Viêm Hổ như một mũi tên xông lên trước nhất, dù sao cũng đã từng là Lục Giai Ma Thú, thực lực tuy giảm nhưng vẫn ăn đứt một đám Yêu Thú quanh đây.
Đại Thiên còn nghĩ Viêm Hổ vừa vào sẽ phun lửa ra thị uy như lần trước ở căn cứ Dã Man Nhân, nhưng thật sự không ngờ Viêm Hổ vô cùng hiền lành, chỉ gầm gừ chạy thẳng về phía hồ mà thôi.
Hàng trăm con Yêu Thú khác cũng thay nhau tiến lên, trên cây, trên không, dưới đất đâu đâu cũng là Yêu Thú. Có điều tất cả đều không xung đột với nhau, chỉ toàn tâm chạy đến mục tiêu.
Càng đến gần hồ không khí càng lạnh hơn, sương cũng phủ kín cả một vùng trời rồi, qua một lúc nữa nếu lạc vào trong đám sương mù này thì có nhận ra được phương hướng nữa không cũng là một vấn đề khá nghiêm trọng.
Đại Thiên đối với hành động này thoáng có chút nguôi ngoai bớt giận, nhưng đồng thời cũng đối với quan hệ chuyển biến cực nhanh của hai con hổ vô cùng hiếu kỳ.
Dưới sự thúc giục của Viêm Hổ, Đại Thiên bất đắc dĩ miễn cưỡng dẹp những suy nghĩ lung tung, toàn lực tập trung vào bơi đi.
Thật sự là Đại Thiên không biết bơi, nhưng đấu khí dùng trong nước có một cách vận dụng có thể làm nổi cơ thể lên, đồng thời cũng có thể dùng để đẩy thân thể đi ra xa. Tuy nhiên do nước hồ lạnh lẽo, tuy vì một nhiệt lực kỳ lạ nào đó khiến nó không thể đóng băng, nhưng mật độ nước lại trở nên dày đặc, rất khó vận chuyển đấu khí.
Chuyện gì đến cuối cùng vẫn phải đến, muốn tránh cũng tránh không được. Viêm Hổ mang theo Đại Thiên trên lưng lao thẳng vào màn sương dày đặc, cũng không dừng lại quan sát mà tiếp tục liều mạng chạy thẳng, có lẽ là sợ mất phương hướng.
Màn sương dày đến mức như ngưng tụ thành nước rồi, Đại Thiên toàn thân đã sớm ướt nhẹp, cũng may Viêm Hổ luyện Hỏa Hệ cũng không phải để ngắm, không chỉ toàn thân của nó khô ráo mà còn sưởi ấm luôn cả Đại Thiên, nếu không nhờ vậy Đại Thiên có bị đóng băng chết tại đây hay không cũng không ai dám chắc được.
Nhưng sương dày quá che kín tầm mắt, nếu có kẻ địch thừa cơ tấn công liền có chút nguy hiểm rồi. Đại Thiên vừa nghĩ xong, bên cánh trái lập tức lao ra một con Phong Lang.
Phong Lang cả người phóng vút lên không, bay thẳng đến tấn công Viêm Hổ. Viêm Hổ dù sao cũng là một cường đại Ma Thú, thoáng có chút giật mình liền kịp thời phản ứng, hai chân sau làm trụ, hai chân trước nhấc bổng lên dừng thân người lại, đồng thời xoay người đón đỡ công kích của Phong Lang.
Hai con dã thú nhanh chóng va chạm, hai chân trước ôm chặt lấy người đối phương, mặc sức cào cấu, miệng cắn từng phát mạnh mẽ vào cổ đối thủ, hai chân sau trụ vững, chống cả thân thể đứng dậy.
Cảm thụ của Viêm Hổ ra sao thì không biết, nhưng Đại Thiên thì có cảm giác muốn khóc rồi.
Đại Thiên một mực ngồi trên lưng Viêm Hổ, bất ngờ bị tập kích cũng chưa kịp trốn chỗ khác liền bị lôi vào vòng chiến. Vị trí ngồi của Đại Thiên là ở gần cổ của Viêm Hổ, đây là nơi trọng điểm tấn công của Phong Lang, có mấy lần Đại Thiên suýt nữa bị cắn chết.
Hai tay như leo núi bám giữ từng búi lông hổ, Đại Thiên vô cùng khổ sở biểu tình
“Ta không chịu được nữa.”
“Câm miệng.”
Viêm Hổ dùng một cỗ ý niệm cường đại quát ngược lại, Đại Thiên sợ hãi không dám nói gì, miễn cưỡng quan sát trận đấu.
Phong Lang là Yêu Thú thiện về tốc độ, dù là Viêm Hổ lúc ở trạng thái mạnh nhất cũng không dám so tốc độ với con Phong Lang trước mắt. Vừa nãy đáng lẽ Phong Lang dựa vào ưu thế của mình, tập kích đắc thủ liền lui lại ẩn sau màn sương chờ cơ hội tấn công tiếp.
Ai ngờ Viêm Hổ phản ứng lại nhanh chóng xoay người giữ chặt lấy nó, vậy nên mới có cục diện ôm lấy nhau mà cắn. Tuy nhìn có vẻ như là đánh ngang nhau, nhưng sức mạnh cùng lực công kích của Viêm Hổ cũng không phải là Phong Lang có thể so sánh, hơn nữa từng Viêm Hổ tấn công còn kèm theo hiệu quả đốt cháy của Hỏa Hệ, trực tiếp đè Phong Lang xuống đất cắn xối xả rồi.
Phong Lang thua thế, tứ chi cố gắng đạp mạnh đẩy Viêm Hổ ra, cả người vùng dậy ý đồ bỏ trốn. Viêm Hổ làm sao có thể để một kẻ địch nguy hiểm như thế này chạy được, cả người phóng nhanh đuổi theo, miệng cắn trúng đuôi của Phong Lang không chịu nhả.
Viêm Hổ tàn bạo kéo ngược Phong Lang lại, đầu hất mạnh Phong Lang bay lên cao, sau đó mạnh mẽ đập xuống đất, liên tục như vậy vài chục lần. Phong Lang gào thét từng tiếng thảm thiết, cuối cùng bị Viêm Hổ đập cho nằm hấp hối dưới đất, còn chưa kịp phản ứng, Viêm Hổ đã bồi thêm một ngọn lửa tới đốt rụi Phong Lang.
Phong Lang cho đến chết vẫn không thể tin một Yêu Thú thực lực ngang mình lại lĩnh ngộ được nguyên tố. Trước khi thi thể Phong Lang hóa thành tro bụi, một viên Yêu Đan khá lớn bay thẳng vào miệng Viêm Hổ, trực tiếp được con hổ này nuốt xuống.
Xong chuyện, Viêm Hổ lại tiếp tục chạy đi, ý niệm đồng thời truyền đạt
“Đợi một chút toàn bộ nghe ta chỉ huy, ta cam đoan sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi.”
Đại Thiên còn biết nói gì nữa, hiện tại lạc vào trong màn sương, lại còn đầy rẫy Yêu Thú, Đại Thiên dám tách khỏi Viêm Hổ mới là lạ.
Tiếp tục chạy một hồi, nhưng sau trận chiến vừa rồi đã không thể nào xác định được phương hướng nữa, nếu không nghe lời Viêm Hổ, tùy ý đi lạc thì không biết được kết quả rồi.
Viêm Hổ trong lòng vô cùng gấp gáp, chậm một chút thì cái gì cũng không có, hiện tại lại lach không có đường ra, cũng không biết phải đi hướng nào mới đúng.
Ngay lúc này, lại một đối thủ nữa tìm tới.
Viêm Hổ đang tức giận, thấy có kẻ lại dám tìm tới mình, hung tính trỗi dậy, cả người bộc phát ra khí thế mãnh liệt nhìn đối phương.
Lần này đến là cũng là một con Viêm Hổ, chỉ có điều vẫn chưa trở thành Ma Thú nên nhìn có vẻ vô cùng bình thường, so với Viêm Hổ bên này thì có vẻ không nổi trội chút nào.
Theo hai tiếng gầm vang dội vang lên, hai con Viêm Hổ lao vào cắn xé nhau. Dường như là bản tính có sẵn trong người, cũng như có câu một núi không thể có hai hổ, cho nên hai con Viêm Hổ này nhìn thấy đồng loại của mình lập tức trở nên giận dữ gào thét, điên cuồng tấn công, dường như kẻ trước mắt đã sớm có thù oán với mình từ trước.
Đại Thiên ngây ngốc nhìn Viêm Hổ bên mình đánh cùng Viêm Hổ xa lạ. Nhìn đến hoa cả mắt, hai con ngoại hình quá giống nhau rồi, có mấy lần Đại Thiên suýt nữa rơi lên lưng con Viêm Hổ kia, sợ đến mức Đại Thiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mà thật ra Đại Thiên cũng không biết hiện tại mình đang ở trên lưng của con Viêm Hổ nào nữa.
