần áo, đây cũng có thể xem là một đặc sắc của trường học Trung Quốc.
Tiếu Hàn dập tắt điếu thuốc trên tay, ném vào thùng rác ven đường, nhịn không được mà phỉ nhổ: “Loại đồng phục kiểu này trước kia đã gây họa cho chúng ta, bây giờ lại tiếp tục gieo họa cho những đời sau.”
Cảnh sát đứng cạnh cậu cười ha ha, nói: “Đội trưởng Tiếu, xem ra hồi đi học anh cũng có chuyện xưa nha.”
Tiếu Hàn trừng mắt nhìn cậu ta: “Đừng nói nhảm, trước tiên đến phòng làm việc giáo viên.”
Sau khi cậu quay người, vị cảnh sát kia nhịn không được lại nói, không phải là do anh ấy nhắc đến trước sao.
Tuy rằng dãy phòng thí nghiệm và khu dạy học có cầu vượt nối với nhau nhưng mà trừ giờ học ra, mọi người cũng không thích chạy sang bên này. Cho nên chỉ có học bá ngại phòng học quá ầm ĩ thì sẽ lại đây học từ đơn hoặc đọc sách.
Ở hàng lang tầng 3 trước phòng thí nghiệm hóa học, một nam sinh cao gầy mặc đồng phục tựa vào lan can.
Ngón tay cậu ta kẹp một tấm card, nhìn qua hình như là một tấm thẻ căn cước.
Đối diện là hồ nước, hoa cỏ cây cối vốn tươi tốt lúc ngày hè, bây giờ chỉ còn lại vẻ thưa thớt, khắp nơi hiện lên sự hiu quạnh của mùa đông. Cái hồ nhỏ bên rừng cây này vào mùa hè thường xuyên có những đôi yêu nhau lén hẹn hò ở đây, hội học sinh thậm chí còn tổ chức những cuộc kiểm tra bất ngờ.
Bây giờ là mùa đông nhưng vẫn có thể thấy một hai đôi nam nữ ở bên trong. 
"Tống Trầm, cậu ở đây à, tìm cậu cả buổi rồi đấy."
Phía sau có giọng nam truyền đến, động tác trên tay nam sinh dựa vào lan can ngừng một lát, tấm card trên ngón tay suýt chút nữa là rơi từ trên lan can xuống.
Tống Trầm quay đầu nhìn người phía sau, là cán bộ lớp.
Cán bộ lớp vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Thầy Vương tìm cậu khắp nơi, cậu nhanh đến văn phòng thầy một chuyến.”
Thầy Vương là chủ nhiệm lớp bọn họ.
Tống Trầm cầm lấy tấm card trong tay, cúi đầu nhét vào túi quần đồng phục.
Một lát sau, chàng trai cao gầy này đã xuất hiện trong văn phòng giáo viên, lúc này trong văn phòng trừ thầy Vương còn có chủ nhiệm khoa, cùng với hai người đàn ông cậu chưa từng gặp qua.
Thầy Vương thấy cậu đến, vẫy tay: “Tống Trầm, em mau lại đây.”
Tiếu Hàn vừa ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên vô cùng đẹp trai đứng ở cửa, thần sắc bĩnh tĩnh, trên người có sự vững vàng hiếm thấy ở một học sinh cấp 3.
Trong lòng Tiếu Hàn thầm gật đầu, nam sinh như thế này chắc chắn được rất nhiều nữ sinh chào đón.
Chẳng qua thích đến mức tình nguyện gánh thay tội danh giết người, có phải là có chút thái quá hay không?
Thầy Vương với vẻ mặt lo lắng nhìn Tống Trầm, lại nói với Tiếu Hàn: “Đứa nhỏ này ở lớp chúng tôi, không, là đứa nhỏ không khiến người khác phải lo lắng ở trường chúng tôi đã nhiều lần thành tích đều ở trong top 3."
Hiển nhiên, trong cảm nhận của giáo viên, chỉ cần là đứa trẻ có thành tích tốt vậy nhất định sẽ làm người khác ít phải lo.

Tiếu Hàn cười cười: “Chúng tôi chỉ tới để phân tích tình huống mà thôi, thầy không cần căng thẳng quá.”
Tiếu Hàn nhìn về ghế trống phía đối diện, cười nói: “Bạn học Tống, em ngồi trước đi, không cần khẩn trương, chúng tôi đến để phân tích tình huống một chút.”
