- Um...
- Đã tỉnh rồi sao? - Sao anh lại đưa tôi đến đây? Uông Tử Thần, anh muốn làm cái gì đây hả?
Khi Bạch Ly lần nữa tỉnh dậy, cô mơ màng thấy bản thân đang ở trong nhà giam, tay chân bị trói ngược lên trên trần nhà.
Lại là cảnh tượng lúc đó, đau đớn thấu qua da thịt.
Uông Tử Thần đang mặc quân phục đúng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén như dao, âm thầm như sói dữ, xuyên qua cả màn đêm tăm tối. Không một ai có thể thoát khỏi ánh mắt đầy ghê rợn đó.
Trên tay hắn cầm một điếu xì gà đang rực cháy, rít lấy một hơi khiến lồng ngực căng phồng, rồi tiến đến bên cạnh Bạch Ly, khẽ nâng cằm cô lên, thổi vào đó một làn khói trắng. Bạch Ly bị sặc khói, họ đến sặc sụa. Hắn bóp mạnh lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
- Bạch Ly! Trên đời này, Uông Tử Thần tôi ghét nhất hai loại phụ nữ. Một là phụ nữ xấu xí lại còn độc ác, hai là người không từ thủ đoạn giống như cô. Vừa hay cô có cả hai thứ đó. Uông Tử Thần tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ giống như cô. Muốn tôi thích cô ư? Đúng là vọng tưởng!
Ánh mắt hắn nhìn cô đẩy cợt nhả. Hắn đứng cách đó không xa, ánh mắt quét qua cao ngạo xen lẫn sự độc tài đang phóng thẳng qua cơ thể cô.
Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ. Chuyện cô được trọng sinh quay lại, chuyện Uông Tử Thần nói yêu cô, chuyện cô và hắn ân ái. Có lẽ tất cả... đều chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Một người ghét cay ghét đắng cô như hắn sao lại yêu cô được kia chứ? Có lẽ những ngày hành hạ đã khiến cho cô nảy sinh ra ảo giác rồi chăng?
- Tôi không có giết người... tôi không có giết người...
- Hức... Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng là con người, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau mà.Tại sao hạnh phúc của cô ta lại phải đánh đổi bằng đau khổ của tôi? Các người thấy cô ta khóc, các người thương xót, vậy còn tôi thì sao? Ai sẽ là người thương xót cho tôi đây?
Những giọt nước mắt mặn đắng của sự uất hận và tủi nhục. Trái tim con người ai lại không có máu thịt, ai lại không biết đau, lại còn không gì đau hơn khi bị chính những người mà mình tin tưởng nhất, yêu thương nhất đâm cho một nhát sau lưng.
Bao nhiêu lâu nay Bạch Ly chưa từng khóc một lần nào, cho dù là lúc bị hành hạ ở trong ngục giam tăm tối hay cả khi bản thân bị sỉ nhục, cô cũng chưa từng khóc.
Nước mắt đối với những người thật lòng yêu thương bạn là vũ khi để lấy được lòng thương xót, còn với những người đã ghét bỏ bạn rồi thì nó chỉ là một sự phiền phức không nên có mà thôi.
Nhưng hôm nay cô lại đột nhiên bật khóc ở trước mặt hắn, muốn bộc phát một lần tất những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng, số phận đã đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào? Đã có cô tại sao lại còn có Phương Ly Nhi? Rõ ràng là cô đến trước tại sao cuối cùng tất cả mọi thứ lại thuộc về Phương Ly Nhi?
Cô không kìm nén nữa, bật khóc nức nở.
Bỗng nhiên cô cảm nhận thấy một bàn tay đang dịu dàng vuốt ve gương mặt mình, nhẹ lau nước mắt cho cô, một giọng nói trầm khàn gọi tên cô.
- Bạch Ly, tỉnh lại đi em. Mở mắt ra nhìn tôi đi em, xin em... Xin em đừng rời bỏ tôi.
Trong mơ hồ, cô thấy bóng dáng một người đàn ông đang ôm lấy xác cô quỳ xuống cầu xin vị tiên nữ áo đỏ Trường Sinh Bất Tử. Bóng dáng người đàn ông kia tại sao lại quen thuộc đến như vậy.
- Cầu xin cô! Cầu xin cô hay cứu cô ấy đi! Cho dù là bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ trả.
- Chỉ cần trả một cái giá tương xứng, ngươi sẽ có được thứ mà ngươi cần.
- Cô muốn lấy gì tôi cũng sẽ cho cô.
- Năm mươi năm tuổi thọ cộng với vạn kiếp không được vào luân hồi ngươi có đổi không?
Người đàn ông do dự một chút rồi ngay lập tức trả lời.
- Vậy thì cô mau dùng năm mươi năm tuổi thọ của tôi đổi lẫy cho cô ấy một lần được sống lại, lần này tôi muốn cho cô ấy một đời bình an, vui vẻ.
Là ai lại cam tâm tình nguyện không do dự mà đánh đổi cho cô như vậy?
Bạch Ly tiến lên muốn nhìn rõ mặt của người đàn ông đó. Nhưng cô vừa mới đi được hai bước, liền bị một ai đó nắm lấy bả vai lay gọi.
- Tỉnh dậy đi em! Em mà còn không dậy thì đừng trách ông đây hôn nát ngực em cho xem.
Trong cơn mê man, Bạch Ly nghe thấy một lần nữa gọi tên mình, bờ môi cô ươn ướt, bị ai đó chiếm đóng, quán quýt dây dưa không thôi. Còn bầu ngực trần lại có chút lạnh khó chịu, có chút gì đó đau nhức giống như bị ai đó xoa nắn, cô muốn kháng cự nhưng bản thân đã không còn đủ sức. Loại hơi thở nóng bỏng phả rát đầu lưỡi này, sao lại giống như tên đàn ông cầm thú kia đến như vậy?
Ngay cả lúc trong giấc mơ hắn cũng không chịu buông tha cho cô ư?
Bạch Ly chậm chạp mở ra đôi mắt đã sưng bụp vì gào khóc quá nhiều vào đêm hôm qua. Chiếc mũi sụt sùi nức nở, cô mơ màng liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Uông Tử Thần đang hôn lên môi cô.
Mới sáng sớm lại liền giở trò đồi bại với cô, tên đàn ông khốn kiếp này, làm nguyên một đêm hôm qua vẫn chưa đủ sao? Sao mà nhu cầu sinh lý của hắn ta có thể khủng khiếp như vậy chứ?
Hèn gì kiếp trước Phương Ly Nhi nhất quyết muốn rời khỏi Uông Tử Thần. Thà bỏ lại tất thảy những sủng ái cũng nhất định phải chạy khỏi tên ác ma này. Chắc là không thể chịu nổi nhu cầu sinh lý khủng khiếp của hắn.
Bạch Ly đột nhiên nhận ra thì ra tất cả những chuyện lúc nãy cô thấy chỉ là mơ thôi. Thì ra cô đã thực sự chết đi, kết thúc cuộc đời ở nơi nhà giam lạnh lẽo đó và được trọng sinh quay về, không phải chịu nỗi đau sỉ nhục hành hạ, không phải gào thét trong vô vọng khi phải uống thuốc độc của chính tay người mình yêu trao cho.
Nhìn những giọt nước mắt vương trên má Bạch Ly, Uông Tử Thần đột ngột nhẹ giọng lại, hôn lên mi mắt những giọt nước mắt còn đọng lại.
- Sao em lại khóc thành ra nông nỗi này? Trông xấu xí thật đấy!
Bạch Ly nhất thời bị kích động, bất ngờ lao vào lòng ôm lấy hắn, rúc vào lồng ngực hắn khóc thút thít như một đứa trẻ bị bắt nạt.
- A... Hức. Huhu...
Uông Tử Thần thấy cô bật khóc nức nở giống như một đứa trẻ bị bắt nạt như vậy thì đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, hắn thấy tim mình đau nhói, giống như thể có ai đó cào cấu trong tim, khó chịu vô cùng.
Hắn không hiểu tại sao đột nhiên cô lại chủ động lao vào vòng hắn? Là hắn làm cô khóc sao? Hay là cô khó chịu ở chỗ nào.
Hắn dang tay ôm trọn lấy cô vào lòng, bàn tay xoa xoa tấm lưng trần vỗ về vì nghĩ đêm qua bản thân dường như đã có hơi quá đáng khi làm mạnh bạo như vậy.
Đáng lẽ ra hắn định sẽ nhẹ nhàng với cô, yêu thương chiều chuộng cô nhưng cô lại cả gan dám bỏ trốn khiến cho hắn tức giận. Hôm qua khi nghe Phương Ly Nhi nói cô muốn gả cho cha hắn làm vợ lẽ, hắn đã vô cùng tức giận. Hắn đã tự mình đích thân đi cướp dâu, đánh lái một mình đưa cô đến biệt viện của hắn. Khi đón cô đến đây hắn đã vội vàng gài bẫy để cô nộp mình cho hắn.
Hắn toan tính như vậy tất cả đều là vì cô, vì cô đã bỏ trốn khỏi hắn mà muốn lao vào vòng tay gã đàn ông khác. Sau khi hắn nhận cảm nhận được chỉ có cô mới kiến cho hắn say mê nhường ấy. Nơi làn da non mềm hắn chạm vào tại sao lại ngọt ngào đến như vậy, khiến cho hắn một lần chạm vào liền nhớ nhung đến không thể quên được. Hắn cưng sủng cô như vậy mà cô lại một hai muốn chạy trốn khỏi vòng tay hắn là vì cớ gì?
Hắn quay sang đặt lên trán cô một nụ hôn, âu yếm nói.
- Sao em lại khóc thành ra thế này chứ? Thật giống như một con mèo nhỏ mít ướt. Đêm qua em mệt lắm à? Hay là em bị đau ở chỗ nào?
Bạch Ly nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, phút chốc bừng tỉnh, vội vàng gỡ tay ra khỏi người hắn. Nhưng bất ngờ bị Uông Tử Thần tóm được bàn tay, hắn nhìn cô với ánh mắt vô cùng yêu thương nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.
- Sao thế? Em giận dỗi gì tôi à?
Uông Tử Thần nắm chặt tay cô áp lên tấm ngực trần vạm vỡ, cô không biết hắn làm vậy là có ý gì, chỉ cảm thấy tay mình truyền đến một lực đập, dường như trái tim trong lồng ngực của Uông Tử Thần đang đập rất nhanh, rất mạnh. Cô lại đang mơ sao? Hắn nhìn cô âu yếm như vậy, như thể hắn rất yêu thương cô, giống như cô thật sự là người con gái khiến trái tim hắn loạn nhịp.
Hồi lâu cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu đập loạn trong lồng ngực, hai má cô đỏ bừng đánh ánh mắt đi hướng khác né tránh ánh nhìn dịu dàng nhưng lại mê hoặc đó.
Trước sự im lặng của cô, hắn cảm thấy vô cùng hụt hẫng, chẳng phải mới nãy cô còn tự nguyện lao vào vòng tay hắn quấn quýt sao quay đi lại tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn rồi?
Hắn vươn tay, ôm lấy eo cô kéo sát dính vào trong người. Hơi thở nóng rực của hắn liên tục phả sang người cô, cả vật thể to lớn phía dưới cũng dường như đang không ngừng ***** *** nhanh chóng.
- Ơi bé cưng, em làm sao thế? Đêm qua em bị tôi hôn môi đến tắt tiếng luôn rồi à? Ai làm gì mà em giận như thế chứ?
Hắn đột nhiên quay sang hôn cái "chụt" lên môi cô, giống như là muốn an ủi cô vậy, để cô hết giận hắn.
Uông Tử Thần trước nay chưa từng lấy lòng phụ nữ, chỉ có phụ nữ lẫy lòng hắn. Hắn cũng chưa từng bỏ ai vào trong mắt, đều cảm thấy bọn họ rất phiền phức, tình yêu cũng thật ấu trĩ. Giống như Đàm Hiên vậy đó, suốt ngày lẽo đẽo chạy theo một người con gái ngốc nghếch như đứa trẻ lên năm.
Còn bây giờ thì sao, hắn đâu có chạy theo, hắn lái xe rượt theo để bắt cô về làm vợ rồi. Quả đúng là nghiệp quật không trượt một phát nào.
Bây giờ hắn lại còn đang vì một cái chau mày của một cô gái mà cuống cuồng cả lên, sợ rằng cô ghét bỏ hắn.
- Em mà còn không chịu nói thì đừng có trách tôi đè em ra giường đấy nhé.
Nói rồi Uông Tử Thần đột nhiên lật người kéo cô nằm xuống dưới thân, khóa trụ cô ở phía dưới thân thể trần trụi vạm vỡ. Từng múi cơ bắp lộ ra trước mắt Bạch Ly, quyến rũ mê người. Bạch Ly sửng sốt, vừa muốn quay người đi, liền bị hắn giữ chặt lấy cằm, cúi đầu hôn lên ngấu nghiến lên đôi môi cô như muốn ngộp thở, ngăn cho tiếng khóc kia ngưng lại. Cô cứ khóc hoài như vậy hắn biết phải làm sao đây?
Quả thật hành động này của hắn đã làm cô ngừng khóc thật.
Uông Tử Thần cọ cọ chóp mũi cao vút lên má cô, trầm giọng thỏ thẻ.
- Đừng giận tôi nữa nhé! Sau này em đừng bỏ trốn mà ngoan ngoãn tôi sẽ thương em mà, sẽ không mạnh bạo giống như đêm qua với em nữa đâu.
Đột nhiên lúc này Bạch Ly nhớ đến chuyện kiếp hắn ta bắt nạt cô, sỉ nhục cô như thế nào. Năm ngón tay xinh đẹp của Bạch Ly bất ngờ vung lên mạnh tay tát thẳng cho hắn một cái "bóp" vào má phải.
- Uông Tử Thần, tôi ghét anh!
Uông Tử Thần ôm lẫy má phải xoa xoa, lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh mà không biết lý do.
- Sao em lại tát tôi? Người ta mới hôn một tí đã đánh? Sao mà em hung dữ thế?
- Tôi hung dữ thế đấy, anh không thích thì buông tha cho tôi đi.
- Em đừng hòng! Có chết em cũng phải ở bên cạnh tôi nghe chưa?
- Không nghe!
- Lì lợm thật chứ!
Reng reng...
Đột nhiên điện thoại của Uông Tử Thần đổ chuông liên hồi, hắn nhìn vào màn hình điện thoại, nhếch môi cười lạnh bắt máy.
- Alo, gì vậy cha già?
- Tử Thần, mày ngông cuồng lắm rồi. Ai cho con cái gan dám cướp vợ ta? Mau đem Bạch Ly trả lại cho ta! Mày có biết cha tốn bao nhiêu để lấy được cô ta về làm vợ không?
- Ở đây không có vợ bé nào của cha cả. Chỉ có một bảo bỗi Bạch Ly bé bỏng của tôi thôi.
- Đã tỉnh rồi sao? - Sao anh lại đưa tôi đến đây? Uông Tử Thần, anh muốn làm cái gì đây hả?
Khi Bạch Ly lần nữa tỉnh dậy, cô mơ màng thấy bản thân đang ở trong nhà giam, tay chân bị trói ngược lên trên trần nhà.
Lại là cảnh tượng lúc đó, đau đớn thấu qua da thịt.
Uông Tử Thần đang mặc quân phục đúng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén như dao, âm thầm như sói dữ, xuyên qua cả màn đêm tăm tối. Không một ai có thể thoát khỏi ánh mắt đầy ghê rợn đó.
Trên tay hắn cầm một điếu xì gà đang rực cháy, rít lấy một hơi khiến lồng ngực căng phồng, rồi tiến đến bên cạnh Bạch Ly, khẽ nâng cằm cô lên, thổi vào đó một làn khói trắng. Bạch Ly bị sặc khói, họ đến sặc sụa. Hắn bóp mạnh lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
- Bạch Ly! Trên đời này, Uông Tử Thần tôi ghét nhất hai loại phụ nữ. Một là phụ nữ xấu xí lại còn độc ác, hai là người không từ thủ đoạn giống như cô. Vừa hay cô có cả hai thứ đó. Uông Tử Thần tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ giống như cô. Muốn tôi thích cô ư? Đúng là vọng tưởng!
Ánh mắt hắn nhìn cô đẩy cợt nhả. Hắn đứng cách đó không xa, ánh mắt quét qua cao ngạo xen lẫn sự độc tài đang phóng thẳng qua cơ thể cô.
Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ. Chuyện cô được trọng sinh quay lại, chuyện Uông Tử Thần nói yêu cô, chuyện cô và hắn ân ái. Có lẽ tất cả... đều chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Một người ghét cay ghét đắng cô như hắn sao lại yêu cô được kia chứ? Có lẽ những ngày hành hạ đã khiến cho cô nảy sinh ra ảo giác rồi chăng?
- Tôi không có giết người... tôi không có giết người...
- Hức... Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng là con người, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau mà.Tại sao hạnh phúc của cô ta lại phải đánh đổi bằng đau khổ của tôi? Các người thấy cô ta khóc, các người thương xót, vậy còn tôi thì sao? Ai sẽ là người thương xót cho tôi đây?
Những giọt nước mắt mặn đắng của sự uất hận và tủi nhục. Trái tim con người ai lại không có máu thịt, ai lại không biết đau, lại còn không gì đau hơn khi bị chính những người mà mình tin tưởng nhất, yêu thương nhất đâm cho một nhát sau lưng.
Bao nhiêu lâu nay Bạch Ly chưa từng khóc một lần nào, cho dù là lúc bị hành hạ ở trong ngục giam tăm tối hay cả khi bản thân bị sỉ nhục, cô cũng chưa từng khóc.
Nước mắt đối với những người thật lòng yêu thương bạn là vũ khi để lấy được lòng thương xót, còn với những người đã ghét bỏ bạn rồi thì nó chỉ là một sự phiền phức không nên có mà thôi.
Nhưng hôm nay cô lại đột nhiên bật khóc ở trước mặt hắn, muốn bộc phát một lần tất những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng, số phận đã đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào? Đã có cô tại sao lại còn có Phương Ly Nhi? Rõ ràng là cô đến trước tại sao cuối cùng tất cả mọi thứ lại thuộc về Phương Ly Nhi?
Cô không kìm nén nữa, bật khóc nức nở.
Bỗng nhiên cô cảm nhận thấy một bàn tay đang dịu dàng vuốt ve gương mặt mình, nhẹ lau nước mắt cho cô, một giọng nói trầm khàn gọi tên cô.
- Bạch Ly, tỉnh lại đi em. Mở mắt ra nhìn tôi đi em, xin em... Xin em đừng rời bỏ tôi.
Trong mơ hồ, cô thấy bóng dáng một người đàn ông đang ôm lấy xác cô quỳ xuống cầu xin vị tiên nữ áo đỏ Trường Sinh Bất Tử. Bóng dáng người đàn ông kia tại sao lại quen thuộc đến như vậy.
- Cầu xin cô! Cầu xin cô hay cứu cô ấy đi! Cho dù là bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ trả.
- Chỉ cần trả một cái giá tương xứng, ngươi sẽ có được thứ mà ngươi cần.
- Cô muốn lấy gì tôi cũng sẽ cho cô.
- Năm mươi năm tuổi thọ cộng với vạn kiếp không được vào luân hồi ngươi có đổi không?
Người đàn ông do dự một chút rồi ngay lập tức trả lời.
- Vậy thì cô mau dùng năm mươi năm tuổi thọ của tôi đổi lẫy cho cô ấy một lần được sống lại, lần này tôi muốn cho cô ấy một đời bình an, vui vẻ.
Là ai lại cam tâm tình nguyện không do dự mà đánh đổi cho cô như vậy?
Bạch Ly tiến lên muốn nhìn rõ mặt của người đàn ông đó. Nhưng cô vừa mới đi được hai bước, liền bị một ai đó nắm lấy bả vai lay gọi.
- Tỉnh dậy đi em! Em mà còn không dậy thì đừng trách ông đây hôn nát ngực em cho xem.
Trong cơn mê man, Bạch Ly nghe thấy một lần nữa gọi tên mình, bờ môi cô ươn ướt, bị ai đó chiếm đóng, quán quýt dây dưa không thôi. Còn bầu ngực trần lại có chút lạnh khó chịu, có chút gì đó đau nhức giống như bị ai đó xoa nắn, cô muốn kháng cự nhưng bản thân đã không còn đủ sức. Loại hơi thở nóng bỏng phả rát đầu lưỡi này, sao lại giống như tên đàn ông cầm thú kia đến như vậy?
Ngay cả lúc trong giấc mơ hắn cũng không chịu buông tha cho cô ư?
Bạch Ly chậm chạp mở ra đôi mắt đã sưng bụp vì gào khóc quá nhiều vào đêm hôm qua. Chiếc mũi sụt sùi nức nở, cô mơ màng liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Uông Tử Thần đang hôn lên môi cô.
Mới sáng sớm lại liền giở trò đồi bại với cô, tên đàn ông khốn kiếp này, làm nguyên một đêm hôm qua vẫn chưa đủ sao? Sao mà nhu cầu sinh lý của hắn ta có thể khủng khiếp như vậy chứ?
Hèn gì kiếp trước Phương Ly Nhi nhất quyết muốn rời khỏi Uông Tử Thần. Thà bỏ lại tất thảy những sủng ái cũng nhất định phải chạy khỏi tên ác ma này. Chắc là không thể chịu nổi nhu cầu sinh lý khủng khiếp của hắn.
Bạch Ly đột nhiên nhận ra thì ra tất cả những chuyện lúc nãy cô thấy chỉ là mơ thôi. Thì ra cô đã thực sự chết đi, kết thúc cuộc đời ở nơi nhà giam lạnh lẽo đó và được trọng sinh quay về, không phải chịu nỗi đau sỉ nhục hành hạ, không phải gào thét trong vô vọng khi phải uống thuốc độc của chính tay người mình yêu trao cho.
Nhìn những giọt nước mắt vương trên má Bạch Ly, Uông Tử Thần đột ngột nhẹ giọng lại, hôn lên mi mắt những giọt nước mắt còn đọng lại.
- Sao em lại khóc thành ra nông nỗi này? Trông xấu xí thật đấy!
Bạch Ly nhất thời bị kích động, bất ngờ lao vào lòng ôm lấy hắn, rúc vào lồng ngực hắn khóc thút thít như một đứa trẻ bị bắt nạt.
- A... Hức. Huhu...
Uông Tử Thần thấy cô bật khóc nức nở giống như một đứa trẻ bị bắt nạt như vậy thì đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, hắn thấy tim mình đau nhói, giống như thể có ai đó cào cấu trong tim, khó chịu vô cùng.
Hắn không hiểu tại sao đột nhiên cô lại chủ động lao vào vòng hắn? Là hắn làm cô khóc sao? Hay là cô khó chịu ở chỗ nào.
Hắn dang tay ôm trọn lấy cô vào lòng, bàn tay xoa xoa tấm lưng trần vỗ về vì nghĩ đêm qua bản thân dường như đã có hơi quá đáng khi làm mạnh bạo như vậy.
Đáng lẽ ra hắn định sẽ nhẹ nhàng với cô, yêu thương chiều chuộng cô nhưng cô lại cả gan dám bỏ trốn khiến cho hắn tức giận. Hôm qua khi nghe Phương Ly Nhi nói cô muốn gả cho cha hắn làm vợ lẽ, hắn đã vô cùng tức giận. Hắn đã tự mình đích thân đi cướp dâu, đánh lái một mình đưa cô đến biệt viện của hắn. Khi đón cô đến đây hắn đã vội vàng gài bẫy để cô nộp mình cho hắn.
Hắn toan tính như vậy tất cả đều là vì cô, vì cô đã bỏ trốn khỏi hắn mà muốn lao vào vòng tay gã đàn ông khác. Sau khi hắn nhận cảm nhận được chỉ có cô mới kiến cho hắn say mê nhường ấy. Nơi làn da non mềm hắn chạm vào tại sao lại ngọt ngào đến như vậy, khiến cho hắn một lần chạm vào liền nhớ nhung đến không thể quên được. Hắn cưng sủng cô như vậy mà cô lại một hai muốn chạy trốn khỏi vòng tay hắn là vì cớ gì?
Hắn quay sang đặt lên trán cô một nụ hôn, âu yếm nói.
- Sao em lại khóc thành ra thế này chứ? Thật giống như một con mèo nhỏ mít ướt. Đêm qua em mệt lắm à? Hay là em bị đau ở chỗ nào?
Bạch Ly nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, phút chốc bừng tỉnh, vội vàng gỡ tay ra khỏi người hắn. Nhưng bất ngờ bị Uông Tử Thần tóm được bàn tay, hắn nhìn cô với ánh mắt vô cùng yêu thương nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.
- Sao thế? Em giận dỗi gì tôi à?
Uông Tử Thần nắm chặt tay cô áp lên tấm ngực trần vạm vỡ, cô không biết hắn làm vậy là có ý gì, chỉ cảm thấy tay mình truyền đến một lực đập, dường như trái tim trong lồng ngực của Uông Tử Thần đang đập rất nhanh, rất mạnh. Cô lại đang mơ sao? Hắn nhìn cô âu yếm như vậy, như thể hắn rất yêu thương cô, giống như cô thật sự là người con gái khiến trái tim hắn loạn nhịp.
Hồi lâu cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu đập loạn trong lồng ngực, hai má cô đỏ bừng đánh ánh mắt đi hướng khác né tránh ánh nhìn dịu dàng nhưng lại mê hoặc đó.
Trước sự im lặng của cô, hắn cảm thấy vô cùng hụt hẫng, chẳng phải mới nãy cô còn tự nguyện lao vào vòng tay hắn quấn quýt sao quay đi lại tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn rồi?
Hắn vươn tay, ôm lấy eo cô kéo sát dính vào trong người. Hơi thở nóng rực của hắn liên tục phả sang người cô, cả vật thể to lớn phía dưới cũng dường như đang không ngừng ***** *** nhanh chóng.
- Ơi bé cưng, em làm sao thế? Đêm qua em bị tôi hôn môi đến tắt tiếng luôn rồi à? Ai làm gì mà em giận như thế chứ?
Hắn đột nhiên quay sang hôn cái "chụt" lên môi cô, giống như là muốn an ủi cô vậy, để cô hết giận hắn.
Uông Tử Thần trước nay chưa từng lấy lòng phụ nữ, chỉ có phụ nữ lẫy lòng hắn. Hắn cũng chưa từng bỏ ai vào trong mắt, đều cảm thấy bọn họ rất phiền phức, tình yêu cũng thật ấu trĩ. Giống như Đàm Hiên vậy đó, suốt ngày lẽo đẽo chạy theo một người con gái ngốc nghếch như đứa trẻ lên năm.
Còn bây giờ thì sao, hắn đâu có chạy theo, hắn lái xe rượt theo để bắt cô về làm vợ rồi. Quả đúng là nghiệp quật không trượt một phát nào.
Bây giờ hắn lại còn đang vì một cái chau mày của một cô gái mà cuống cuồng cả lên, sợ rằng cô ghét bỏ hắn.
- Em mà còn không chịu nói thì đừng có trách tôi đè em ra giường đấy nhé.
Nói rồi Uông Tử Thần đột nhiên lật người kéo cô nằm xuống dưới thân, khóa trụ cô ở phía dưới thân thể trần trụi vạm vỡ. Từng múi cơ bắp lộ ra trước mắt Bạch Ly, quyến rũ mê người. Bạch Ly sửng sốt, vừa muốn quay người đi, liền bị hắn giữ chặt lấy cằm, cúi đầu hôn lên ngấu nghiến lên đôi môi cô như muốn ngộp thở, ngăn cho tiếng khóc kia ngưng lại. Cô cứ khóc hoài như vậy hắn biết phải làm sao đây?
Quả thật hành động này của hắn đã làm cô ngừng khóc thật.
Uông Tử Thần cọ cọ chóp mũi cao vút lên má cô, trầm giọng thỏ thẻ.
- Đừng giận tôi nữa nhé! Sau này em đừng bỏ trốn mà ngoan ngoãn tôi sẽ thương em mà, sẽ không mạnh bạo giống như đêm qua với em nữa đâu.
Đột nhiên lúc này Bạch Ly nhớ đến chuyện kiếp hắn ta bắt nạt cô, sỉ nhục cô như thế nào. Năm ngón tay xinh đẹp của Bạch Ly bất ngờ vung lên mạnh tay tát thẳng cho hắn một cái "bóp" vào má phải.
- Uông Tử Thần, tôi ghét anh!
Uông Tử Thần ôm lẫy má phải xoa xoa, lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh mà không biết lý do.
- Sao em lại tát tôi? Người ta mới hôn một tí đã đánh? Sao mà em hung dữ thế?
- Tôi hung dữ thế đấy, anh không thích thì buông tha cho tôi đi.
- Em đừng hòng! Có chết em cũng phải ở bên cạnh tôi nghe chưa?
- Không nghe!
- Lì lợm thật chứ!
Reng reng...
Đột nhiên điện thoại của Uông Tử Thần đổ chuông liên hồi, hắn nhìn vào màn hình điện thoại, nhếch môi cười lạnh bắt máy.
- Alo, gì vậy cha già?
- Tử Thần, mày ngông cuồng lắm rồi. Ai cho con cái gan dám cướp vợ ta? Mau đem Bạch Ly trả lại cho ta! Mày có biết cha tốn bao nhiêu để lấy được cô ta về làm vợ không?
- Ở đây không có vợ bé nào của cha cả. Chỉ có một bảo bỗi Bạch Ly bé bỏng của tôi thôi.
Danh sách chương