Trải qua một thời gian dài trải qua nhiều chuyện như vậy, sự tồn tại của Lôi Điện đã là điều chắc chắn, Đại Thiên cũng không còn bất cứ một sự mơ hồ nào nữa.

Mà bọn họ sau khi chữa thương xong, Hàn Hạo lập tức hợp mặt lại cả ba người, thảo luận về khả năng của bản thân để phối hợp một cách tốt nhất. Bởi vậy, năng lượng Lôi Điện mà Hàn Hạo cùng Phục Ân chỉ có thể suy đoán, hiện tại cũng có thể chứng thực được rồi.

Đáng lý ra bọn họ còn mừng thầm, vì đây là một nước cờ vô cùng tốt, nhưng hiện tại nó lại biến mất, bọn họ sẽ mất đi một lợi thế vô cùng quan trọng.

Đại Thiên tâm trạng cũng không hề tốt một chút nào, thấy hai người kia trố mắt lên nhìn mình, cũng bắt đầu cặn kẽ giải thích

“Ta cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tuy vẫn cảm nhận được nó còn tồn tại, nhưng không cách nào điều động được nữa, dường như phần ta có thể sử dụng đã quá suy yếu. Nếu ta thử cố xâm nhập sâu vào trong, thân thể lập tức bị tê dại không cử động gì được.”

Hàn Hạo cùng Phục Ân nghe xong, đồng loạt lâm vào trầm tư, qua một lát, Phục Ân mới suy đoán

“Có lẽ là năng lượng này đã suy kiệt rồi, ngươi thử nghĩ xem có cách nào bổ sung được không?”

Đại Thiên cười khổ lắc lắc đầu đáp

“Cách thì có, nhưng hiện tại căn bản không thể nào thực hiện được.”

“Cứ nói thử ra xem sao.” Hàn Hạo nhíu nhíu mày nói chen vào.

“Chỉ cần hiện tại ta bị sét đánh, năng lượng này sẽ tự động phục hồi.” Đại Thiên bất đắc dĩ đáp.

Hai người kia nghe xong, lập tức kinh ngạc đứng ngây ra đó rồi. Thời gian dài tiếp xúc, họ biết Đại Thiên sẽ không nói đùa. Nhưng đưa thân ra chịu sét đánh thật sự là quá khó tiếp nhận rồi. Ngay cả là Hàn Hạo cũng chưa dám chắc chắn để đưa thân thể ra cho sét đánh, chứ đừng nói là Đại Thiên.

Qua một hồi, hai người mới dần bình tĩnh lại, Hàn Hạo dùng ánh mắt đầy ý vị sâu xa nhìn Đại Thiên nói

“Ta hiện tại rất hiếu kỳ với những thứ mà ngươi đã trải qua rồi.”

Đại Thiên cũng chỉ cười khổ không đáp. Bọn họ tuy đã thảo luận qua về khả năng của bản thân, nhưng cũng không nói chi tiết khởi nguồn của những khả năng này, bởi vậy, Hàn Hạo cùng Phục Ân cũng chưa biết Đại Thiên đã trải qua những gì.

Thấy vấn đề này dây dưa nữa cũng không có ích lợi gì, Phục Ân mới chen miệng vào hỏi

“Việc này cũng không ảnh hưởng đến mọi chuyện nhiều lắm, chúng ta nên bàn phương hướng tiếp theo thì tốt hơn.”

Hàn Hạo lập tức dời sự chú ý ra khỏi người Đại Thiên, một lần nữa rơi vào trạng thái trầm ngâm, được một lúc, hắn mới trả lời

“Ta cũng không biết hiện tại phải làm sao bây giờ.”

“Hay là chúng ta cứ thử lao ra xem, chưa chắc bọn họ đã ngăn cản.” Phục Ân dò xét ra ý kiến.

“Đây cũng rất có thể áp dụng được.” Hàn Hạo lầm bầm, nhưng ngay sau đó, hắn lại nói “Chỉ có điều chúng ta cũng không quá tự tin, nên bàn kỹ những phương án dự phòng.”

Phục Ân gật đầu chấp nhận, bọn họ hiện tại phải suy tính rất nhiều điều. Cứ coi như là Kim Dũng không bắt buộc họ phải đi trinh sát cho bằng được, thì bị kiềm chân ở một nơi như thế này, cả ba người không một ai có khả năng chịu được.

“Thật sự thì hiện tại bọn họ cũng đã đi rồi, nếu có ngăn cản thì chúng ta cũng không cách nào đuổi kịp họ, không bằng sáng mai lại đi cũng không muộn.” Phục Ân nghĩ một hồi rồi nói.

Hàn Hạo lắc lắc đầu, không cho là đúng phản bác lại

“Nếu thật sự bị ngăn cản, chúng ta phải lập tức đi ngay. Hiện tại trời đêm chập choạng, hơn nữa Binh Sĩ bên ngoài còn chiến đấu mấy ngày rồi, bọn họ đều đã mệt mỏi, chỉ có đây là cơ hội tốt nhất, nếu đợi đến sáng mai thì mọi thứ đã lỡ rồi, dù muốn vãn hồi cũng không có cách nào nữa.

Phục Ân trầm mặc không nói gì nữa, Hàn Hạo nói rất đúng, hắn không thể phản bác bất kỳ một câu nào. Cả gian phòng lại lâm vào trầm mặc, Đại Thiên đầu óc trong những vấn đề này hoàn toàn không đủ dùng. Bởi vậy, sau một hồi hết nhìn Hàn Hạo lại nhìn Phục Ân, hắn trực tiếp đi ra một góc phòng tiếp tục hoạt động thân thể rồi, liên tục hai ngày thân thể cứng đơ, không phải muốn bình phục là bình phục được.

Mà Cương Tộc tuy đồ nội thất vô cùng đơn giản, nhưng bù lại gian phòng của họ rất rộng, cũng không biết nó có ý nghĩa như thế nào. Có lẽ là để mọi người trú ẩn khi gặp nạn, hoặc là vì một lý do an toàn nào đó.

“Hiện tại còn mấy tiếng nữa thì trời sáng?” Phục Ân đột nhiên cất tiếng hỏi

Cương Tộc kiến trúc thì vững chắc thật đó, nhưng đây gần như là một nhà tù, thứ duy nhất để nhìn ra bên ngoài là một khe thông gió vô cùng nhỏ. Đây là do tránh thú rừng ban đêm lẻn vào phòng, nhưng vì vậy mà ở trong đây rất mơ hồ.

“Chỉ còn khoảng bảy tám tiếng nữa mà thôi, hiện tại đang đúng vào lúc giữa đêm.” Hàn Hạo âm thầm tính toán một lúc rồi nói.

“Thời gian hơi có chút gấp gáp thật, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát ngay hay sao.” Phục Ân thở dài than thở.

“Ta nghĩ là nên đi ngay, nhưng không cần thiết phải đi gặp Hành Mân, cách này quá mạo hiểm, nếu thành công thì quá tốt rồi, nhưng nếu thất bại, khả năng bị giam giữ là rất cao, bởi vậy, ta đề nghị trực tiếp trốn ra khỏi thành là tốt nhất.” Hàn Hạo hai mắt ánh lên từng luồng trí tuệ, nói một hồi.

“Vậy hiện tại mau đi thôi.” Phục Ân gật đầu, kiên quyết nói ra.

Ngay sau đó, Hàn Hạo cùng Phục Ân cũng không nói thêm gì nữa, cả hai đi lấy Vũ Khí của mình, sẵn sàng mọi thứ, mà ngoài hai thanh thương là Vũ Khí của họ, thì thực sự ở đây cũng không có vật dụng gì.

Đợi chuẩn bị đi rồi, Hàn Hạo mới hướng về Đại Thiên kêu

“Đại Thiên, mau đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

Đại Thiên lúc này mới ngừng tập luyện lại, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng buồn bực, có lẽ là năng lượng Lôi Điện kia không có một tia tiến triển tốt nào rồi.

Đợi Đại Thiên đến gần, Hàn Hạo mới nhẹ giọng nhắc nhở

“Một lát phải làm theo lời chỉ dẫn của ta, không được sai phạm, rõ chưa.”

Lúc này, Hàn Hạo đã trở lại với hình tượng một vị chỉ huy nghiêm khắc, khí thế uy nghiêm cứng rắn từ hắn lại một lần nữa được tỏa ra. Đại Thiên cũng bị không khí như thế này lây nhiễm, cảm giác như đối phương đáng tin cậy hơn gấp trăm lần, trong vô ý, hắn tự nhiên đáp lại

“Ta rõ rồi.”

Hàn Hạo gật gù hài lòng, sau đó mới nói tiếp

“Được rồi, vậy mau đi thôi.”

Vừa dứt lời, Hàn Hạo cùng Phục Ân lập tức xoay người mở cửa phòng, Đại Thiên cũng vội vàng chạy theo phía sau họ.

Ra khỏi cửa phòng là một hành lang bằng đá khá dài, hai bên vách tường cứ cách một khoảng lại có một cánh cửa, tương ứng với một phòng. Ngoài ra cũng có rất nhiều bó đuốc treo hai bên, rọi sáng dãy hành lang vắng lặng này.

Cũng không có cảnh đẹp hùng vĩ gì để ngắm, ấn tượng ở đây thậm chí so với nhà tù còn kém hơn rất nhiều, bởi vậy, ba người dứt khoát chạy đi.

Cuối dãy hành lang lại là một cánh cửa lớn, qua cánh cửa này, sẽ đến được Sảnh Lớn của Phủ Thành Chủ, ba người trực tiếp đi qua.

Cũng may Phủ Thành Chủ cũng xem như là trọng địa, bởi vậy, không có Binh Sĩ được phân phó canh gác ở bên trong này, mà chỉ canh gác bên ngoài cửa. Dù sao kiến trúc của Cương Nhân vô cùng vững chắc, cửa thì lại chỉ có một, không cần thiết lãng phí người vào chuyện vô ích.

Nhưng khi sắp bước ra khỏi sảnh lớn này, Hàn Hạo cũng không dám chạy băng băng như vừa nãy nữa. Đột ngột dừng lại, đồng thời, Hàn Hạo cũng ngăn cản Phục Ân cùng Đại Thiên. Còn chưa đợi đối phương thắc mắc, Hàn Hạo đã giải thích

“Bên ngoài có lính canh gác, để ta đi ra xem trước.”

Phục Ân cùng Đại Thiên nghiêm túc gật đầu, sau đó tiến vào trạng thái chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng định dùng vũ lực xông ra bên ngoài. Hàn Hạo dùng ánh mắt trấn an nhìn bọn họ, sau đó xoay người, như một là gió, cánh cửa lớn kia khẽ mở rồi lập tức đóng lại, Hàn Hạo cũng theo đó mà biến mất.

Được khoảng một phút, Hàn Hạo một lần nữa xuất hiện ở chỗ cũ, lại một lần nữa không cho Phục Ân cùng Đại Thiên nói, Hàn Hạo tự mình trả lời

“Bên ngoài rất tốt, mau đi thôi.”

Phục Ân cùng Đại Thiên tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Hạo khẳng định như vậy, họ lập tức vui mừng theo Hàn Hạo chạy ra bên ngoài.

Ngoài cửa Phủ Thành Chủ hiện tại vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng lửa cháy bập bùng từ các bó đuốc. Nơi này là một bãi đất trống khá rộng, khắp nơi bố trí dụng cụ tập luyện, có vẻ như là Huấn Luyện Trường của tòa thành này, nhưng bọn họ chiến đấu liên tục cả mấy ngày rồi, nên chẳng ai thèm đến tập luyện nữa, đặc biệt là lúc trời khuya như thế này.

Phục Ân cùng Đại Thiên vừa thoát ra khỏi Phủ Thành Chủ, cảm giác không khí trong lành, trong người thấy khác hẳn. Đợi hai người tỉnh lại, lập tức trở nên kinh ngạc sợ hãi nhìn vài tên Binh Sĩ đứng canh gác xung quanh, số lượng tổng cộng là mười tên.

Nhưng công kích cùng tiếng quát mắng hồi lâu vẫn không xuất hiện, hai người mới giật mình tò mò, không hiểu gì đứng ngây ra đó. Đợi một lát, họ mới để ý đến Hàn Hạo đang chắp tay cười cười nhìn mình, Phục Ân lập tức bực dọc nói

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Vừa nãy lúc ta đi thám thính đã đánh ngất bọn họ, đồng thời dùng Đấu Khí giữ họ lại ở tư thế đứng tránh bị nghi ngờ.” Hàn Hạo vẫn treo một nụ cười trêu cợt, tùy ý đáp lại.

“Vậy lúc nãy ngươi còn ra kiểm tra cái gì.” Phục Ân khó chịu càu nhàu.

“Ai biết được, lỡ như trong lúc ta đi vào, bọn họ thay ca thì sao.” Hàn Hạo khinh thường nhìn Phục Ân đáp lời.

Cái thái độ này, rõ ràng là đang đợi nhìn trò hề của bọn họ, Phục Ân dùng ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn Hàn Hạo, qua một lúc, hắn mới bình tĩnh lại, cũng bày ra một bộ tươi cười nói

“Thôi được rồi, mau đi thôi.”

Hàn Hạo gật gật đầu, cũng không cười đùa nữa, xoay người tiếp tục chạy đi, còn đối với Đại Thiên đứng trừng mắt ở một bên, hắn dứt khoát lựa chọn bỏ qua.

Ba người chạy nhanh như bay, ngay cả Đại Thiên tốc độ cũng nhờ Sinh Mệnh Đan cường hóa nên trở thành nhanh hơn rất nhiều, cả ba người đối với vui mừng đột nhiên tới này vô cùng vui mừng. Chỉ có điều về sau Đại Thiên sẽ hiểu, Sinh Mệnh Đan cũng không phải đơn giản như vậy, hiệu quả khôi phục của nó cao, hiệu quả tăng cường thân thể còn cao hơn nữa, không chỉ tốc độ, ngay cả lực lượng cùng sức bền của hắn cũng gia tăng không ít.

Nhưng hiện tại ba người cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ cần hiện tại có lợi cho họ là được.

Hàn Hạo đã có kinh nghiệm một lần lén lút chạy đi, bởi vậy, hắn lập tức tiến vào một con hẻm nhỏ, sau đó cứ liên tục dựa vào hẻm mà chạy đi, tìm mọi cách tránh né những Binh Sĩ tuần tra ban đêm.

Đại Thiên đối với quá trình này cực kỳ hưởng thụ, ngày xưa hắn cũng có đi dạo ở ngôi làng của Triệu Cẩm Phàm, nhưng nơi đó không thể so sánh được với ở đây. Cho dù Đại Thiên đã đi qua hai tòa thành lớn hơn rất nhiều, nhưng căn bản là không một lần được đi dạo, bởi vậy, hiện tại chạy xuyên qua những con hẻm nhỏ, Đại Thiên cảm thấy vô cùng mới lạ, tò mò, kích thích, luôn nhìn ngó xung quanh.

Phục Ân thấy hắn ngày càng có xu hướng mất tập trung, tốc độ cũng bắt đầu giảm, nên lập tức vội vàng vỗ đầu Đại Thiên một cái, quát khẽ

“Đừng nhìn loạn nữa, mau tập trung chạy đi.”

Đại Thiên lúc này mới miễn cưỡng ổn định tâm tình lại, cúi đầu tỏ ý xin lỗi với hai người, sau đó một lần nữa dốc sức chạy, chỉ có điều hai mắt của hắn vẫn thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.

Mà tòa thành này có vẻ như cũng không phải nhỏ lắm, đã vậy Hàn Hạo còn lựa hẻm nhỏ quanh co uốn khúc mà đi, bởi thế nên thời gian cũng bị kéo dài hơn rất nhiều, bọn họ chạy hơn nửa giờ vẫn chưa tới được cổng thành, nhớ lúc trước, đi bộ chậm rãi từ ngoài cổng đến Phủ Thành Chủ, cũng chỉ có mười phút là cùng.

Chạy một hồi, Hàn Hạo đột nhiên khựng người, ngưng bặt lại, Đại Thiên cùng Phục Ân phản ứng không kịp, đồng loạt xô vào người hắn. Cũng may là Hàn Hạo thực lực xem như là đủ cao, không ảnh hưởng gì nhiều.

“Có chuyện gì vậy?” Vừa ổn định, Phục Ân lập tức hỏi.

Chỉ có điều Hàn Hạo cũng không đáp lời, ngược lại vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, lúng túng, ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng về phía trước.

Phục Ân ngây người người, hiện tại bọn họ ở trong con hẻm, sẽ có chuyện gì đáng sợ đến mức để Hàn Hạo tỏ vẻ như vậy chứ. Phục Ân cùng Đại Thiên lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, ngay sau đó, biểu tình của bọn họ cũng trở thành không biết làm sao.

Mà trước mặt bọn họ, Hành Mân sắc mặt âm trầm, không nói một lời nào đứng đó, chỉ có hai mắt là tràn đầy suy nghĩ nhìn ba người. Qua một lát, ông mới nói

“Nếu ba vị muốn đi dạo thì có thể nói với ta, ta sẽ cử người dẫn đường, không cần thiết phải đánh ngất Binh Sĩ rồi lén lút đi như vậy.”

Cả ba đồng loạt cười khổ, chỉ sợ Hành Mân ngay từ đầu đã biết mọi cử động của bọn họ, thậm chí là đã theo dõi, chỉ có điều do thực lực của đối phương quá cao, nên không ai phát hiện mà thôi.

Thực lực khiến Hàn Hạo không thể phát hiện được, chỉ có thể là từ Chiến Vương trở lên, nhưng người này yếu hơn Kim Dũng rất nhiều, bởi lẽ đó, nên chắc chắn ông là một Chiến Vương cường giả.

Tuy ở cái đẳng cấp Chiến Vương cường giả, họ gặp không phải ít rồi, nhưng cách ứng phó thì hầu như không có, bởi vậy ba người chỉ có thể lúng túng đứng đó.

Lại qua một lúc không nghe ai đáp, Hành Mân giọng điệu tràn ngập uy nghiêm nói tiếp

“Hiện tại trời cũng đã khuya, ba vị nên trở về nghỉ ngơi, tránh tổn thương thân thể thì tốt hơn.”

Dứt lời, một cỗ áp lực cực lớn phát ra từ ông, đè thẳng lên ba người Đại Thiên. Thoáng trao đổi ánh mắt, Phục Ân cùng Hàn Hạo đã biết được đối phương chắc chắn sẽ không cho mình đi dễ dàng như vậy, cả hai lập tức cười khổ.

Cỗ áp lực từ Chiến Vương đè nặng xuống, tuy vẫn có thể chịu được, nhưng thật sự là vô cùng khó chịu, Đại Thiên còn trực tiếp đứng im lặng ở đó, mồ hôi tuôn chảy.

Cứng rắn chịu đựng cơn áp lực này, Hàn Hạo sắc mặt chuyển thành nghiêm túc, mạnh mẽ ngẩng cao đầu hướng về Hành Mân nói lớn

“Thuộc hạ có lệnh của Kim Thành Chủ, ra khỏi thành truy đuổi kẻ địch, hi vọng Hành Đại Nhân phối hợp.”

Hành Mân vẫn giữ nguyên một bộ dạng như cũ, hai mắt ông tinh minh nhìn thẳng về phía trước, qua một lúc, ông mới cất tiếng nói

“Kim Thành Chủ đã ra khỏi thành rồi phải không?”

.....................................................................................................
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện