Thực lực hoàn toàn bị áp chế khiến Đại Thiên không dám nhúc nhích, toàn thân tĩnh lặng, cẩn thận quan sát đối thủ. Huyền Lộc tuy là Yêu Thú ăn thực vật, nhưng đã là Tam Giai Yêu Thú thì hung tính vẫn là có, chúng không chấp nhận có một sinh vật yếu ớt tiến vào lãnh địa của mình.
Huyền Lộc tứ chi mạnh mẽ di chuyển, cả người lao nhanh về phía Đại Thiên. Tốc độ này quả thật là khủng khiếp, trước đó Dã Man Nhân vây kín khiến con Huyền Lộc kia không thể di chuyển, Đại Thiên còn chưa kịp thấy được tốc độ của nó.
Trong lòng kinh hãi, tay vội vàng phản ứng, nhưng Huyền Lộc tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần. Đại Thiên vừa xuất hiện ý định phản kháng, cặp sừng nọ đã quét ngang đánh văng hắn lên trời.
Sừng của Huyền Lộc không mạnh về độ sắc nhọn, nhưng lực mạnh cùng độ cứng không cần phải bàn cãi.
Đại Thiên thân thể từ trên cao tự do rớt xuống, Huyền Lộc lập tức đứng dưới chờ sẵn, chờ Đại Thiên rơi gần tới mặt đất liền bồi thêm một cặp sừng đánh bay Đại Thiên sang một bên, cũng may lần này kịp thời vận đấu khí đỡ một đòn kia, thương thế cũng giảm nhiều.
Đại Thiên văng ngã xuống đất, ho khan vài cái, hai mắt sợ hãi nhìn đối phương, cảm giác bất lực này hắn đã từng gặp một lần khi lần đầu đối mặt với Thị Huyết Ngân Lang.
Lúc này Đại Thiên có chút ngộ ra, những lần trước Đại Lực Hắc Viên áp trận, đồng thời dùng uy áp của nó khiến những con Tam Giai Yêu Thú mà Đại Thiên đối mặt kiêng kị, không thể dốc toàn lực chiến đấu, bởi vậy Đại Thiên mới có thể kiên trì đánh với chúng.
Nhưng lần này đổi lại người áp trận là Lý Thiện, người này trực tiếp thu liễm khí tức rồi, Huyền Lộc không cảm nhận được uy hiếp nên thoải mái dùng toàn lực chiến đấu.
Đại Thiên còn miên mang suy nghĩ, Huyền Lộc đã nhanh chóng chạy tới, khi tới trước mặt Đại Thiên, cả người bỗng dưng khựng lại. Dùng hai chân sau chống đỡ thân thể, hai chân trước của Huyền Lộc nhấc cao lên không, tiếp theo mạnh mẽ đạp xuống.
Trải qua không biết bao nhiêu lần dở sống dở chết với Yêu Thú rồi, Đại Thiên cũng không còn là tay mơ nữa, đối mặt với kẻ địch cường đại hơn mình nếu không chiến đấu chỉ có đường chết, ngược lại nếu phản kháng thì ít nhất cũng còn cơ hội sống.
Đại Thiên tứ chi mạnh mẽ đánh xuống mặt đất, cả người bay thẳng về phía bụng của Huyền Lộc, hắn biết đấu khí của mình chỉ có chạm vào thân thể của kẻ địch mới phát huy ra được tác dụng.
Đại Thiên vừa búng người lên thì hai chân trước của Huyền Lộc cũng đồng thời đạp xuống chỗ đó, mặt đất chịu từng trận rung động. Nhưng Huyền Lộc mạnh mẽ dùng lực hạ xuống, vô tình lại cộng hưởng với lực Đại Thiên mạnh mẽ bật lên, đánh thẳng vào vùng bụng khiến Huyền Lộc đau đớn rít gào.
Đại Thiên một kích đắc thủ vội vàng lùi ra phía sau đối phương, đồng thời bồi thêm vài cước khiến đối thủ tê dại, phản ứng chậm chạp lại chút.
Nhưng vừa ra được phía sau Huyền Lộc, Đại Thiên chỉ kịp nhìn thấy hai vệt sáng lóe lên, sau đó thân thể như diều đứt dây bay đi. Định thần nhìn lại, Huyền Lộc đứng trụ bằng hai chân trước, hai chân sau nhấc bổng đá bay Đại Thiên.
Đại Thiên lúc này tâm đều nguội lại rồi, Huyền Lộc tuy không bằng một số Tam Giai Yêu Thú đỉnh cao nhưng tuyệt đối so với những Nhị Giai Yêu Thú mà hắn đối chiến trước đó mạnh hơn gấp trăm lần, không chỉ về lực lượng cảnh giới mà còn về sự linh hoạt.
Huyền Lộc khác với Thị Huyết Ngân Lang, Ngân Lang tuy mạnh mẽ, nhưng đòn đánh của nó là dùng thân thể cùng hàm răng, bắt buộc phải áp sát đối thủ, Đại Thiên miễn cưỡng còn có thể phản kháng được. Nhưng cặp sừng cùng tứ chi của Huyền Lộc kích cỡ so với thân thể Đại Thiên còn lớn hơn, đừng nói tiếp cận, không bị nó đạp chết đã là tạ ơn thân thể mạnh mẽ của Cương tộc rồi.
Lúc này Huyền Lộc lại chạy nhanh tới, vừa rồi Đại Thiên phản kích đã thật sự chọc giận nó. Đại Thiên có chút bất lực nhìn cặp sừng kia đánh vào thân thưẻ mình, chỉ có thể giơ tay chân che chắn vài bộ vị trọng yếu.
Lại bị đánh bay, tuy hơn hai tháng được sấm sét cải tạo thân thể, nhưng lúc này Đại Thiên vẫn không thể nào chịu được liên tục mạnh mẽ công kích như thế này. Lục phủ ngũ tạng trở nên xáo trộn, thân thể rả rời, đầu óc choáng váng muốn ói, miệng cũng không ngừng nôn ra máu.
Huyền Lộc thấy máu, hai mắt bắn ra tia hưng phấn khát máu, rất khó tin biểu tình này lại xuất hiện trên người một động vật ăn cỏ cây.
Huyền Lộc vô tình bồi thêm vài lần tấn công nữa, Đại Thiên theo từng va chạm trở nên bất lực tuyệt vọng, thậm chí phản kháng cũng không cách nào làm được, Đại Thiên vô cùng không cam lòng. Nhưng không cam lòng cũng chẳng làm được gì. Đại Thiên vẫn bất lực ngã xuống đất, bất lực nhìn hai chân trước của Huyền Lộc dần dần trở nên lớn hơn trong mắt mình.
Đại Thiên có chút ít nuối tiếc, đã cố gắng lâu như vậy cuối cùng vẫn là oan mạng dưới chân Yêu Thú. Ngay lúc này, dị biến lại tiếp tục nổi lên, Lý Thiện đứng bên ngoài quan sát nãy giờ cuối cùng cũng chịu động thủ rồi.
Không động thủ thì thôi, vừa động liền vô cùng kinh khủng. Con Huyền Lộc trước mắt hoảng sợ nhìn kẻ lạ đột ngột xuất hiện, nó còn chưa kịp hiểu chuyện liền trúng một đấm mạnh mẽ của Lý Thiện, thân thể gặp tình cảnh như Đại Thiên lúc này, như diều đứt dây bay xa.
Vừa chạm đất, Huyền Lộc vội vàng ngồi dậy bỏ chạy. Lý Thiện hừ lạnh một tiếng, hai chân nhẹ đạp xuống đất, cả người bay vút đi, dùng tốc độ hơn hẳn Huyền Lộc áp sát nó, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của con vật đáng thương này, mạnh mẽ đánh nát đầu của nó.
Xong việc, Lý Thiện vội vàng chạy lại xem xét thương thế của Đại Thiên. Đại Thiên lần này quả thật bị đánh có chút thảm rồi, xương đều bị gãy một đống, nếu không phải Lý Thiện kịp cứu thì giờ này nằm chết dưới đất phải là Đại Thiên.
Lý Thiện không nói gì, hai tay không ngừng truyền đấu khí ổn định thương thế của Đại Thiên. Nhìn vị Lý thúc mới quen không bao lâu này, Đại Thiên không biết trong lòng là cảm giác gì, bị thảm như thế này là do người trước mắt, nhưng sự quan tâm lo lắng của Lý Thiện cũng không phải là giả.
Đại Thiên hướng về Lý Thiện cười cười một cái, sau đó ngất đi.
.............................
Không biết qua bao lâu, Đại Thiên khó khăn mở mắt tỉnh lại. Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một bầu trời tối đen và một đống lửa rực sáng. Thần trí dần dần tỉnh táo, Đại Thiên sợ hãi bật dậy cảnh giác nhìn xung quanh, đây là do sống trong rừng thời gian dài tạo thành thói quen.
Lý Thiện ngồi đối diện bên cạnh đống lửa cười híp mắt nhìn Đại Thiên giật mình tỉnh lại.
“Thế nào? Tỉnh dậy rồi?”
Đại Thiên nhìn đến nơi âm thanh phát ra, nhận ra người này là Lý Thiện, tâm tình cũng trở bên bình tĩnh lại, trong lòng đồng thời âm thầm cười khổ, hai lần đột ngột tỉnh lại đều bị Lý Thiện dọa cho giật mình.
Nghĩ đến trận chiến vừa rồi, Đại Thiên có chút xấu hổ, hắn hoàn toàn không hề phản kháng được một chút gì. Lý Thiện vẫn một bộ cười híp mắt, thấy Đại Thiên như vậy, chậm rãi nói
“Ngươi không cần phải buồn. Ngươi từ khi có sức mạnh của lôi điện đã quá phụ thuộc vào nó rồi, một lòng chỉ nghĩ đến làm thế nào để chạm được vào thân thể đối phương mà không nghĩ đến làm sao để phản kích hay chống cự lại tấn công, căn bản là kinh nghiệm chiến đấu của ngươi vô cùng tệ.”
Đại Thiên nghe Lý Thiện răn dạy, tuy lời lẽ có hơi đả kích người một chút, nhưng Đại Thiên ngẫm lại bản thân liền đổ một thân mồ hôi lạnh. Đúng là từ khi có sức mạnh tê dại này hắn đã trở nên quá phụ thuộc rồi, điều này là do trước đó hắn vô cùng bất lực trước Yêu Thú, tùy tiện một con Nhất Giai Yêu Thú cũng khiến hắn thương tích đầy mình, nhưng từ khi có sức mạnh lôi điện này, Đại Thiên đã dễ dàng đánh bại được cả Nhị Giai Yêu Thú, cũng chẳng thể nào trách vì sao hắn phụ thuộc vào nó được.
Nhìn Đại Thiên trầm tư lo sợ, Lý Thiện cũng không nỡ đả kích đứa bé này quá nhiều, vội vàng an ủi
“Nhưng ngươi đừng lo, ngươi đã bái ta làm thầy, trách nhiệm dạy dỗ cũng khắc phục nhược điểm của ngươi đều có ta hỗ trợ, ngươi mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian.”
Đại Thiên bị đả kích trầm trọng, nghe Lý Thiện an ủi trong lòng trở nên ấm lại, đồng thời lấy lại được tự tin. Dù sao Lý Thiện nói vô cùng đúng, Lý Thiện thực lực tuy không phải là mạnh nhất, nhưng ít ra vẫn mạnh hơn Đại Thiên, dạy dỗ hắn mạnh hơn bây giờ là không thành vấn đề. Mang theo chút hưng phấn cùng cảm động, Đại Thiên nhẹ nhàng nói
“Lý thúc, cảm ơn ngươi.”
“Ngươi đừng cảm ơn vội. Ta đã trị thương cho ngươi khá tốt, có thể chiến đấu rồi. Ngày mai lại tìm đến vài con Tam Giai Yêu Thú cùng người chơi đùa chút.”
Lý Thiện không cho là đúng nói. Lời nói này khiến Đại Thiên nhanh muốn khóc rồi, nhưng cũng không thể nào phản bác, dù sao đối phương cũng là nghĩ cho mình.
Đại Thiên hơi cử động thân thể một chút, quả là thương thế đã tạm ổn, tuy còn hơi đau một chút nhưng sáng mai hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu. Nhớ đến lúc chiến đấu cuối cùng, Lý Thiện hai chiêu liền đem Huyền Lộc đánh chết, Đại Thiên có chút khiếp sợ cùng tò mò với thực lực của Lý Thiện, một bộ ngây thơ hỏi
'Lý Thúc, ngươi rốt cuộc là đạt đến cảnh giới gì vậy?”
“Cao Giai Chiến Vương.” Lý Thiện tùy ý trả lời.
Gật gật đầu, đối với kết quả này Đại Thiên cũng không quá ngạc nhiên. Khi trước Viêm Hổ còn ở Ngũ Giai, có thể áp chế nó tuyệt đối không yếu hơn Chiến Vương.
Nhưng đối với thực lực này, Đại Thiên âm thầm so sánh với những cường giả mà mình từng gặp. Hàn Hạo, Triệu Cẩm Phàm đều là Chiến Tướng, tuy mạnh mẽ nhưng so với người trước mắt thì chẳng là gì cả, lại nhớ đến ba người đã từng dạy dỗ mình trước đó là Đại Vũ, Trần Vũ cùng Thượng Văn, ba người này đều là cường giả mạnh nhất Cương tộc, Đại Thiên vô cùng tò mò về thực lực của họ, sẽ là Chiến Hoàng, Chiến Tôn, hay là cảnh giới Chiến Đế, Đại Thiên vừa nghĩ, hai mắt đồng thời bắn lên tia sáng cuồng nhiệt hướng tới.
Đối diện Lý Thiện còn nghĩ là đang sùng bái mình, tâm tình có chút hớn hở, quơ quơ khối thịt lớn trên tay hỏi
“Ăn không?”
Đại Thiên bị hỏi tỉnh lại, lúc này mới để ý Lý Thiện đang nướng thịt, chỉ là không biết thịt con gì thôi. Đại Thiên ứng tiếng một cái, hai tay tiếp nhận một khối thịt, từ từ ăn. Trình độ nấu nướng của Lý Thiện ăn đứt Đại Thiên, tuy so với đầu bếp còn kém rất nhiều, nhưng vẫn ngon hơn gấp ngàn lần đặc sản thịt khét. Lý Thiện nhìn đối phương gặm lấy gặm để, có chút trêu cợt nói
“Ngon không? Ăn mạnh vào, báo thù một chút cũng tốt.”
Nhìn Đại Thiên nghi hoặc, Lý Thiện lại tiếp tục nói
“Đó là thịt của con Huyền Lộc suýt giết ngươi. Người ta có câu, đánh không lại thì chửi cho bỏ tức, nó hiện tại chết rồi thì ăn cho bỏ tức cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”
Đại Thiên lúc này hiểu rõ rồi, hai mắt lóe ra quang mang thù hận, tràn ngập chiến ý mạnh mẽ cắn xé từng khối thịt, toàn lực nuốt xuống.
Cứ như vậy, hai người chậm rãi ăn sạch con Huyền Lộc, thời gian cũng chậm rãi trôi qua. Đợi ăn xong, Đại Thiên mới có chút nghi hoặc hỏi
“Tối nay chúng ta không về căn cứ à?”
“Ta dự định cho ngươi luyện tập sinh tồn vào ban đêm một chút, kẻo lại chạy loạn thì nguy. Không phải lần nào cũng may mắn gặp sét đánh mà không chết.”
Lý Thiện lắc đầu nói, đến câu cuối cùng thì không nhịn được đố kỵ. Đại Thiên chỉ có thể miễn cưỡng cười vài tiếng, không khí có chút xấu hổ.
Ngay lúc này, một tiếng hổ gầm vang dội khắp khu rừng vang lên, hai người lập tức biến sắc, bởi vì đây là tiếng gầm của Viêm Hổ. Lần này nó lại làm loạn chuyện gì đây, sẽ là thị uy hay là tấn công căn cứ Dã Man Nhân, hai người lo sợ nghĩ. Cuối cùng Lý Thiện nhịn không được, vô cùng lo lắng nói với Đại Thiên
“Ngươi ở yên đây, ta đã để lại khí tức của mình, Yêu Thú chắc chắn không dám đến quấy phá, ta đi xem một chút.”
Vừa dứt lời thân hình liền biến mất, bỏ lại còn muốn đòi đi theo Đại Thiên.
......................
Ngồi đợi một thời gian dài mà Lý Thiện vẫn không về, hơn nữa tiếng hổ gầm ngày càng vang dội rồi, đồng thời hai cỗ cường đại đấu khí va chạm, lực chấn ảnh hưởng khiến Đại Thiên ở xa như vậy vẫn cảm thấy tê dại cả người, có vẻ như Viêm Hổ gặp đối thủ rồi, nhưng đối thủ là ai, sẽ không phải là Lý Thiện chứ.
Lại qua một lúc, Đại Thiên bên tai nghe tiếng tranh đấu dần kịch liệt, cũng không chịu đựng được nữa, bất chấp lời căn dặn của Lý Thiện, vội vàng hướng về phía nơi phát ra đấu khí chạy tới.
Cũng may Yêu Thú đã bị uy thế từ hai vị cường giả kia dọa chạy mất, một đường này cũng xem như là thông thuận. Cuối cùng, sau khi đến gần nơi đó, Đại Thiên vội vã trèo lên một ngọn cây cao, lúc này mới thấy rõ việc xảy ra.
Viêm Hổ đang tranh đấu, nhưng đối thủ của nó không phải là Lý Thiện, mà bất ngờ lại là con Hổ Mang Xà lần trước Đại Thiên gặp.
Huyền Lộc tứ chi mạnh mẽ di chuyển, cả người lao nhanh về phía Đại Thiên. Tốc độ này quả thật là khủng khiếp, trước đó Dã Man Nhân vây kín khiến con Huyền Lộc kia không thể di chuyển, Đại Thiên còn chưa kịp thấy được tốc độ của nó.
Trong lòng kinh hãi, tay vội vàng phản ứng, nhưng Huyền Lộc tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần. Đại Thiên vừa xuất hiện ý định phản kháng, cặp sừng nọ đã quét ngang đánh văng hắn lên trời.
Sừng của Huyền Lộc không mạnh về độ sắc nhọn, nhưng lực mạnh cùng độ cứng không cần phải bàn cãi.
Đại Thiên thân thể từ trên cao tự do rớt xuống, Huyền Lộc lập tức đứng dưới chờ sẵn, chờ Đại Thiên rơi gần tới mặt đất liền bồi thêm một cặp sừng đánh bay Đại Thiên sang một bên, cũng may lần này kịp thời vận đấu khí đỡ một đòn kia, thương thế cũng giảm nhiều.
Đại Thiên văng ngã xuống đất, ho khan vài cái, hai mắt sợ hãi nhìn đối phương, cảm giác bất lực này hắn đã từng gặp một lần khi lần đầu đối mặt với Thị Huyết Ngân Lang.
Lúc này Đại Thiên có chút ngộ ra, những lần trước Đại Lực Hắc Viên áp trận, đồng thời dùng uy áp của nó khiến những con Tam Giai Yêu Thú mà Đại Thiên đối mặt kiêng kị, không thể dốc toàn lực chiến đấu, bởi vậy Đại Thiên mới có thể kiên trì đánh với chúng.
Nhưng lần này đổi lại người áp trận là Lý Thiện, người này trực tiếp thu liễm khí tức rồi, Huyền Lộc không cảm nhận được uy hiếp nên thoải mái dùng toàn lực chiến đấu.
Đại Thiên còn miên mang suy nghĩ, Huyền Lộc đã nhanh chóng chạy tới, khi tới trước mặt Đại Thiên, cả người bỗng dưng khựng lại. Dùng hai chân sau chống đỡ thân thể, hai chân trước của Huyền Lộc nhấc cao lên không, tiếp theo mạnh mẽ đạp xuống.
Trải qua không biết bao nhiêu lần dở sống dở chết với Yêu Thú rồi, Đại Thiên cũng không còn là tay mơ nữa, đối mặt với kẻ địch cường đại hơn mình nếu không chiến đấu chỉ có đường chết, ngược lại nếu phản kháng thì ít nhất cũng còn cơ hội sống.
Đại Thiên tứ chi mạnh mẽ đánh xuống mặt đất, cả người bay thẳng về phía bụng của Huyền Lộc, hắn biết đấu khí của mình chỉ có chạm vào thân thể của kẻ địch mới phát huy ra được tác dụng.
Đại Thiên vừa búng người lên thì hai chân trước của Huyền Lộc cũng đồng thời đạp xuống chỗ đó, mặt đất chịu từng trận rung động. Nhưng Huyền Lộc mạnh mẽ dùng lực hạ xuống, vô tình lại cộng hưởng với lực Đại Thiên mạnh mẽ bật lên, đánh thẳng vào vùng bụng khiến Huyền Lộc đau đớn rít gào.
Đại Thiên một kích đắc thủ vội vàng lùi ra phía sau đối phương, đồng thời bồi thêm vài cước khiến đối thủ tê dại, phản ứng chậm chạp lại chút.
Nhưng vừa ra được phía sau Huyền Lộc, Đại Thiên chỉ kịp nhìn thấy hai vệt sáng lóe lên, sau đó thân thể như diều đứt dây bay đi. Định thần nhìn lại, Huyền Lộc đứng trụ bằng hai chân trước, hai chân sau nhấc bổng đá bay Đại Thiên.
Đại Thiên lúc này tâm đều nguội lại rồi, Huyền Lộc tuy không bằng một số Tam Giai Yêu Thú đỉnh cao nhưng tuyệt đối so với những Nhị Giai Yêu Thú mà hắn đối chiến trước đó mạnh hơn gấp trăm lần, không chỉ về lực lượng cảnh giới mà còn về sự linh hoạt.
Huyền Lộc khác với Thị Huyết Ngân Lang, Ngân Lang tuy mạnh mẽ, nhưng đòn đánh của nó là dùng thân thể cùng hàm răng, bắt buộc phải áp sát đối thủ, Đại Thiên miễn cưỡng còn có thể phản kháng được. Nhưng cặp sừng cùng tứ chi của Huyền Lộc kích cỡ so với thân thể Đại Thiên còn lớn hơn, đừng nói tiếp cận, không bị nó đạp chết đã là tạ ơn thân thể mạnh mẽ của Cương tộc rồi.
Lúc này Huyền Lộc lại chạy nhanh tới, vừa rồi Đại Thiên phản kích đã thật sự chọc giận nó. Đại Thiên có chút bất lực nhìn cặp sừng kia đánh vào thân thưẻ mình, chỉ có thể giơ tay chân che chắn vài bộ vị trọng yếu.
Lại bị đánh bay, tuy hơn hai tháng được sấm sét cải tạo thân thể, nhưng lúc này Đại Thiên vẫn không thể nào chịu được liên tục mạnh mẽ công kích như thế này. Lục phủ ngũ tạng trở nên xáo trộn, thân thể rả rời, đầu óc choáng váng muốn ói, miệng cũng không ngừng nôn ra máu.
Huyền Lộc thấy máu, hai mắt bắn ra tia hưng phấn khát máu, rất khó tin biểu tình này lại xuất hiện trên người một động vật ăn cỏ cây.
Huyền Lộc vô tình bồi thêm vài lần tấn công nữa, Đại Thiên theo từng va chạm trở nên bất lực tuyệt vọng, thậm chí phản kháng cũng không cách nào làm được, Đại Thiên vô cùng không cam lòng. Nhưng không cam lòng cũng chẳng làm được gì. Đại Thiên vẫn bất lực ngã xuống đất, bất lực nhìn hai chân trước của Huyền Lộc dần dần trở nên lớn hơn trong mắt mình.
Đại Thiên có chút ít nuối tiếc, đã cố gắng lâu như vậy cuối cùng vẫn là oan mạng dưới chân Yêu Thú. Ngay lúc này, dị biến lại tiếp tục nổi lên, Lý Thiện đứng bên ngoài quan sát nãy giờ cuối cùng cũng chịu động thủ rồi.
Không động thủ thì thôi, vừa động liền vô cùng kinh khủng. Con Huyền Lộc trước mắt hoảng sợ nhìn kẻ lạ đột ngột xuất hiện, nó còn chưa kịp hiểu chuyện liền trúng một đấm mạnh mẽ của Lý Thiện, thân thể gặp tình cảnh như Đại Thiên lúc này, như diều đứt dây bay xa.
Vừa chạm đất, Huyền Lộc vội vàng ngồi dậy bỏ chạy. Lý Thiện hừ lạnh một tiếng, hai chân nhẹ đạp xuống đất, cả người bay vút đi, dùng tốc độ hơn hẳn Huyền Lộc áp sát nó, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của con vật đáng thương này, mạnh mẽ đánh nát đầu của nó.
Xong việc, Lý Thiện vội vàng chạy lại xem xét thương thế của Đại Thiên. Đại Thiên lần này quả thật bị đánh có chút thảm rồi, xương đều bị gãy một đống, nếu không phải Lý Thiện kịp cứu thì giờ này nằm chết dưới đất phải là Đại Thiên.
Lý Thiện không nói gì, hai tay không ngừng truyền đấu khí ổn định thương thế của Đại Thiên. Nhìn vị Lý thúc mới quen không bao lâu này, Đại Thiên không biết trong lòng là cảm giác gì, bị thảm như thế này là do người trước mắt, nhưng sự quan tâm lo lắng của Lý Thiện cũng không phải là giả.
Đại Thiên hướng về Lý Thiện cười cười một cái, sau đó ngất đi.
.............................
Không biết qua bao lâu, Đại Thiên khó khăn mở mắt tỉnh lại. Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một bầu trời tối đen và một đống lửa rực sáng. Thần trí dần dần tỉnh táo, Đại Thiên sợ hãi bật dậy cảnh giác nhìn xung quanh, đây là do sống trong rừng thời gian dài tạo thành thói quen.
Lý Thiện ngồi đối diện bên cạnh đống lửa cười híp mắt nhìn Đại Thiên giật mình tỉnh lại.
“Thế nào? Tỉnh dậy rồi?”
Đại Thiên nhìn đến nơi âm thanh phát ra, nhận ra người này là Lý Thiện, tâm tình cũng trở bên bình tĩnh lại, trong lòng đồng thời âm thầm cười khổ, hai lần đột ngột tỉnh lại đều bị Lý Thiện dọa cho giật mình.
Nghĩ đến trận chiến vừa rồi, Đại Thiên có chút xấu hổ, hắn hoàn toàn không hề phản kháng được một chút gì. Lý Thiện vẫn một bộ cười híp mắt, thấy Đại Thiên như vậy, chậm rãi nói
“Ngươi không cần phải buồn. Ngươi từ khi có sức mạnh của lôi điện đã quá phụ thuộc vào nó rồi, một lòng chỉ nghĩ đến làm thế nào để chạm được vào thân thể đối phương mà không nghĩ đến làm sao để phản kích hay chống cự lại tấn công, căn bản là kinh nghiệm chiến đấu của ngươi vô cùng tệ.”
Đại Thiên nghe Lý Thiện răn dạy, tuy lời lẽ có hơi đả kích người một chút, nhưng Đại Thiên ngẫm lại bản thân liền đổ một thân mồ hôi lạnh. Đúng là từ khi có sức mạnh tê dại này hắn đã trở nên quá phụ thuộc rồi, điều này là do trước đó hắn vô cùng bất lực trước Yêu Thú, tùy tiện một con Nhất Giai Yêu Thú cũng khiến hắn thương tích đầy mình, nhưng từ khi có sức mạnh lôi điện này, Đại Thiên đã dễ dàng đánh bại được cả Nhị Giai Yêu Thú, cũng chẳng thể nào trách vì sao hắn phụ thuộc vào nó được.
Nhìn Đại Thiên trầm tư lo sợ, Lý Thiện cũng không nỡ đả kích đứa bé này quá nhiều, vội vàng an ủi
“Nhưng ngươi đừng lo, ngươi đã bái ta làm thầy, trách nhiệm dạy dỗ cũng khắc phục nhược điểm của ngươi đều có ta hỗ trợ, ngươi mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian.”
Đại Thiên bị đả kích trầm trọng, nghe Lý Thiện an ủi trong lòng trở nên ấm lại, đồng thời lấy lại được tự tin. Dù sao Lý Thiện nói vô cùng đúng, Lý Thiện thực lực tuy không phải là mạnh nhất, nhưng ít ra vẫn mạnh hơn Đại Thiên, dạy dỗ hắn mạnh hơn bây giờ là không thành vấn đề. Mang theo chút hưng phấn cùng cảm động, Đại Thiên nhẹ nhàng nói
“Lý thúc, cảm ơn ngươi.”
“Ngươi đừng cảm ơn vội. Ta đã trị thương cho ngươi khá tốt, có thể chiến đấu rồi. Ngày mai lại tìm đến vài con Tam Giai Yêu Thú cùng người chơi đùa chút.”
Lý Thiện không cho là đúng nói. Lời nói này khiến Đại Thiên nhanh muốn khóc rồi, nhưng cũng không thể nào phản bác, dù sao đối phương cũng là nghĩ cho mình.
Đại Thiên hơi cử động thân thể một chút, quả là thương thế đã tạm ổn, tuy còn hơi đau một chút nhưng sáng mai hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu. Nhớ đến lúc chiến đấu cuối cùng, Lý Thiện hai chiêu liền đem Huyền Lộc đánh chết, Đại Thiên có chút khiếp sợ cùng tò mò với thực lực của Lý Thiện, một bộ ngây thơ hỏi
'Lý Thúc, ngươi rốt cuộc là đạt đến cảnh giới gì vậy?”
“Cao Giai Chiến Vương.” Lý Thiện tùy ý trả lời.
Gật gật đầu, đối với kết quả này Đại Thiên cũng không quá ngạc nhiên. Khi trước Viêm Hổ còn ở Ngũ Giai, có thể áp chế nó tuyệt đối không yếu hơn Chiến Vương.
Nhưng đối với thực lực này, Đại Thiên âm thầm so sánh với những cường giả mà mình từng gặp. Hàn Hạo, Triệu Cẩm Phàm đều là Chiến Tướng, tuy mạnh mẽ nhưng so với người trước mắt thì chẳng là gì cả, lại nhớ đến ba người đã từng dạy dỗ mình trước đó là Đại Vũ, Trần Vũ cùng Thượng Văn, ba người này đều là cường giả mạnh nhất Cương tộc, Đại Thiên vô cùng tò mò về thực lực của họ, sẽ là Chiến Hoàng, Chiến Tôn, hay là cảnh giới Chiến Đế, Đại Thiên vừa nghĩ, hai mắt đồng thời bắn lên tia sáng cuồng nhiệt hướng tới.
Đối diện Lý Thiện còn nghĩ là đang sùng bái mình, tâm tình có chút hớn hở, quơ quơ khối thịt lớn trên tay hỏi
“Ăn không?”
Đại Thiên bị hỏi tỉnh lại, lúc này mới để ý Lý Thiện đang nướng thịt, chỉ là không biết thịt con gì thôi. Đại Thiên ứng tiếng một cái, hai tay tiếp nhận một khối thịt, từ từ ăn. Trình độ nấu nướng của Lý Thiện ăn đứt Đại Thiên, tuy so với đầu bếp còn kém rất nhiều, nhưng vẫn ngon hơn gấp ngàn lần đặc sản thịt khét. Lý Thiện nhìn đối phương gặm lấy gặm để, có chút trêu cợt nói
“Ngon không? Ăn mạnh vào, báo thù một chút cũng tốt.”
Nhìn Đại Thiên nghi hoặc, Lý Thiện lại tiếp tục nói
“Đó là thịt của con Huyền Lộc suýt giết ngươi. Người ta có câu, đánh không lại thì chửi cho bỏ tức, nó hiện tại chết rồi thì ăn cho bỏ tức cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”
Đại Thiên lúc này hiểu rõ rồi, hai mắt lóe ra quang mang thù hận, tràn ngập chiến ý mạnh mẽ cắn xé từng khối thịt, toàn lực nuốt xuống.
Cứ như vậy, hai người chậm rãi ăn sạch con Huyền Lộc, thời gian cũng chậm rãi trôi qua. Đợi ăn xong, Đại Thiên mới có chút nghi hoặc hỏi
“Tối nay chúng ta không về căn cứ à?”
“Ta dự định cho ngươi luyện tập sinh tồn vào ban đêm một chút, kẻo lại chạy loạn thì nguy. Không phải lần nào cũng may mắn gặp sét đánh mà không chết.”
Lý Thiện lắc đầu nói, đến câu cuối cùng thì không nhịn được đố kỵ. Đại Thiên chỉ có thể miễn cưỡng cười vài tiếng, không khí có chút xấu hổ.
Ngay lúc này, một tiếng hổ gầm vang dội khắp khu rừng vang lên, hai người lập tức biến sắc, bởi vì đây là tiếng gầm của Viêm Hổ. Lần này nó lại làm loạn chuyện gì đây, sẽ là thị uy hay là tấn công căn cứ Dã Man Nhân, hai người lo sợ nghĩ. Cuối cùng Lý Thiện nhịn không được, vô cùng lo lắng nói với Đại Thiên
“Ngươi ở yên đây, ta đã để lại khí tức của mình, Yêu Thú chắc chắn không dám đến quấy phá, ta đi xem một chút.”
Vừa dứt lời thân hình liền biến mất, bỏ lại còn muốn đòi đi theo Đại Thiên.
......................
Ngồi đợi một thời gian dài mà Lý Thiện vẫn không về, hơn nữa tiếng hổ gầm ngày càng vang dội rồi, đồng thời hai cỗ cường đại đấu khí va chạm, lực chấn ảnh hưởng khiến Đại Thiên ở xa như vậy vẫn cảm thấy tê dại cả người, có vẻ như Viêm Hổ gặp đối thủ rồi, nhưng đối thủ là ai, sẽ không phải là Lý Thiện chứ.
Lại qua một lúc, Đại Thiên bên tai nghe tiếng tranh đấu dần kịch liệt, cũng không chịu đựng được nữa, bất chấp lời căn dặn của Lý Thiện, vội vàng hướng về phía nơi phát ra đấu khí chạy tới.
Cũng may Yêu Thú đã bị uy thế từ hai vị cường giả kia dọa chạy mất, một đường này cũng xem như là thông thuận. Cuối cùng, sau khi đến gần nơi đó, Đại Thiên vội vã trèo lên một ngọn cây cao, lúc này mới thấy rõ việc xảy ra.
Viêm Hổ đang tranh đấu, nhưng đối thủ của nó không phải là Lý Thiện, mà bất ngờ lại là con Hổ Mang Xà lần trước Đại Thiên gặp.
Danh sách chương