Bây giờ súng có đạn rồi, em bắn đi. Nhắm thẳng vào đây, bắn cho nát sọ tôi đây này. Bắn đi! Kết thúc mạng sống của kẻ mà em hằng căm hận, một kẻ chỉ biết ức hiếp và muốn độc chiếm em cho riêng mình. Nếu như em có đủ dũng cảm thì bắn đi. Tôi đang cho em cơ hội làm điều đó đấy.
Thì ra Uông Tử Thần đã tỉnh từ lâu, chẳng qua là hắn chỉ đang giả vờ xem con mèo hoang nhỏ là cô sẽ làm gì sau khi thức dậy khỏi một đêm mặn nồng mà thôi.
Nào ngờ cô lại to gan đến như vậy, ngay cả súng của hắn mà cũng dám cầm.
Cô muốn chơi, hắn chơi đùa cùng cô.
Uông Tử Thần là một kẻ liều lĩnh và không sợ chết. Đối với hắn mà nói, mấy ai có thể cầm súng chĩa thẳng vào đầu hắn đâu cơ chứ? Để hắn xem rốt cuộc là gan cô lớn đến nhường nào? Nhìn khẩu súng chĩa vào họng nhưng gương mặt Uông Tử Thần lại đầy cao ngạo và thái độ đầy thách thức ấy.
Hắn ta... Điên thật rồi!
Hắn không sợ chết sao?
Bạch Ly ngỡ ngàng, toàn thân như cứng đờ trước hành động liều lĩnh này của hắn. Có lẽ là cô đã quá xem thường người đàn ông này rồi. Một kẻ điên cuồng như hắn đúng là không chuyện gì không dám làm ra.
Bạch Ly không hề phát hiện từ nãy đến giờ bản thân vẫn còn đang khỏa thân ngồi trên bụng hắn, thay vì phải cảm thấy sợ hãi thì hắn lại ung dung vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cô rồi vân vê từng lọn tóc xoăn rơi trên bả vai mịn màng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị.
- Nhưng nếu như em giết tôi rồi, sau này sẽ không còn ai ôm ấp em mỗi đêm, không còn ai yêu thương và bảo vệ cho em nữa đâu. Em phải suy nghĩ thật kỹ đấy nhé. Nếu như em không nỡ ra tay thì sau này em sẽ phải ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đấy.
Những lời này nghe qua có khác gì đang dụ dỗ cô không cơ chứ?
Bạch Ly hoàn toàn bị đứng hình, khẩu súng trong tay cô run run, mồ hôi chảy ướt đầm đìa cả tay. Rõ ràng đây là cơ hội tốt để cô có thể trả thù hắn ta, trả lại hết tất cả oán hận của kiếp trước, kết thúc tất cả. Trước họng súng cô là kẻ kiếp trước đã bắt cóc cô, tra tấn cô, sỉ nhục cô trên giường. Những lời nói khinh bỉ của hắn ta vẫn còn vang vọng trong đầu cô.
Hắn tưởng cô sẽ dễ dàng mềm lòng thế ư?
Cô hận hắn, cô chỉ muốn một phát bắn chết hắn mà thôi. Nhưng tại sao lúc này bàn tay cô lại cứng đờ như vậy? Tại sao cô lại không thể bóp cò?
Ngực cô đau quá, một hình ảnh mơ hồ xoẹt ngang qua tâm trí cô.
- Bạch Ly, tỉnh lại đi em... Cầu xin em đừng rời xa tôi.
- Cầu xin cô hãy cứu lấy cô ấy. Cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng xin cô hãy cứu lấy cô ấy. Cho dù vạn kiếp không được vào luân hồi...
Đột nhiên một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt cô.
Tại sao cô lại khóc chứ?
- Sao em còn chưa ra tay vậy bé cưng?
Một giọt nước mắt rơi xuống vàn bụng hắn, hắn ngước lên nhìn. Thấy gương mặt cô đã đẫm nước mắt. Người đàn ông bên dưới nhìn thấy cô khóc, đột nhiên có chút không nỡ. Hắn lại nghĩ là hắn dọa cô sợ mất rồi.
Bắn chết hắn ư? Cô làm sao lại có cái lá gan lớn như vậy chứ?
Đột nhiên Uông Tử Thần nhấc bổng cô lên ôm lấy cô trong lòng, ánh mắt hắn ngước lên nhìn cô say mê không tả nổi, khẩu súng cũng bị vứt sang một góc, bốn mắt nhìn nhau. Hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má cô, trái tim trong lồng ngực đập nhanh không cách nào ngăn lại được, giống như nhìn một sủng vật hắn yêu thích, khẽ nuốt xuống một ngụm dục vọng mà nói.
- Được rồi, không dọa em nữa. Xem em khóc thành bộ dạng xấu xí gì rồi kìa. Đêm qua em khóc cả đêm dưới thân tôi còn chưa đủ sao?
Bạch Ly cũng không biết lý do tại sao mình lại khóc nữa, tại sao cô luôn lộ ra vẻ mặt yếu đuối nhất trước mắt người đàn ông này? Kẻ mà cô hằng căm hận, rõ ràng là muốn giết chết hắn, nhưng ngay khoảnh khắc mấu chốt cô lại không thể ra tay được.
- Là anh bắt nạt tôi.
- Được rồi sau này tôi không bắt nạt em nữa có được không?
Uông Tử Thần khẽ nhướn người hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, một nụ hôn nóng bỏng buổi sáng sớm đôi khi cũng đủ kích thích để bùng lên ngọn lửa trong lòng. Bạch Ly có thể cảm nhận được vật bên dưới của Uông Tử Thần đã ngóc đầu dậy cứ chọt chọt vào bên dưới mông cô, còn chủ nhân của nó thì đang vùi mặt vào giữa đôi ngực căng tròn của cô mà hôn hít không ngừng.
- Tử Thần, hình như... Hình như nó lên rồi...
- Hửm? Cái gì lên cơ?
Uông Tử Thần nghệt mặt nhìn cô. Bạch Ly đỏ mặt như trái cà chua chín đỏ vội ấp úng không nói thành lời.
- "Khẩu súng ngắn" bên dưới của anh.
Cô đánh mắt sang hướng khác trả lời. Đã oanh tạc một đêm rồi vậy mà sáng sớm lại còn mạnh mẽ như vậy.
Dục vọng của Uông Tử Thần không biết mệt mỏi là gì luôn sao? Nghĩ đến ngày sau, ngày nào cũng phải chung sống với hắn, cô có chút hơi rùng mình.
Chắc chắn cho đến lúc cô mang thai, hắn sẽ không có ngày nào cho cô được nghĩ ngơi cả. Như vậy có phải là chết cô rồi không?
- Không phải là "súng ngắn", là súng trường cỡ lớn chuyên để phục vụ cho em. Là em kích thích nó đấy, bây giờ em định chịu trách nhiệm với nó như thế nào đây?
Hắn tựa cằm vào bầu ngực cô ngước nhìn Bạch Ly, ánh mắt vô cùng chờ đợi.
- Em chăm sóc cho nó nhé?
Đập vào mắt Bạch Ly bây giờ chính là khuôn mặt mười phần tuấn mỹ, tám phần dê xồm. Vùi mặt vào vùng ngực mềm mại kia mà mút lấy như đứa trẻ khát sữa. Bên dưới vật nam tính đã vươn cao, không ngừng cọ cọ vào mông Bạch Ly đòi hỏi.
- Anh đã làm cả đêm rồi đó. Anh không thấy mệt à?
- Không! Tôi chỉ thấy sướng thôi.
- Đúng là tên đại biến thái mà.
- Sáng sớm em mắng tôi cái gì đó? Đừng tưởng tôi không nghe thấy nhe.
Hắn đưa tay ôm lấy một bên bầu ngực cô bóp mạnh, xoa nắn, tay hắn luồn xuống lưng của cô bế lên chuyển động tác. Tà ác mà cầm lấy tay cô chạm vào vật nam tính sớm đã vểnh cao, trầm giọng nói.
- Cầm lấy đi! Vuốt ve nó, cho nó vào bên trong em. Khẩu súng này em biết cách bắn rồi mà đúng không?
- Ưm... Tha cho tôi.
- Không thể tha thứ được. Là do em quyến rũ tôi trước mà. Em phải làm dịu nó trước đã.
Cô làm gì có quyến rũ hắn chứ?
- Tội của em là đã cả gan quyến rũ Tư Lệnh đế quốc, tội này là tội nặng, phải trừng phạt thật nghiêm khắc ở trên giường mới được.
- Tôi làm gì... ưm...
Bạch Ly muốn chạy trốn, Uông Tử Thần dễ gì chịu buông tha. Bờ môi căng mọng lập tức bị đôi môi nóng bỏng của Uông Tử Thần phủ lên. Hắn hôn cô đến miệt mài và say đắm, đến khi trong miệng của cô tràn ngập đầy hơi thở nam tính của hắn. Chiếc lưỡi ẩm ướt luồn vào, bắt trọn lấy hơi thở cô, hòa trộn cuồng nhiệt, lưu luyến đến phiêu lãng.
Nhân lúc Bạch Ly lơ đễnh, Uông Tử Thần liền điều khiển cự long hùng dũng lần nữa đâm vào bên trong cô. Bạch Ly bị hoảng hốt vội vàng hét lên.
- Á...
Nhưng tiếng hét này ngay lập tức bị Uông Tử Thần nuốt hết vào bụng. Bạch Ly bám chặt lên người Uông Tử Thần, nức nở trong miệng vài tiếng "ưm... aa" không rõ là kêu gì. Động tác của hắn ngày một táo bạo và mạnh mẽ hơn, làm cho cô đau đến chảy cả nước mắt nhưng ở tận trong sâu thẳm vẫn trỗi dậy những khoái cảm hết sức kỳ lạ.
Không biết từ khi nào cô đã lắc hông theo nhịp chuyển động của Uông Tử Thần mà lên xuống không ngừng. Da thịt cô dính sát lên người Uông Tử Thần không buông, sức chịu đựng mà cô đang kìm nén sắp bùng cháy dữ dội. Cùng với các động tác ra vào mãnh liệt của Uông Tử Thần mà rên rỉ hết sức mị hoặc.
- Ưm... Chậm... Chậm một chút...
Nghe Bạch Ly nỉ non, Uông Tử Thần không những không chậm lại mà ngược lại còn giữ chặt lấy eo cô, bên dưới hung mãnh đẩy hông ra vào. Uông Tử Thần liếm nhẹ lên vành tai non mềm của cô, khẽ cười.
- Tôi có làm gì đâu, em xem là em tự lắc hông kia mà.
- Á... Không... Uông Tử Thần, tôi sắp...
- Em sắp làm sao? Nói tôi nghe xem thử đi.
Biểu cảm yêu kiều này của cô càng làm cho Uông Tử Thần thích thú, nhịp điệu mỗi lúc một tăng thêm và gấp gáp hơn. Nơi giao thoa giữa hai người chặt khít gắt gao mà ra vào theo sự điều khiển của Uông Tử Thần. Cơ thể Bạch Ly chịu kích thích, cong người thở hổn hển, ngợm lấy bả vai của Uông Tử Thần mà cắn mạnh.
- Tôi không biết... Bên dưới khó chịu quá.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Bạch Ly, vừa tung hoành trong cơ thể ấm nóng của Bạch Ly, vừa liếm láp từng mảng da thịt đỏ ửng của cô, dùng đầu lưỡi cọ lên hai viên hồng ngọc bé xíu làm cho nó đỏ ửng, ươn ướt đầy dụ dỗ, ngậm đặc mật ngọt tiết ra từ trong miệng hắn.
- Em có từng nghe câu: Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân chưa? Là do em đã nhân từ với kẻ thù, cho nên cái giá em phải trả là liệt giường. Nhớ lấy, cả đời này của em đều chỉ có thể thua trong tay tôi mà thôi.
Thì ra Uông Tử Thần đã tỉnh từ lâu, chẳng qua là hắn chỉ đang giả vờ xem con mèo hoang nhỏ là cô sẽ làm gì sau khi thức dậy khỏi một đêm mặn nồng mà thôi.
Nào ngờ cô lại to gan đến như vậy, ngay cả súng của hắn mà cũng dám cầm.
Cô muốn chơi, hắn chơi đùa cùng cô.
Uông Tử Thần là một kẻ liều lĩnh và không sợ chết. Đối với hắn mà nói, mấy ai có thể cầm súng chĩa thẳng vào đầu hắn đâu cơ chứ? Để hắn xem rốt cuộc là gan cô lớn đến nhường nào? Nhìn khẩu súng chĩa vào họng nhưng gương mặt Uông Tử Thần lại đầy cao ngạo và thái độ đầy thách thức ấy.
Hắn ta... Điên thật rồi!
Hắn không sợ chết sao?
Bạch Ly ngỡ ngàng, toàn thân như cứng đờ trước hành động liều lĩnh này của hắn. Có lẽ là cô đã quá xem thường người đàn ông này rồi. Một kẻ điên cuồng như hắn đúng là không chuyện gì không dám làm ra.
Bạch Ly không hề phát hiện từ nãy đến giờ bản thân vẫn còn đang khỏa thân ngồi trên bụng hắn, thay vì phải cảm thấy sợ hãi thì hắn lại ung dung vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cô rồi vân vê từng lọn tóc xoăn rơi trên bả vai mịn màng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị.
- Nhưng nếu như em giết tôi rồi, sau này sẽ không còn ai ôm ấp em mỗi đêm, không còn ai yêu thương và bảo vệ cho em nữa đâu. Em phải suy nghĩ thật kỹ đấy nhé. Nếu như em không nỡ ra tay thì sau này em sẽ phải ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đấy.
Những lời này nghe qua có khác gì đang dụ dỗ cô không cơ chứ?
Bạch Ly hoàn toàn bị đứng hình, khẩu súng trong tay cô run run, mồ hôi chảy ướt đầm đìa cả tay. Rõ ràng đây là cơ hội tốt để cô có thể trả thù hắn ta, trả lại hết tất cả oán hận của kiếp trước, kết thúc tất cả. Trước họng súng cô là kẻ kiếp trước đã bắt cóc cô, tra tấn cô, sỉ nhục cô trên giường. Những lời nói khinh bỉ của hắn ta vẫn còn vang vọng trong đầu cô.
Hắn tưởng cô sẽ dễ dàng mềm lòng thế ư?
Cô hận hắn, cô chỉ muốn một phát bắn chết hắn mà thôi. Nhưng tại sao lúc này bàn tay cô lại cứng đờ như vậy? Tại sao cô lại không thể bóp cò?
Ngực cô đau quá, một hình ảnh mơ hồ xoẹt ngang qua tâm trí cô.
- Bạch Ly, tỉnh lại đi em... Cầu xin em đừng rời xa tôi.
- Cầu xin cô hãy cứu lấy cô ấy. Cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng xin cô hãy cứu lấy cô ấy. Cho dù vạn kiếp không được vào luân hồi...
Đột nhiên một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt cô.
Tại sao cô lại khóc chứ?
- Sao em còn chưa ra tay vậy bé cưng?
Một giọt nước mắt rơi xuống vàn bụng hắn, hắn ngước lên nhìn. Thấy gương mặt cô đã đẫm nước mắt. Người đàn ông bên dưới nhìn thấy cô khóc, đột nhiên có chút không nỡ. Hắn lại nghĩ là hắn dọa cô sợ mất rồi.
Bắn chết hắn ư? Cô làm sao lại có cái lá gan lớn như vậy chứ?
Đột nhiên Uông Tử Thần nhấc bổng cô lên ôm lấy cô trong lòng, ánh mắt hắn ngước lên nhìn cô say mê không tả nổi, khẩu súng cũng bị vứt sang một góc, bốn mắt nhìn nhau. Hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má cô, trái tim trong lồng ngực đập nhanh không cách nào ngăn lại được, giống như nhìn một sủng vật hắn yêu thích, khẽ nuốt xuống một ngụm dục vọng mà nói.
- Được rồi, không dọa em nữa. Xem em khóc thành bộ dạng xấu xí gì rồi kìa. Đêm qua em khóc cả đêm dưới thân tôi còn chưa đủ sao?
Bạch Ly cũng không biết lý do tại sao mình lại khóc nữa, tại sao cô luôn lộ ra vẻ mặt yếu đuối nhất trước mắt người đàn ông này? Kẻ mà cô hằng căm hận, rõ ràng là muốn giết chết hắn, nhưng ngay khoảnh khắc mấu chốt cô lại không thể ra tay được.
- Là anh bắt nạt tôi.
- Được rồi sau này tôi không bắt nạt em nữa có được không?
Uông Tử Thần khẽ nhướn người hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, một nụ hôn nóng bỏng buổi sáng sớm đôi khi cũng đủ kích thích để bùng lên ngọn lửa trong lòng. Bạch Ly có thể cảm nhận được vật bên dưới của Uông Tử Thần đã ngóc đầu dậy cứ chọt chọt vào bên dưới mông cô, còn chủ nhân của nó thì đang vùi mặt vào giữa đôi ngực căng tròn của cô mà hôn hít không ngừng.
- Tử Thần, hình như... Hình như nó lên rồi...
- Hửm? Cái gì lên cơ?
Uông Tử Thần nghệt mặt nhìn cô. Bạch Ly đỏ mặt như trái cà chua chín đỏ vội ấp úng không nói thành lời.
- "Khẩu súng ngắn" bên dưới của anh.
Cô đánh mắt sang hướng khác trả lời. Đã oanh tạc một đêm rồi vậy mà sáng sớm lại còn mạnh mẽ như vậy.
Dục vọng của Uông Tử Thần không biết mệt mỏi là gì luôn sao? Nghĩ đến ngày sau, ngày nào cũng phải chung sống với hắn, cô có chút hơi rùng mình.
Chắc chắn cho đến lúc cô mang thai, hắn sẽ không có ngày nào cho cô được nghĩ ngơi cả. Như vậy có phải là chết cô rồi không?
- Không phải là "súng ngắn", là súng trường cỡ lớn chuyên để phục vụ cho em. Là em kích thích nó đấy, bây giờ em định chịu trách nhiệm với nó như thế nào đây?
Hắn tựa cằm vào bầu ngực cô ngước nhìn Bạch Ly, ánh mắt vô cùng chờ đợi.
- Em chăm sóc cho nó nhé?
Đập vào mắt Bạch Ly bây giờ chính là khuôn mặt mười phần tuấn mỹ, tám phần dê xồm. Vùi mặt vào vùng ngực mềm mại kia mà mút lấy như đứa trẻ khát sữa. Bên dưới vật nam tính đã vươn cao, không ngừng cọ cọ vào mông Bạch Ly đòi hỏi.
- Anh đã làm cả đêm rồi đó. Anh không thấy mệt à?
- Không! Tôi chỉ thấy sướng thôi.
- Đúng là tên đại biến thái mà.
- Sáng sớm em mắng tôi cái gì đó? Đừng tưởng tôi không nghe thấy nhe.
Hắn đưa tay ôm lấy một bên bầu ngực cô bóp mạnh, xoa nắn, tay hắn luồn xuống lưng của cô bế lên chuyển động tác. Tà ác mà cầm lấy tay cô chạm vào vật nam tính sớm đã vểnh cao, trầm giọng nói.
- Cầm lấy đi! Vuốt ve nó, cho nó vào bên trong em. Khẩu súng này em biết cách bắn rồi mà đúng không?
- Ưm... Tha cho tôi.
- Không thể tha thứ được. Là do em quyến rũ tôi trước mà. Em phải làm dịu nó trước đã.
Cô làm gì có quyến rũ hắn chứ?
- Tội của em là đã cả gan quyến rũ Tư Lệnh đế quốc, tội này là tội nặng, phải trừng phạt thật nghiêm khắc ở trên giường mới được.
- Tôi làm gì... ưm...
Bạch Ly muốn chạy trốn, Uông Tử Thần dễ gì chịu buông tha. Bờ môi căng mọng lập tức bị đôi môi nóng bỏng của Uông Tử Thần phủ lên. Hắn hôn cô đến miệt mài và say đắm, đến khi trong miệng của cô tràn ngập đầy hơi thở nam tính của hắn. Chiếc lưỡi ẩm ướt luồn vào, bắt trọn lấy hơi thở cô, hòa trộn cuồng nhiệt, lưu luyến đến phiêu lãng.
Nhân lúc Bạch Ly lơ đễnh, Uông Tử Thần liền điều khiển cự long hùng dũng lần nữa đâm vào bên trong cô. Bạch Ly bị hoảng hốt vội vàng hét lên.
- Á...
Nhưng tiếng hét này ngay lập tức bị Uông Tử Thần nuốt hết vào bụng. Bạch Ly bám chặt lên người Uông Tử Thần, nức nở trong miệng vài tiếng "ưm... aa" không rõ là kêu gì. Động tác của hắn ngày một táo bạo và mạnh mẽ hơn, làm cho cô đau đến chảy cả nước mắt nhưng ở tận trong sâu thẳm vẫn trỗi dậy những khoái cảm hết sức kỳ lạ.
Không biết từ khi nào cô đã lắc hông theo nhịp chuyển động của Uông Tử Thần mà lên xuống không ngừng. Da thịt cô dính sát lên người Uông Tử Thần không buông, sức chịu đựng mà cô đang kìm nén sắp bùng cháy dữ dội. Cùng với các động tác ra vào mãnh liệt của Uông Tử Thần mà rên rỉ hết sức mị hoặc.
- Ưm... Chậm... Chậm một chút...
Nghe Bạch Ly nỉ non, Uông Tử Thần không những không chậm lại mà ngược lại còn giữ chặt lấy eo cô, bên dưới hung mãnh đẩy hông ra vào. Uông Tử Thần liếm nhẹ lên vành tai non mềm của cô, khẽ cười.
- Tôi có làm gì đâu, em xem là em tự lắc hông kia mà.
- Á... Không... Uông Tử Thần, tôi sắp...
- Em sắp làm sao? Nói tôi nghe xem thử đi.
Biểu cảm yêu kiều này của cô càng làm cho Uông Tử Thần thích thú, nhịp điệu mỗi lúc một tăng thêm và gấp gáp hơn. Nơi giao thoa giữa hai người chặt khít gắt gao mà ra vào theo sự điều khiển của Uông Tử Thần. Cơ thể Bạch Ly chịu kích thích, cong người thở hổn hển, ngợm lấy bả vai của Uông Tử Thần mà cắn mạnh.
- Tôi không biết... Bên dưới khó chịu quá.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Bạch Ly, vừa tung hoành trong cơ thể ấm nóng của Bạch Ly, vừa liếm láp từng mảng da thịt đỏ ửng của cô, dùng đầu lưỡi cọ lên hai viên hồng ngọc bé xíu làm cho nó đỏ ửng, ươn ướt đầy dụ dỗ, ngậm đặc mật ngọt tiết ra từ trong miệng hắn.
- Em có từng nghe câu: Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân chưa? Là do em đã nhân từ với kẻ thù, cho nên cái giá em phải trả là liệt giường. Nhớ lấy, cả đời này của em đều chỉ có thể thua trong tay tôi mà thôi.
Danh sách chương