Ai ngờ Tống Trầm yên tĩnh ngồi xuống, trên mặt không có chút nào gọi là là khẩn trương.
Tiếu Hàn xấu hổ giật khóe miệng.
Sau đó anh như vô tình mà bắt đầu vấn đề, về chuyện của Trần Cẩm Lộ, thực ra hôm nay đã gây ồn ào xôn xao ở trường học, sau khi người thân của nạn nhân đại náo trên mạng một lúc, Trần Hồng Nguyên bao nuôi Đỗ Như Lệ cũng bị người ta đưa ra ánh sáng, những người khác của Trần gia cũng không tránh được.
Trần Cẩm Lộ ở trường học không phải là người yên phận, học sinh biết cô cũng không ít.
Đầu năm nay học sinh đều có di động nên chuyện có một nữ sinh giết người học lớp 9 ở trường trung học quả thật đã truyền đi vô cùng nhanh chóng.
“Bình thường thì quan hệ của em và Trần Cẩm Lộ như thế nào?”
Tống Trầm: “Không thân.”
Tiếu Hàn chăm chú nhìn biểu cảm của cậu ta, đáy lòng đã sớm hối hận, sớm biết vậy thì đã đưa vị Úy tiểu thư kia đi cùng, cô ấy chính là chuyên gia ở phương diện quan sát biểu cảm hành vi của người khác.
Đến khi Tiếu Hàn giống như vô tình hỏi: “Trần Cẩm Lộ có từng để em giữ hộ đồ vật gì không?”
Thầy Vương ngồi một bên nóng nảy, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, ngày thường Trần Cẩm Lộ không thích học hành, em ấy và Tống Trầm cũng không quá thân thiết, chỉ sợ là chưa từng nói với nhau vài câu. Nếu cậu không tin có thể kêu những học sinh khác của lớp chúng tôi đến hỏi một chút.”
Chủ nhiệm khoa một bên cũng gật đầu: “Đúng vậy, Trần Cẩm Lộ này ở trường học luôn là học sinh gây chuyện không đâu, đã vài lần bị trường học ghi tội xử phạt, Tống Trầm lại là học sinh trọng điểm của trường, sao có thể có quan hệ gì với em ấy.”
Hai thầy giáo đều tranh nhau giúp đỡ nói chuyện.
Mà nam sinh vẫn luôn ngồi trên ghế lại đột nhiên ngẩng đâu: “Có, bạn ấy từng đưa đồ cho em.”
 
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
……
Nhà ăn cục cảnh sát rất ít khi náo nhiệt như hôm nay.
Ngay cả những người hiếm khi xuất hiện ở nhà ăn cũng kéo theo đồng nghiệp xuống, chỉ vì nhân vật xuất hiện ở nhà ăn hôm nay.
Úy Lam ngồi tại bàn ăn, trước mặt là đồ ăn mà dì đầu bếp đặc biệt lấy cho cô, số lượng nhiều, màu sắc thức ăn cũng không tệ.
Cô cầm lấy chiếc đũa, nhìn phần ăn người đàn ông ngồi đối diện là đùi gà bóng loáng: “Dì nhà ăn này quả thật rất thích anh nha.”
Đâu chỉ là dì nhà ăn thích anh ta, chỉ cần ngẩng đầu nhìn xung quanh một tí, hễ là người hiện tại đang ăn cơm ở nhà ăn thì không có người nào không lén nhìn bàn bọn họ, quả thực tất cả mọi người đều nhìn. 
Người đàn ông kia không trả lời cô cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Úy Lam cười khẽ, vừa rồi lúc ở phòng thẩm vấn, khi cô nói xong câu nói kia thì phản ứng của người trước mặt này không lớn cho mấy, chỉ như là muốn đá vỡ cửa mà đi.
Cô thong thả ung dung bắt đầu dùng bữa, người đối diện cúi đầu ăn cơm, ăn vừa nhanh vừa nhiều.
Cô đột nhiên duỗi chân, ở dưới bàn đá nhẹ một cái.
Tần Lục Trác ngẩng đầu.

Úy Lam vô tội mà nhìn anh: “Đội trưởng Tần, anh đối với vụ án này có ý kiến gì không?”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
Úy Lam hơi nhướng mày: “Tần, tiên, sinh.”
Cô cố ý nói từng câu từng chữ.
Tuy rằng Úy Lam không thích dùng mạng xã hội nhưng cũng từng thấy trong vòng bạn bè có người gọi bạn trai hay chồng mình là tiên sinh. Lúc ấy thấy tin tức đó cũng trực tiếp bỏ qua.
Lúc này gọi ba chữ Tần tiên sinh, cảm giác……
Hóa ra lại không tệ.
Tần Lục Trác buông chiếc đũa mà nhìn chằm chằm cô, cố ý không cho người khác ăn cơm yên ổn phải không.
Anh nhíu mày: “Nói chuyện cho tử tế.”
“Vậy tôi nên kêu anh là gì?”
Tần Lục Trác không kiên nhẫn: “Tùy cô đi.” Dù sao không gọi tên này là được.
Úy Lam nhẹ nhàng à một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Gọi Tần tiên sinh vẫn tốt hơn.”
Tần Lục Trác nhìn cô, anh cũng lười nói lại, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa lại có cảm giác như đang cam chịu.
Úy Lam cười nhẹ, sau khi ăn xong hai miếng bèn thong thả ung dung mở miệng hỏi: “Anh còn chưa nói cái nhìn của anh về vụ án này?”
“Không phải là cô đã có dự tính trong lòng rồi sao.”
Tần Lục Trác không trực tiếp trả lời cô, ngược lại có ý ám chỉ.
Úy Lam nghiêng đầu: “Nhưng tôi lại muốn nghe cái nhìn của anh.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, cũng không phải cố tình hạ giọng mà là hơi nâng ngữ điệu, có thêm sự nũng nịu và mị hoặc. Chỉ là sự thay đổi giọng nói này ngay cả bản thân Úy Lam cũng chưa nhận ra.
Vừa nói xong thì có một vị cảnh sát chạy đến.
“Đội trưởng Tần, Úy tiểu thư, đội trưởng Tiếu đã dẫn người trở lại, mời hai người qua.”
Bọn họ nhanh chóng ăn uống xong xuôi, chạy về phòng thẩm vấn.
Thiếu niên mặc đồng phục đã được đưa vào phòng thẩm vấn, cậu ta bình thản ngẩng đầu nhìn vào camera ở góc tường, vẻ mặt bình tĩnh giống như mình không phải đang ngồi ở cục cảnh sát.
Tiếu Hàn vừa nhìn vừa lắc đầu: “Tên nhóc này nếu thật sự phạm tội thì sẽ là tội phạm có IQ cao.”
Cảnh sát đi theo anh ta đến trường học - Tề Hiểu gật đầu, nói với Úy Lam vừa mới vào tới: “Bác sĩ Úy, cô còn chưa thấy bộ dạng hồi nãy của cậu ta đâu, còn bình tĩnh hơn nhiều so với lúc này.”
Hai người bước vào bắt đầu tra hỏi hôm qua cậu ta ở đâu, ai ngờ Tống Trầm lại không chịu nói lời nào.
Cảnh sát thẩm vấn đe dọa nói: “Cậu đừng tưởng cậu không mở miệng thì chúng tôi không có biện pháp bắt cậu.”

Ai ngờ, cảnh sát vừa nói xong, thân thể Tống Trầm khẽ nhúc nhích, cậu lấy một đồ vật từ trong túi quần ra.
Hai cảnh sát ngồi đối diện cậu và ngay cả mấy người giám sát hai bên đều chăm chú nhìn về bàn tay cậu ta.
Tiếu Hàn: “Mẹ nó."
Hắn lập tức mở cửa chạy sang phòng bên cạnh.
Nửa phút sau, nhóm người Úy Lam thấy hắn mở cửa phòng thẩm vấn, đi đến trước mặt thiếu niên, lấy tấm card trên tay cậu ta.
Vài phút sau, bảy người ở phòng giám sát cúi đầu nhìn hai tấm thẻ căn cước trên bàn.
Trên ảnh chụp một thiếu nữ có chút nghiêm túc nhìn ống kính.
“CMN, vậy mà lại có hai tấm thẻ căn cước…” Tiếu Hàn không nhịn được xoa đầu mình.
Một lát sau, Tề Hiểu được cậu ta phái đi đã trở lại, thấp giọng nói: “Đội trưởng Tiếu, đã điều tra được một tháng trước Trần Cẩm Lộ quả thật đã làm thêm một tấm thẻ căn cước.”
“Hơn nữa chúng tôi cũng đã điều tra khách sạn nhỏ mà Tống Trầm nói, tối hôm qua bọn họ 12 giờ đi vào nhưng mà Tống Trầm không mang theo thẻ căn cước, Trần Cẩm Lộ trả cho ông chủ giá gấp ba lần, hai người họ cũng không đăng ký mà vào luôn. Nhưng mà Tống Trầm 2 giờ sáng đã rời đi, còn Trần Cẩm Lộ là 8 giờ sáng.”
