Trong phòng họp im phắc và tối tăm, ngài Reina với mái đầu bạc đứng cạnh cửa, cụp mắt lạnh lùng nhìn cậu học trò của mình. Do đã đứng tuổi, lưng ông ta không khỏi còng xuống, nhưng khí thế không giận mà vẫn uy nghiêm của ông ta hãy còn rõ mười mươi. Mãi sau, ông ta mới cười lạnh, sải bước đi vào.
"Cậu cho là cậu có thể độc chiếm nó ư?"
Tay Trác Hoàn gõ nhẹ lên chiếc bàn dài, ngón tay xoay chiếc bút máy Montblanc đen. Hắn giương mắt nhìn ông già này. Thor Reina đi đến trước bàn dài rồi dừng bước, không ngồi mà chỉ nhìn xuống hắn từ trên cao, đồng thời hỏi ra câu đó.
Trác Hoàn bật cười: "Tôi cho là? Được chứ, đương nhiên là được."
Ngài Reina cũng cười: "Tuy pháp luật liên bang rất ngớ ngẩn, nhưng vẫn chưa ngớ ngẩn đến mức đó. Ngày trước ta tưởng thứ ngu xuẩn nhất thế giới này là pháp luật liên bang, nhưng Reid à, thật đáng tiếc làm sao, không ngờ cậu còn ngu xuẩn hơn cả nó."
Trác Hoàn: "Thì?"
Reina: "NTSB có quyền điều tra bất cứ vụ tai nạn hàng không quan trọng nào phát sinh trong vùng trời nước Mỹ, đồng thời họ có quyền điều tra tai nạn của hãng máy bay Mỹ diễn ra tại bất cứ nơi nào khác trên thế giới. Ngày đầu tiên bước chân vào McFly, cậu chưa đọc tài liệu này à?"
Trác Hoàn: "Ồ, vậy người bên NTSB đang ở đâu?"
Reina lạnh mặt, gằn từng tiếng một mà gọi tên Trác Hoàn: "Reid-Irvin-Patrick."
Trác Hoàn: "Làm sao?"
Reina: "Cậu không thể độc chiếm cái máy bay này!"
Trác Hoàn: "Hoan nghênh ông lên tòa án liên bang để cáo buộc tôi."
"Cậu không có tư cách độc chiếm nó! Nó thuộc về Mỹ, thuộc về hãng hàng không Rogge, thuộc về McFly, nhưng cho dù có thuộc về ai thì cũng không thể thuộc về cậu!"
"Tại sao không kiện tôi?"
"Cậu sẽ thân bại danh liệt!"
"Tại sao không kiện tôi đi?"
"Cậu ngu hết thuốc chữa rồi. Ta hỏi lại một lần nữa, bao giờ cậu mới giao nó ra?"
"Vậy tại sao không đi kiện tôi?"
Thor Reina trừng trộ, ông ta lấy sức đập bàn, cả cái bàn họp rung rung. Ông ta chỉ thẳng mặt Trác Hoàn, nói với vẻ hung dữ: "Sẽ, đương nhiên sẽ đi kiện cậu. NTSB đã liên lạc với hãng Rogge để chuẩn bị đi kiện cậu đấy. Ai nấy đều đang chuẩn bị kiện cậu, McFly sẽ là nhân chứng cung cấp chứng cứ trước tòa. Chỉ cần mở phiên tòa ra, chiếc máy bay này sẽ thuộc về chúng ta. Còn cậu, cậu sẽ thua kiện, sẽ trắng tay!"
Bàn tay xoay bút của Trác Hoàn dần dừng lại, đôi mắt hắn nhìn ông già da trắng đang nổi cơn tam bành này một cách lạnh lùng. Tầm mắt cả hai giao hòa, ngay sau đó, hệt như rất nhiều lần xưa kia, Trác Hoàn ném bút máy xuống bàn. Soạt, hắn đẩy ghế dựa đứng dậy: "Tôi nói cho ông biết, kiện tôi sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian quá dài. Và trong nửa tháng nay, cổ phiếu của McFly và Rogge Airlines đã rớt 8 điểm. Mười triệu người viết thư gửi lên Nhà Trắng, yêu cầu lập tức tốc tra vụ việc Rogge 318, và họ đang đi biểu tình tại quảng trường Washington đấy!"
"Đương nhiên, ông có thể kiện tôi, tôi nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng ông biết tôi thích điều gì nhất ở tư bản không?"
"Tôi giàu, cho nên tôi có thể mời luật sư đỉnh nhất. Tôi có thể nói cho họ hay tôi muốn cái gì, và họ sẽ vì đồng tiền mà làm cho tôi bất cứ thứ gì, kể cả việc kéo dài thời gian mở phiên tòa của các người, kể cả tìm mọi cách để giành lợi ích về tay tôi, kể cả dù tôi có thua kiện thì vẫn có thể bắt các người bồi thường cho tôi một khoản tiền khổng lồ, riêng chi phí vớt máy bay phải bồi thường gấp bội."
Ngón tay dí mạnh xuống mặt bàn lạnh căm, đầu ngón bị tì trắng bệch. Trác Hoàn nhìn thẳng vào ông cụ trước mặt với vẻ bình tĩnh khôn xiết. Cả hai đôi co với nhau, không ai chịu nhường ai.
Trác Hoàn gằn từng chữ một: "Van nài phải có thái độ của van nài. Không phải tôi van nài NTSB, không phải tôi van nài McFly, cũng không phải tôi van nài Rogge Airlines..."
"Mà là các người đang van nài tôi. Bây giờ, tôi là người đang nắm giữ chiếc máy bay này."
"Thor Reina, lúc ông bước vào có thấy cái biển dựng tạm thời kia không, có cần tôi phải đọc lại nó lần nữa cho ông không. Nó có tên là..."
"U-A-A-G!"
Cả hai trừng nhau một cách quyết tiệt, không ai chịu cúi đầu.
Tại cửa phòng họp, Lina đau đầu đỡ trán, ngặt nỗi cô không thể đi vào và cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tại bầu không khí khó xử và căng thẳng đó, chung quy vẫn phải có người mở lời trước. Ngài Reina chậm rãi siết tay thành nắm đấm, ông ta quay đầu đi với vẻ tức tối, hạ giọng: "Trò ăn nói như vậy với ta sao?"
Sau một khoảng lặng dài, Trác Hoàn mới cất giọng khẽ: "Xin lỗi."
Reina hừ lạnh, phất tay áo đi: "Trò hay lắm, trò lớn rồi."
Ông ta đi, đóng cửa mà khiến nó rung bần bật, Trác Hoàn giương đôi mắt thẫn thờ nhìn theo bóng lưng ông ta. Mãi sau, hắn mới ngồi xuống ghế, lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, rút một điếu thuốc, châm lửa cái tách. Trong làn khói trắng lượn lờ, Lina mỉm cười nói: "Lần sau không được cư xử như vậy nữa đâu nhé." Tiếp đó mới đóng cửa phòng họp giúp Trác Hoàn.
Ngoài cửa phòng họp, chú Joseph và Tô Phi vẫn luôn áp tai lên tường nghe lén.
Sau khi Thor Reina đi thật rồi, cậu chàng Punk mới nuốt nước miếng một cái, dè dặt hỏi: "Cái quái gì thế này, đó giờ RIP với ông già kia vẫn luôn xử sự với nhau như vậy hả chị?"
Lina nhoẻn miệng cười: "Chị không biết."
Tô Phi gãi đầu: "Cách nói chuyện của những kẻ giàu có thật khó hiểu. Ơ chị Lina ơi, chị định đi đâu thế?"
Lina: "Đi liên hệ với NTSB và McFly."
Chú Joseph sửng sốt: "Đi liên hệ với họ làm chi?"
Lina cười tủm tỉm: "Đi nói chuyện hợp tác chứ sao. Chả phải ban nãy Reid và chú Reina đã thỏa thuận, khẳng định sắp bắt đầu hợp tác đấy ư?"
Chú Joseph và Tô Phi: "...???"
Cháu/Chị chắc chắn chúng ta nghe cùng một vụ cãi nhau đấy chứ?! Khi Lina rời khỏi trụ sở chính tạm thời, Phục Thành mới trở về từ nơi trục vớt. Vào cái tiết trời mùa Đông rét mướt tháng 12 này, nhiệt độ trên đất liền còn lạnh hơn nước biển. Anh đã thay sang một chiếc áo len màu nhạt. Anh lên tiếng chào Lina, bước lại gần, nghĩ đoạn bèn hỏi: "Hai người đứng ở cửa làm gì, sao không đi vào? Sao cửa lại đóng?"
Tô Phi nháy mắt như phát rồ với Phục Thành.
Chú Joseph cũng nháy mắt ra hiệu rồi nói: "Một mình Reid đang ở bên trong."
Phục Thành: "Một mình?"
Chú Joseph: "Hình như tâm trạng thằng nhóc đó đang tệ lắm. Này Phục, cháu đi dỗ nhé?"
Lúc này, Tô Phi mới nhớ ra: "Đúng rồi, chả phải hai anh đang yêu nhau hả, anh Phục nhanh chân vào dỗ đi."
Phục Thành: "..."
Khuyên được hai tên ưa hóng hớt là Tô Phi và chú Joseph đi rồi, Phục Thành mới đẩy cửa phòng họp, định bụng đi vào hỏi Trác Hoàn xem là chuyện gì. Cửa bị đẩy nhẹ ra thành một cái khe nhỏ, ánh đèn yếu ớt rọi xuyên qua khe hở hẹp đó. Một câu nói chợt hiện lên trong suy nghĩ Phục Thành "Chỉ bật mỗi một ngọn đèn thôi à?", ngay sau đó, cổ tay đẩy cửa của anh bị người ta tóm lại.
Chưa kịp có thời gian để phản ứng thì đã bị người ta tóm gọn cổ tay, lôi xoạch vào phòng, đè lên tường.
Sầm, Trác Hoàn đưa chân đóng cửa một cách thô lỗ.
Nụ hôn của người đàn ông này buông xuống vào giây tiếp theo. Phục Thành nhắm mắt, vươn tay ôm cổ hắn, hé môi, đoạn vươn lưỡi hôn đáp lại. Trong căn phòng lặng như tờ và mờ tối này, tiếng nước nhóp nhép, tiếng môi lưỡi liếm mút lấy nhau và tiếng thở ồ ồ vang lên đầy ái muội. Bàn tay Trác Hoàn duỗi vào từ dưới vạt áo len, Phục Thành giữ tay hắn lại, nghiêng đầu tránh nụ hôn hắn, khàn giọng: "Đừng."
Ngoài hành lang có tiếng người nói chuyện qua lại.
Trác Hoàn cụp mắt im ỉm nhìn Phục Thành. Lát sau, hắn mới hỏi bằng giọng hờn dỗi: "Sao em ở ngoài mãi không vào?"
Phục Thành phải nghĩ mất mấy giây mới hiểu được ý hắn: "Em phải bảo chú Joseph và Tô Phi đi cái đã."
Trác Hoàn: "Ờ, và anh đợi em những ba phút em mới vào."
Phục Thành: "..."
Trác Hoàn: "Biết người ta đang bực tức thì phải dỗ như nào không?"
Phục Thành nhướn mày: "Hôn anh?"
Trác Hoàn nhếch miệng, bật cười: "Là phịch em cơ."
Trác Hoàn cúi đầu, trao nụ hôn đầy dịu dàng lên chiếc cổ lồ lộ của chàng trai này. Phục Thành không đẩy hắn ra, anh ôm eo hắn, đáp bằng giọng điềm nhiên: "Vậy nếu giữa phịch em và hộp đen, anh buộc phải chọn một... Anh sẽ chọn gì?"
Người Trác Hoàn cứng đờ, hắn ngẩng đầu: "Vớt được hộp đen rồi à?"
Phục Thành trưng biểu cảm bình tĩnh mà nhìn hắn, mãi sau mới gật đầu khẽ.
Trác Hoàn: "Đệch!" Hắn tính đi mở cửa theo phản xạ.
Phục Thành đè nắm cửa xuống: "Chọn hộp đen rồi nhé."
Trác Hoàn ngẩng đầu nhìn anh.
Hắn chợt thấy trong căn phòng nhá nhem tối là gương mặt tuấn tú của chàng trai này được bọc bởi vầng sáng lờ mờ. Người đó đang lẳng lặng nhìn hắn, đưa mắt như bịn rịn, giọng cũng đều đều. Trong lòng cả hai đều tỏ, rằng đối với họ, hộp đen vô cùng quan trọng, quan trọng đến độ thậm chí có thể táng gia bại sản. Ấy vậy mà Phục Thành lại hỏi ra câu đó, hỏi bằng vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Trác Hoàn bật cười, nhấc cằm anh lên và trao môi hôn. Hắn khó lòng giấu nổi niềm hân hoan trong lòng mình, thành ra nụ hôn ấy ban đầu còn dịu dàng, sau đó càng lúc càng nồng nàn hơn. Tình dục, ái dục, muốn đưa người này vào máu thịt, vào xương tủy mình, muốn "vật" người ấy một cách hung mãnh, lắng nghe tiếng người ấy rên rỉ, lắng nghe tiếng khóc nỉ non mà người ấy dằn lòng không đậu.
Niềm hân hoan này không chỉ thuộc về riêng một người.
Mà thuộc về cả hai người.
Trác Hoàn: "Tối nay."
Phục Thành: "... Ừ?"
Trác Hoàn: "Uỵch em tới chết."
***
Trác Hoàn rảo bước ra khỏi phòng họp. Khi hắn đi đến khu vực làm việc, Tô Phi và chú Joseph sớm đã biết chuyện hộp đen đã được vớt lên. Người bên công ty trực vớt đưa hộp thủy tinh chứa hộp đen đến trụ sở tạm thời. Trác Hoàn quan sát nó thật kĩ, không buông tha cho bất cứ một chi tiết nào.
Trác Hoàn: "Nhìn bề ngoài không bị hư hao quá nghiêm trọng." Hắn quay đầu sang, "Tô Phi, ngày mai cậu đem nó đi Los Angeles."
Tô Phi: "Ủa, tôi á? Gượm đã, đi Los Angeles làm gì?"
Trác Hoàn: "Đi đến trụ sở chính của McFly."
Tô Phi trợn mắt: "Trụ sở chính của McFly? Không phải chứ. RIP này, chúng ta hợp tác với McFly bao giờ? Anh có cần tôi nhắc cho anh biết nửa tiếng trước anh vừa mới cãi nhau căng đét với nhà thiết kế chính đương nhiệm của McFly, mém tí thì người ta đánh chết anh không?"
Trác Hoàn: "Bảo cậu đi thì cậu cứ đi." Lúc này, Lina cũng đi tới, Trác Hoàn ngẩng đầu bảo cô: "Ngày mai đi McFly thì dẫn theo cả cậu ta với hộp đen luôn."
Tô Phi: "???"
Lina mỉm cười đáp: "Vâng."
Ngày 8 tháng 12 năm 2021, hộp đen của Rogge 318 được vớt lên từ vùng biển Bắc Thái Bình Dương.
Ngày 10 tháng 12, NTSB chính thức thành lập trụ sở điều tra Rogge 318 tại Seattle. Vụ việc này lấy UAAG làm đội điều tra chính, ngoài ra còn có hơn 500 nhân viên điều tra tinh anh của NTSB và cả ủng hộ kĩ thuật từ công ty McFly.
Một tuần sau đó, ngày 17 tháng 12, UAAG chính thức tuyên bố đã giải mã xong toàn bộ số liệu trong hộp đen.
Rạng sáng hôm đó, Phó cục trưởng NTSB Andrew vội vã bắt chuyến bay tới Seattle, công ty McFly cũng cử người phụ trách đầu tắt mặt tối suốt mười ngày trời, cậu chàng gần như không chợp mắt, vẫn luôn tiến hành phân tích và giải mã dữ liệu hộp đen cùng với các kĩ thuật viên McFly tại trụ sở chính của McFly.
Khi đi đến bậc thang cuối, đôi chân giẫm lên nền đất, cậu chàng Punk mới ngẩng đầu nhìn ánh ban mai tỏa ra từ phía Đông. Cậu ta sờ vành tai mình theo phản xạ, song chả chạm phải chiếc khuyên tai xương khô của mình. Cậu ta ngẩn ra mà nghĩ suy mới sực nhớ rằng để vào phòng thí nghiệm, cậu ta đã tháo hết tất cả vật dụng kim loại trên người mình rồi cho vào vali, bao gồm cả khuyên tai và vòng cổ của cậu ta.
"Cậu Tô không đi hả?"
Tô Phi hoàn hồn: "À, đi chứ."
Một nhân viên của McFly cầm chiếc hộp đen nặng trình trịch, vài nhân viên khác cầm ổ cứng dữ liệu đã được sao chép ra. Rạng sáng nay họ mới đọc xong toàn bộ số liệu trong chiếc hộp đen này và lập tức gửi một bản đến trụ sở điều tra chính. Thế nhưng ổ cứng dữ liệu gốc vẫn được họ tận tay mang tới, phòng ngừa việc mất dữ liệu.
Trong nhà ga sáng ngời, cậu chàng Punk nhỏ giọng thầm thì: "Ôi, có ai biết hôm nay là sinh nhật mình không nhỉ."
Song, chẳng ai bận tâm đến câu nói của cậu ta.
Về đến trụ sở điều tra chính là đã 10 giờ sáng, gần một trăm nhân viên điều tra cấp cao bị triệu tập tại phòng họp.
Cậu chàng Punk ho húng hắng, hắng giọng một cái, chẳng mấy mà nghiêm mặt lại, lúc nghiêm túc trông cũng ra hình ra dáng lắm.
"Đầu tiên, tôi phải nhấn mạnh trước, trên máy bay thân rộng McFly F485 có lắp đặt ba hộp đen. Một cái trong đó đặt ở đuôi, hai cái khác đặt ở khoang tách biệt với các thiết bị điện tử dưới buồng lái. Lần này, chúng ta đã tìm ra một trong hai hộp đen nằm ở khoang tách biệt với các thiết bị điện tử. Nếu không có câu hỏi nào nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu xem đồ thị dữ liệu."
*Tác giả:
Có một chuyện tôi nhất định phải nhắc lại lần nữa!
Trác Hoàn. Hoàn. Đọc theo tôi: H-u-a-n, Hoàn!
*Đôi lời: Thực ra là có một số bạn đọc nhầm chữ Hoàn 桓 |huán| thành Hằng 恒 |héng| do có hai bộ gần giống nhau, cho nên chị Mạc buộc phải nhấn mạnh lại đó.
"Cậu cho là cậu có thể độc chiếm nó ư?"
Tay Trác Hoàn gõ nhẹ lên chiếc bàn dài, ngón tay xoay chiếc bút máy Montblanc đen. Hắn giương mắt nhìn ông già này. Thor Reina đi đến trước bàn dài rồi dừng bước, không ngồi mà chỉ nhìn xuống hắn từ trên cao, đồng thời hỏi ra câu đó.
Trác Hoàn bật cười: "Tôi cho là? Được chứ, đương nhiên là được."
Ngài Reina cũng cười: "Tuy pháp luật liên bang rất ngớ ngẩn, nhưng vẫn chưa ngớ ngẩn đến mức đó. Ngày trước ta tưởng thứ ngu xuẩn nhất thế giới này là pháp luật liên bang, nhưng Reid à, thật đáng tiếc làm sao, không ngờ cậu còn ngu xuẩn hơn cả nó."
Trác Hoàn: "Thì?"
Reina: "NTSB có quyền điều tra bất cứ vụ tai nạn hàng không quan trọng nào phát sinh trong vùng trời nước Mỹ, đồng thời họ có quyền điều tra tai nạn của hãng máy bay Mỹ diễn ra tại bất cứ nơi nào khác trên thế giới. Ngày đầu tiên bước chân vào McFly, cậu chưa đọc tài liệu này à?"
Trác Hoàn: "Ồ, vậy người bên NTSB đang ở đâu?"
Reina lạnh mặt, gằn từng tiếng một mà gọi tên Trác Hoàn: "Reid-Irvin-Patrick."
Trác Hoàn: "Làm sao?"
Reina: "Cậu không thể độc chiếm cái máy bay này!"
Trác Hoàn: "Hoan nghênh ông lên tòa án liên bang để cáo buộc tôi."
"Cậu không có tư cách độc chiếm nó! Nó thuộc về Mỹ, thuộc về hãng hàng không Rogge, thuộc về McFly, nhưng cho dù có thuộc về ai thì cũng không thể thuộc về cậu!"
"Tại sao không kiện tôi?"
"Cậu sẽ thân bại danh liệt!"
"Tại sao không kiện tôi đi?"
"Cậu ngu hết thuốc chữa rồi. Ta hỏi lại một lần nữa, bao giờ cậu mới giao nó ra?"
"Vậy tại sao không đi kiện tôi?"
Thor Reina trừng trộ, ông ta lấy sức đập bàn, cả cái bàn họp rung rung. Ông ta chỉ thẳng mặt Trác Hoàn, nói với vẻ hung dữ: "Sẽ, đương nhiên sẽ đi kiện cậu. NTSB đã liên lạc với hãng Rogge để chuẩn bị đi kiện cậu đấy. Ai nấy đều đang chuẩn bị kiện cậu, McFly sẽ là nhân chứng cung cấp chứng cứ trước tòa. Chỉ cần mở phiên tòa ra, chiếc máy bay này sẽ thuộc về chúng ta. Còn cậu, cậu sẽ thua kiện, sẽ trắng tay!"
Bàn tay xoay bút của Trác Hoàn dần dừng lại, đôi mắt hắn nhìn ông già da trắng đang nổi cơn tam bành này một cách lạnh lùng. Tầm mắt cả hai giao hòa, ngay sau đó, hệt như rất nhiều lần xưa kia, Trác Hoàn ném bút máy xuống bàn. Soạt, hắn đẩy ghế dựa đứng dậy: "Tôi nói cho ông biết, kiện tôi sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian quá dài. Và trong nửa tháng nay, cổ phiếu của McFly và Rogge Airlines đã rớt 8 điểm. Mười triệu người viết thư gửi lên Nhà Trắng, yêu cầu lập tức tốc tra vụ việc Rogge 318, và họ đang đi biểu tình tại quảng trường Washington đấy!"
"Đương nhiên, ông có thể kiện tôi, tôi nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng ông biết tôi thích điều gì nhất ở tư bản không?"
"Tôi giàu, cho nên tôi có thể mời luật sư đỉnh nhất. Tôi có thể nói cho họ hay tôi muốn cái gì, và họ sẽ vì đồng tiền mà làm cho tôi bất cứ thứ gì, kể cả việc kéo dài thời gian mở phiên tòa của các người, kể cả tìm mọi cách để giành lợi ích về tay tôi, kể cả dù tôi có thua kiện thì vẫn có thể bắt các người bồi thường cho tôi một khoản tiền khổng lồ, riêng chi phí vớt máy bay phải bồi thường gấp bội."
Ngón tay dí mạnh xuống mặt bàn lạnh căm, đầu ngón bị tì trắng bệch. Trác Hoàn nhìn thẳng vào ông cụ trước mặt với vẻ bình tĩnh khôn xiết. Cả hai đôi co với nhau, không ai chịu nhường ai.
Trác Hoàn gằn từng chữ một: "Van nài phải có thái độ của van nài. Không phải tôi van nài NTSB, không phải tôi van nài McFly, cũng không phải tôi van nài Rogge Airlines..."
"Mà là các người đang van nài tôi. Bây giờ, tôi là người đang nắm giữ chiếc máy bay này."
"Thor Reina, lúc ông bước vào có thấy cái biển dựng tạm thời kia không, có cần tôi phải đọc lại nó lần nữa cho ông không. Nó có tên là..."
"U-A-A-G!"
Cả hai trừng nhau một cách quyết tiệt, không ai chịu cúi đầu.
Tại cửa phòng họp, Lina đau đầu đỡ trán, ngặt nỗi cô không thể đi vào và cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tại bầu không khí khó xử và căng thẳng đó, chung quy vẫn phải có người mở lời trước. Ngài Reina chậm rãi siết tay thành nắm đấm, ông ta quay đầu đi với vẻ tức tối, hạ giọng: "Trò ăn nói như vậy với ta sao?"
Sau một khoảng lặng dài, Trác Hoàn mới cất giọng khẽ: "Xin lỗi."
Reina hừ lạnh, phất tay áo đi: "Trò hay lắm, trò lớn rồi."
Ông ta đi, đóng cửa mà khiến nó rung bần bật, Trác Hoàn giương đôi mắt thẫn thờ nhìn theo bóng lưng ông ta. Mãi sau, hắn mới ngồi xuống ghế, lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, rút một điếu thuốc, châm lửa cái tách. Trong làn khói trắng lượn lờ, Lina mỉm cười nói: "Lần sau không được cư xử như vậy nữa đâu nhé." Tiếp đó mới đóng cửa phòng họp giúp Trác Hoàn.
Ngoài cửa phòng họp, chú Joseph và Tô Phi vẫn luôn áp tai lên tường nghe lén.
Sau khi Thor Reina đi thật rồi, cậu chàng Punk mới nuốt nước miếng một cái, dè dặt hỏi: "Cái quái gì thế này, đó giờ RIP với ông già kia vẫn luôn xử sự với nhau như vậy hả chị?"
Lina nhoẻn miệng cười: "Chị không biết."
Tô Phi gãi đầu: "Cách nói chuyện của những kẻ giàu có thật khó hiểu. Ơ chị Lina ơi, chị định đi đâu thế?"
Lina: "Đi liên hệ với NTSB và McFly."
Chú Joseph sửng sốt: "Đi liên hệ với họ làm chi?"
Lina cười tủm tỉm: "Đi nói chuyện hợp tác chứ sao. Chả phải ban nãy Reid và chú Reina đã thỏa thuận, khẳng định sắp bắt đầu hợp tác đấy ư?"
Chú Joseph và Tô Phi: "...???"
Cháu/Chị chắc chắn chúng ta nghe cùng một vụ cãi nhau đấy chứ?! Khi Lina rời khỏi trụ sở chính tạm thời, Phục Thành mới trở về từ nơi trục vớt. Vào cái tiết trời mùa Đông rét mướt tháng 12 này, nhiệt độ trên đất liền còn lạnh hơn nước biển. Anh đã thay sang một chiếc áo len màu nhạt. Anh lên tiếng chào Lina, bước lại gần, nghĩ đoạn bèn hỏi: "Hai người đứng ở cửa làm gì, sao không đi vào? Sao cửa lại đóng?"
Tô Phi nháy mắt như phát rồ với Phục Thành.
Chú Joseph cũng nháy mắt ra hiệu rồi nói: "Một mình Reid đang ở bên trong."
Phục Thành: "Một mình?"
Chú Joseph: "Hình như tâm trạng thằng nhóc đó đang tệ lắm. Này Phục, cháu đi dỗ nhé?"
Lúc này, Tô Phi mới nhớ ra: "Đúng rồi, chả phải hai anh đang yêu nhau hả, anh Phục nhanh chân vào dỗ đi."
Phục Thành: "..."
Khuyên được hai tên ưa hóng hớt là Tô Phi và chú Joseph đi rồi, Phục Thành mới đẩy cửa phòng họp, định bụng đi vào hỏi Trác Hoàn xem là chuyện gì. Cửa bị đẩy nhẹ ra thành một cái khe nhỏ, ánh đèn yếu ớt rọi xuyên qua khe hở hẹp đó. Một câu nói chợt hiện lên trong suy nghĩ Phục Thành "Chỉ bật mỗi một ngọn đèn thôi à?", ngay sau đó, cổ tay đẩy cửa của anh bị người ta tóm lại.