Liên trục tranh đấu ác liệt, hai con mãnh hổ trực tiếp đè nhau xuống cắn xé, Viêm Hổ “bên mình” dù sao cũng nắm Hỏa Hệ Nguyên Tố, đánh cho con Viêm Hổ lạ mặt kia liên tục bại lui.
Hai con hổ lăn trên mặt đất vật lộn, lăn qua lăn lại vậy mà rơi thẳng vào trong hồ.
Đại Thiên còn đang vô cùng kinh hoảng, lúc thì bị vứt lên trời, lúc thì lại bị đè xuống đất, hiện tại lại bị đột ngột chìm xuống nước, có chút không kịp chuẩn bị liền nuốt không ít nước vào bụng.
Cảm giác của Đại Thiên lúc này là lạnh, vô cùng lạnh, nhưng cơ thể lại không có cảm giác bị đông cứng, dường như có một luồng năng lượng cực nóng làm tan rã đi cảm giác lạnh này.
Tuy không bị ảnh hưởng nhiều đến thể nội, nhưng độ lạnh này cũng không phải người bình thường có thể chịu được, Đại Thiên vừa ngoi lên khỏi mặt nước liền lập tức lạnh run người.
Mà hai con hổ bỗng dưng bị chìm vào nước lập tức tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục tranh đấu nữa mà như gặp đại địch, đồng loạt dùng tốc độ cao nhất nhảy thẳng lên bờ.
Đại Thiên trong lòng âm thầm mắng Viêm Hổ không biết nghĩa khí, chỉ là không phân được con hổ mà mình quen là con nào, nên hướng về cả hai con cùng mắng.
Hai con Viêm Hổ bị nhấn nước một phen, có chút tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục chiến đấu nữa mà ở đó gầm gừ trao đổi chuyện gì đó.
Đại Thiên vất vả lội vô bờ, vội vàng vận đấu khí xua tan cảm giác lạnh lẽo, qua một lúc lâu thân thể mới trở lại bình thường. Hai con hổ lúc này cũng đồng thời trao đổi xong, cả hai cùng quay đầu nhìn Đại Thiên bằng ánh mắt kì vọng.
Đối mặt với hai cặp mắt nóng rực này, tuy là bị hai con Yêu Thú mạnh mẽ dùng ánh mắt này nhìn đáng lẽ phải vô cùng hưởng thụ, nhưng Đại Thiên thật sự hưởng thụ không nổi, từ tận sâu đáy lòng của hắn dâng lên một cảm giác bất an.
Không chịu nổi ánh mắt này nữa, Đại Thiên cúi đầu, trong suy nghĩ có chút rụt rè hướng về Viêm Hổ hỏi thăm. Viêm Hổ cũng không phụ lòng hắn, ân cần hồi đáp
“Ta đã nói là ta cần ngươi giúp, nhớ rõ không.”
Đại Thiên gật gật đầu, nhìn hai con hổ Đại Thiên thật sự không nhận ra ý niệm này phát ra từ đâu. Nghe xong câu nói này, trong lòng Đại Thiên bất an càng lúc trở nên càng lớn, quả nhiên Viêm Hổ lại tiếp tục truyền ý niệm tới
“Ta muốn ngươi bơi qua hồ, giúp ta hái những thứ quả kia.”
Đại Thiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, dù sao chuyện này Viêm Hổ lúc trước cũng đã nói, cũng không có gì là ngạc nhiên.
Nhưng tiếp qua đó một hồi lâu, hai con hổ vẫn nhìn chằm chằm Đại Thiên, khiến hắn có chút ngạc nhiên, có chút cảm giác không ổn, Đại Thiên vội vàng dùng ý niệm hỏi thăm. Viêm Hổ đối với thắc mắc của Đại Thiên rất là kỳ quái đáp lại
“Ngươi còn không mau đi, chờ chúng ta làm gì?”
Đại Thiên đối với câu trả lời này có chút không hiểu rõ, qua một lúc, Đại Thiên hai mắt trợn trừng không thể tin hướng về phía hai con Viêm Hổ hỏi lại lần nữa
“Chỉ một mình ta?”
“Đúng, chỉ một mình ngươi.”
Viêm Hổ ngay tức khắc đáp. Đại Thiên hiện tại tâm muốn chết cũng có rồi, vừa rồi chỉ tiếp xúc với nước trong hồ không lâu đã lạnh muốn chết, hiện tại lại nói hắn tự mình bơi qua hồ.
Đại Thiên nhìn hòn đảo nhỏ giữa hồ, từ đây bơi tới đó cũng phải hơn ba trăm mét, tâm tình của Đại Thiên lập tức rơi vào đáy vực.
Khuôn mặt so với khóc còn khó coi hơn, Đại Thiên hướng về phía Viêm Hổ mếu máo kháng nghị lần nữa
“Ta thật sự không được đâu.”
“Ngươi lúc trước đã hứa với ta rồi.” Viêm Hổ vô lại trả lời
“Đó là ngươi bức ta.” Đại Thiên phẫn nộ đáp lại.
Viêm Hổ cũng không thèm nói gì nữa, cả thân hình khổng lồ lao vút lên, húc Đại Thiên văng thẳng xuống hồ. Thân thể vừa chạm nước, Đại Thiên còn nghe văng vẳng trong đầu một ý niệm mang ý nghĩa vô cùng gây ám ảnh
“Ít nhất là phải hái hai mươi quả.”
Đại Thiên tâm liên tục mắng Viêm Hổ, từ khi nào đường đường là Cương tộc vương tử lại trở thành người hầu cho hai con Viêm Hổ. Đại Thiên còn định bơi ngược trở vô bờ liền bị uy áp của Viêm Hổ khóa chặt lại. Đại Thiên có chút sợ hãi cùng oan ức cố gắng bơi ra xa, hướng về phía giữa hồ.
Đại Thiên cảm nhận từng cơn lạnh thấu xương nhập vào thân thể, cả người như bị luồng khí lạnh này co rút khó chịu từng cơn. Đột nhiên, Đại Thiên bỗng cảm thấy nhiệt độ nước xung quanh bỗng dưng tăng cao, vội vàng nhìn lại thì ra Viêm Hổ “bên mình” vô cùng tốt bụng phun lửa sưởi ấm, còn con Viêm Hổ còn lại cảnh giác nhìn xung quanh.
Đại Thiên đối với hành động này tức giận cũng nguôi ngoai một ít, đồng thời cũng đối với mối quan hệ chuyển biến cực nhanh của hai con hổ vô cùng hiếu kỳ.
Dưới sự thúc giục của Viêm Hổ, Đại Thiên bất đắc dĩ dẹp bỏ mọi suy nghĩ lung tung, toàn tâm toàn ý bơi về phía giữa hồ.
Thật sự thì Đại Thiên từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với sông hồ ở khu vực gần căn cứ Dã Man Nhân là nhiều nhất, còn lại chỉ là qua loa một chút. Bởi vậy Đại Thiên hoàn toàn xem như là không biết bơi, hiện tại Đại Thiên có thể di chuyển chỉ là nhờ đấu khí bao bọc lấy thân thể, giúp Đại Thiên nổi lên trên mặt nước đồng thời đẩy ra xa.
Mặc dù dưới nước tồn tại một nguồn nhiệt lực làm nước không thể đóng băng, nhưng nhiệt độ vô cùng thấp khiến mật độ nước trở nên dày đặc, vô cùng khó vận dụng đấu khí cùng di chuyển.
Dưới sự giúp đỡ của Viêm Hổ, Đại Thiên miễn cưỡng bơi ra xa được khoảng ba mươi mét, được tầm một phần mười quảng đường.
Ngay lúc này, nhiệt độ nước nhanh chóng giảm mạnh, Đại Thiên phản ứng không kịp suýt nữa chìm xuống, nhiệt độ thay đổi nhanh chóng khiến Đại Thiên bị sốc nhiệt choáng váng. Vội vàng dùng đấu khí ổn định lại thân thể, Đại Thiên tức giận hướng về phía Viêm Hổ trong bờ bất mãn phản đối.
Nhưng chưa kịp mắng Đại Thiên lập tức giật mình câm miệng. Trên bờ tất cả Yêu Thú lúc này cũng dần dần thoát khỏi màn sương kia, toàn lực tiến về phía hồ. hai con Viêm Hổ liều mạng ngăn cản chúng lại, bỗng thấy Đại Thiên dừng lại lập tức giận dữ truyền ý niệm mắng to
“Đi hái quả, nhanh lên, bọn ta kiên trì không lâu được.”
Đại Thiên nhìn đám Yêu Thú điên cuồng xông lên, lập tức sợ hãi nhanh chóng vận toàn lực bơi về phía giữa hồ, tranh thủ từng giây phút quý báu.
Về phần trên bờ, tuy thực lực của hai con Viêm Hổ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là Yêu Thú đi trên mặt đất, đối với Yêu Thú loài chim không thể ngăn cản chút nào.
Ngay lập tức, mấy chục con Phi Hành Yêu Thú toàn lực vận dụng tốc độ nhanh nhất bay về phía giữa hồ.
Yêu Thú trên mặt đất cũng đồng loạt lao vào hồ, dù sao Viêm Hổ cũng không thể ngăn cản toàn bộ Yêu Thú ở đây được, chỉ có thể ngăn cản một số ít cùng đường với Đại Thiên.
