Edit: Malbec
 
Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại https://lustaveland.com/
 
 
Bắc Kinh vào đông lạnh lẽo mà hiu quạnh. Tường ngoài của phòng làm việc được đổi một loạt thành cửa sổ kính, bên cửa sổ đặt một chiếc sofa phù hợp nhất với cơ thể động lực học(*) , nằm trên đó, ánh mặt trời chiếu vào, dường như mọi phiền não đều có thể biến mất.
 
(*)Kinesiology (Cơ thể động lực học): là nghiên cứu về chuyển động, hiệu suất và chức năng của cơ thể người và các loài khác bằng cách áp dụng các khoa học về cơ học sinh học, giải phẫu, sinh lý học, tâm lý học và khoa học thần kinh.
 
Phòng làm việc lúc này thật yên tĩnh, không có khách hàng.
 
Cô gái mặc đồng phục màu xanh da trời nhạt đang miệt mài làm việc ở bàn lễ tân, cô cúi đầu xem lịch làm việc hôm nay, đặc biệt là vị khách lúc 10 giờ này.
 
Đau đầu.
 
Đinh, thang máy đến rồi.
 
Cô gái trước quầy lê tân vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu nữ với mái tóc dài nhuộm màu, giương nanh múa vuốt, nhai kẹo cao su tiến vào.
 
“Trần tiểu thư.” Cô gái trước quầy lễ tân đứng dậy, cúi chào.
 
Trần Cẩm Lộ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt vừa khinh thường vừa kiêu ngạo.
 
Cô lễ tân không dám nói nhiều, trực tiếp đưa cô vào trong phòng làm việc. Cửa phòng màu vàng nhạt yên tĩnh đóng lại, đứng trước cửa phòng gõ nhẹ hai cái, liền mở cửa, mời Trần Cẩm lộ vào.
 
Cô gái vẻ mặt kiêu ngạo đi vào phòng, nhìn tới người đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn không khỏi cứng lại.
 
Mặc dù cô đã liên tục tới một tháng, mỗi tuần đều nhìn thấy chủ nhân văn phòng này, giờ phút này vẫn không nhịn được sinh ra cảm giác kinh ngạc trước cái đẹp.
 
Người cạnh cửa sổ mặc áo len cao cổ màu be nhạt, quần dài màu đen, trang phục đơn giản vô cùng.
 
Cơ bản là không có hình thức gì khác, chính là loại trang phục đơn giản nhất.
 
Chỉ là dáng người cô ấy quá tốt, đặc biệt là cái eo thon nhỏ kia, bị thắt lưng của chiếc quần ôm trọn, nhất thời có cảm giác một tay có thể ôm hết.
 
“Hôm nay tôi có việc, lát nữa có về sớm hơn, cô không được cáo trạng với anh trai tôi.” Trần Cẩm Lộ thu lại vẻ hâm mộ trong ánh mắt, không khách khí mà nói.
 
Lúc này người đứng cạnh cửa sổ, đi đến cái bàn bên cạnh. Trên bàn bày biện rất đơn giản, không có khung ảnh, nhưng lại có một bảng tên trong suốt.
 
Úy Lam.
 
Trần Cẩm Lộ nhìn cái bảng tên này, con mẹ nó, thật sự không công bằng.
 
Cô gái này lớn lên xinh đẹp đã không nói, ngày cả tên cũng dễ nghe như thế. Úy Lam.
 
Không giống cái tên này của cô, Cẩm Lộ, tầm thường.
 
Úy Lam hỏi cô: “Cô muốn uống cái gì?”

 
Lại là những lời này.
 
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
 
Trần Cẩm Lộ không kiên nhẫn hỏi: “Tôi muốn hỏi cô không thể thay đổi câu hỏi khác sao? Tôi đến một tháng, bốn lần, câu hỏi đầu tiên của cô đều là hỏi tôi uống cái gì? Harvard dạy cô như vậy?”
 
Úy Lam bĩnh tĩnh nhìn người trước mặt.
 
Hoàn toàn giống như dự kiến, cứ lúc nào Trần Cẩm Lộ đến tìm cô tư vấn lúc bắt đầu, sẽ không ngừng bới móc cô.
 
Ngón nay cô ấn trên điện thoại, nhanh chóng kết nối với lễ tân, cô nhìn Trần Cẩm Lộ, ánh mắt thản nhiên “Đưa một ly ca cao nóng vào.”
 
Trần Cẩm Lộ vui vẻ, từ ngày đầu tiên khi cô đến đây, đã bị Úy Lam phân tích được dễ dàng.
 
Không bao lâu, lễ tân bưng một cốc ca cao nóng tiến vào.
 
Trong phòng lập tức tràn ngập hương vị ngọt ngào.
 
Uý Lam không tiếp tục nhìn cô, mở bút ghi âm đặt trước mặt, theo quy định, từ khi Trần Cẩm Lộ bước vào căn phòng này, mỗi lời nói của cô đều sẽ phải ghi lại.
 
Đây là nhiệm vụ của một chuyên gia tư vấn tâm lý.
 
Khi đã chuẩn bị tốt, cô ngẩng đầu nhìn khách hàng của mình. 
 
Trần Cẩm Lộ, học sinh lớp 12 ở Bắc Kinh, gia đình giàu có, nếu nói chính xác, là cực kỳ có tiền.
 
Cha cô ta là chủ tịch tập đoàn, tài sản mấy tỷ.
 
Vậy nên Trần Cẩm Lộ có không ít tật xấu của những kẻ con nhà giàu, ghét học hành, ngạo mạn, không biết kiềm chế, nói năng lỗ mãng, tiêu tiền như nước.
 
Trần Cẩm Lộ nhìn Uý Lam, lại nhìn xung quanh văn phòng trang trí đơn giản, đến khi dừng lại giá treo áo ở góc văn phòng. Trên đó treo một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, mặc dù là Chanel nhưng không phải là sản phẩm mới nhất năm nay.
 
Trần Cẩm Lộ thích đồ xa xỉ, mỗi lần ra sản phẩm mới, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
 
Cô khinh thường lại có chút đồng tình mà nói: "Bác sĩ Uý, áo khoác này của cô kiểu dáng quá cũ rồi. 
 
Trần Cẩm Lộ thấy cô im lặng, cảm thấy như chính mình bị khinh thường. Đối với thiếu nữ 18 tuổi ở thời kỳ phản nghịch mà nói, để ý nhất là việc lời nói của mình không được đáp lại.
 
Bị khinh thường kiểu như vậy, liền lập tức bốc hỏa.
 
Cô nói: "Ba tôi suốt ngày bảo đọc sách, đọc sách, nhưng xem cô đi, dù tốt nghiệp Harvard nhưng vẫn mặc áo khoác cũ, còn không bằng tôi toàn làm ba tức giận.”
 
Cuối cùng, lúc Trần Cẩm Lộ thao thao bất tuyệt, Uý Lam hơi nhếch khóe miệng, hỏi lại: "Phải không?"
 
Trần Quảng Lộ quay đầu lại nhìn cô, mặt đầy khinh thường.
 
Đến khi Uý Lam chậm rãi mở miệng: "Mặc kệ ba cô là ai, nếu đến chỗ tôi, đều là mỗi giờ một ngàn.

 
Trần Cẩm Lộ vốn đang đắc ý liền im lặng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
 
Phí tư vấn tâm lý của Uý Lam, thanh toán theo giờ, mỗi giờ một ngàn.
 
Tức giận.
 
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
 
Buổi tối, đúng 6 giờ tan tầm.
 
Nhà Uý Lam ở gần đây, cô xách túi rồi trực tiếp nhấn thang máy xuống lầu.
 
Lái xe hai mươi phút là đến nhà.

 
Nhà Uý Lam là ở một tứ hợp viện, là ông ngoại bà ngoại cô để lại, căn nhà gia truyền.
 
Cô sống ở nơi này từ nhỏ đến lớn, khi đó quanh đây không có nhiều toà nhà cao tầng như vậy. Sân nhà này chính là thế giới của cô, một cây là được trồng lúc chị gái Uý Nhiên sinh ra, ông ngoại cô trồng, còn một cây là trồng lúc cô chào đời.
 
Giàn nho mà ông ngoại cô làm còn ở đó, chỉ là cây nho không còn.
 
Bức tường đỏ mái ngói đỏ vẫn còn nguyên đó, nhưng ông ngoại thì đã không còn.
 
Cô không hay giao tiếp nhiều, bình thường cũng chỉ thích ở nhà. Thỉnh thoảng quay về Đông thành, cùng cha, mẹ, chị gái ăn cơm.
 
Cho nên cả buổi tối, điện thoại cũng không kêu.
 
Đến khi gần 12 giờ, khi cô chuẩn bị đi ngủ, di động đột nhiên có thông báo.
 
Cô mở Wechat, click mở thông báo,  thấy thông báo Trần Cẩm Lộ gửi wechat cho cô, thông báo nhắc nhở tin nhắn đến liên tục.
 
Đều là tin nhắn của Trần Cẩm Lộ.
 
Cô nàng gửi một vài bức ảnh, bối cảnh tối tăm hoặc tràn ngập ánh đèn lóa mắt, nhất định là ở quán bar.
 
Dưới ánh đèn tối tăm, trong ảnh khuôn mặt hai người có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
 
Người phụ nữ cô không quen biết, người đàn ông tên Chu Tây Trạch.
 
Là chồng chưa cưới của cô.
 
Di động lại có thông báo, Trần Cẩm Lộ lại gửi một tin nhắn nữa.
 
Lần này là một video ngắn, biết rõ là Trần Cẩm Lộ cố tình nhưng nhất định là có quan hệ với Chu Tây Trạch. Uý Lam vẫn là nhấn mở video, ánh đèn bảy màu không ngừng biến đổi, trong video chính là hình ảnh hai người ôm hôn thắm thiết.
 

Cô gái mặc váy màu trắng, duỗi tay ôm lấy cổ Chu Tây Trạch, hôn lên má anh ta.
 
Chu Tây Trạch cười khẽ, vươn tay giữ cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô ta.
 
Vài giây video, là chứng cứ vô cùng chính xác.
 
Người này vừa mới cầu hôn cô bằng nhẫn kim cương, bây giờ đã ngoại tình.
 
Uý Lam nhìn điện thoại một lúc, lại nghĩ trong lòng, chuyện này hình như đối với cô cũng không ngoài ý muốn.
.
Năm phút sau, di động lại vang lên lần nữa.
 
Úy Lam đại khái đoán được là ai gọi, cầm lấy di động, nhìn tên, vẫn là trả lời.
 
“Cô có phải rất muốn biết bây giờ tôi đang ở quán bar nào không?” Trần Cẩm Lộ nâng cao giọng nói, lộ ra một trò đùa quái đản. Cô gửi những tấm ảnh này cho Úy Lam, tuyệt đối không phải là có lòng tốt nhắc nhở.
 
Ngược lại, cô thực chất là muốn nhìn thấy một Úy Lam thất thố và quẫn bách.
 
Thế nến thấy Úy Lam không trả lời, cô liền gấp gáp không chờ nổi mà gọi đến.
 
Úy Lam hiểu rõ tính cách của cô ấy, nếu không theo ý muốn của cô mà đến, đêm nay nhất định sẽ bị quấy rầy, vì thế phối hợp mà ừ một tiếng.
 
Trần Cẩm Lộ quả nhiên cười đến vui vẻ, cô nói: “Cô có phải rất tò mò vì sao tôi biết chồng chưa cưới của cô hay không, tôi nói cho cô……”
 
“Các người ở đâu?” Úy Lam cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của cô.
 
Quả nhiên Úy Lam cắt ngang không chỉ không làm Trần Cẩm Lộ tức giận, ngược lại chọc cô cười càng vui vẻ.
 
Trần Cẩm Lộ nói: “Chúng tôi ở quán bar Hoàng Hậu.”
 
Cô nàng còn thân thiết nói cho Úy Lam, ở trên trên đường nào, chỉ hận không thể nói, cô chạy nhanh tới bắt gian đi.
 
Úy Lam nghe xong, chuẩn bị ngắt điện thoại, chỉ là nghe một tiếng than nhẹ ở bên kia đầu điện thoại, cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Trần Cẩm Lộ: “Hình như tôi thấy Tống Trầm.”
 
Những lời này làm Úy Lam nhíu lại mày, muốn hỏi lại, thì đối phương đã cắt điện thoại.
 
Úy Lam nhìn di động một lúc, rốt cuộc, vẫn là đi đến tủ quần áo, mở cửa, thay quần áo.
 
Bắc Kinh đầu mùa đông, vẫn lạnh đến co ro như vậy. Úy Lam mặc áo khoác màu trắng gạo, cầm túi từ trong nhà đi ra, nhanh chóng đi đến xe đậu ở bên ngoài.
 
Lúc này là đêm khuya, trên đường xe cộ không nhiều lắm. Úy Lam lái xe nhanh vô cùng, thế nên nửa giờ sau liền đến quán bar.
 
Cô đưa chìa khoác cho người giữ xe, đi vào thang máy. Thang máy mở ra, túy còn cách một hành lang rất dài, nhưng tiếng nhạc đã ầm ĩ khắp nơi.
 
Úy Lam lấy di động, bắt đầu gọi điện cho Trần Cẩm Lộ.
 
Nhưng gọi ba lần, đều không có người trả lời.
 
Cô tìm xung quanh quán bar một vòng, không thấy Trần Cẩm Lộ, nhưng lại thấy Chu Tây Trạch. Anh ta cầm một chén rượu, ngồi bên cạnh là bạn của anh ta, hai người đang nói chuyện.
 
Một lát sau, một người phụ nữ mặc váy ngắn đi đến, ngồi xuống trong lòng Chu Tây Trạch.
 
Chu Tây Trạch một tay ôm cô gái, một tay cầm chén rượu, thoải mái, tùy ý.
 
So với bộ dáng khi ở bên cạnh cô, cần kiệm, dịu dàng, hoàn toàn bất đồng.
 

Úy Lam đứng ở tại nhìn một lát, nhớ tới chính sự của mình, vừa xoay người đã thấy Trần Cẩm Lộ có vẻ cực kỳ tức giận không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô.
 
Mái tóc dài nhuộm màu của cô nàng dưới ánh đèn quán bar, càng thêm hung dữ ngang ngược.
 
“Cô còn không đi lên bắt bọn họ, đôi cẩu nam nữ này.” Trần Cẩm Lộ cắn răng, có vẻ còn tức giận hơn so với cô.
 
Úy Lam nhíu mày, nhớ đến câu nói ban nãy của cô ấy trong điện thoại, thấp giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”
 
Trần Cẩm Lộ chớp mắt “Tôi có thể có chuyện gì?”
 
Úy Lam biểu tình hòa hoãn, gật đầu “Nếu cô không có việc gì, tôi về trước đây.”
 
Quay về? Trần Cẩm Lộ quay đầu nhìn cô, cho rằng chính mình nghe lầm. Nhưng mà Úy Lam đã xoay người đi rồi, Trần Cẩm Lộ giữ cô lại, chỉ vào phía bên kia nói: “Bạn trai cô ngoại tình, cô cũng mặc kệ? Cô còn có phải là phụ nữ hay không?”
 
Cô còn có phải là phụ nữ hay không?
 
Sau đó, cô dừng bước nhìn Trần Cẩm Lộ, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, tôi đúng là phụ nữ.”
 
Trần Cẩm Lộ ngây người, Úy Lam trước mặt vẫn cứ bình thản. Giống như lần đầu gặp cô, cô ấy vẫn luôn bình tĩnh như mặt hồ vậy, dù quăng cái gì vào, cũng không thể làm cô ấy nổi gợn sóng.
 
Ngay cả hiện tại, chuyện vị hôn phu ngoại tình, cô ấy lại có thể thản nhiên như vậy.
 
“Con mẹ nó, tình huống như thế này, cô nên lấy rượu đổ lên đầu hai kẻ khốn nạn kia.” Vừa vặn có người phục vụ bưng khay đi ngang qua bọn họ, vì thế, Trần Cẩm Lộ trực tiếp lấy bình rượu, nhét vào trong tay cô.
 
Úy Lam cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút dở khóc dở cười.
 
Còn Chu Tây Trạch vẫn đang uống rượu nãy giờ, ngẩng đầu thấy được Úy Lam. Cô gái ngồi trên đùi hắn còn chuẩn bị đút dâu tây cho hắn, lập tức bị hắn ném trên ghế.
 
Thời điểm Chu Tây Trạch chạy đến nơi, Úy Lam đang chuẩn bị đem bình rượu đưa cho người phục vụ.
 
Chẳng qua vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu Tây Trạch đã đứng trước mặt mình, mặt đầy quẫn bách, nghẹn nửa ngày, mở miệng hỏi: “Úy Lam, sao em lại ở chỗ này?”
 
*
Úy Lam có chút đau đầu nhìn xung quanh, nửa đêm đồn cảnh sát cũng không nghỉ. Đồn cảnh sát cũng là do thuộc khu có nhiều quán bar, gây chuyện không chỉ một hai người, lúc này còn có người hùng hổ mắng chửi, hình như là không phục.
 
Ban nãy quán bar có người đánh nhau, cảnh sát liền có mặt.
 
Về phần vì sao cô cũng bị mang đến đây, ngẩng đầu Chu Tây Trạch cách đó không xa, tóc anh ta ướt hết, rượu vang đỏ vẫn cứ nhỏ giọt.
 
“Hai người là người yêu?” Cảnh sát lại hỏi Úy Lam.
 
Ban nãy Trần Cảm Lộ vì để cảnh sát bắt Chu Tây Trạch, nói phồng lên, miêu tả Chu Tây Trạch thành một tên háo sắc.
 
Chu Tây Trạch nhìn Úy Lam, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy đi tới, nói: “Úy Lam, có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói, cần gì để người ngoài chê cười.”
 
Nói xong, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Trần Cẩm Lộ đang dựa vào bức tường.
 
Úy Lam vươn tay đẩy tay anh ta ra, mặt mày tuy bình thản, lại lộ ra vẻ lạnh nhạt.
 
Chu Tây Trạch tự biết đuối lý, có muốn nói cũng không thể nói trước mặt người khác. Cũng may lúc này, có một cảnh sát đi đến, hỏi: “Vị nào là Úy Lam?”
 
Úy Lam ngẩng đầu, liền thấy một vị cảnh sát dáng vẻ thanh tú nhìn cô, đột nhiên cười đến vui vẻ.
 
“Chị dâu, chị yên tâm, Trác ca  đang đi trên đường đến đây, có chuyện gì oan ức, chị cứ nói với tôi trước.”
: lustaveland.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện