Đúng là đồ tra nữ mà. Đêm qua quấn quýt không rời, sáng nay tỉnh dậy đã vội chạy mất. Xem ra đêm qua ông đây đối với em vẫn còn quá nhẹ nhàng. Đợi đến lúc ông đây đích thân bắt lợc em mà xem.
Uông Tử Thần đưa mắt nhìn xuống dưới vệt máu đỏ trên drap giường. Xưa nay hắn giữ trinh như mạng. hoàn toàn không có chuyện để cho người khác tính kế hắn. Vậy mà hôm nay, lại bị một cô gái cưỡng đoạt lấy mất tấm thân trong trắng của hắn.
Chỉ là cảm giác đêm qua thực sự không tệ, khiến cho hắn bây giờ nhớ đến, yết hầu vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hóa ra cảm giác chạm vào nữ nhân lại khiến con người ta nảy sinh hứng thú như vậy.
Hắn nhất định phải tìm ra cô gái đó. Bắt cô ta chịu trách nhiệm vì đã ăn hắn sạch sẽ, nếu không thì giết người bịt miệng. Tuyệt đối không được để chuyện này truyền ra bên ngoài ảnh hưởng đến danh tiếng Đại Tư Lệnh để đô nổi tiếng băng lãnh, cấm dục của hắn.
Triệu Sơn như thường lệ đi đến phòng của Uông Tử Thần báo cáo tình hình của quân đội vào buổi sáng sớm liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Bên trong phòng là một mớ hỗn độn, dưới sàn là những mảnh vụn rơi ra từ chiếc váy dạ tiệc, trông thì có vẻ giống như là một trận chiến kịch liệt giữa hai người.
Uông Tử Thần ngồi trên giường, trong con ngươi màu đen lạnh lẽo, sắc mặt sa sầm xuống một cách đáng sợ. Điếu thuốc trên tay cháy quá phân nửa, đôi chân dài ung dung vắt chéo trên giường. Hình như có chuyện gì đó khiến hắn tức giận lắm.
Đến bây giờ Uông Tử Thần vẫn không thể tin được là hắn mất trinh rồi. Lại còn trong tay một cô nhóc mà hắn thậm chí còn chẳng nhớ mặt hay biết tên.
Biết tìm cô ở đâu bây giờ mà bắt chịu trách nhiệm?
Cô quả nhiên là to gan mà. Dám ngủ với hắn xong lại vứt hắn lại.
Uông Tử Thần lần đầu tiên có cảm giác bị người ta trêu ghẹo xong lại bị chùi mép không chịu trách nhiệm.
Triệu Sơn nhìn thấy bộ dạng thất thểu của hắn lúc này, trên giường vẫn còn vương lại mùi hương hoan ái kịch liệt đêm qua. Trong lòng lại không thể nhịn được liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Đêm qua có một cô gái chạy vào phòng này. Sau đó...
Nói đến đây gương mặt của Uông Tử Thần bất giác thẹn đến ửng đỏ. Khiến cho Triệu Sơn đứng ngay bên cạnh còn lấy làm kinh ngạc.
- Cô ta đã làm gì Ngài ạ? Hay là cô ta vào đây hòng ám
- Không, cô ta đã cướp đi một thứ rất là quan trọng của tôi.
Cướp trinh!
Trinh tiết hắn gìn giữ suốt hai mươi bốn năm nay bị mất sạch chỉ sau một đêm.
- Là thứ gì quan trọng vậy ạ?
- Không có gì! Cậu chỉ cần biết thế thôi, cậu còn hỏi nữa thì tháng này không cần lãnh lương nữa.
Lại càng không cho phép người khác hỏi.
Khẳng định là làm chuyện mờ ám rồi.
Không có gì? Không có gì mà dưới sàn lại có quần áo của phụ nữ, trên ngực toàn là dấu hôn thế kia ư? Lại còn đằng sau lưng, toàn là vết cào móng tay của phụ nữ.
Có quỷ mới thèm tin!
- Vậy mà lại để cho cô ta trốn thoát. Đêm qua là ai canh gác phòng này, phạt 30 gậy, cắt trừ tiền lương tháng này. Cậu đi điều tra xem, rốt cuộc nữ nhân đêm qua cướp trinh bổn Tư Lệnh rốt cuộc là ai?
Cướp trinh?
What the hell?
Triệu Sơn chắc không nghe lầm đó chứ? Cô gái kia vậy mà lại to gan dám dám cưỡng ép vị Tư Lệnh mặt lạnh của bọn họ ở trên giường? Đoạt mất đời trai của Tư Lệnh để đô.
Tin này hot quá!
Khẳng định là đêm qua Ngài ấy đã bị người phụ nữ kia đè trên giường làm ra đủ loại tư thế kích thích của đêm xuân rồi. Cho nên sáng sớm ra mới tức giận như vậy.
Nhưng chẳng phải xưa nay Uông Tử Thần nổi tiếng dị ứng nặng với phụ nữ sao?
Số lượng phụ nữ bò lên giường hắn rồi bị hắn ném xuống sông làm mồi cho cá ăn còn ít sao? Vậy thì tại sao hôm nay lại sơ sẩy mà để ita đạt được ý đỗ?
- Vậy đêm qua Ngài có mang' "áo mưa" không?
Tôi ở trong phòng thì mang áo mưa làm cái gì?
Triệu Sơn nhìn hắn bất lực, không phải là đến kiến thức tạo em bé cơ bản còn không biết đó chứ?
Triệu Sơn cảm thấy nói tiếng người không được, liền vừa nói vừa diễn tả bằng hành động.
- Không phải là áo mưa đó. Mà là "áo mưa" mang vào đây mỗi khi đàn ông hành sự này. Để tránh nòng nọc của ngài làm cho cô ta mang thai đó.
Đến lúc này Uông Tử Thần vẫn còn ngơ ngác không hiểu.
- Không, lúc phê quá, sướng quá nên tôi còn biết trời trăng mây gió gì đâu mà mang mấy thứ đó. Sau đó mệt quá nên tôi cũng ngủ mất tiêu.
Đệt! Đại Tư Lệnh của Đế đô đây ư?
Cái gì mà bị ***** *** cơ chứ, tôi thấy là Ngài tình nguyện để cho người ta ***** *** thì có.
- Vậy rất có thể là...
Triệu Sơn còn chưa nói xong, Uông Tử Thần đã vội cắt loi.
- Vậy là cô ta vào đây không chỉ muốn cướp trinh bồn Tư Lệnh mà khẳng định là còn muốn lấy giống tôi đây mà. Dù sao thì bổn Tư Lệnh cũng đẹp trai thế này mà. Phụ nữ say mê cũng không có gì là l * lạ.
- Nữ nhân đáng chết! Em đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi đó.
Uông Tử Thần đưa mắt nhìn xuống dưới vệt máu đỏ trên drap giường. Xưa nay hắn giữ trinh như mạng. hoàn toàn không có chuyện để cho người khác tính kế hắn. Vậy mà hôm nay, lại bị một cô gái cưỡng đoạt lấy mất tấm thân trong trắng của hắn.
Chỉ là cảm giác đêm qua thực sự không tệ, khiến cho hắn bây giờ nhớ đến, yết hầu vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hóa ra cảm giác chạm vào nữ nhân lại khiến con người ta nảy sinh hứng thú như vậy.
Hắn nhất định phải tìm ra cô gái đó. Bắt cô ta chịu trách nhiệm vì đã ăn hắn sạch sẽ, nếu không thì giết người bịt miệng. Tuyệt đối không được để chuyện này truyền ra bên ngoài ảnh hưởng đến danh tiếng Đại Tư Lệnh để đô nổi tiếng băng lãnh, cấm dục của hắn.
Triệu Sơn như thường lệ đi đến phòng của Uông Tử Thần báo cáo tình hình của quân đội vào buổi sáng sớm liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Bên trong phòng là một mớ hỗn độn, dưới sàn là những mảnh vụn rơi ra từ chiếc váy dạ tiệc, trông thì có vẻ giống như là một trận chiến kịch liệt giữa hai người.
Uông Tử Thần ngồi trên giường, trong con ngươi màu đen lạnh lẽo, sắc mặt sa sầm xuống một cách đáng sợ. Điếu thuốc trên tay cháy quá phân nửa, đôi chân dài ung dung vắt chéo trên giường. Hình như có chuyện gì đó khiến hắn tức giận lắm.
Đến bây giờ Uông Tử Thần vẫn không thể tin được là hắn mất trinh rồi. Lại còn trong tay một cô nhóc mà hắn thậm chí còn chẳng nhớ mặt hay biết tên.
Biết tìm cô ở đâu bây giờ mà bắt chịu trách nhiệm?
Cô quả nhiên là to gan mà. Dám ngủ với hắn xong lại vứt hắn lại.
Uông Tử Thần lần đầu tiên có cảm giác bị người ta trêu ghẹo xong lại bị chùi mép không chịu trách nhiệm.
Triệu Sơn nhìn thấy bộ dạng thất thểu của hắn lúc này, trên giường vẫn còn vương lại mùi hương hoan ái kịch liệt đêm qua. Trong lòng lại không thể nhịn được liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Đêm qua có một cô gái chạy vào phòng này. Sau đó...
Nói đến đây gương mặt của Uông Tử Thần bất giác thẹn đến ửng đỏ. Khiến cho Triệu Sơn đứng ngay bên cạnh còn lấy làm kinh ngạc.
- Cô ta đã làm gì Ngài ạ? Hay là cô ta vào đây hòng ám
- Không, cô ta đã cướp đi một thứ rất là quan trọng của tôi.
Cướp trinh!
Trinh tiết hắn gìn giữ suốt hai mươi bốn năm nay bị mất sạch chỉ sau một đêm.
- Là thứ gì quan trọng vậy ạ?
- Không có gì! Cậu chỉ cần biết thế thôi, cậu còn hỏi nữa thì tháng này không cần lãnh lương nữa.
Lại càng không cho phép người khác hỏi.
Khẳng định là làm chuyện mờ ám rồi.
Không có gì? Không có gì mà dưới sàn lại có quần áo của phụ nữ, trên ngực toàn là dấu hôn thế kia ư? Lại còn đằng sau lưng, toàn là vết cào móng tay của phụ nữ.
Có quỷ mới thèm tin!
- Vậy mà lại để cho cô ta trốn thoát. Đêm qua là ai canh gác phòng này, phạt 30 gậy, cắt trừ tiền lương tháng này. Cậu đi điều tra xem, rốt cuộc nữ nhân đêm qua cướp trinh bổn Tư Lệnh rốt cuộc là ai?
Cướp trinh?
What the hell?
Triệu Sơn chắc không nghe lầm đó chứ? Cô gái kia vậy mà lại to gan dám dám cưỡng ép vị Tư Lệnh mặt lạnh của bọn họ ở trên giường? Đoạt mất đời trai của Tư Lệnh để đô.
Tin này hot quá!
Khẳng định là đêm qua Ngài ấy đã bị người phụ nữ kia đè trên giường làm ra đủ loại tư thế kích thích của đêm xuân rồi. Cho nên sáng sớm ra mới tức giận như vậy.
Nhưng chẳng phải xưa nay Uông Tử Thần nổi tiếng dị ứng nặng với phụ nữ sao?
Số lượng phụ nữ bò lên giường hắn rồi bị hắn ném xuống sông làm mồi cho cá ăn còn ít sao? Vậy thì tại sao hôm nay lại sơ sẩy mà để ita đạt được ý đỗ?
- Vậy đêm qua Ngài có mang' "áo mưa" không?
Tôi ở trong phòng thì mang áo mưa làm cái gì?
Triệu Sơn nhìn hắn bất lực, không phải là đến kiến thức tạo em bé cơ bản còn không biết đó chứ?
Triệu Sơn cảm thấy nói tiếng người không được, liền vừa nói vừa diễn tả bằng hành động.
- Không phải là áo mưa đó. Mà là "áo mưa" mang vào đây mỗi khi đàn ông hành sự này. Để tránh nòng nọc của ngài làm cho cô ta mang thai đó.
Đến lúc này Uông Tử Thần vẫn còn ngơ ngác không hiểu.
- Không, lúc phê quá, sướng quá nên tôi còn biết trời trăng mây gió gì đâu mà mang mấy thứ đó. Sau đó mệt quá nên tôi cũng ngủ mất tiêu.
Đệt! Đại Tư Lệnh của Đế đô đây ư?
Cái gì mà bị ***** *** cơ chứ, tôi thấy là Ngài tình nguyện để cho người ta ***** *** thì có.
- Vậy rất có thể là...
Triệu Sơn còn chưa nói xong, Uông Tử Thần đã vội cắt loi.
- Vậy là cô ta vào đây không chỉ muốn cướp trinh bồn Tư Lệnh mà khẳng định là còn muốn lấy giống tôi đây mà. Dù sao thì bổn Tư Lệnh cũng đẹp trai thế này mà. Phụ nữ say mê cũng không có gì là l * lạ.
- Nữ nhân đáng chết! Em đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi đó.
Danh sách chương