Edit: Malbec
 
Úy Lam nhìn Tần Lục Trác trước mặt, lại nhìn thoáng qua thấy người đàn ông gọi là Tường ca đang nhìn bọn họ.

 
Cô duỗi tay đẩy anh ra, tỏ vẻ giận dỗi: “Em nói rồi, chuyện của em anh không cần lo lắng quá.”
 
“Con mẹ nó em không nói gì liền ra khỏi nhà, anh có thể không lo lắng sao?”
 
Tần Lục Trác đang ôm cô, giọng nói mang theo sự giận dữ giống như người chồng bắt được người vợ bỏ nhà ra đi của mình. Úy Lam lúc này đang tựa vào lồng ngực anh, không nhịn được mà cúi đầu cố nén cười.
 
Oscar không trao cho anh, thật đáng tiếc.
 
Tường ca nhìn Úy Lam, do dự nói: “Úy tiểu thư, chuyện này……”
 
Úy Lam ngẩng đầu: “Xin lỗi, để tôi giải quyết.”
 
Sau đó, cô nhìn Tần Lục Trác: “Em chỉ đến gặp một người bạn thôi, anh gấp gáp vậy làm gì.”
 

“Bạn bè? Bạn bè gì mà phải gặp ở chỗ này?” Tần Lục Trác nghi ngờ nhìn cô, đáy mắt đã sớm phát hỏa: “Chẳng lẽ là vị hôn phu tiểu bạch kiểm của cô, lão tử đã sớm khó chịu với hắn. CMN cô nói rõ, giữa tôi và hắn, cô chọn ai?”
 
Bất thình lình diễn ra tình tiết cẩu huyết thường được chiếu lúc 8 giờ khiến Tường ca và bảo vệ bên cạnh đều ngẩn ra.
 
Úy Lam vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh. 
 
Tần Lục Trác mặc áo sơ mi màu đen, cả người hiện lên dáng vẻ thuần thục, anh tuấn.
 
Úy Lam cười nhẹ: “Anh và hắn, em đương nhiên là chọn anh. Em không phải đã nói với anh, em với hắn chỉ là liên hôn gia tộc, diễn kịch mà thôi ư.”
 
Khi cô nói chuyện thì môi đỏ cười nhạt, cả người hiện lên vẻ phong tình giống như trời sinh đã quyến rũ như vậy.
 
Ngón tay nhỏ nhắn, tinh tế lướt qua cúc áo sơ mi.
 
Lưu luyến, khẽ chạm.
 
Hành động như vậy, Tường ca sẽ không nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ.
 
Hắn thấp giọng nhắc nhở: “Úy tiểu thư, Cát thúc còn ở trên tầng chờ ngài.”
 
Úy Lam liếc nhìn Tần Lục Trác một cái, nhẹ giọng nói: “Em thật sự đi lên gặp một vài người bạn, rất nhanh sẽ xuống.”
 
“Không được.”

 
Tần Lục Trác vẫn giữ cổ tay cô như cũ, giọng nói không cho phép từ chối: “Ai biết được đám người này là hạng người gì, để anh đi cùng em.”
 
Đáy mắt Úy Lam xẹt qua một tia kinh ngạc.
 
Ngược lại, Tường ca đứng một bên lập tức nói: “Úy tiểu thư, chuyện này không thể được, trước kia cô cũng không nói muốn đưa người theo.”
 
“Nhưng cũng không nói tôi không thể dẫn người theo.”
 
Úy Lam nhìn hắn, thản nhiên nói.
 
Tường ca bị chặn miệng.
 
Úy Lam: “Tôi cho Cát thúc mặt mũi nên tự mình đến đây gặp. Đây là chỗ của các người, tôi mang theo một người đến, cũng không đến nỗi làm các người sợ đến như vậy chứ?”
 
“Cái này……” Tường ca có chút do dự, một lát sau nói: “Tôi đi xin phép Cát thúc một chút.”
 
Sau khi hắn rời đi, Úy Lam định đứng sang bên cạnh, ai ngờ vừa mới di chuyển một chút, bên hông đã bị một cánh tay rắn chắc giữ lấy không thể nhúc nhích.
 
Tần Lục Trác cúi đầu ghé vào tai cô, trong mắt người khác chỉ là hành động thân mật của một đôi yêu nhau thôi.
 
Anh nói: “Cô biết người cô muốn gặp là ai không?”
 
Khóe môi Úy Lam cong lên, cũng ghé vào tai anh.
 
“Một tội phạm buôn lậu phát rồ thôi.”
 
……
 
Thanh âm của cô trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ quyến rũ như ban nãy, giống như không để tình huống hiện tại trong lòng.
 
Tần Lục Trác khẽ cắn răng: “Cô biết nơi này có rất nhiều nguy hiểm không?”
 
Úy Lam yên tĩnh nhìn anh, xung quanh tối như vậy, đôi mắt cô lại sáng như một ngôi sao.
 
Cô hơi nhướng mày, vẻ mặt hóa ra là anh lo lắng cho tôi như vậy.
 
Rất nhanh, Tường ca đã trở lại, dẫn bọn họ lên tầng, nói là Cát thúc đồng ý để bọn họ cùng lên. Lần này khi đi lên tầng, đôi tay Tần Lục Trác nhét trong túi, nhìn Úy Lam một cái, lại nhìn khuỷu tay của mình.
 
Úy Lam muốn bật cười nhưng rồi cúi đầu, nhịn lại.
 
Sau đó, cô vươn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay anh. 
 
Cánh tay người đàn ông này rắn chắc lại ấm áp, rõ ràng Úy Lam cũng không lo lắng, nhưng cánh tay anh vẫn cho cô thêm sức mạnh, mỗi bước chân của cô đều kiên định, bình thản.
 
Ở chỗ rẽ lên tầng hai, sự ầm ĩ ở tầng dưới đã giảm không ít.

 
Mặt đất trải thảm, đi trên đó nhẹ nhàng không tiếng động giống như đi trên đám mây. Đến khi đi tới chỗ sâu trong hành lang thì thấy hai cánh cửa màu nâu, vẫn có hai bảo vệ mặc đồ đen canh giữ.
 
Khắp nơi đều lộ vẻ phòng bị nghiêm ngặt giống như trong phim điện ảnh.
 
Vẻ mặt Úy Lam ung dung, nhịn không được liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ngũ quan sắc sảo, sườn mặt lại càng góc cạnh, hốc mắt hơi sâu, sống mũi cao, lúc này gương mặt kia không mang biểu cảm gì. 
 
“Cát thúc, người đã đến.”
 
Bảo vệ thay họ mở cửa ra, Phùng Tường dẫn đường cho họ vào.
 
Ghế lô trong phòng cũng đủ để mở party mấy chục người, đối diện bức tường treo một cái màn hình thật lớn là một bộ ghế sô pha màu đỏ, tay cầm mạ vàng, xa hoa lãng phí lại hoa lệ. Bên trong không nhiều người lắm, bảy tám người, người được chú ý nhất là người ngồi ở trung tâm mặc áo tôn trung sơn màu lam hình khổng tước.
 
Gã khoảng chừng 52 tuổi, hai bên đã có tóc bạc, khuôn mặt âm u lạnh lẽo, ấn đường hiện rõ, có thể thấy gã thường có thói quen nhíu mày, là người thường xuyên suy nghĩ. Tuy rằng bên cạnh có một cô gái trẻ nhưng cô gái này không thật sự quá gần gũi mà chỉ dựa nửa người vào vai gã, tư thế này giúp gã có thể dễ dàng ứng phó tình huống đột phát trong thời gian ngắn nhất. 
 
Quả nhiên là một kẻ vừa cẩn thận vừa sợ chết.
 
Đây gần như đã là bản năng của cô, nhìn qua nơi này một lúc, phân tích người đối diện gọi là Cát thúc.
 
Cát thúc ngẩng đầu lên, đánh giá bọn họ nhưng không để bọn họ ngồi xuống.
 
Giống như muốn ra oai phủ đầu.
 
Nhưng mà Tần Lục Trác đã trực tiếp đưa Úy Lam ngồi xuống một bên sô pha, thân hình cao lớn, mặc dù đã ngồi xuống, đôi chân dài hơi duỗi vẫn thon dài quá mức như cũ.
 
Cả người anh mang khí thế mạnh mẽ, là loại người không nói lời nào cũng khiến người khác không thể xem nhẹ.
 
Đáy mắt Cát thúc lộ ra vẻ không vui: “Úy tiểu thư, tôi đã cho cô mặt mũi, tự mình đến đây gặp cô, thế nhưng cô không nhắc đến người bạn này, đây là……”
 
Gã híp mắt lại, muốn chèn ép Úy Lam.
 
Khi điều khiển cấp dưới, gã sẽ có thói quen làm động tác này. Đây là một loại ám thị tâm lý.
 
Chỉ tiếc, ở lĩnh vực tâm lí học ……
 
Úy Lam chính là tổ tông của Cát thúc. 
 
Úy Lam không chút khách khí mà nói: “Vừa rồi người bên cạnh ông chắc đã nói mọi chuyện với ông. Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa, tôi chỉ muốn biết, vật kia khi nào có thể lấy được.”

 
Nhắc đến chuyện chính, thái độ Cát thúc cũng không tốt lên mấy. Gã cười giả dối: “Úy tiểu thư, nếu cô có thể tìm tới tôi nghĩa là trên đường đã nghe qua tên tuổi Cát thúc tôi. Nói thật, ở nơi đây, nguồn hàng của tôi đầy đủ nhất, hơn nữa chất lượng cũng tốt nhất, tôi có thuộc hạ có sở trường ở Châu Phi giúp tôi làm……”
 
“Tôi chỉ cần ngà voi huyết.”
 

Ngà voi huyết là một loại ngà voi còn lẫn với thịt ở lợi cho nên được xưng là huyết nha. Bởi vì số lượng cực nhỏ, phẩm chất lại giống như ngà voi cực phẩm nên ngà voi huyết đắt hơn ngà voi bình thường vài lần.
 
Úy Lam nói xong, vẻ mặt người đàn ông bên cạnh hơi giật mình, dáng vẻ lơ đãng liếc nhìn cô một cái.
 
Hiển nhiên, cô là có chuẩn bị mà đến.
 
Cát thúc nhìn cô một cái, ra vẻ khó xử lắc đầu: “Úy tiểu thư, ngà voi huyết không dễ kiếm, cô cũng biết bây giờ chúng ta lấy ngà voi càng ngày càng khó. Hiện tại giết một con voi, những thằng ngoại quốc kia làm như giết tổ tông hắn, nơi nơi đều tuyên truyền cái gì mà săn bắt trái pháp luật, chúng tôi hành động cũng không tiện.”
 
Úy Lam: “Các người bắt được bằng cách nào, tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần đồ, nếu ông không có, tôi tìm người khác.”
 
Hiển nhiên, hành vi âm thầm nâng giá này của Cát thúc dưới thái độ lạnh nhạt của Úy Lam có vẻ nực cười.
 
Thái độ của cô cũng không ôn hòa, giọng nói cương quyết không cho người ta đường sống.
 
Ở đây Cát thúc được xem như thủ lĩnh, rất ít người dám có thái độ như cô. Cho nên gã vừa cau mày, tên thuộc hạ Phùng Tường kia lập tức giận giữ nói: “Người đàn bà này, cô đừng ỷ vào việc Cát thúc chúng ta khách khí với cô, liền ra vẻ lên mặt, con mẹ nó……”
 
Phanh, tiếng đồ vật đập trên đầu, cùng với tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ ghế lô bỗng chốc yên tĩnh.
 
Tần Lục Trác lắc cổ tay, quay đầu nhìn Úy Lam, thản nhiên nói: "Lâu rồi không động thủ, có chút không quen.”
 
Lúc này, Phùng Tường được người đỡ lấy, hắn bụm mặt, máu chảy không ngừng qua những ngón tay.
 
Một ly này của Tần Lục Trác đập trúng mi tâm của hắn, vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, tuy không chết được nhưng lại đau xuyên tim.
 
Cát thúc tức giận, nhìn Tần Lục Trác nói: “Úy tiểu thư, người của cô thật không hiểu chuyện.”
 
Úy Lam nhìn người bên cạnh, thản nhiên nói: “Nhà của chúng tôi, anh ấy quyết định.”
 
Lời này có vẻ rất mạnh mẽ.
 
Nhưng nghe qua đã xác định được người làm chủ gia đình.
 
Cát thúc không nghĩ đến Úy Lam sẽ nói như vậy, đánh giá Tần Lục Trác một chút rồi hừ hừ hai tiếng, không nói gì.
 
Vì thế, Cát thúc dứt khoát nói thẳng, giơ tay ra hiệu giá cả ngà voi huyết mà gã đưa ra. Khi Úy Lam hỏi số lượng có thể cung cấp được bao nhiêu, gã vô cùng đắc ý nói: “Cái khác không nói, cô muốn mấy chục cân cũng được. Ngà voi huyết này chỉ có một phần nhỏ trên ngà voi, cô nhìn xem trên con đường này, cũng chỉ có tôi mới đáp ứng được nhu cầu của cô.”
 
Mấy chục kg……
 
Cái này có nghĩa là có mấy trăm thậm chí mấy ngàn con voi chết dưới tay những kẻ này.
 
Úy Lam còn chưa mở miệng, kết quả, Tần Lục Trác bên cạnh nói: “Giá cả cao hơn 20% so với người khác, không được.”
 
Lời nói chắc như đinh đóng cột.
 
Cát thúc không nghĩ Tần Lục Trác hóa ra lại hiểu biết như vậy, trước đây thuộc hạ nói với gã là con nhóc họ Úy này có tiền lại dễ lừa gạt cho nên gã mới hạ mình đến đây gặp cô ta, không ngờ cô ta lại đưa một kẻ lợi hại đến đây.
 
“Úy tiểu thư, cô xem chuyện này……”
 
Úy Lam cười nhạt: “Tôi nói rồi, nhà chúng tôi do anh ấy quyết định.”
 
Tuy nói như vậy nhưng Úy Lam cũng không để ý đến giá tiền, cô khẽ chạm vào cánh tay Tần Lục Trác, ý bảo anh không cần ép giá quá mức, làm Cát thúc bực mình. Mục đích cuối cùng của cô không phải là bán ngà voi.
 
Nhưng cô cũng không ngờ, Tần Lục Trác hóa ra lại giỏi đàm phán như vậy.

 
Anh không chỉ một mặt hạ giá mà còn yêu cầu bên Cát thúc nhanh chóng giao hàng, chỉ cần trong vòng một tuần có hàng, còn có thể thêm 10%.
 
Lúc cuối cùng, Cát thúc giống như vô tình hỏi: “Úy tiểu thư, theo tôi được biết, cô không phải là người buôn bán ngà voi, cũng không có buôn bán nhỏ lẻ gì, nhiều ngà voi như vậy một người có thể nuốt trôi ư?”
 
Úy Lam biết là ông ta đang thử mình.
 
“Ông ngoại tôi lúc còn sống vẫn luôn thích cất giữ ngà voi, sắp đến 10 năm ông ngoại tôi mất, tôi dự tính dùng ngà voi huyết để chạm khắc tứ hợp viện ông ấy ở lúc còn sống, để cúng bái lão nhân gia.”
 
Ngà voi huyết để chạm khắc một tứ hợp viện……
 
Khó trách muốn nhiều ngà voi máu như vậy, những người khác trong phòng đều không khỏi líu lưỡi, kẻ có tiền quả thật khác biệt.
 
Úy Lam ra về, lấy áo khoác và túi xách của mình trong tay bảo vệ canh cửa. Vừa rồi trước khi họ vào, áo khoác và túi xách không được đem theo, còn phải kiểm tra qua máy dò kim loại một lần.
 
Sau khi hai người xuống dưới, Tần Lục Trác trực tiếp kéo cô vào xe của mình.
 
Xe chậm rãi rời khỏi quán bar rồi đến cột đèn tín hiệu đầu tiên trên đường.
 
Người đàn ông đột nhiên thấp giọng nói: “Ngồi vững.”
 
Giống như là lời dự báo trước, khi đèn tín hiệu trước mặt chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, xe anh giống như tên rời khỏi cung, phóng vèo ra ngoài. Đêm khuya yên tĩnh, với tốc độ như vậy của xe, cảnh vật hai bên đường đều trở nên mơ hồ.
 
Không biết qua bao lâu, tốc độ xe mới dần chậm lại.
 
Lúc này, di động Úy Lam vang lên rất nhiều lần.
 
Người đàn ông dừng xe, đẩy cửa xe đi xuống. Úy Lam lấy điện thoại trong túi xách ra nghe, trước khi đến đây điện thoại cô cũng đã được cài đặt chống nghe lén. 
 
Người gọi điện quả nhiên sốt ruột muốn điên rồi, thấy cô nghe máy, vội hỏi: “Úy Lam cô không sao chứ?”
 
“Không có việc gì, mọi người không cần lo lắng.”
 
Người gọi lại hỏi người cô rời đi cùng là ai, Úy Lam cười nhạt an ủi: “Là người đáng tin tưởng.”
 
Cô ngẩng đầu, bên ngoài xe, người đàn ông dựa vào đầu xe việt dã, ngón tay kẹp một điếu thuốc.
 
Cả người trầm tĩnh như nước.
 
Úy Lam đẩy cửa xe ra, vừa mới bước ra ngoài đã thấy người đàn ông quay đầu, đôi mắt đẹp quá mức kia nhìn chằm chằm cô hỏi: “Vì sao cô lại làm việc này?”
 
Cô nhìn anh, một lát sau đột nhiên cười giảo hoạt: “Giữ gìn hoà bình thế giới.”
 
Hiển nhiên, cô trả lời thoải mái như vậy nhưng lại không nhận được sự đồng ý của người đàn ông đối diện.
 
Tần Lục Trác quay đầu, xung quanh đều rất im lặng, chỉ còn lại tiếng gió.
 
Úy Lam nhìn bóng lưng anh, đến khi nghe được một câu.
 
“Nhưng chuyện này rất nguy hiểm.”
 
Giọng nói của anh có chút nhẹ nhàng.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện