Trái tim Ngọc Mẫn theo đó muốn nhảy vọt lên cổ họng. Cả người cô cứng ngắc, đứng chết trân tại chỗ.
Mà người đàn ông cũng chẳng khá hơn là bao. Cơ thể cao lớn dần bất động, nếu tinh mắt có thể thấy bờ vai rộng của anh vừa run lên. Anh không vội xoay lưng nhìn người khách vừa đến mà vẫn đứng lặng ở vị trí cũ.
Anh dần điều tiết mớ cảm xúc đang không ngừng xáo trộn hỗn độn của mình, thầm hít vào mấy hơi thật sâu rồi từ từ quay lại.
Theo cái xoay lưng của người ấy, trái tim đang run lẩy bẩy của Ngọc Mẫn chừng như quên đập, đôi mắt cô lập tức khóa chặt vào gương mặt người đàn ông.
Ánh sáng ngoài ô cửa sổ sượt qua bờ vai rộng, lướt qua bên gò má anh, khoảng cách từ chỗ anh đứng đến nơi cô chưa đầy mười bước chân nên từng đường nét trên gương mặt anh đều rơi hết vào hai con ngươi đen nhánh của Ngọc Mẫn.
Ngũ quan hài hòa, vầng trán rộng rãi, bằng phẳng, đôi lông mày rậm càng làm nổi bật đôi mắt sáng ngời có sức hút mạnh mẽ, mũi cao, miệng đầy đặn cân đối.
Là một một người đàn ông rất điển trai, có khí chất bất phàm. Cả người anh toát lên vẻ lạnh lẽo, cấm lại gần nhưng đối với cô nó quá đỗi thân thuộc. Thân quen đến mức chỉ vừa nhìn thấy thôi đôi mắt cô đã đau nhức ứa lệ, mũi chợt nghe cay cay, trái tim liền nghẹn ngào khiến mọi lời nói đều bị chẹn cứng trong cổ họng.
Trước mắt cô hàng ngàn mảnh ghép rời rạc trong tiềm thức tức khắc xếp thành một bức ảnh. Bức ảnh trước thềm tuổi mười tám đẹp như vườn cổ tích.
"Các em, lớp chúng ta có thêm thành viên mới!" Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào liền giới thiệu luôn với cả lớp.
Ba mươi lăm đôi mắt lập tức hướng thẳng theo bàn tay cô giáo. Một cậu con trai mặt lạnh như băng thong dong bước vào.
Cậu ta cúi đầu chào cô giáo và tập thể lớp 12A1, sau đó đứng im thin thít.
Quái lạ? Sao không tự giới thiệu? Dưới lớp bắt đầu có tiếng xì xào của các bạn. Ngọc Mẫn ngồi dãy bàn cuối cũng thấy khó hiểu nên lén nhìn trộm cậu ta. Ai dè, bắt gặp cậu ta cũng đang nhìn cô. Một đôi mắt sáng sủa có thần sắc. Ngọc Mẫn đã bị đôi mắt ấy hớp hồn.
Mà người đang đứng lặng thinh trên kia trong một giây cũng bị khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương làm cho choáng ngợp và say mê.
"Bạn ấy tên Phạm Thế Phương. Các em nhớ giúp đỡ bạn cùng cố gắng học tập!" Cô giáo chủ nhiệm nhìn cậu học trò mới rồi thay cậu ta giới thiệu họ tên.
"Được rồi đó, Thế Phương! Em tự tìm cho mình chỗ ngồi thích hợp!" Cô giáo lại quay xuống lớp: "Các em chia sẻ chỗ ngồi cho bạn nhé!"
Cô giáo vừa dứt lời, Thế Phương đã đi thẳng xuống chiếc bàn cuối bên tay phải.
"Chào!" Ngọc Mẫn thấy soái ca muốn ngồi chung bàn với mình bèn cười hì hì kéo balô nhích xê vào trong.
Cả người cậu ta toát ra hơi lạnh. Mặt dán to ba chữ: cấm lại gần!
Nên Ngọc Mẫn thức thời nhích dần nhích dần ra thẳng tít đầu ghế bên kia nhưng không quên nhoẻn miệng cười xã giao người bạn mới cùng bàn.
Thế Phương không thèm để ý nụ cười chín phần giả tạo, một phần mê hoặc đó. Cậu nhìn khoảng trống giữa hai người một giây rồi ném thẳng balô vào đó.
Ý gì đây?
Chia ranh giới hả? Hay sợ chị vô tình chạm phải?
Gớm, cả người như cây đá lạnh, chị không ngu chạm vào chú em!
Ngọc Mẫn tự nhủ trong lòng: mình và người cùng bàn kia quyết nước sông không phạm nước giếng!
Trế trêu thay, lòng người mà ý trời. Mà trời ở hiện tại là cô giáo chủ nhiệm nên chỉ sau tiết đầu tiên, cô giáo đã gọi Ngọc Mẫn ra gặp riêng.
"Ngọc Mẫn, Thế Phương vừa ở thành phố chuyển về, tâm trạng bạn ấy rất tệ. Ở cương vị lớp trưởng lại là bạn cùng bàn, cô mong em giúp đỡ Phương để bạn ấy yên tâm, có động lực học tốt năm cuối cấp."
Tâm trạng rất tệ à?
Nghe cũng thấy tội.
Lúc trở lại lớp, Ngọc Mẫn cố ý nhìn kĩ cậu bạn cùng bàn từ xa. Cậu ấy đang trầm tư bất động.
Hình ảnh đó đối lập hoàn toàn với vẻ náo nhiệt của cả lớp khiến Ngọc Mẫn có cảm giác cậu ta quá cô đơn.
Cô chạnh lòng bước về chỗ ngồi. Lặng lẽ nhìn chiếc balô chắn ngang phân chia hai đầu ghế rồi quyết định nhích xê về phía cậu ta.
"Ê, cậu biết bài toán này giải sao không?" Ngọc Mẫn e dè đẩy quyển sách toán tới trước mặt cậu ta.
Thế Phương khẽ liếc nhìn bài tập có dấu khoanh tròn rồi hờ hững cầm bút, kéo balô lấy tờ giấy nháp.
Ngọc Mẫn chống tay bên má, tranh thủ lúc người kia tập trung giải bài tập nhìn trộm mặt mũi của người ta.
Cô vô tình phát hiện ra: mũi, môi trên và đỉnh cằm của cậu ta đang nằm trên một đường thẳng tạo nên một góc nghiêng. Góc nghiêng đẹp hoàn hảo.
Nhìn vào sườn mặt xuất thần đó Ngọc Mẫn ngây ngốc nở nụ cười. Đôi má cô dần nóng lên. Rồi không biết có truyền nhiệt đến người kia không mà cô thấy khuôn mặt lạnh tanh của người cùng bàn cũng dần đỏ lên.
Phát hiện này khiến Ngọc Mẫn thích thú cười hì hì. Người đang chăm chú giải hộ bài tập liền dừng bút.
Chỉ một giây quyển sách toán được trả lại ngay trước mặt. Cậu ta vò tròn tờ giấy nháp rồi cầm thật chặt. Chặt đến nỗi Ngọc Mẫn có cảm giác như cậu ta đang siết chặt tay cô khiến bàn tay đang phủ lên quyển sách toán của mình có cảm giác đau nhức.
Mà người đàn ông cũng chẳng khá hơn là bao. Cơ thể cao lớn dần bất động, nếu tinh mắt có thể thấy bờ vai rộng của anh vừa run lên. Anh không vội xoay lưng nhìn người khách vừa đến mà vẫn đứng lặng ở vị trí cũ.
Anh dần điều tiết mớ cảm xúc đang không ngừng xáo trộn hỗn độn của mình, thầm hít vào mấy hơi thật sâu rồi từ từ quay lại.
Theo cái xoay lưng của người ấy, trái tim đang run lẩy bẩy của Ngọc Mẫn chừng như quên đập, đôi mắt cô lập tức khóa chặt vào gương mặt người đàn ông.
Ánh sáng ngoài ô cửa sổ sượt qua bờ vai rộng, lướt qua bên gò má anh, khoảng cách từ chỗ anh đứng đến nơi cô chưa đầy mười bước chân nên từng đường nét trên gương mặt anh đều rơi hết vào hai con ngươi đen nhánh của Ngọc Mẫn.
Ngũ quan hài hòa, vầng trán rộng rãi, bằng phẳng, đôi lông mày rậm càng làm nổi bật đôi mắt sáng ngời có sức hút mạnh mẽ, mũi cao, miệng đầy đặn cân đối.
Là một một người đàn ông rất điển trai, có khí chất bất phàm. Cả người anh toát lên vẻ lạnh lẽo, cấm lại gần nhưng đối với cô nó quá đỗi thân thuộc. Thân quen đến mức chỉ vừa nhìn thấy thôi đôi mắt cô đã đau nhức ứa lệ, mũi chợt nghe cay cay, trái tim liền nghẹn ngào khiến mọi lời nói đều bị chẹn cứng trong cổ họng.
Trước mắt cô hàng ngàn mảnh ghép rời rạc trong tiềm thức tức khắc xếp thành một bức ảnh. Bức ảnh trước thềm tuổi mười tám đẹp như vườn cổ tích.
"Các em, lớp chúng ta có thêm thành viên mới!" Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào liền giới thiệu luôn với cả lớp.
Ba mươi lăm đôi mắt lập tức hướng thẳng theo bàn tay cô giáo. Một cậu con trai mặt lạnh như băng thong dong bước vào.
Cậu ta cúi đầu chào cô giáo và tập thể lớp 12A1, sau đó đứng im thin thít.
Quái lạ? Sao không tự giới thiệu? Dưới lớp bắt đầu có tiếng xì xào của các bạn. Ngọc Mẫn ngồi dãy bàn cuối cũng thấy khó hiểu nên lén nhìn trộm cậu ta. Ai dè, bắt gặp cậu ta cũng đang nhìn cô. Một đôi mắt sáng sủa có thần sắc. Ngọc Mẫn đã bị đôi mắt ấy hớp hồn.
Mà người đang đứng lặng thinh trên kia trong một giây cũng bị khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương làm cho choáng ngợp và say mê.
"Bạn ấy tên Phạm Thế Phương. Các em nhớ giúp đỡ bạn cùng cố gắng học tập!" Cô giáo chủ nhiệm nhìn cậu học trò mới rồi thay cậu ta giới thiệu họ tên.
"Được rồi đó, Thế Phương! Em tự tìm cho mình chỗ ngồi thích hợp!" Cô giáo lại quay xuống lớp: "Các em chia sẻ chỗ ngồi cho bạn nhé!"
Cô giáo vừa dứt lời, Thế Phương đã đi thẳng xuống chiếc bàn cuối bên tay phải.
"Chào!" Ngọc Mẫn thấy soái ca muốn ngồi chung bàn với mình bèn cười hì hì kéo balô nhích xê vào trong.
Cả người cậu ta toát ra hơi lạnh. Mặt dán to ba chữ: cấm lại gần!
Nên Ngọc Mẫn thức thời nhích dần nhích dần ra thẳng tít đầu ghế bên kia nhưng không quên nhoẻn miệng cười xã giao người bạn mới cùng bàn.
Thế Phương không thèm để ý nụ cười chín phần giả tạo, một phần mê hoặc đó. Cậu nhìn khoảng trống giữa hai người một giây rồi ném thẳng balô vào đó.
Ý gì đây?
Chia ranh giới hả? Hay sợ chị vô tình chạm phải?
Gớm, cả người như cây đá lạnh, chị không ngu chạm vào chú em!
Ngọc Mẫn tự nhủ trong lòng: mình và người cùng bàn kia quyết nước sông không phạm nước giếng!
Trế trêu thay, lòng người mà ý trời. Mà trời ở hiện tại là cô giáo chủ nhiệm nên chỉ sau tiết đầu tiên, cô giáo đã gọi Ngọc Mẫn ra gặp riêng.
"Ngọc Mẫn, Thế Phương vừa ở thành phố chuyển về, tâm trạng bạn ấy rất tệ. Ở cương vị lớp trưởng lại là bạn cùng bàn, cô mong em giúp đỡ Phương để bạn ấy yên tâm, có động lực học tốt năm cuối cấp."
Tâm trạng rất tệ à?
Nghe cũng thấy tội.
Lúc trở lại lớp, Ngọc Mẫn cố ý nhìn kĩ cậu bạn cùng bàn từ xa. Cậu ấy đang trầm tư bất động.
Hình ảnh đó đối lập hoàn toàn với vẻ náo nhiệt của cả lớp khiến Ngọc Mẫn có cảm giác cậu ta quá cô đơn.
Cô chạnh lòng bước về chỗ ngồi. Lặng lẽ nhìn chiếc balô chắn ngang phân chia hai đầu ghế rồi quyết định nhích xê về phía cậu ta.
"Ê, cậu biết bài toán này giải sao không?" Ngọc Mẫn e dè đẩy quyển sách toán tới trước mặt cậu ta.
Thế Phương khẽ liếc nhìn bài tập có dấu khoanh tròn rồi hờ hững cầm bút, kéo balô lấy tờ giấy nháp.
Ngọc Mẫn chống tay bên má, tranh thủ lúc người kia tập trung giải bài tập nhìn trộm mặt mũi của người ta.
Cô vô tình phát hiện ra: mũi, môi trên và đỉnh cằm của cậu ta đang nằm trên một đường thẳng tạo nên một góc nghiêng. Góc nghiêng đẹp hoàn hảo.
Nhìn vào sườn mặt xuất thần đó Ngọc Mẫn ngây ngốc nở nụ cười. Đôi má cô dần nóng lên. Rồi không biết có truyền nhiệt đến người kia không mà cô thấy khuôn mặt lạnh tanh của người cùng bàn cũng dần đỏ lên.
Phát hiện này khiến Ngọc Mẫn thích thú cười hì hì. Người đang chăm chú giải hộ bài tập liền dừng bút.
Chỉ một giây quyển sách toán được trả lại ngay trước mặt. Cậu ta vò tròn tờ giấy nháp rồi cầm thật chặt. Chặt đến nỗi Ngọc Mẫn có cảm giác như cậu ta đang siết chặt tay cô khiến bàn tay đang phủ lên quyển sách toán của mình có cảm giác đau nhức.
Danh sách chương