Cho nên đây là lý do tối hôm qua Trần Cẩm Lộ không có đăng ký ở khách sạn, cũng không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.
Tiếu Hàn há hốc miệng, sau đó nổi giận mắng: “CMN đây là chuyện gì thế này.”
Thời gian tử vong của Đỗ Như Lệ là 1 giờ rưỡi tối hôm qua.
Lăn lộn cả ngày, hóa ra lại là một trò cười, hai học sinh cấp 3 này còn xem như mình đang đóng phim truyền hình vậy, còn thừa nhận tội danh thay cho đối phương.
Tiếu Hàn tức giận đến mức không chịu nổi, lẩm bẩm: “Tôi phải cho cô ta cái tội danh cung cấp khẩu cung giả.”
Tuy là nói như vậy, cuối cùng Tiếu Hàn cũng không làm thế. 
Xác nhận bọn họ có chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường, Tiếu Hàn cho người ghi lại khẩu cung của họ lần nữa, chuẩn bị thả người.
Sau khi Trần Cẩm Lộ được thả ra thì gặp Tống Trầm, vành mắt ửng đỏ.
Tống Trầm nhíu mày nhìn cô, tức giận nói: “CMN, cậu là heo à.”
Tiếu Hàn ngây ra, đến khi Úy Lam nhìn, cười nhẹ nói: “Đội trưởng Tiếu, xem ra lúc anh tra hỏi cậu ta đã tiết lộ quá nhiều.”
Úy Lam nhìn thiếu niên trước mặt, tuy cô từng nghe thấy cái tên này trong quá trình điều trị của Trần Cẩm Lộ.
Nhưng mà lần đầu gặp, cậu ta vẫn khiến cô kinh ngạc.
Tiếu Hàn không hiểu, lúc này Tần Lục Trác một bên nói: “Cậu ta biết cậu tìm thẻ căn cước của Trần Cẩm Lộ, cậu ta cũng cố ý theo cậu về cục cảnh sát.”
Nói ngắn gọn, một thiếu niên chơi hai cảnh sát.
Có lẽ cậu ta chỉ muốn đi theo cảnh sát để gặp cô gái trước mặt, xác nhận cô ấy bình an.
Tiếu Hàn trợn mắt há hốc miệng, sau đó nhanh chóng vẫy tay, hô: “Tề Hiểu, nhanh chóng báo cho phụ huynh bọn họ đến nhận con, trẻ con bây giờ đều là kiểu gì thế này.” 
Thật dọa người.
Không lâu sau, cha mẹ Tống Trầm đến nơi, đại khái là giáo viên báo cho bọn họ.
Mẹ Tống đến thì thấy con trai và Trần Cẩm Lộ sóng vai đứng cùng một chỗ, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, tiến lên kéo Tống Trầm lại, làm trò trách móc trước mặt mọi người: “Tống Trầm, mẹ đã nói với con cái gì?”
“Con là người có phẩm chất, phải chơi cùng người có phẩm chất. Còn người không đứng đắn sao con lại không biết đường mà tránh đi? Mẹ đã nghe giáo viên nói, chuyện này mẹ nhất định phải phản ánh với hiệu trưởng, còn nửa năm nữa con sẽ thi đại học. Con là học sinh trọng điểm, sao có thể để những người này ảnh hưởng được.”
Mẹ Tống chỉ cây dâu mắng cây hòe (1), mắng đến Trần Cẩm Lộ mặt đỏ tai hồng.
(1)Dùng sự vật, sự việc này để chỉ trích một sự vật, sự việc khác.

Úy Lam nhìn thiếu nữ hằng ngày ăn chơi trác táng kiêu căng tự đại, trước mặt mẹ của người mình thích lại không dám nói một lời.
Luật sư Trần gia đang xử lý những thủ tục liên quan, cũng không ở bên cạnh.
Vì thế Úy Lam tiến lên, trực tiếp kéo tay cô ấy, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Ai ngờ, sau khi cô tiến lên, mẹ Tống lại chắn trước mặt, không chút khách khí nói: “Vị tiểu thư này, xem ra cô là người thân của cô ta, như vậy tôi cũng nói thẳng, lời nói hành động của bạn học Trần này ở trường học tôi cũng đã nghe thấy, bây giờ thì tốt rồi, còn có quan hệ với vụ án giết người. Có lẽ nhà các người quả thật rất có tiền, nhưng mà ngại quá, gia đình như chúng tôi không thích bám lên phú quý, cũng làm phiền cô ta sau này đừng lại gần con trai tôi.”