Chưa kịp có thời gian để phản ứng thì đã bị người ta tóm gọn cổ tay, lôi xoạch vào phòng, đè lên tường.
Sầm, Trác Hoàn đưa chân đóng cửa một cách thô lỗ.
Nụ hôn của người đàn ông này buông xuống vào giây tiếp theo. Phục Thành nhắm mắt, vươn tay ôm cổ hắn, hé môi, đoạn vươn lưỡi hôn đáp lại. Trong căn phòng lặng như tờ và mờ tối này, tiếng nước nhóp nhép, tiếng môi lưỡi liếm mút lấy nhau và tiếng thở ồ ồ vang lên đầy ái muội. Bàn tay Trác Hoàn duỗi vào từ dưới vạt áo len, Phục Thành giữ tay hắn lại, nghiêng đầu tránh nụ hôn hắn, khàn giọng: "Đừng."
Ngoài hành lang có tiếng người nói chuyện qua lại.
Trác Hoàn cụp mắt im ỉm nhìn Phục Thành. Lát sau, hắn mới hỏi bằng giọng hờn dỗi: "Sao em ở ngoài mãi không vào?"
Phục Thành phải nghĩ mất mấy giây mới hiểu được ý hắn: "Em phải bảo chú Joseph và Tô Phi đi cái đã."
Trác Hoàn: "Ờ, và anh đợi em những ba phút em mới vào."
Phục Thành: "..."
Trác Hoàn: "Biết người ta đang bực tức thì phải dỗ như nào không?"
Phục Thành nhướn mày: "Hôn anh?"
Trác Hoàn nhếch miệng, bật cười: "Là phịch em cơ."
Trác Hoàn cúi đầu, trao nụ hôn đầy dịu dàng lên chiếc cổ lồ lộ của chàng trai này. Phục Thành không đẩy hắn ra, anh ôm eo hắn, đáp bằng giọng điềm nhiên: "Vậy nếu giữa phịch em và hộp đen, anh buộc phải chọn một... Anh sẽ chọn gì?"
Người Trác Hoàn cứng đờ, hắn ngẩng đầu: "Vớt được hộp đen rồi à?"
Phục Thành trưng biểu cảm bình tĩnh mà nhìn hắn, mãi sau mới gật đầu khẽ.
Trác Hoàn: "Đệch!" Hắn tính đi mở cửa theo phản xạ.
Phục Thành đè nắm cửa xuống: "Chọn hộp đen rồi nhé."
Trác Hoàn ngẩng đầu nhìn anh.
Hắn chợt thấy trong căn phòng nhá nhem tối là gương mặt tuấn tú của chàng trai này được bọc bởi vầng sáng lờ mờ. Người đó đang lẳng lặng nhìn hắn, đưa mắt như bịn rịn, giọng cũng đều đều. Trong lòng cả hai đều tỏ, rằng đối với họ, hộp đen vô cùng quan trọng, quan trọng đến độ thậm chí có thể táng gia bại sản. Ấy vậy mà Phục Thành lại hỏi ra câu đó, hỏi bằng vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Trác Hoàn bật cười, nhấc cằm anh lên và trao môi hôn. Hắn khó lòng giấu nổi niềm hân hoan trong lòng mình, thành ra nụ hôn ấy ban đầu còn dịu dàng, sau đó càng lúc càng nồng nàn hơn. Tình dục, ái dục, muốn đưa người này vào máu thịt, vào xương tủy mình, muốn "vật" người ấy một cách hung mãnh, lắng nghe tiếng người ấy rên rỉ, lắng nghe tiếng khóc nỉ non mà người ấy dằn lòng không đậu.
Niềm hân hoan này không chỉ thuộc về riêng một người.
Mà thuộc về cả hai người.
Trác Hoàn: "Tối nay."
Phục Thành: "... Ừ?"
Trác Hoàn: "Uỵch em tới chết."
***
Trác Hoàn rảo bước ra khỏi phòng họp. Khi hắn đi đến khu vực làm việc, Tô Phi và chú Joseph sớm đã biết chuyện hộp đen đã được vớt lên. Người bên công ty trực vớt đưa hộp thủy tinh chứa hộp đen đến trụ sở tạm thời. Trác Hoàn quan sát nó thật kĩ, không buông tha cho bất cứ một chi tiết nào.
Trác Hoàn: "Nhìn bề ngoài không bị hư hao quá nghiêm trọng." Hắn quay đầu sang, "Tô Phi, ngày mai cậu đem nó đi Los Angeles."
Tô Phi: "Ủa, tôi á? Gượm đã, đi Los Angeles làm gì?"
Trác Hoàn: "Đi đến trụ sở chính của McFly."
Tô Phi trợn mắt: "Trụ sở chính của McFly? Không phải chứ. RIP này, chúng ta hợp tác với McFly bao giờ? Anh có cần tôi nhắc cho anh biết nửa tiếng trước anh vừa mới cãi nhau căng đét với nhà thiết kế chính đương nhiệm của McFly, mém tí thì người ta đánh chết anh không?"
Trác Hoàn: "Bảo cậu đi thì cậu cứ đi." Lúc này, Lina cũng đi tới, Trác Hoàn ngẩng đầu bảo cô: "Ngày mai đi McFly thì dẫn theo cả cậu ta với hộp đen luôn."
Tô Phi: "???"
Lina mỉm cười đáp: "Vâng."
Ngày 8 tháng 12 năm 2021, hộp đen của Rogge 318 được vớt lên từ vùng biển Bắc Thái Bình Dương.
Ngày 10 tháng 12, NTSB chính thức thành lập trụ sở điều tra Rogge 318 tại Seattle. Vụ việc này lấy UAAG làm đội điều tra chính, ngoài ra còn có hơn 500 nhân viên điều tra tinh anh của NTSB và cả ủng hộ kĩ thuật từ công ty McFly.
Một tuần sau đó, ngày 17 tháng 12, UAAG chính thức tuyên bố đã giải mã xong toàn bộ số liệu trong hộp đen.
Rạng sáng hôm đó, Phó cục trưởng NTSB Andrew vội vã bắt chuyến bay tới Seattle, công ty McFly cũng cử người phụ trách đầu tắt mặt tối suốt mười ngày trời, cậu chàng gần như không chợp mắt, vẫn luôn tiến hành phân tích và giải mã dữ liệu hộp đen cùng với các kĩ thuật viên McFly tại trụ sở chính của McFly.
Khi đi đến bậc thang cuối, đôi chân giẫm lên nền đất, cậu chàng Punk mới ngẩng đầu nhìn ánh ban mai tỏa ra từ phía Đông. Cậu ta sờ vành tai mình theo phản xạ, song chả chạm phải chiếc khuyên tai xương khô của mình. Cậu ta ngẩn ra mà nghĩ suy mới sực nhớ rằng để vào phòng thí nghiệm, cậu ta đã tháo hết tất cả vật dụng kim loại trên người mình rồi cho vào vali, bao gồm cả khuyên tai và vòng cổ của cậu ta.
"Cậu Tô không đi hả?"
Tô Phi hoàn hồn: "À, đi chứ."
Một nhân viên của McFly cầm chiếc hộp đen nặng trình trịch, vài nhân viên khác cầm ổ cứng dữ liệu đã được sao chép ra. Rạng sáng nay họ mới đọc xong toàn bộ số liệu trong chiếc hộp đen này và lập tức gửi một bản đến trụ sở điều tra chính. Thế nhưng ổ cứng dữ liệu gốc vẫn được họ tận tay mang tới, phòng ngừa việc mất dữ liệu.
Trong nhà ga sáng ngời, cậu chàng Punk nhỏ giọng thầm thì: "Ôi, có ai biết hôm nay là sinh nhật mình không nhỉ."
Song, chẳng ai bận tâm đến câu nói của cậu ta.
Về đến trụ sở điều tra chính là đã 10 giờ sáng, gần một trăm nhân viên điều tra cấp cao bị triệu tập tại phòng họp.
Cậu chàng Punk ho húng hắng, hắng giọng một cái, chẳng mấy mà nghiêm mặt lại, lúc nghiêm túc trông cũng ra hình ra dáng lắm.
"Đầu tiên, tôi phải nhấn mạnh trước, trên máy bay thân rộng McFly F485 có lắp đặt ba hộp đen. Một cái trong đó đặt ở đuôi, hai cái khác đặt ở khoang tách biệt với các thiết bị điện tử dưới buồng lái. Lần này, chúng ta đã tìm ra một trong hai hộp đen nằm ở khoang tách biệt với các thiết bị điện tử. Nếu không có câu hỏi nào nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu xem đồ thị dữ liệu."
*Tác giả:
Có một chuyện tôi nhất định phải nhắc lại lần nữa!
Trác Hoàn. Hoàn. Đọc theo tôi: H-u-a-n, Hoàn!
*Đôi lời: Thực ra là có một số bạn đọc nhầm chữ Hoàn 桓 |huán| thành Hằng 恒 |héng| do có hai bộ gần giống nhau, cho nên chị Mạc buộc phải nhấn mạnh lại đó.
Danh sách chương