..............
Đại Thiên còn nghĩ Viêm Hổ vừa vào sẽ phun lửa ra thị uy như lần trước ở căn cứ Dã Man Nhân, nhưng thật sự không ngờ Viêm Hổ vô cùng hiền lành, chỉ gầm gừ chạy thẳng về phía hồ mà thôi.
Hàng trăm con Yêu Thú khác cũng thay nhau tiến lên, trên cây, trên không, dưới đất đâu đâu cũng là Yêu Thú. Có điều tất cả đều không xung đột với nhau, chỉ toàn tâm chạy đến mục tiêu.
Càng đến gần hồ không khí càng lạnh hơn, sương cũng phủ kín cả một vùng trời rồi, qua một lúc nữa nếu lạc vào trong đám sương mù này thì có nhận ra được phương hướng nữa không cũng là một vấn đề khá nghiêm trọng.
Đại Thiên đối với hành động này thoáng có chút nguôi ngoai bớt giận, nhưng đồng thời cũng đối với quan hệ chuyển biến cực nhanh của hai con hổ vô cùng hiếu kỳ.
Dưới sự thúc giục của Viêm Hổ, Đại Thiên bất đắc dĩ miễn cưỡng dẹp những suy nghĩ lung tung, toàn lực tập trung vào bơi đi.
Thật sự là Đại Thiên không biết bơi, nhưng đấu khí dùng trong nước có một cách vận dụng có thể làm nổi cơ thể lên, đồng thời cũng có thể dùng để đẩy thân thể đi ra xa. Tuy nhiên do nước hồ lạnh lẽo, tuy vì một nhiệt lực kỳ lạ nào đó khiến nó không thể đóng băng, nhưng mật độ nước lại trở nên dày đặc, rất khó vận chuyển đấu khí.
Chuyện gì đến cuối cùng vẫn phải đến, muốn tránh cũng tránh không được. Viêm Hổ mang theo Đại Thiên trên lưng lao thẳng vào màn sương dày đặc, cũng không dừng lại quan sát mà tiếp tục liều mạng chạy thẳng, có lẽ là sợ mất phương hướng.
Màn sương dày đến mức như ngưng tụ thành nước rồi, Đại Thiên toàn thân đã sớm ướt nhẹp, cũng may Viêm Hổ luyện Hỏa Hệ cũng không phải để ngắm, không chỉ toàn thân của nó khô ráo mà còn sưởi ấm luôn cả Đại Thiên, nếu không nhờ vậy Đại Thiên có bị đóng băng chết tại đây hay không cũng không ai dám chắc được.
Nhưng sương dày quá che kín tầm mắt, nếu có kẻ địch thừa cơ tấn công liền có chút nguy hiểm rồi. Đại Thiên vừa nghĩ xong, bên cánh trái lập tức lao ra một con Phong Lang.
Phong Lang cả người phóng vút lên không, bay thẳng đến tấn công Viêm Hổ. Viêm Hổ dù sao cũng là một cường đại Ma Thú, thoáng có chút giật mình liền kịp thời phản ứng, hai chân sau làm trụ, hai chân trước nhấc bổng lên dừng thân người lại, đồng thời xoay người đón đỡ công kích của Phong Lang.
Hai con dã thú nhanh chóng va chạm, hai chân trước ôm chặt lấy người đối phương, mặc sức cào cấu, miệng cắn từng phát mạnh mẽ vào cổ đối thủ, hai chân sau trụ vững, chống cả thân thể đứng dậy.
Cảm thụ của Viêm Hổ ra sao thì không biết, nhưng Đại Thiên thì có cảm giác muốn khóc rồi.
Đại Thiên một mực ngồi trên lưng Viêm Hổ, bất ngờ bị tập kích cũng chưa kịp trốn chỗ khác liền bị lôi vào vòng chiến. Vị trí ngồi của Đại Thiên là ở gần cổ của Viêm Hổ, đây là nơi trọng điểm tấn công của Phong Lang, có mấy lần Đại Thiên suýt nữa bị cắn chết.
Hai tay như leo núi bám giữ từng búi lông hổ, Đại Thiên vô cùng khổ sở biểu tình
“Ta không chịu được nữa.”
“Câm miệng.”
Viêm Hổ dùng một cỗ ý niệm cường đại quát ngược lại, Đại Thiên sợ hãi không dám nói gì, miễn cưỡng quan sát trận đấu.
Phong Lang là Yêu Thú thiện về tốc độ, dù là Viêm Hổ lúc ở trạng thái mạnh nhất cũng không dám so tốc độ với con Phong Lang trước mắt. Vừa nãy đáng lẽ Phong Lang dựa vào ưu thế của mình, tập kích đắc thủ liền lui lại ẩn sau màn sương chờ cơ hội tấn công tiếp.
Ai ngờ Viêm Hổ phản ứng lại nhanh chóng xoay người giữ chặt lấy nó, vậy nên mới có cục diện ôm lấy nhau mà cắn. Tuy nhìn có vẻ như là đánh ngang nhau, nhưng sức mạnh cùng lực công kích của Viêm Hổ cũng không phải là Phong Lang có thể so sánh, hơn nữa từng Viêm Hổ tấn công còn kèm theo hiệu quả đốt cháy của Hỏa Hệ, trực tiếp đè Phong Lang xuống đất cắn xối xả rồi.
Phong Lang thua thế, tứ chi cố gắng đạp mạnh đẩy Viêm Hổ ra, cả người vùng dậy ý đồ bỏ trốn. Viêm Hổ làm sao có thể để một kẻ địch nguy hiểm như thế này chạy được, cả người phóng nhanh đuổi theo, miệng cắn trúng đuôi của Phong Lang không chịu nhả.
Viêm Hổ tàn bạo kéo ngược Phong Lang lại, đầu hất mạnh Phong Lang bay lên cao, sau đó mạnh mẽ đập xuống đất, liên tục như vậy vài chục lần. Phong Lang gào thét từng tiếng thảm thiết, cuối cùng bị Viêm Hổ đập cho nằm hấp hối dưới đất, còn chưa kịp phản ứng, Viêm Hổ đã bồi thêm một ngọn lửa tới đốt rụi Phong Lang.
Phong Lang cho đến chết vẫn không thể tin một Yêu Thú thực lực ngang mình lại lĩnh ngộ được nguyên tố. Trước khi thi thể Phong Lang hóa thành tro bụi, một viên Yêu Đan khá lớn bay thẳng vào miệng Viêm Hổ, trực tiếp được con hổ này nuốt xuống.
Xong chuyện, Viêm Hổ lại tiếp tục chạy đi, ý niệm đồng thời truyền đạt
“Đợi một chút toàn bộ nghe ta chỉ huy, ta cam đoan sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi.”
Đại Thiên còn biết nói gì nữa, hiện tại lạc vào trong màn sương, lại còn đầy rẫy Yêu Thú, Đại Thiên dám tách khỏi Viêm Hổ mới là lạ.
Tiếp tục chạy một hồi, nhưng sau trận chiến vừa rồi đã không thể nào xác định được phương hướng nữa, nếu không nghe lời Viêm Hổ, tùy ý đi lạc thì không biết được kết quả rồi.
Viêm Hổ trong lòng vô cùng gấp gáp, chậm một chút thì cái gì cũng không có, hiện tại lại lach không có đường ra, cũng không biết phải đi hướng nào mới đúng.
Ngay lúc này, lại một đối thủ nữa tìm tới.
Viêm Hổ đang tức giận, thấy có kẻ lại dám tìm tới mình, hung tính trỗi dậy, cả người bộc phát ra khí thế mãnh liệt nhìn đối phương.
Lần này đến là cũng là một con Viêm Hổ, chỉ có điều vẫn chưa trở thành Ma Thú nên nhìn có vẻ vô cùng bình thường, so với Viêm Hổ bên này thì có vẻ không nổi trội chút nào.
Theo hai tiếng gầm vang dội vang lên, hai con Viêm Hổ lao vào cắn xé nhau. Dường như là bản tính có sẵn trong người, cũng như có câu một núi không thể có hai hổ, cho nên hai con Viêm Hổ này nhìn thấy đồng loại của mình lập tức trở nên giận dữ gào thét, điên cuồng tấn công, dường như kẻ trước mắt đã sớm có thù oán với mình từ trước.
Đại Thiên ngây ngốc nhìn Viêm Hổ bên mình đánh cùng Viêm Hổ xa lạ. Nhìn đến hoa cả mắt, hai con ngoại hình quá giống nhau rồi, có mấy lần Đại Thiên suýt nữa rơi lên lưng con Viêm Hổ kia, sợ đến mức Đại Thiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mà thật ra Đại Thiên cũng không biết hiện tại mình đang ở trên lưng của con Viêm Hổ nào nữa.
Liên trục tranh đấu ác liệt, hai con mãnh hổ trực tiếp đè nhau xuống cắn xé, Viêm Hổ “bên mình” dù sao cũng nắm Hỏa Hệ Nguyên Tố, đánh cho con Viêm Hổ lạ mặt kia liên tục bại lui.
Hai con hổ lăn trên mặt đất vật lộn, lăn qua lăn lại vậy mà rơi thẳng vào trong hồ.
Đại Thiên còn đang vô cùng kinh hoảng, lúc thì bị vứt lên trời, lúc thì lại bị đè xuống đất, hiện tại lại bị đột ngột chìm xuống nước, có chút không kịp chuẩn bị liền nuốt không ít nước vào bụng.
Cảm giác của Đại Thiên lúc này là lạnh, vô cùng lạnh, nhưng cơ thể lại không có cảm giác bị đông cứng, dường như có một luồng năng lượng cực nóng làm tan rã đi cảm giác lạnh này.
Tuy không bị ảnh hưởng nhiều đến thể nội, nhưng độ lạnh này cũng không phải người bình thường có thể chịu được, Đại Thiên vừa ngoi lên khỏi mặt nước liền lập tức lạnh run người.
Mà hai con hổ bỗng dưng bị chìm vào nước lập tức tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục tranh đấu nữa mà như gặp đại địch, đồng loạt dùng tốc độ cao nhất nhảy thẳng lên bờ.
Đại Thiên trong lòng âm thầm mắng Viêm Hổ không biết nghĩa khí, chỉ là không phân được con hổ mà mình quen là con nào, nên hướng về cả hai con cùng mắng.
Hai con Viêm Hổ bị nhấn nước một phen, có chút tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục chiến đấu nữa mà ở đó gầm gừ trao đổi chuyện gì đó.
Đại Thiên vất vả lội vô bờ, vội vàng vận đấu khí xua tan cảm giác lạnh lẽo, qua một lúc lâu thân thể mới trở lại bình thường. Hai con hổ lúc này cũng đồng thời trao đổi xong, cả hai cùng quay đầu nhìn Đại Thiên bằng ánh mắt kì vọng.
Đối mặt với hai cặp mắt nóng rực này, tuy là bị hai con Yêu Thú mạnh mẽ dùng ánh mắt này nhìn đáng lẽ phải vô cùng hưởng thụ, nhưng Đại Thiên thật sự hưởng thụ không nổi, từ tận sâu đáy lòng của hắn dâng lên một cảm giác bất an.
Không chịu nổi ánh mắt này nữa, Đại Thiên cúi đầu, trong suy nghĩ có chút rụt rè hướng về Viêm Hổ hỏi thăm. Viêm Hổ cũng không phụ lòng hắn, ân cần hồi đáp
“Ta đã nói là ta cần ngươi giúp, nhớ rõ không.”
Đại Thiên gật gật đầu, nhìn hai con hổ Đại Thiên thật sự không nhận ra ý niệm này phát ra từ đâu. Nghe xong câu nói này, trong lòng Đại Thiên bất an càng lúc trở nên càng lớn, quả nhiên Viêm Hổ lại tiếp tục truyền ý niệm tới
“Ta muốn ngươi bơi qua hồ, giúp ta hái những thứ quả kia.”
Đại Thiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, dù sao chuyện này Viêm Hổ lúc trước cũng đã nói, cũng không có gì là ngạc nhiên.
Nhưng tiếp qua đó một hồi lâu, hai con hổ vẫn nhìn chằm chằm Đại Thiên, khiến hắn có chút ngạc nhiên, có chút cảm giác không ổn, Đại Thiên vội vàng dùng ý niệm hỏi thăm. Viêm Hổ đối với thắc mắc của Đại Thiên rất là kỳ quái đáp lại
“Ngươi còn không mau đi, chờ chúng ta làm gì?”
Đại Thiên đối với câu trả lời này có chút không hiểu rõ, qua một lúc, Đại Thiên hai mắt trợn trừng không thể tin hướng về phía hai con Viêm Hổ hỏi lại lần nữa
“Chỉ một mình ta?”
“Đúng, chỉ một mình ngươi.”
Viêm Hổ ngay tức khắc đáp. Đại Thiên hiện tại tâm muốn chết cũng có rồi, vừa rồi chỉ tiếp xúc với nước trong hồ không lâu đã lạnh muốn chết, hiện tại lại nói hắn tự mình bơi qua hồ.
Đại Thiên nhìn hòn đảo nhỏ giữa hồ, từ đây bơi tới đó cũng phải hơn ba trăm mét, tâm tình của Đại Thiên lập tức rơi vào đáy vực.
Khuôn mặt so với khóc còn khó coi hơn, Đại Thiên hướng về phía Viêm Hổ mếu máo kháng nghị lần nữa
“Ta thật sự không được đâu.”
“Ngươi lúc trước đã hứa với ta rồi.” Viêm Hổ vô lại trả lời
“Đó là ngươi bức ta.” Đại Thiên phẫn nộ đáp lại.
Viêm Hổ cũng không thèm nói gì nữa, cả thân hình khổng lồ lao vút lên, húc Đại Thiên văng thẳng xuống hồ. Thân thể vừa chạm nước, Đại Thiên còn nghe văng vẳng trong đầu một ý niệm mang ý nghĩa vô cùng gây ám ảnh
“Ít nhất là phải hái hai mươi quả.”
Đại Thiên tâm liên tục mắng Viêm Hổ, từ khi nào đường đường là Cương tộc vương tử lại trở thành người hầu cho hai con Viêm Hổ. Đại Thiên còn định bơi ngược trở vô bờ liền bị uy áp của Viêm Hổ khóa chặt lại. Đại Thiên có chút sợ hãi cùng oan ức cố gắng bơi ra xa, hướng về phía giữa hồ.
Đại Thiên cảm nhận từng cơn lạnh thấu xương nhập vào thân thể, cả người như bị luồng khí lạnh này co rút khó chịu từng cơn. Đột nhiên, Đại Thiên bỗng cảm thấy nhiệt độ nước xung quanh bỗng dưng tăng cao, vội vàng nhìn lại thì ra Viêm Hổ “bên mình” vô cùng tốt bụng phun lửa sưởi ấm, còn con Viêm Hổ còn lại cảnh giác nhìn xung quanh.
Đại Thiên đối với hành động này tức giận cũng nguôi ngoai một ít, đồng thời cũng đối với mối quan hệ chuyển biến cực nhanh của hai con hổ vô cùng hiếu kỳ.
Dưới sự thúc giục của Viêm Hổ, Đại Thiên bất đắc dĩ dẹp bỏ mọi suy nghĩ lung tung, toàn tâm toàn ý bơi về phía giữa hồ.
Thật sự thì Đại Thiên từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với sông hồ ở khu vực gần căn cứ Dã Man Nhân là nhiều nhất, còn lại chỉ là qua loa một chút. Bởi vậy Đại Thiên hoàn toàn xem như là không biết bơi, hiện tại Đại Thiên có thể di chuyển chỉ là nhờ đấu khí bao bọc lấy thân thể, giúp Đại Thiên nổi lên trên mặt nước đồng thời đẩy ra xa.
Mặc dù dưới nước tồn tại một nguồn nhiệt lực làm nước không thể đóng băng, nhưng nhiệt độ vô cùng thấp khiến mật độ nước trở nên dày đặc, vô cùng khó vận dụng đấu khí cùng di chuyển.
Dưới sự giúp đỡ của Viêm Hổ, Đại Thiên miễn cưỡng bơi ra xa được khoảng ba mươi mét, được tầm một phần mười quảng đường.
Ngay lúc này, nhiệt độ nước nhanh chóng giảm mạnh, Đại Thiên phản ứng không kịp suýt nữa chìm xuống, nhiệt độ thay đổi nhanh chóng khiến Đại Thiên bị sốc nhiệt choáng váng. Vội vàng dùng đấu khí ổn định lại thân thể, Đại Thiên tức giận hướng về phía Viêm Hổ trong bờ bất mãn phản đối.
Nhưng chưa kịp mắng Đại Thiên lập tức giật mình câm miệng. Trên bờ tất cả Yêu Thú lúc này cũng dần dần thoát khỏi màn sương kia, toàn lực tiến về phía hồ. hai con Viêm Hổ liều mạng ngăn cản chúng lại, bỗng thấy Đại Thiên dừng lại lập tức giận dữ truyền ý niệm mắng to
“Đi hái quả, nhanh lên, bọn ta kiên trì không lâu được.”
Đại Thiên nhìn đám Yêu Thú điên cuồng xông lên, lập tức sợ hãi nhanh chóng vận toàn lực bơi về phía giữa hồ, tranh thủ từng giây phút quý báu.
Về phần trên bờ, tuy thực lực của hai con Viêm Hổ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là Yêu Thú đi trên mặt đất, đối với Yêu Thú loài chim không thể ngăn cản chút nào.
Ngay lập tức, mấy chục con Phi Hành Yêu Thú toàn lực vận dụng tốc độ nhanh nhất bay về phía giữa hồ.
Yêu Thú trên mặt đất cũng đồng loạt lao vào hồ, dù sao Viêm Hổ cũng không thể ngăn cản toàn bộ Yêu Thú ở đây được, chỉ có thể ngăn cản một số ít cùng đường với Đại Thiên.
..............
Danh sách chương