Úy Lam không nói gì, Trần Cẩm Lộ phía sau càng cúi đầu, nước mắt rơi xuống như những hạt ngọc đứt dây.
Lúc này, Tần Lục Trác vẫn luôn đứng bên kia hành lang, chậm rãi đi đến.
Anh bước đến, cúi đầu nhìn người đàn bà đang hùng hổ, giọng nói vững vàng hỏi: “Nói xong chưa?”
Mẹ Tống nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ trước mặt, khuôn mặt không biểu tình của anh làm bà có chút sợ hãi, nhịn không được lùi về sau một bước.
Tần Lục Trác duỗi tay đặt lên vai Úy Lam, nhìn lướt qua mẹ Tống: “Con của người khác, không phiền bà dạy dỗ.”
Nói xong, anh ôm vai Úy Lam đi về phía trước.
Nhìn ba người bọn họ đi qua, sau khi kinh sợ qua đi, mẹ Tống lại không nhịn được nói sau lưng bọn họ: “Quả nhiên là cả đám người không có tố chất, bệnh tâm thần.”
Những lời này của bà ta âm lượng không nhỏ, ngay cả những người khác đứng ở hành lang cũng nghe rõ ràng.
Úy Lam đứng lại, người đàn ông bên cạnh cúi đầu liếc nhìn cô rồi cũng đứng lại theo.
Ngay cả Trần Cẩm Lộ giờ phút này giống như một con búp bê rách nát bị Úy Lam kéo đi, Úy Lam dừng lại, cô cũng dừng lại theo.
Úy Lam quả thật không để ý đến việc mẹ Tống không khách khí như vậy.
Là một bác sĩ tâm lý, cô thậm chí còn gặp những chuyện còn nghiêm trọng hơn thế này.
Chỉ là có vài người hồn nhiên cho rằng chính mình cao thượng hơn nhiều so với người khác, lại không biết nếu lột lớp vỏ bên ngoài kia, thì bà ta còn không bằng ai. 
Úy Lam chậm rãi xoay người, nhìn mẹ Tống phía đối diện: “Bệnh tâm thần ư?”
Mẹ Tống không ngờ cô sẽ dừng lại, bà ngây ngốc nhìn Úy Lam, thấy khóe miệng cô gái đẹp quá mức này đột nhiên cong lên, trên mặt hiện lên ý cười không rõ khiến khuôn mặt vốn hờ hững bỗng trở nên rực rỡ.
Úy Lam lạnh lùng nhìn bà: “Duy trì một vẻ ngoài rạng rỡ chắc là rất vất vả nhỉ?”
“Rõ ràng cuộc sống chính mình không được như ý lại đem tất cả kỳ vọng và áp lực đều đặt lên con trai của mình. Tôi khuyên bà nên sớm đi gặp bác sĩ đi, quan tâm đến con mình một chút chứ không phải cứ dồn ép cậu ta, bức cậu ta vào đường cùng.”
Mẹ Tống không kiềm được mà nắm chặt túi LV trong tay, đây cũng là cái duy nhất còn sót lại của bà.
Bà không nghĩ đến Úy Lam nhìn qua là người lạnh lùng, lời nói lại sắc bén như dao, vừa cứng cỏi lại vừa sắc bén. 
Bà cố gắng chống cự nói: “Cô cái người này nói hươu nói vượn gì vậy, cô là đang ghen ghét với Tống Trầm nhà tôi, do con trai tôi quá tốt.”
Bà vừa nói xong, phía sau truyền đến giọng nói của thiếu niên.
Chàng trai không nói gì sau khi mẹ cậu ta xuất hiện, rốt cuộc cũng nói chuyện.
Tống Trầm quay đầu nói với cảnh sát bên cạnh: “Tôi muốn tự thú.”
“Ba tháng trước, tôi từng đứng ở tầng ba của trường học làm đổ một chậu hoa khiến một bạn học nữ bị thương, cho nên tôi muốn tự thú.”
Tác giả có lời muốn nói: Trác gia tỏ vẻ, đứa nhỏ này tôi còn chưa dạy dỗ qua đâu, bà là kẻ nào chứ?
 
: lustaveland.com
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện