Hải Dương khó hiểu nhìn Hải Phong, cậu không trả lời cô chỉ mím môi nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của cậu vẫn vậy, ám ảnh cô bởi sự tổn thương mơ hồ.

Hai người lúc này vẫn trong tư thế cũ, ánh mắt nghiêm nghị và đôi lông mày khẽ nhíu của cậu làm cô bối rối

- Này!

Hải Dương nói to, hít một hơi thật sâu rồi giải thích rõ ràng.

- Tôi không ghét cậu, ok? Đơn giản chỉ vì vừa rồi cậu nắm tay tôi quá chặt nên làm tôi đau. Nếu tôi ghét cậu thì đã chẳng thèm giữ balo hộ cậu, đem bài tập ở lớp về cho cậu đâu. Hâm thế không biết!

Cô bực mình nói, càng nói càng thấy tức. Lúc này không hiểu lấy sức lực ở đâu giật mạnh tay lại, thành công thoát khỏi bàn tay xinh đẹp kia

- Aishhh...

Hải Dương xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ, miệng xuýt xoa. Cái thằng này nhìn thì có vẻ thư sinh yếu đuối mà không hiểu sao lực lại lớn như vậy.

Cô nhìn cậu ta, Hải Phong lúc này vẫn còn đang sững người vì lời nói cùng hành động vừa rồi của cô. Cánh tay của cậu vẫn chơi vơi giữa không trung, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào lòng bàn tay.

Hải Dương cảm thấy trạng thái của cậu ta có chút không ổn, cẩn thận vỗ vai cậu ta một cái rồi khẽ gọi

- Ê. Sao thế?

Hải Phong hơi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ vu vơ, cậu cúi xuống nhìn con bé vừa hùng hùng hổ hổ nói chuyện giờ lại co rúm như con mèo con. Ánh mắt đã bớt phần u tối, nét mặt cậu giãn ra, lúc này Hải Phong mới nhìn đến cổ tay cô nơi cậu vừa cầm, một vùng đỏ ửng.

Cậu nhẹ nhàng nâng tay cô lên miệng khẽ thổi. Hành động bất ngờ này khiến Hải Dương như bị trời đánh, đứng sững tại chỗ mặc kệ cậu ta dịu dàng xoa dịu.

Cảm giác man mát từ cổ tay truyền đến làm cô như được ngồi trong phòng máy lạnh, sung sướng đến tê cả người.

Trong một ngõ nhỏ, dưới ánh đèn điện mơ hồ hiện lên hình bóng người con trai dịu dàng nâng tay người con gái đưa kề cạnh miệng khẽ thổi. Ánh mắt cậu rũ xuống, chăm chú và nghiêm túc như đang làm một việc quan trọng nhất thế giới.

Còn cô, cô ngây ngô như một đứa trẻ để cậu nâng niu chăm sóc. Nhìn người con trai trước mặt ánh mắt kiên nhẫn lại dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ chu lên thổi thổi, vài sợi tóc của cậu bay bay trong gió, mồ hôi đã lấm tấm trên sống mũi mà trong lòng như có làm sóng mạnh mẽ vỗ vào bờ.

Rung động mãnh liệt.

Trong vô thức, cô nâng tay còn lại lên khẽ chạm vào mặt cậu.

Cả hai người vì hành động này mà khựng lại, cậu dừng thổi và ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như sao xa

- Hải Dương, tớ xin lỗi.

Nhìn ánh mắt ấy của cậu, trong lòng cô mềm nhũn bất đắc dĩ xoa đầu cậu ta an ủi

- Không sao, mấy hôm nay gia đình nhà cậu có chuyện nên chắc tâm trang căng thẳng lắm nhỉ?

- Ừ...

Tiếng cậu khe khẽ như thì thào, cậu cúi xuống ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị tổn thương cần được yêu thương vỗ về.

Rồi bất thình lình cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô

- Dương...

- Ơi?

- Cậu không ghét tớ đúng không?

Cô đen mặt, bất lực nhìn cậu ta rồi cắn răng nói rành mạch từng chữ một

- Không-ghét! Không-ghét! Được chưa?

- Thế thì cậu sẽ mãi là bạn tốt của tớ, hứa nhé!

Hải Phong cười, không phải nụ cười dịu dàng, cậu cười rạng rỡ vô cùng. Chưa bao giờ cô thấy cậu như thế này, sáng rực như mặt trời ban đêm.

- Ừ!

- Ngoắc tay...

Cô dở khóc dở cười nhìn cậu ta đưa ngón út ra trước mặt ra hiệu móc tay để hứa. Trời ạ, bây giờ là năm bao nhiêu rồi còn làm trò sến súa này chứ?

Nhưng Hải Dương năm 15 tuổi định lực vô cùng kém cỏi, không nỡ cười to làm phật lòng cậu bạn cùng bàn điển trai. Cô chỉ có thể nín cười cùng cậu ta móc tay

- Tớ hứa!

Hải Phong càng cười rạng rỡ hơn nữa. Móc tay xong cậu lùi về phía sau một bước, vuốt phẳng quần áo rồi nghiêm chỉnh đứng thẳng. Trước ánh mắt khó hiểu của con bé trước mặt, Hải Phong thực hiện động tác cúi người vô cùng lịch sự, giọng cậu trong trẻo thanh thoát:

- Xin chào, tớ là Harry Methid. Năm nay tớ 16 tuổi.

Hải Dương nghe vậy cười rộ lên, bày đặt.

Chờ đã, cái tên Harry Methid này sao nghe quen thế nhỉ?

Harry, Harry....

A!

- Phong là người gửi kết bạn cho tớ mà tên là Harry Methid hả?

Hải Phong búng tai cô một cái, cười

- Chứ còn ai, đợi lâu cậu chẳng đồng ý nên tôi đổi tài khoản thành Hải Phong rồi.

- Không quen không biết thì chấp nhận kết bạn làm gì.

Nhớ hôm cô kết bạn với Hải Phong còn trêu cậu ta

- Thế sao cậu bảo không dùng facebook cơ mà?

Ai ngờ tên này kiêu ngạo hết sức, trả lời đầy tự tin

- Tớ đẹp trai như thế, nếu để lộ facebook ra ngoài sẽ bị khủng bố tin nhắn mất.

Tuy rất muốn cười vào mặt cậu ta nhưng mà cô phải công nhận là cậu ta đẹp trai thật.

....

- Này, làm gì mà ngẩn người ra thế?

Hải Phong lắc tay trước mặt cô, Hải Dương giật mình trở về hiện tại. Cô gạt tay cậu ta ra, đem balo trên vai xuống trả lại cho cậu

- Này, balo. Bài tập tôi để hết ở trong á, nhớ làm, thầy kiểm tra đấy.

Ghê chưa, giờ cô còn lên giọng dặn dò học sinh ưu tú của lớp nữa cơ đấy. Hải Dương nói xong mới thấy hối hận, cô ấp úng sửa lại

- À, thầy bảo cậu nhớ làm.

- Biết rồi mà.

Nói rồi bầu không khí rơi vào im lặng, hai đứa cứ thế đứng đấy nhìn đất, nhìn trăng sao mây trời.

Cuối cùng cô phải lên tiếng cắt đứt không khí ngượng ngập này.

- Thế thôi, tôi lên nhà nhé?

- Ừ, bye bye.

- Ừm, bye bye.

Hải Dương đi một đoạn, không nhịn được quay đầu lại. Hải Phong vẫn đứng đó, hai tay để trong túi.

Gió thổi tóc cậu ta bay bay, mang theo mùi chanh quyện vào trong gió. Tươi mát đến mức khiến người ta như say
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện