Bây giờ em muốn nằm ngủ tiếp hay là đi ăn sáng? Đêm qua mệt như vậy có cần tôi bồi em ngủ thêm hay không? Hắn rời khỏi môi cô, âu yếm không một khe hở. Có quỷ mới biết bồi ngủ của hắn ở đây có nghĩa là gì? Bạch Ly lắc đầu ấp úng nói.

- Không cần đâu, tôi cảm thấy không cần phải ngủ thêm nữa.

Cô hiện tại chính là sợ câu nói “bồi ngủ” của hắn. Có trời mới biết, hắn chỉ mới chạm vào cô, hôn môi cô, cái kia liền dựng đứng. Bây giờ mà bồi ngủ thì chắc cô liệt giường mắt.

- Em sợ béo?

Hắn nhéo một mảng da thịt ở eo cô, sau đó lại vỗ vào cặp mông căng tròn của cô cái bốp.

- Không sao. Tôi không chê em béo, dù sao thì chỉ cần chỗ cần ốm nên ốm, hai chỗ này béo một chút mới tốt.

Hắn vùi mặt vào giữa hai bầu ngực bông mềm mại mà hưởng thụ. Dù sao thì hắn cũng cảm thấy cô rất vừa mắt, n thả bán cũng nhìn sao cũng cảm thấy rất xinh đẹp, rất vừa miệng hắn, khiến hắn ăn một lần liền yêu thích.

- Tôi không có béo. Anh mới béo, cả nhà anh mới béo.

Uông Tử Thần đột nhiên phá lên người. Trước nay hắn chưa từng cười sảng khoái đến như vậy trước mặt ai. Tất cả mọi người bên ngoài thì tỏ ra kiêng dè hắn, bên trong lại khinh ghét hắn vô cùng, nhưng đều không có lấy một ai thật lòng dám dùng ánh mắt ương bướng này nhìn hắn cả.

Cô chắc chắn là người đầu tiên không cần suy nghĩ thật lòng bày tỏ cảm xúc đối với hắn.

- Bạch Ly, em thật xinh đẹp!

- Vậy mà có người từng bảo tôi xấu xí như vịt.

Không thể nào so sánh được với Phương Ly Nhi của hắn.

- Ai? Tên nào mắt mù vậy? Em nói đi để tôi đến móc mắt hắn ra.

Là cha đó cha. Cũng một cái miệng này mà cha nói hai lần không biết ngượng à? Kiếp trước chê cô xấu xí hắn khinh rẻ cô không bằng Ly Nhi, kiếp này lại dám mở miệng bảo cô xinh đẹp.

Hắn không cảm thấy là mình lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng à? Hay là mắt hắn kiếp trước bị lé? Chứ Bạch Ly vẫn đẹp đó giờ mà.

- Anh thấy giữa tôi với Phương Ly Nhi, ai đẹp hơn?

Những ngón tay nghịch ngợm của cô vẽ vòng tròn trước ngực hắn rồi không biết vô tình hay cố ý mà bất ngờ búng mạnh lên đầu ti hắn. Uông Tử Thần bị đau điếng không những mặt mày không biến sắc, mà ngược lại còn tóm lấy cánh tay đang làm loạn của cô cong môi cười tà mị.

Ai đẹp hơn? Một câu hỏi ngu ngốc của mấy đứa con nít hơn thua nhau à.

- Em nghĩ sao? Ai đang ở trên giường tôi? Em nghĩ mắt tôi không tốt đến mức chọn người phụ nữ của mình xấu xí thế ư? Em vẫn chưa nói kẻ nào mà mắt hắn dính ghèn chó mà lại dám mắng phu nhân của bổn Tư Lệnh xấu xí như vịt?. Đam Mỹ Hiện Đại

- Không, chắc mắt hắn bị lé thôi.

- Chậc, thật tội nghiệp. Chắc chắn là mắt hắn bị lé nặng rồi nên mới dám bảo em xấu. Bé cưng của tôi xinh đẹp thế này mà.

