Đêm trước lễ cưới.
Bầu trời trong vời vời. Ánh trăng non như một lưỡi liềm rất mỏng treo chênh chếch ở phía trời tây.
Ở thời điểm này, nó chủ yếu được chiếu sáng do ánh sáng của Trái Đất vàcác ngôi sao. Nên trên bầu trời đêm, hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánhthật đẹp và quyến rũ.
Thế Phương dang tay ôm cả người Ngọc Mẫn vào lòng. Sống lưng cô tựa vào ngực anh, cánh tay siết chặt chiếc eo nhỏ,cằm chống nhẹ trên đỉnh đầu cô, đưa tay chỉ về phương Bắc: "Em thấy ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Cầm không? Đó là sao Vega đấy! Đêmnay dường như nó sáng lung linh hơn thì phải. Em có biết tại sao không?" Anh thì thào vào tai cô. Say mê ngửi mùi hương thơm mát từ mái tóc rồikhẽ khàng hôn lên tóc, lên vành tai.
Ngọc Mẫn mỉm cười hạnh phúc, bình yên khép hờ đôi mắt, từ trong lòng anh, giọng cô nhẹ như làn gió đêm nay: "Tại sao?"
"Có thật em không biết?" Anh cắn phạt một cái lên vành tai nhỏ.
Cô cười càng đậm: "Thật!"
Anh cũng cười, vùi mặt vào mái tóc mềm mượt: "Vì nó mừng sắp gả cho sao Altair!"
Cô thừa biết anh muốn nói điều gì nhưng vẫn cố hỏi: "Vì sao nó lại mừng?"
Thế Phương hôn nhẹ vào mái tóc, mắng yêu: "Vợ à, em thật biết giả ngốc. Có muốn anh chứng minh ngay đêm nay không?"
Ngọc Mẫn cười, cô có chút xấu hổ. Sợ sao Altair bắt gặp đôi mắt nhuốm tìnhlong lanh nên cô quay người vùi khuôn mặt nóng ran vào ngực anh: "Anhthật đen tối!"
Anh cười khùng khục, siết chặt thêm vòng tay, hônlên đỉnh đầu vợ: "Em nói đúng, anh thật muốn ăn em! Nhai không còn mộtmảnh giáp! Khiến em một khắc lên giải Ngân hà!"
Ngọc Mẫn nhộn nhạo cả lên, cô đưa bàn tay mềm bịt lấy miệng anh: "Anh mà nói thêm mộttiếng nào nữa...em ăn anh ngay không còn mảnh giáp!"
Nụ cười của Thế Phương lan cả vào bầu trờ đêm lung linh ngàn sao huyền diệu. Giọng anh trầm khàn: "Anh cầu!"
Cầu mong cho đêm qua mau. Để sáng mai anh đưa nàng về dinh, cùng ai say mật ngọt.
Lòng rộn ràng pha chút âu lo hồi hộp, trời mới tờ mờ sáng, anh đã điều động đám trai ế: "Dậy chuẩn bị đi đón chị dâu!"
Cả đám mắt nhắm, mắt mở lồm cồm bò dậy, phấn khởi cùng vui ngày tân hôn với Đội trưởng.
Trời chưa sáng mà cả đám đã một thân vest xanh rộn ràng chuẩn bị đi đón dâulàm ông ngoại Thế Phương kinh ngạc không thôi: "Hình như cả đám tụi bây hôm nay đi cưới vợ!" Mừng như bản thân mình được làm chú rể.
Chú rể Thế Phương trong ngày lễ trọng đại đời anh, oai phong, soái ngầu trong bộ đồng phục Cảnh sát.
"Đội trưởng, xe đón dâu đã sẵn sàng!" Nguyễn Lâm nghiêm trang báo cáo.
Thế Phương nhìn tên đàn em nghiêm túc quá mức, anh nén cười vỗ vai Nguyễn Lâm: "Thỏa mái đi, đâu phải cậu làm chú rể!"
Nguyễn Lâm cười hì hì: "Anh nói đúng! Tội gì tôi phải căng thẳng! Hôm nay là ngày anh đại xá ăn mặn!"
Thế Phương nghe vậy bật cười. Anh nghiêng người một góc bốn mươilăm độ, vuốt nhẹ lại mái tóc, hỏi nhỏ Nguyễn Lâm: "Cậu thấy anh phongđộ, đủ sức làm chị dâu hài lòng không?"
Nguyễn Lâm giả vờ săm soi, vuốt cằm làm ra vẻ trầm tư rồi thong thả nói: "E một mình anh không đủsức chống đỡ! Không ấy..anh để tụi em trực chiến hộ giá nha?"
Thế Phương trừng mắt vào tên đàn em rồi phất tay: "Đi thôi! Đến giờ rồi!"
Thế Phương oai phong ôm bó hoa đi trước. Đám đàn em bê tráp đi theo sau.Đám người lớn thấy cảnh đó mắt nhắm mắt mở nhường đường cho đám ngườicứng nhắc quen tuân theo mệnh lệnh.
Đoàn người đón dâu trong tâm thế sẵn sàng, hồ hởi.
Chợt điện thoại đổ chuông liên hồi. Thế Phương nhận cuộc gọi.
Nụ cười trên môi chợt tắt ngóm bởi vọng vào tai anh là một tin xấu: "Thế Phương, ba không thấy Ngọc Mẫn!"
Người và xe đón dâu đang tràn đầy khí thế, chuẩn bị lên đường rước nàng vềlàm tròn lời ước hẹn. Vậy mà ông nhạc báo tin không thấy cô dâu? "Xảy ra chuyện gì hả ba?" Thế Phương tự nhiên như rơi vào điểm mù.
"Con bé mới vào phòng, vậy mà giờ ba tìm không thấy!" Ba vợ lòng dạ bồn chồn không yên.
Trong lúc còn chưa hiểu chuyện đã xảy ra. Nguyễn Lâm hớt hải chạy đến hấp tấp giơ chiếc hộp nhỏ trước mặt anh, nói: "Đội trưởng có người gửi choanh!"
Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Anh mở chiếc hộp.Trong đó là một mẫu giấy với dòng tin: [Mang Lucas đến đổi vợ yêu mày!Dám manh động, đừng trách tao băm con nhỏ như hoa như ngọc này cho cáăn!]
Một trăm phần trăm: "Ngọc Mẫn đã bị bắt cóc!"
Lập tức cuộc rước dâu chuyển sang giải cứu cô dâu.
Thế Phương tức tốc có mặt tại nhà vợ. Sau khi kiểm tra kĩ, anh và ba vợ cùng nhận định: Bọn chúng chưa thể đi được xa.
Anh gọi điện về đơn vị xin lệnh và hỗ trợ truy bắt đối tượng, giải cứu Ngọc Mẫn.
Nhận được lệnh điều động, hàng chục xe Cảnh sát hình sự đặc nhiệm khẩn trương lên đường thực thi nhiệm vụ.
Dựa vào những manh mối thu thập được từ camera an ninh, cảnh sát đã nhanhchóng xác định được biển kiểm soát chiếc ô tô đối tượng dùng để gây án,phát hiện xe của chúng đang di chuyển nhanh về phía biên giới.
Thần tốc xe Cảnh sát lần theo con đường tẩu thoát của tên bắt cóc.
Bầu trời trong vời vời. Ánh trăng non như một lưỡi liềm rất mỏng treo chênh chếch ở phía trời tây.
Ở thời điểm này, nó chủ yếu được chiếu sáng do ánh sáng của Trái Đất vàcác ngôi sao. Nên trên bầu trời đêm, hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánhthật đẹp và quyến rũ.
Thế Phương dang tay ôm cả người Ngọc Mẫn vào lòng. Sống lưng cô tựa vào ngực anh, cánh tay siết chặt chiếc eo nhỏ,cằm chống nhẹ trên đỉnh đầu cô, đưa tay chỉ về phương Bắc: "Em thấy ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Cầm không? Đó là sao Vega đấy! Đêmnay dường như nó sáng lung linh hơn thì phải. Em có biết tại sao không?" Anh thì thào vào tai cô. Say mê ngửi mùi hương thơm mát từ mái tóc rồikhẽ khàng hôn lên tóc, lên vành tai.
Ngọc Mẫn mỉm cười hạnh phúc, bình yên khép hờ đôi mắt, từ trong lòng anh, giọng cô nhẹ như làn gió đêm nay: "Tại sao?"
"Có thật em không biết?" Anh cắn phạt một cái lên vành tai nhỏ.
Cô cười càng đậm: "Thật!"
Anh cũng cười, vùi mặt vào mái tóc mềm mượt: "Vì nó mừng sắp gả cho sao Altair!"
Cô thừa biết anh muốn nói điều gì nhưng vẫn cố hỏi: "Vì sao nó lại mừng?"
Thế Phương hôn nhẹ vào mái tóc, mắng yêu: "Vợ à, em thật biết giả ngốc. Có muốn anh chứng minh ngay đêm nay không?"
Ngọc Mẫn cười, cô có chút xấu hổ. Sợ sao Altair bắt gặp đôi mắt nhuốm tìnhlong lanh nên cô quay người vùi khuôn mặt nóng ran vào ngực anh: "Anhthật đen tối!"
Anh cười khùng khục, siết chặt thêm vòng tay, hônlên đỉnh đầu vợ: "Em nói đúng, anh thật muốn ăn em! Nhai không còn mộtmảnh giáp! Khiến em một khắc lên giải Ngân hà!"
Ngọc Mẫn nhộn nhạo cả lên, cô đưa bàn tay mềm bịt lấy miệng anh: "Anh mà nói thêm mộttiếng nào nữa...em ăn anh ngay không còn mảnh giáp!"
Nụ cười của Thế Phương lan cả vào bầu trờ đêm lung linh ngàn sao huyền diệu. Giọng anh trầm khàn: "Anh cầu!"
Cầu mong cho đêm qua mau. Để sáng mai anh đưa nàng về dinh, cùng ai say mật ngọt.
Lòng rộn ràng pha chút âu lo hồi hộp, trời mới tờ mờ sáng, anh đã điều động đám trai ế: "Dậy chuẩn bị đi đón chị dâu!"
Cả đám mắt nhắm, mắt mở lồm cồm bò dậy, phấn khởi cùng vui ngày tân hôn với Đội trưởng.
Trời chưa sáng mà cả đám đã một thân vest xanh rộn ràng chuẩn bị đi đón dâulàm ông ngoại Thế Phương kinh ngạc không thôi: "Hình như cả đám tụi bây hôm nay đi cưới vợ!" Mừng như bản thân mình được làm chú rể.
Chú rể Thế Phương trong ngày lễ trọng đại đời anh, oai phong, soái ngầu trong bộ đồng phục Cảnh sát.
"Đội trưởng, xe đón dâu đã sẵn sàng!" Nguyễn Lâm nghiêm trang báo cáo.
Thế Phương nhìn tên đàn em nghiêm túc quá mức, anh nén cười vỗ vai Nguyễn Lâm: "Thỏa mái đi, đâu phải cậu làm chú rể!"
Nguyễn Lâm cười hì hì: "Anh nói đúng! Tội gì tôi phải căng thẳng! Hôm nay là ngày anh đại xá ăn mặn!"
Thế Phương nghe vậy bật cười. Anh nghiêng người một góc bốn mươilăm độ, vuốt nhẹ lại mái tóc, hỏi nhỏ Nguyễn Lâm: "Cậu thấy anh phongđộ, đủ sức làm chị dâu hài lòng không?"
Nguyễn Lâm giả vờ săm soi, vuốt cằm làm ra vẻ trầm tư rồi thong thả nói: "E một mình anh không đủsức chống đỡ! Không ấy..anh để tụi em trực chiến hộ giá nha?"
Thế Phương trừng mắt vào tên đàn em rồi phất tay: "Đi thôi! Đến giờ rồi!"
Thế Phương oai phong ôm bó hoa đi trước. Đám đàn em bê tráp đi theo sau.Đám người lớn thấy cảnh đó mắt nhắm mắt mở nhường đường cho đám ngườicứng nhắc quen tuân theo mệnh lệnh.
Đoàn người đón dâu trong tâm thế sẵn sàng, hồ hởi.
Chợt điện thoại đổ chuông liên hồi. Thế Phương nhận cuộc gọi.
Nụ cười trên môi chợt tắt ngóm bởi vọng vào tai anh là một tin xấu: "Thế Phương, ba không thấy Ngọc Mẫn!"
Người và xe đón dâu đang tràn đầy khí thế, chuẩn bị lên đường rước nàng vềlàm tròn lời ước hẹn. Vậy mà ông nhạc báo tin không thấy cô dâu? "Xảy ra chuyện gì hả ba?" Thế Phương tự nhiên như rơi vào điểm mù.
"Con bé mới vào phòng, vậy mà giờ ba tìm không thấy!" Ba vợ lòng dạ bồn chồn không yên.
Trong lúc còn chưa hiểu chuyện đã xảy ra. Nguyễn Lâm hớt hải chạy đến hấp tấp giơ chiếc hộp nhỏ trước mặt anh, nói: "Đội trưởng có người gửi choanh!"
Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Anh mở chiếc hộp.Trong đó là một mẫu giấy với dòng tin: [Mang Lucas đến đổi vợ yêu mày!Dám manh động, đừng trách tao băm con nhỏ như hoa như ngọc này cho cáăn!]
Một trăm phần trăm: "Ngọc Mẫn đã bị bắt cóc!"
Lập tức cuộc rước dâu chuyển sang giải cứu cô dâu.
Thế Phương tức tốc có mặt tại nhà vợ. Sau khi kiểm tra kĩ, anh và ba vợ cùng nhận định: Bọn chúng chưa thể đi được xa.
Anh gọi điện về đơn vị xin lệnh và hỗ trợ truy bắt đối tượng, giải cứu Ngọc Mẫn.
Nhận được lệnh điều động, hàng chục xe Cảnh sát hình sự đặc nhiệm khẩn trương lên đường thực thi nhiệm vụ.
Dựa vào những manh mối thu thập được từ camera an ninh, cảnh sát đã nhanhchóng xác định được biển kiểm soát chiếc ô tô đối tượng dùng để gây án,phát hiện xe của chúng đang di chuyển nhanh về phía biên giới.
Thần tốc xe Cảnh sát lần theo con đường tẩu thoát của tên bắt cóc.
Danh sách chương