Edit: Lam Phượng Hoàng
Ánh mắt mang ý cười của Lý Vi Nhiên rơi vào mái tóc dài đen nhánh của thiếu nữ nhỏ rơi nằm trong khuỷu tay Trần Ngộ Bạch, lại dời tới tròng mắt đen trong trẻo của nàng, nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa: "Vừa rồi ngươi đang làm gì? Tại sao lại nhảy xuống từ trên cây cao như vậy?"
"Ta ở học cưỡi mây đạp gió!" Thiếu nữ nhỏ vô cùng đắc ý nói, "Sư phụ ta dạy ta biện pháp!"
Lý Vi Nhiên nhịn cười nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Ngộ Bạch.
Quốc sư đại nhân cảm thấy hối hận lại mất thể diện, dưới cơn nóng giận ném người trong tay ra ngoài.
Thiếu nữ nhỏ người nhẹ như yến liền tung người đứng vững vàng trên hai chân, còn trăm điều khó hiểu ngước mặt hỏi: "Nhưng sư phụ à, tại sao lúc ta nhảy rơi xuống, lại không bay lên?"
"...... Ngươi trèo chưa đủ cao!" Quốc sư đại nhân mặt lạnh nghiêm trang lừa dối nàng.
"Nhưng gốc cây này đã là cây cao nhất trong phủ!" Kỷ Tiểu Ly ưu sầu nói.
Ánh mắt Lý Vi Nhiên càng thêm hứng thú nhìn cực kỳ chướng mắt, Quốc sư đại nhân trầm mặt đuổi nàng: "Vi sư có khách, không được càn quấy, lui ra!"
hắn nghiêm túc bày ra bộ dáng sư phụ như vậy, Kỷ Tiểu Ly hết sức nể tình, tinh thần run rẩy lớn tiếng đáp "Dạ!", quay đầu vui vẻ rời đi.
Quốc sư đại nhân vốn định mặc kệ nàng, nhưng vẫn không nhịn được, cất giọng lạnh lùng dặn dò sau lưng nàng: "không được leo cây nữa, nếu không liền cắt đứt chân của ngươi!"
Thiếu nữ nhỏ vốn vui mừng không dứt, bóng lưng co rúm lại, chân chạy nhanh hơn, như một làn khói liền mất bóng.
Trần Ngộ Bạch thu hồi ánh mắt, trùng hợp chạm vào đôi mắt chứa ý cười dịu dàng của Lý Vi Nhiên.
"Quốc sư đại nhân không chỉ chăm sóc hợp lý, hơn nữa còn có cách dạy dỗ, cao đồ thật...... hoạt bát đáng yêu." Trong nụ cười của Lý Vi Nhiên nhìn có chút ý hả hê nào đó, so với vừa rồi khi Trần Ngộ Bạch nhắc tới Tần Tang thì giống nhau như đúc, "Tại hạ cáo từ —— không làm trể nãi việc Quốc sư đại nhân dạy cao đồ cưỡi mây đạp gió."
"Cút." Quốc sư đại nhân dùng hết kiên nhẫn, tặng cho hắn một chữ làm lễ tiễn khách.
Minh chủ võ lâm trẻ tuổi cười to rời đi.
**
không cho leo cây, Kỷ Tiểu Ly chỉ có thể quay trở ra vườn chơi.
Nàng giật nhẹ tán hoa của cây thược dược tinh, hoang mang không dứt hỏi nàng ta: "Liên Y Liên Y! Vừa rồi ta lại từ trên cây nhảy xuống! Nhưng không thể cưỡi mây đạp gió...... Nhưng cũng không ngã chết, ngươi nói thế coi như là thành hay chưa thành tiên đây?"
Cây thược dược tinh thật muốn phun nhị hoa vào khuôn mặt ngu xuẩn này, nhưng hôm qua suýt nữa ứng kiếp bỏ mạng, nàng ta rất sợ, qua loa nói: "Làm sao ta biết......"
"Ngươi không biết? Ai, đúng ha, ngươi còn chưa thành yêu, cách tu tiên còn rất xa."
Cây thược dược tinh giận dữ: "Ngươi cho rằng ngươi cách thành tiên rất gần sao?! Ngươi này......"
Kỷ Tiểu Ly nhíu mày, giật nhẹ lá cây của nàng ta: "Ngươi nói cái gì?"
Cây thược dược tinh bấm bụng nuốt giận, dịu dàng dụ dỗ nàng: "không có gì...... Ý ta là, ngươi được giúp đỡ, chuyện tu tiên tự ngươi đi hỏi Quốc sư đại nhân đi! Ta đây còn mấy thập niên là có thể thành yêu, ngươi bỏ qua cho ta đi! Ngươi đã làm hại tỷ muội ta gặp phải số kiếp, cách ta xa một chút đi!"
Nàng ta không nói tình nghĩa lại ghét bỏ mình như thế, lòng Kỷ Tiểu Ly rất đau đớn, nghiêng đầu đi nơi khác tìm kiếm ấm áp.
Nhưng trong vườn này chẳng có ai mở miệng nói chuyện, ngược lại kỳ hoa dị thảo trải rộng, toàn bộ đều là nguyên liệu tốt để luyện đan, nàng kéo hoa chọc cỏ chơi nửa ngày, hăng hái bừng bừng đứng trước một gốc cây Đan (đan sa, chu sa).
Nhựa cây Đan cay, là thứ thật tốt để chế tạo đạn Phích Lịch, cây này nhìn có vẻ đã già, vậy nhựa sẽ càng cay, càng thích hợp. Kỷ Tiểu Ly lấy cây búa nhỏ từ bên hông xuống, giương tay một nhát liền ghim vào.
một tiếng hét thảm, phá vỡ bầu trời an tĩnh đầy gió trong vườn: "A! Đau quá!"
"Hô!" Kỷ Tiểu Ly sợ hãi lui về phía sau đặt mông ngồi dưới đất, "Ngươi biết nói! Ngươi làm ta giật cả mình!"
"Mau gỡ ra! Ngươi chém mất mười năm tu vi của ta! Muốn chết sao!" Đan thụ tinh phá hủy lời thề không mở miệng, liên tiếp kêu thảm thiết.
Kỷ Tiểu Ly vội vàng xin lỗi nó, dùng sức vươn tay rút búa ra.
Nàng dùng sức quá mạnh, người lui về té ra sau ngã lăn lên cỏ. Đám cỏ kia mới thành tinh không lâu, mấy ngày nay nghe nói đến vận mệnh bi thảm của mười dặm rừng Tuyết Quỳnh và Lục La trăm năm, đã ngày đêm lo lắng đề phòng, lúc này bị thiếu nữ đầu sỏ này lăn một vòng, lập tức khóc ra tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc vang vọng khắp cả vườn, tất cả các yêu tinh đều xì xào bàn tán, cây thược dược tinh ở một bên liều mạng quạt gió thổi lửa: "Ta đã nói gì hả?! Nàng chính là kiếp số của chúng ta! Kiếp số đó!"
Cả vườn cũng náo nhiệt lên, mắng theo, Kỷ Tiểu Ly thấy mình sẽ bị quần đấu (đánh hội đồng), sợ hãi, bò dậy nắm chặt búa trong tay chỉ về phía bọn họ, lắp bắp hù dọa bọn họ: "Các ngươi...... nói bậy nữa! Ta đi gọi sư phụ ta tới! Chặt toàn bộ nhóm các ngươi!"
Uy danh của Quốc sư đại nhân hiển hách, nhóm các yêu tinh liền bị làm sợ đến choáng váng, an tĩnh tập thể, một tiếng cũng không dám hé.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cô nhóc nhỏ cực kỳ đắc ý.
Giọng nam thật thấp lạnh lùng vang lên ngay lúc nàng đắc ý vạn phần: "Kỷ Tiểu Ly, ai cho phép ngươi chặt cây cối của ta?"
Tiểu Ly sợ hết hồn, không nghĩ tới thứ đám yêu tinh kia sợ căn bản không phải nàng, là sư phụ nhà nàng tới thật! "Ta...... Ta không có chặt...... Ta chỉ là muốn đục một khối xuống để luyện đan...... Sư phụ!" Nàng vội vàng phe phẩy tay thành khẩn giải thích.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, mím môi mỏng không vui nhìn nàng.
Kỷ Tiểu Ly chột dạ nhanh chóng rút cái búa ra khỏi thân cây Đan, ghim quá sâu không rút ra được, một chân nàng đạp lên thân cây, hai tay rút ra bên ngoài, Đan thụ tinh đau trầm giọng nức nở, cũng không dám rên ra tiếng trước mặt Quốc sư đại nhân.
Bộ dạng nàng nhe răng trợn mắt thật sự tổn hại tác phong, Trần Ngộ Bạch không nhìn nổi, phẩy tay áo một cái nhẹ phẩy nàng ngã qua một bên xuống đất, bàn tay trong tay áo hắn vừa xoay, búa trên thân cây Đan nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Ánh mắt Kỷ Tiểu Ly sáng lên, sùng bái nịnh hót "Sư phụ thật là giỏi", vui mừng hớn hở bò dậy cầm lấy búa của nàng.
Trần Ngộ Bạch rũ mắt, lúc búa đưa đến tay nàng liền quẹt nàng một cái.
hắn ra tay rất biết nặng nhẹ, một đường vết thương nhợt nhạt, chỉ kéo một đường thì vết máu liền ngừng.
hắn thu hồi tay, ống tay áo rũ xuống, tơ lụa màu đen lành lạnh lướt qua vết thương kia.
Kỷ Tiểu Ly không cảm thấy đau, chẳng qua trên tay chợt lạnh, nàng theo bản năng rút tay về, vừa nhìn liền quát to một tiếng.
Máu tươi dù chưa chảy ra liền ngừng, một mùi hương như lan cũng tự tản ra trong vườn, một đám yêu tinh đánh hơi được mùi máu thơm, xôn xao xôn xao, mặc dù Trần Ngộ Bạch không nghe được nhưng cũng nhận ra hơi thở trong vườn bắt đầu xao động, không giống bình thường.
Ánh mắt hắn dằn nén càng lạnh hơn một phần, nhướng mày nhìn chung quanh một vòng, hơi thở lạnh vài phần đe dọa những thứ bắt đầu xao động kia.
Ánh mắt dời trở về trên mặt thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ mang vẻ mặt đưa đám nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn giải thích hành động tàn bạo này.
hắn liền lạnh lùng nói với nàng: "Từng lá cây ngọn cỏ trong phủ này đều là của ta, ngươi ghim nó một đao, sẽ phải chịu của ta một đao."
"......" Kỷ Tiểu Ly che vết thương chảy nước mắt, chống đối sự bất công: "Mấy hôm trước sư phụ còn nhổ sạch mười dặm cây Tuyết Quỳnh đó thôi! Tất cả các nàng đều đã thành tinh! Sao sư phụ không đền mạng cho các nàng?!"
"Ai hại chết các nàng người đó đền mạng." Trần Ngộ Bạch xem như chuyện đương nhiên nhàn nhạt nói, "Trước khi ngươi tới, các nàng đều rất tốt."
Kỷ Tiểu Ly chảy nước mắt đứng chết trân.
Sau đó Quốc sư đại nhân ung dung thoải mái giương tay áo lên, ném búa xuống bên chân nàng, ghim cả nửa vào trong đất —— đền mạng đi, dùng cái này, dùng, mạng, mà, đền, đi!
Kỷ Tiểu Ly "thịch thịch" lui về phía sau hai bước, khom lưng rút búa lên, thật nhanh đưa tay nắm cán búa, ghim vào trong túi da bên hông, chảy nước mắt nhấc chân bỏ chạy.
**
thật là yếu ớt.
thật lâu sau đó, cũng đã trở lại trong Quan Tinh lâu, Trần Ngộ Bạch nhớ tới dáng vẻ lảo đảo nghiêng ngã kinh hoảng vừa rồi lúc nàng chạy đi, khinh thường hừ một tiếng.
rõ ràng chẳng qua chỉ là một vết máu mà thôi, cũng dám hô to gọi nhỏ với hắn, ngày thường nói nghe cảm động như vậy, sư phụ dài sư phụ ngắn, xem ra đều là giả vờ nịnh nọt.
Tiểu Thiên bưng trà đi vào, thấy Quốc sư đại nhân trầm mặt rất không vui, không dám thở mạnh, dâng trà.
Trần Ngộ Bạch không phát giác biểu hiện của mình rất không cao hứng, vẫn uống một hớp trà xanh, hắn đứng dậy ý bảo tiểu đồng thay quần áo cho hắn.
Tiểu Thiên thật tự nhiên cầm xiêm áo từ trên giường lên, hầu hạ Quốc sư đại nhân thay.
"Gì?" Tiểu đồng nhìn bộ đồ mới trên người Quốc sư đại nhân, nghiêng đầu nghi ngờ không dứt: "Rốt cục đại nhân cũng cho phép tú nương (thợ may thêu) đổi hoa văn rồi sao? Đại nhân mặc quần áo này thật là ưa...... A!"
Nhanh chóng nuốt chữ "nhìn" vào, tiểu đồng thiếu chút nữa nghẹn chết.
Lụa đen như nhau, bình thường vốn đều là chỉ vàng thêu nổi hình cát tường, ngay cả vị trí của hoa văn cũng chưa từng thay đổi. Nhưng hôm lại thêu hoa văn khác biệt: nơi ống tay áo và vạt áo, chỉ vàng thêu các loại hoa cỏ kỳ lạ trông rất sống động, thật lóa mắt, không biết là hoa gì, đóa hoa nho nhỏ lá thật dài tinh tế, khiến người ta liếc nhìn lại liền sinh lòng thương tiếc.
Đường may thật tinh xảo, nhìn giống như là vật còn sống, khiến lụa đen lạnh như băng thoạt nhìn thâm trầm theo.
Tiểu Thiên tấm tắc khen, Quốc sư đại nhân lại tối mặt.
Đây là món đồ mà nha đầu đưa tới trước đó, hắn không chạm đến nên vẫn đặt ở trên giường, tiểu đồng không biết, cho là bộ đồ mới tú nương đưa tới.
Chẳng qua lúc này trong lòng hắn có chuyện, không nghĩ tới việc này.
"Để y phục xuống, ngươi ra ngoài đi." hắn lạnh lùng ra lệnh.
Tiểu đồng cười híp mắt đi ra ngoài.
Đóng chặt cửa sổ, cả phòng yên tĩnh, Trần Ngộ Bạch bưng chung trà xanh lên, giơ tay rưới lên nơi ống tay áo của bộ quần áo vừa mới thay ra kia.
Tuy vết máu chỉ dính một chút, nhưng mùi trà xanh thơm đắng, mùi thơm ngọt ngào lạ lùng bốc lên kia liền xác định thật không thể nghi ngờ.
Nghe nói khi còn nhỏ đương kim Thiên Mật sứ từng trở về Thánh địa trong truyền thuyết của Thiên Mật, cho nên mùi máu thơm hơn người khác trong tộc gấp mấy lần, nhưng cõi đời này rất nhiều loại độc kỳ lạ. Năm đó lão quốc sư bệnh yếu, hoàng đế phái Thiên Mật sứ tới cứu trị, Trần Ngộ Bạch từng tiếp xúc với loại máu kỳ lạ này.
Nhưng sau khi Thiên Mật sứ cắt đứt ngón tay chảy ra gần nửa chén máu tươi, lại không thơm nồng nặc bằng một chút vết máu quẹt trên ống tay áo của hắn.
Cho nên, nếu Thiên Mật sứ kia quả thật bởi vì trở về Thánh Địa mà trên người mang dòng máu kỳ lạ, như vậy Thánh nữ Thiên Mật tượng hình trong thánh địa, sống ở thánh địa mà Lý Vi Nhiên muốn hắn tìm, hắn đã tìm được.
Tác giả có lời muốn nói:
Giơ tay xin hỏi một vấn đề: thiếu nữ nhỏ yếu ớt, ngươi làm y phục cho sư phụ nhà ngươi, sao lại vừa vặn đến như vậy?
PS: xin nghỉ thứ năm, buổi tối thứ sáu bắt đầu viết tiếp, 3, 5, 7 sẽ bổ sung chương mới ~
LPH: ta có việc, phải nghỉ đến hết tuần, tuần sau sẽ có chương mới nhá
Ánh mắt mang ý cười của Lý Vi Nhiên rơi vào mái tóc dài đen nhánh của thiếu nữ nhỏ rơi nằm trong khuỷu tay Trần Ngộ Bạch, lại dời tới tròng mắt đen trong trẻo của nàng, nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa: "Vừa rồi ngươi đang làm gì? Tại sao lại nhảy xuống từ trên cây cao như vậy?"
"Ta ở học cưỡi mây đạp gió!" Thiếu nữ nhỏ vô cùng đắc ý nói, "Sư phụ ta dạy ta biện pháp!"
Lý Vi Nhiên nhịn cười nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Ngộ Bạch.
Quốc sư đại nhân cảm thấy hối hận lại mất thể diện, dưới cơn nóng giận ném người trong tay ra ngoài.
Thiếu nữ nhỏ người nhẹ như yến liền tung người đứng vững vàng trên hai chân, còn trăm điều khó hiểu ngước mặt hỏi: "Nhưng sư phụ à, tại sao lúc ta nhảy rơi xuống, lại không bay lên?"
"...... Ngươi trèo chưa đủ cao!" Quốc sư đại nhân mặt lạnh nghiêm trang lừa dối nàng.
"Nhưng gốc cây này đã là cây cao nhất trong phủ!" Kỷ Tiểu Ly ưu sầu nói.
Ánh mắt Lý Vi Nhiên càng thêm hứng thú nhìn cực kỳ chướng mắt, Quốc sư đại nhân trầm mặt đuổi nàng: "Vi sư có khách, không được càn quấy, lui ra!"
hắn nghiêm túc bày ra bộ dáng sư phụ như vậy, Kỷ Tiểu Ly hết sức nể tình, tinh thần run rẩy lớn tiếng đáp "Dạ!", quay đầu vui vẻ rời đi.
Quốc sư đại nhân vốn định mặc kệ nàng, nhưng vẫn không nhịn được, cất giọng lạnh lùng dặn dò sau lưng nàng: "không được leo cây nữa, nếu không liền cắt đứt chân của ngươi!"
Thiếu nữ nhỏ vốn vui mừng không dứt, bóng lưng co rúm lại, chân chạy nhanh hơn, như một làn khói liền mất bóng.
Trần Ngộ Bạch thu hồi ánh mắt, trùng hợp chạm vào đôi mắt chứa ý cười dịu dàng của Lý Vi Nhiên.
"Quốc sư đại nhân không chỉ chăm sóc hợp lý, hơn nữa còn có cách dạy dỗ, cao đồ thật...... hoạt bát đáng yêu." Trong nụ cười của Lý Vi Nhiên nhìn có chút ý hả hê nào đó, so với vừa rồi khi Trần Ngộ Bạch nhắc tới Tần Tang thì giống nhau như đúc, "Tại hạ cáo từ —— không làm trể nãi việc Quốc sư đại nhân dạy cao đồ cưỡi mây đạp gió."
"Cút." Quốc sư đại nhân dùng hết kiên nhẫn, tặng cho hắn một chữ làm lễ tiễn khách.
Minh chủ võ lâm trẻ tuổi cười to rời đi.
**
không cho leo cây, Kỷ Tiểu Ly chỉ có thể quay trở ra vườn chơi.
Nàng giật nhẹ tán hoa của cây thược dược tinh, hoang mang không dứt hỏi nàng ta: "Liên Y Liên Y! Vừa rồi ta lại từ trên cây nhảy xuống! Nhưng không thể cưỡi mây đạp gió...... Nhưng cũng không ngã chết, ngươi nói thế coi như là thành hay chưa thành tiên đây?"
Cây thược dược tinh thật muốn phun nhị hoa vào khuôn mặt ngu xuẩn này, nhưng hôm qua suýt nữa ứng kiếp bỏ mạng, nàng ta rất sợ, qua loa nói: "Làm sao ta biết......"
"Ngươi không biết? Ai, đúng ha, ngươi còn chưa thành yêu, cách tu tiên còn rất xa."
Cây thược dược tinh giận dữ: "Ngươi cho rằng ngươi cách thành tiên rất gần sao?! Ngươi này......"
Kỷ Tiểu Ly nhíu mày, giật nhẹ lá cây của nàng ta: "Ngươi nói cái gì?"
Cây thược dược tinh bấm bụng nuốt giận, dịu dàng dụ dỗ nàng: "không có gì...... Ý ta là, ngươi được giúp đỡ, chuyện tu tiên tự ngươi đi hỏi Quốc sư đại nhân đi! Ta đây còn mấy thập niên là có thể thành yêu, ngươi bỏ qua cho ta đi! Ngươi đã làm hại tỷ muội ta gặp phải số kiếp, cách ta xa một chút đi!"
Nàng ta không nói tình nghĩa lại ghét bỏ mình như thế, lòng Kỷ Tiểu Ly rất đau đớn, nghiêng đầu đi nơi khác tìm kiếm ấm áp.
Nhưng trong vườn này chẳng có ai mở miệng nói chuyện, ngược lại kỳ hoa dị thảo trải rộng, toàn bộ đều là nguyên liệu tốt để luyện đan, nàng kéo hoa chọc cỏ chơi nửa ngày, hăng hái bừng bừng đứng trước một gốc cây Đan (đan sa, chu sa).
Nhựa cây Đan cay, là thứ thật tốt để chế tạo đạn Phích Lịch, cây này nhìn có vẻ đã già, vậy nhựa sẽ càng cay, càng thích hợp. Kỷ Tiểu Ly lấy cây búa nhỏ từ bên hông xuống, giương tay một nhát liền ghim vào.
một tiếng hét thảm, phá vỡ bầu trời an tĩnh đầy gió trong vườn: "A! Đau quá!"
"Hô!" Kỷ Tiểu Ly sợ hãi lui về phía sau đặt mông ngồi dưới đất, "Ngươi biết nói! Ngươi làm ta giật cả mình!"
"Mau gỡ ra! Ngươi chém mất mười năm tu vi của ta! Muốn chết sao!" Đan thụ tinh phá hủy lời thề không mở miệng, liên tiếp kêu thảm thiết.
Kỷ Tiểu Ly vội vàng xin lỗi nó, dùng sức vươn tay rút búa ra.
Nàng dùng sức quá mạnh, người lui về té ra sau ngã lăn lên cỏ. Đám cỏ kia mới thành tinh không lâu, mấy ngày nay nghe nói đến vận mệnh bi thảm của mười dặm rừng Tuyết Quỳnh và Lục La trăm năm, đã ngày đêm lo lắng đề phòng, lúc này bị thiếu nữ đầu sỏ này lăn một vòng, lập tức khóc ra tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc vang vọng khắp cả vườn, tất cả các yêu tinh đều xì xào bàn tán, cây thược dược tinh ở một bên liều mạng quạt gió thổi lửa: "Ta đã nói gì hả?! Nàng chính là kiếp số của chúng ta! Kiếp số đó!"
Cả vườn cũng náo nhiệt lên, mắng theo, Kỷ Tiểu Ly thấy mình sẽ bị quần đấu (đánh hội đồng), sợ hãi, bò dậy nắm chặt búa trong tay chỉ về phía bọn họ, lắp bắp hù dọa bọn họ: "Các ngươi...... nói bậy nữa! Ta đi gọi sư phụ ta tới! Chặt toàn bộ nhóm các ngươi!"
Uy danh của Quốc sư đại nhân hiển hách, nhóm các yêu tinh liền bị làm sợ đến choáng váng, an tĩnh tập thể, một tiếng cũng không dám hé.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cô nhóc nhỏ cực kỳ đắc ý.
Giọng nam thật thấp lạnh lùng vang lên ngay lúc nàng đắc ý vạn phần: "Kỷ Tiểu Ly, ai cho phép ngươi chặt cây cối của ta?"
Tiểu Ly sợ hết hồn, không nghĩ tới thứ đám yêu tinh kia sợ căn bản không phải nàng, là sư phụ nhà nàng tới thật! "Ta...... Ta không có chặt...... Ta chỉ là muốn đục một khối xuống để luyện đan...... Sư phụ!" Nàng vội vàng phe phẩy tay thành khẩn giải thích.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, mím môi mỏng không vui nhìn nàng.
Kỷ Tiểu Ly chột dạ nhanh chóng rút cái búa ra khỏi thân cây Đan, ghim quá sâu không rút ra được, một chân nàng đạp lên thân cây, hai tay rút ra bên ngoài, Đan thụ tinh đau trầm giọng nức nở, cũng không dám rên ra tiếng trước mặt Quốc sư đại nhân.
Bộ dạng nàng nhe răng trợn mắt thật sự tổn hại tác phong, Trần Ngộ Bạch không nhìn nổi, phẩy tay áo một cái nhẹ phẩy nàng ngã qua một bên xuống đất, bàn tay trong tay áo hắn vừa xoay, búa trên thân cây Đan nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Ánh mắt Kỷ Tiểu Ly sáng lên, sùng bái nịnh hót "Sư phụ thật là giỏi", vui mừng hớn hở bò dậy cầm lấy búa của nàng.
Trần Ngộ Bạch rũ mắt, lúc búa đưa đến tay nàng liền quẹt nàng một cái.
hắn ra tay rất biết nặng nhẹ, một đường vết thương nhợt nhạt, chỉ kéo một đường thì vết máu liền ngừng.
hắn thu hồi tay, ống tay áo rũ xuống, tơ lụa màu đen lành lạnh lướt qua vết thương kia.
Kỷ Tiểu Ly không cảm thấy đau, chẳng qua trên tay chợt lạnh, nàng theo bản năng rút tay về, vừa nhìn liền quát to một tiếng.
Máu tươi dù chưa chảy ra liền ngừng, một mùi hương như lan cũng tự tản ra trong vườn, một đám yêu tinh đánh hơi được mùi máu thơm, xôn xao xôn xao, mặc dù Trần Ngộ Bạch không nghe được nhưng cũng nhận ra hơi thở trong vườn bắt đầu xao động, không giống bình thường.
Ánh mắt hắn dằn nén càng lạnh hơn một phần, nhướng mày nhìn chung quanh một vòng, hơi thở lạnh vài phần đe dọa những thứ bắt đầu xao động kia.
Ánh mắt dời trở về trên mặt thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ mang vẻ mặt đưa đám nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn giải thích hành động tàn bạo này.
hắn liền lạnh lùng nói với nàng: "Từng lá cây ngọn cỏ trong phủ này đều là của ta, ngươi ghim nó một đao, sẽ phải chịu của ta một đao."
"......" Kỷ Tiểu Ly che vết thương chảy nước mắt, chống đối sự bất công: "Mấy hôm trước sư phụ còn nhổ sạch mười dặm cây Tuyết Quỳnh đó thôi! Tất cả các nàng đều đã thành tinh! Sao sư phụ không đền mạng cho các nàng?!"
"Ai hại chết các nàng người đó đền mạng." Trần Ngộ Bạch xem như chuyện đương nhiên nhàn nhạt nói, "Trước khi ngươi tới, các nàng đều rất tốt."
Kỷ Tiểu Ly chảy nước mắt đứng chết trân.
Sau đó Quốc sư đại nhân ung dung thoải mái giương tay áo lên, ném búa xuống bên chân nàng, ghim cả nửa vào trong đất —— đền mạng đi, dùng cái này, dùng, mạng, mà, đền, đi!
Kỷ Tiểu Ly "thịch thịch" lui về phía sau hai bước, khom lưng rút búa lên, thật nhanh đưa tay nắm cán búa, ghim vào trong túi da bên hông, chảy nước mắt nhấc chân bỏ chạy.
**
thật là yếu ớt.
thật lâu sau đó, cũng đã trở lại trong Quan Tinh lâu, Trần Ngộ Bạch nhớ tới dáng vẻ lảo đảo nghiêng ngã kinh hoảng vừa rồi lúc nàng chạy đi, khinh thường hừ một tiếng.
rõ ràng chẳng qua chỉ là một vết máu mà thôi, cũng dám hô to gọi nhỏ với hắn, ngày thường nói nghe cảm động như vậy, sư phụ dài sư phụ ngắn, xem ra đều là giả vờ nịnh nọt.
Tiểu Thiên bưng trà đi vào, thấy Quốc sư đại nhân trầm mặt rất không vui, không dám thở mạnh, dâng trà.
Trần Ngộ Bạch không phát giác biểu hiện của mình rất không cao hứng, vẫn uống một hớp trà xanh, hắn đứng dậy ý bảo tiểu đồng thay quần áo cho hắn.
Tiểu Thiên thật tự nhiên cầm xiêm áo từ trên giường lên, hầu hạ Quốc sư đại nhân thay.
"Gì?" Tiểu đồng nhìn bộ đồ mới trên người Quốc sư đại nhân, nghiêng đầu nghi ngờ không dứt: "Rốt cục đại nhân cũng cho phép tú nương (thợ may thêu) đổi hoa văn rồi sao? Đại nhân mặc quần áo này thật là ưa...... A!"
Nhanh chóng nuốt chữ "nhìn" vào, tiểu đồng thiếu chút nữa nghẹn chết.
Lụa đen như nhau, bình thường vốn đều là chỉ vàng thêu nổi hình cát tường, ngay cả vị trí của hoa văn cũng chưa từng thay đổi. Nhưng hôm lại thêu hoa văn khác biệt: nơi ống tay áo và vạt áo, chỉ vàng thêu các loại hoa cỏ kỳ lạ trông rất sống động, thật lóa mắt, không biết là hoa gì, đóa hoa nho nhỏ lá thật dài tinh tế, khiến người ta liếc nhìn lại liền sinh lòng thương tiếc.
Đường may thật tinh xảo, nhìn giống như là vật còn sống, khiến lụa đen lạnh như băng thoạt nhìn thâm trầm theo.
Tiểu Thiên tấm tắc khen, Quốc sư đại nhân lại tối mặt.
Đây là món đồ mà nha đầu đưa tới trước đó, hắn không chạm đến nên vẫn đặt ở trên giường, tiểu đồng không biết, cho là bộ đồ mới tú nương đưa tới.
Chẳng qua lúc này trong lòng hắn có chuyện, không nghĩ tới việc này.
"Để y phục xuống, ngươi ra ngoài đi." hắn lạnh lùng ra lệnh.
Tiểu đồng cười híp mắt đi ra ngoài.
Đóng chặt cửa sổ, cả phòng yên tĩnh, Trần Ngộ Bạch bưng chung trà xanh lên, giơ tay rưới lên nơi ống tay áo của bộ quần áo vừa mới thay ra kia.
Tuy vết máu chỉ dính một chút, nhưng mùi trà xanh thơm đắng, mùi thơm ngọt ngào lạ lùng bốc lên kia liền xác định thật không thể nghi ngờ.
Nghe nói khi còn nhỏ đương kim Thiên Mật sứ từng trở về Thánh địa trong truyền thuyết của Thiên Mật, cho nên mùi máu thơm hơn người khác trong tộc gấp mấy lần, nhưng cõi đời này rất nhiều loại độc kỳ lạ. Năm đó lão quốc sư bệnh yếu, hoàng đế phái Thiên Mật sứ tới cứu trị, Trần Ngộ Bạch từng tiếp xúc với loại máu kỳ lạ này.
Nhưng sau khi Thiên Mật sứ cắt đứt ngón tay chảy ra gần nửa chén máu tươi, lại không thơm nồng nặc bằng một chút vết máu quẹt trên ống tay áo của hắn.
Cho nên, nếu Thiên Mật sứ kia quả thật bởi vì trở về Thánh Địa mà trên người mang dòng máu kỳ lạ, như vậy Thánh nữ Thiên Mật tượng hình trong thánh địa, sống ở thánh địa mà Lý Vi Nhiên muốn hắn tìm, hắn đã tìm được.
Tác giả có lời muốn nói:
Giơ tay xin hỏi một vấn đề: thiếu nữ nhỏ yếu ớt, ngươi làm y phục cho sư phụ nhà ngươi, sao lại vừa vặn đến như vậy?
PS: xin nghỉ thứ năm, buổi tối thứ sáu bắt đầu viết tiếp, 3, 5, 7 sẽ bổ sung chương mới ~
LPH: ta có việc, phải nghỉ đến hết tuần, tuần sau sẽ có chương mới nhá
Danh sách chương