Uông Tử Thần khẽ cười, bàn tay rắn chắc choàng qua eo cô nhấc bổng lên cao, để cô ngồi trên tay hắn. Từ vị trí này, hắn có nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ như tranh vẽ của cô. Hai cơ thể trần trụi cứ liên tục cọ xát vào nhau, từng ngón tay luồn vào những lọn tóc rơi trên vai cô, vén gọn sang một bên.

Ánh mắt sắc lạnh của Uông Tử Thần vẫn xoáy sâu vào cơ thể trắng nõn đầy dấu hôn của cô, khẽ kìm chế mà nuốt xuống một ngụm dục vọng. Vì Uông Tử Thần rất cao lớn cho nên trông Bạch Ly chỉ có chút tẹo, nên Uông Tử Thần bế cô nhẹ bỗng, hệt như đang giữ bảo bối trong lòng bàn tay.

Hắn không hẳn thích cô vì vẻ bên ngoài, nhưng mắt hắn cũng không đến nỗi tệ mà ai cũng có thể lên giường được.

Điên khùng!

Chắc chắn là hắn ta bị úng não rồi!

Bạch Ly thật sự cảm thấy rất buồn cười khi nghe Uông Tử Thần tự mắng chính bản thân mình nhưng cô lại phải kìm nén lại loại hành động kia, cô không muốn để lộ sơ hở nên chỉ mím môi cười nhẹ.

- Hôm nay, anh không cần đi làm sao?

- Sở Bạch Ly, tôi đã cảnh cáo em cấm chọc điên tôi cơ mà?

Uông Tử Thần đột nhiên tức giận, đem cô ấn mạnh lên giường. Bạch Ly hoảng sợ không biết hắn bị làm sao. Ở cùng một kẻ điên như hắn chắc có ngày cô vỡ tim chết trước khi chết trong tay hắn

- Tôi làm gì chứ?

- Em đừng nghĩ có thể nhân lúc tôi rời khỏi đây liền bỏ trốn thêm một lần nữa. Em sẽ không được đi đâu nữa. Em thử bỏ chạy xem tôi chặt chân em hay không?

Bạch Ly sợ tái mặt vội vàng lắc đầu.

- Tôi không có mà…

Đột nhiên.

Cốc cốc…

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

- Thưa cậu chủ, quần áo đã được chuẩn bị xong.

- Đem vào đây đi!

Người làm đột nhiên gõ cửa, khung cảnh ngọt ngào của buổi sáng sớm khiến người ta phải đỏ mặt. Bạch Ly vẫn còn đang trong bộ dạng khỏa thân ngồi trên giường thấy có người tiến vào, cô liền trốn trong lồng ngực Uông Tử Thần, khẽ chột dạ nói nhỏ.

- Uông Tử Thần, nếu như bọn họ vào đây và nhìn thấy chúng ta như thế này…

- Em sợ bị người khác nhìn thấy sao?

Bạch Ly cúi đầu khẽ gật gật.

Cảnh tượng hiện tại của bọn họ rất xấu hổ. Chặn giường nhàu nhò, quần áo rơi lả tả trên sàn, nội y bị xé rách, hai người không một mảnh vải che thân. Không cần nghĩ cũng biết là bọn họ đêm qua đã làm gì rồi.

Cô biết phải làm sao đây? Cô vào đây với tư cách là vợ lẻ của Uông lão gia. Bây giờ lại bị bắt gặp trên giường của con trai ông ta. Có phải bọn họ sẽ nghĩ cô là loại đàn bà lăng loàn trắc nết hay không? Gả cho Uông lão gia nhưng lại ngang nhiên câu dẫn con trai ông ấy.

Hắn nhìn cô khẽ cười. Xem ra gan cô cũng không lớn lắm, dám cãi tay đôi với hắn mà lại không dám để người khác bắt gặp mình lên giường với hắn.

- Không sao đâu, tôi sẽ nói rằng đêm qua tôi cảm thấy không khỏe cần người chăm sóc. Và em là mẹ kế nên phải đến chăm sóc và an ủi con trai của chồng mình chứ?

Chăm sóc? Chăm sóc trong tình trạng khỏa thân trên hàm sốc trong khu của chồng giường như vậy ư? Chỉ có kẻ điên mới tin vào lời ngụy biện điên khùng như vậy thôi.

Nhưng trước sự lúng túng của cô, bọn họ lại quá đỗi thán nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, giống như hoàn toàn đã biết trước rồi.

- Tại sao bọn họ lại…?

- Ai lại dám hé răng nửa lời việc tôi sủng hạnh tình nhân ngay trong chính phòng ngủ của mình chứ? Kẻ nào dám hé răng dù chỉ nửa lời, tôi sẽ cắt lưỡi hắn quẳng cho chó ăn.

Uông Tử Thần thật đáng sợ!

Đối với hắn mạng người đều như cỏ rác thế ư?

Khóe môi Uông Tử Thần khẽ nhếch lên, khoanh tay trước ngực buông lời châm biếm cô.

- Cô dâu mới của tôi thật kỳ lạ nhỉ? Em cứ nói lắp không ngừng mặc dù trước kia em chửi rủa tôi như hát.

Hắn đột nhiên đứng dậy đi đến rót một cốc nước đưa cho cô

- Uống nước đi!

- Tôi không khát.

Uông Tử Thần ngửa đầu lên, tự mình nhấp lấy một ngụm nước. Hắn uống hơi nhanh, nước từ khóe miệng chảy xuống yết hầu của hắn. Nhìn thấy yết hầu trượt lên trượt xuống. Bạch Ly cảm thấy nóng bừng cả mặt không rõ lý do.

Rõ ràng là cô đã mất căn tình rồi sao bản thân lại xuất hiện loại cảm giác này với hắn? Cô cảm thấy mình chắc chắn là đang bị điên giống hắn rồi.

Hắn hớp lấy một ngụm rồi bất ngờ áp lấy môi cô, ép cô ngửa đầu, đẩy lưỡi, đem hết nước trong miệng đẩy sang cho cô. Bạch Ly bị bất ngờ không kịp mở miệng, từ chỗ tiếp xúc giữa hai môi, một dòng nước chảy xuống ướt át cả người.

- Um… um…

- Nhưng đêm qua, bên dưới em cứ chảy nước không ngừng như vậy, nên bổ sung thêm nước đi. Lần sau, em mà còn không chịu uống thì đừng trách tôi tự mình bồi em uống nước.

Cô cần hắn bồi sao?

- Tắm chung không?

- Tôi không đi.

Nhưng với tính cách ngang tàng sẵn có, Uông Tử Thần dễ gì để cho cô yên. Hắn kéo mạnh tấm chăn đang che ngực cô ra, sau đó bé bổng cô lên. Mặc cho Bạch Ly giãy giụa kịch liệt vẫn cứ nhất quyết đem cô bé lên cao, nhắc bổng cả người.

- Đi thì đi mà không đi cũng đi.

- Không! Thả tôi xuống tên đại ác ma khốn kiếp!

Bạch Ly vùng vẫy trong lòng hắn. Uông Tử Thần ghét nhất là loại phụ nữ ương bướng và không nghe lời, nhưng không hiểu sao hắn đối với cô lúc nào cũng nhẫn nhịn đến cực hạn. Cô càng phản kháng, hắn càng thích, cứ ra sức mà ghì chặt cô trong lòng bước vào nhà tắm rồi đem cô ném thẳng vào trong bồn.

Hắn vặn vòi nước hết công suất xả thẳng nước lạnh vào người cô.

- Uông Tử Thần, anh bị điên à? Anh muốn tôi chết ngộp à?

Trước câu hỏi của Bạch Ly, hắn dửng dưng như không. Với lấy lọ sữa tắm gần kệ rửa mặt, nặn ra một ít rồi tạo bọt xoa lên vai dọc xuống sống lưng cô.

- Để tôi tự làm.

- Cấm có cãi!

Cô lườm mắt nhìn hắn.

- Nhìn nữa có tin tôi móc mắt em ra luôn không?

- Vậy anh định lấy vợ mù à? Đây này có giỏi thì móc đi! Cho tôi khỏi thấy cái bản mặt xấu xa của anh.

- Được bổn Tư Lệnh tắm cho là vinh hạnh của em đấy. Bớt muốn tâm cho chửi láo đi nếu muốn ông đây nhẹ nhàng với em.

- Ủa rồi nhẹ của anh đó hả? Muốn toạc da tôi đây này.

Uông Tử Thần chẳng thèm chấp nhặt với đứa trẻ con như cô. Bạch Ly ngồi dậy muốn trốn nhưng chỉ mới di chuyển một chút cô liền nhăn mày. Cơ thể như sắp gãy vụn, không còn chút sức lực nào.

Cô nhớ lại cả đêm hôm qua cô bị tên khốn kiếp này lật qua lật lại, không có chỗ nào không nhức mỏi. Trên thân thể chằng chịt dấu hôn đỏ đậm, vết răng thâm tím. Bảo sao cô không đau cho được?

Uông Tử Thần nghe cô mắng liền điều chỉnh lại lực đạo, bắt đầu cọ rửa nhẹ nhàng hơn. Hắn gội đầu rồi xoa xoa lưng trần cho cô. Bạch Ly chỉ ngoan ngoãn ngồi trong bồn nhắm mắt hưởng thụ.

Uông Tử Thần tắm cho cô thì ít mà lợi dụng đụng chạm thì nhiều. Khi bàn tay hắn mò đến đùi cô đột nhiên mở bừng mắt, khép khép chân lại không cho hắn chạm vào chỗ đó.

- Mở chân ra đi! Có chỗ nào trên cơ thể em mà tôi chưa nhìn thấy chứ?

- Uông Tử Thần, anh thật biến thái… ưm…

Miệng cô còn chưa kịp chửi xong liền bị hắn áp chế hôn ngẫu nghiến thuận tiện liền tách rộng hai chân cô ra. Lúc này hắn mới phát hiện chỗ đó của cô đã sưng tấy đỏ ửng hết cả lên rồi còn chảy ra chất dịch màu trắng đục đêm bắn vào trong cô.

Vì chứa thứ đó mà hiện tại bụng cô vẫn còn căng tức. Đêm qua hắn không hề sử dụng biện pháp phòng tránh nào, lại ra vào không biết bao nhiêu lần trong người cô. Nếu cứ như vậy cô sẽ mang thai mất.

Uông Tử Thần nhìn thấy cảnh này liền bật cười, giọng nói bỡn cợt trêu đùa tuôn ra.

- Đây là hậu quả của việc em dám chọc giận tôi đó biết chưa? Em có giỏi thì chạy nữa đi, xem tôi có trừng phạt em thật nhiều giống như đêm qua không?

- Điên khùng! Anh nằm dưới thử xem có đau không?

Cô lẩm nhẩm trong miệng chửi rủa hắn. Bôn sợ hắn không nghe thấy hay sao mà nói lớn tiếng như vậy chứ?

- Lát nữa tôi đến quân doanh, em có muốn theo tôi hay không?

- Không đi, mệt lắm, tôi không còn sức nữa.

Bạch Ly quả quyết.

- Tại sao lại không đi, hôm nay là một ngày nhằm chán. Tôi muốn em đến đó bồi tôi.

- Không được.

- Tại sao lại không được? Em định đem con của tôi bỏ trốn hay gì?

- Con nào của anh chứ?

- Vậy mấy con nòng nọc hôm qua tôi thả vào bụng em đem trả lại đây cho tôi. Trả thiếu con nào, tôi thịt em bù con đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện