Julian thở hổn hển, ánh mắt nhìn Mammon có hoảng sợ có chán ghét, nhưng nhiều hơn hết thảy là ảo não.

Mammon thấy hắn không đáp, cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi cũng giống như hắn sao?”

Cho dù tay hắn đã an an phận phận buông xuống, nhưng cánh của Julian lại một lần nữa ẩn ẩn đau. Hắn cắn môi, thấp giọng nói: “Hắn thích bị ngược.”

“Trên giường?” Mammon với vốn kiến thức rộng rãi không hề lấy đó làm kinh ngạc.

Julian nhịn không được trộm liếc nhìn Metatron, thấy hắn không có phản ứng gì, giống như được tăng thêm dũng khí, nói tiếp: “Ban đầu ta là bất cẩn làm hắn đau, ai ngờ hắn chẳng những không nổi giận, ngược lại còn yêu cầu ta xuống tay nặng hơn chút nữa.” Nói đến đây, nơi đáy mắt đã khó nén vẻ chán ghét, “Sau đó, đấm, đá, siết cũng không đủ thỏa mãn hắn, mỗi tháng ta đều phải nghĩ ra trò khác mới lạ hơn mới có thể lấy lòng hắn. Vì để phối hợp với ta, hắn không tiếc hạ lệnh cục Chấp vụ mỗi tháng phải tặng một trợ lý mới cho ta, để ta thực nghiệm.”

Tuy ngữ khí hắn bình thản, nhưng từ ánh mắt hắn, Mammon và Metatron đều nhìn ra được, Hybe thích bị ngược, nhưng Julian tuyệt không thích trò ngược đãi.

Mammon nói: “Đây chính là nguyên do những thiên sứ kia chết trên giường ngươi?” Đáp án mà trước đó khi hắn vặt sạch lông trên cánh Julian cũng không có được, không ngờ hiện tại đột nhiên bày ra trước mắt.

Julian tựa hồ đã thoát nạn, chủ động hỏi: “Các ngươi còn muốn biết gì nữa?”

“Shipley ở đâu?” Metatron nói. Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất cho tới bây giờ.

“Không biết.” Julian cảm nhận được ánh mắt Mammon lại lạnh đi, vội phân bua: “Ta thực sự không biết. Nói thật, nếu không phải thấy sáu cánh của ngươi, ta còn nghĩ thiên sứ sáu cánh chỉ là lời nói dối cùng thủ đoạn mà Hybe đã dựng lên để khống chế chúng ta.”

Mammon hỏi: “Ngươi chưa gặp Shipley bao giờ?”

Julian lắc đầu: “Chưa từng gặp.”

Metatron lại hỏi: “Ban nãy ngươi nói hắn dựng chuyện, là dựng chuyện thế nào?” Hybe và Julian đều luôn miệng nói Shipley là Thần sáng tạo ra giới thứ mười, khiến hắn không thể không tò mò về đoạn thần thoại đó.

Julian chẳng chút nghĩ ngợi, mở miệng liền nói: “Giới thứ mười từng là một vùng đất hoang vu, nơi nơi đều là bóng tối, không có ánh sáng, chỉ có màn đêm. Sau đó, Shipley ra đời, lúc ngài ấy giáng lâm giới thứ mười, đã mang đến ánh sáng cho nơi đây. Từ đó, bầu trời được phân thành ngày và đêm.”

Mammon nhìn về phía Metatron như muốn hỏi gì đó.

Metatron lắc đầu.

Theo hắn được biết, giới thứ mười từ lúc vừa được sáng tạo ra đã có ngày và đêm thay phiên nhau, lại thêm thiên đường vĩnh viễn không ảm đạm cùng địa ngục vĩnh viễn hắc ám vừa vặn là ba loại trạng thái hoàn toàn khác nhau. Sau đó Thần phát hiện điều kiện ngày đêm luân phiên ở giới thứ mười rất thích hợp để sinh vật cư trú, cho nên lúc sáng tạo ra Tinh linh giới, nhân giới cùng các giới khác, mới đều phân ra ngày và đêm.

Julian vờ như không thấy cuộc trao đổi mờ ám bằng ánh mắt giữa bọn họ, tiếp tục nói: “Shipley đại nhân một mình ở đây mấy ngàn năm, đột nhiên cảm thấy quá tịch mịch, bèn dựa theo nguyên hình của mình, sáng tạo ra thiên sứ thứ hai. Nhưng sáu phiến cánh của ngài ấy là bẩm sinh, không thể phục chế, cho nên những thiên sứ đời sau đều chỉ có hai cánh.” Nói tới đây, hắn dừng một chút, hiển nhiên đã sực nhớ ra mình có bốn cánh.

“Sau đó thì sao?”

Thanh âm êm ái của Metatron thoáng làm dịu đi xung động trong hắn. Julian lại kể tiếp: “Vì sự sinh tồn của các thiên sứ, ngài ấy đưa tới nước và lửa, tống cát vàng đi, rồi bắt đầu dạy họ khai khẩn đất đai, xây dựng nhà cửa, sáng chế quần áo...... học tập mọi bản lĩnh để sinh tồn. Bất quá qua mấy trăm năm sau, Shipley đại nhân đột nhiên phát hiện tất cả thiên sứ đều không giống với ngài ấy, họ chỉ biết làm những chuyện được giao, không có năng lực suy nghĩ độc lập, càng đừng nói tới năng lực sáng tạo. Shipley đại nhân cảm thấy rất đau lòng, bởi vì ngài ấy xem bọn họ như con đẻ, không nỡ nhìn bọn họ cứ mãi đần độn ngu ngơ như vậy, cho nên, ngài dùng một phần trái tim mình làm hạt giống, dùng máu mình làm nước tưới, mỗi ngày đều đích thân trông nom cho nó lớn dần. Cuối cùng cũng có một ngày, trồng ra được cây Trí tuệ.”

Metatron tim đánh thình thịch. Quả nhiên còn có cây Trí tuệ thứ hai! Mammon nhướn mày nhìn Metatron. Bất quá lần này không phải là hỏi, mà là cười nhạo.

Chỉ bằng khúc thân cây Trí tuệ bị cháy sém hết phân nửa trong tay, hắn có thể chém đinh chặt sắt tuyên bố, nó tuyệt đối không phải do máu và tim của thiên sứ trồng thành. Hắn không biết câu chuyện ấu trĩ này là ai thêu dệt ra, nhưng có một điểm có thể khẳng định, kẻ dựng chuyện chắc chắn coi tất cả người nghe đều là tên ngốc.

Julian đương nhiên nhìn ra vẻ giễu cợt trong mắt Mammon, nhưng không hề nổi giận. Bởi vì hắn đã ý thức được, đáp án nan giải suốt nhiều năm qua rất có thể sẽ được công bố ngay trong hôm nay.

Metatron thấy hắn dừng lại, không khỏi mỉm cười khích lệ: “Cây Trí tuệ cho ra quả Trí tuệ?”

Julian gật đầu: “Tuy nhiên, quả Trí tuệ số lượng có hạn. Cho nên, Shipley chỉ có thể tuyển chọn một bộ phận thiên sứ đến ăn. Nhưng không bao lâu sau, quả Trí tuệ đã nảy sinh tác dụng phụ. Đại đa số thiên sứ nếm qua quả Trí tuệ vài năm sau nhất định sẽ dần dần già đi, cuối cùng phải chết.”

“Đại đa số?” Mammon nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt này.

Julian gật đầu: “Cũng có ngoại lệ. Bất quá bao nhiêu năm qua, chỉ mới có hai người.”

“Hai người nào?”

Julian nói: “Một là ta, còn lại là tên phản đồ Casamia.”

Metatron thoáng chấn động: “Casamia?”

“Ngươi quen biết hắn?” Julian vẫn luôn chú ý biểu tình của đối phương.

Metatron nói: “Ta không biết kẻ mà ngươi nói và kẻ ta quen biết có phải là cùng một người hay không.”

Julian nói: “Ghi chép về Casamia rất ít. Chỉ biết hắn từng là thiên sứ mà Shipley đại nhân tín nhiệm nhất, bất quá sau đó vì ghen tị với vinh quang và uy vọng của Shipley đại nhân, xách động một bộ phận thiên sứ phản bội Shipley đại nhân.”

Mammon vuốt cằm: “Sao ta lại cảm thấy truyền thuyết này nghe quen quen thế nhỉ?”

Metatron hỏi: “Sau đó Casamia đi đâu?”

“Không biết. Tất cả các tư liệu đều không nhắc tới.”

Mammon một lần nữa ngồi vào ghế, ý vị thâm trường nói: “Nếu như ta không biết mình từ đâu đến, có lẽ cũng sẽ bị mê hoặc bởi câu chuyện đẹp đẽ êm tai này.” Không ngờ giới thứ mười bế quan tỏa cảng nhiều năm như vậy, không chỉ hình thành một chế độ riêng cho mình, còn sáng tác ra truyền thuyết thuộc về bọn họ.

Julian ôm vết thương trên cánh, từ ngồi xổm chuyển sang ngồi xếp bằng. Hybe triệt để bị hắn vứt qua một bên, nếu đã bị vạch trần, hắn cũng không định tiếp tục diễn kịch nữa. Hiện tại vấn đề hắn quan tâm nhất là: “Rốt cuộc các ngươi từ đâu tới?”

Khóe miệng Mammon khẽ cong lên: “Một nơi gọi là, địa – ngục.” “Địa ngục?” Julian âm thầm ghi nhớ hai chữ này.

Metatron chỉnh lý một lượt tất cả thông tin trong đầu, chậm rãi sắp xếp lại các mảng của câu chuyện: “Nói đơn giản chính là, Shipley sáng tạo ra giới thứ mười, sáng tạo ra thiên sứ hai cánh, còn ban trí tuệ cho bọn họ, sau đó biến mất. Hybe trở thành thành chủ của Chủ thành, quản lý tòa thành này và giới thứ mười?”

Julian gật đầu: “Truyền thuyết chính là như thế.”

Mammon hỏi: “Vậy Hybe từ đâu chui ra?”

Julian ngẩn người.

“Trong truyền thuyết không hề có Hybe, không phải sao?” Mammon cúi đầu nhìn Hybe vẫn còn hôn mê. Hắn cùng lắm chỉ là thiên sứ hai cánh, lại bị chặt đứt cánh, nếu không phải có người ở đằng sau chống lưng, tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí thành chủ được.

Julian nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ hắn vẫn luôn ở bên cạnh Shipley đại nhân, chỉ là lúc Shipley đại nhân còn ở đây, hắn bị xem nhẹ.”

“Nói như vậy, hắn hẳn phải biết tất cả những chuyện đã xảy ra ở giới thứ mười.” Mammon búng tay một cái.

Hybe cả người run lên, từ từ mở mắt. Sau khi hắn nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngẩn ra, lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Julian: “Ngươi là đồng bọn của họ?”

Julian cau mày, đang định mở miệng, chợt nghe Metatron mỉm cười nói: “Không. Hắn cùng phe với ngươi.”

Hybe bán tín bán nghi.

Metatron nói: “Các ngươi đều là tù binh của chúng ta.”

Julian không biết mục đích của Metatron là gì, nhưng thời điểm hiện tại, những lời này đối với hắn hiển nhiên là có lợi. Hắn không muốn trước khi tra rõ thân phận của Mammon và Metatron, đã bị Hybe căm thù.

Hybe nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, không được tự nhiên tránh đi ánh nhìn của Mammon, trừng Metatron nói: “Các ngươi đến tột cùng là ai? Muốn làm gì?!”

Metatron trả lời: “Chúng ta là bạn của Shipley, muốn gặp hắn.”

“Bạn?” Vẻ mặt Hybe kinh ngạc không thôi, “Shipley đại nhân sao có thể có bạn được?”

Metatron hòa nhã nói: “Chúng ta thật sự là bạn của Shipley, cho nên chúng ta biết, thiên sứ bị trói vào cột đó tuyệt không phải Shipley.”

Julian nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía Hybe. Hắn hiển nhiên chưa từng nghe nói gì về thiên sứ bị trói vào cột.

Trong mắt Hybe lóe lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định: “Shipley đại nhân không có khả năng có bạn bè, trên đời này không thiên sứ nào có tư cách làm bạn với Shipley đại nhân!” Hắn vừa dứt lời, liền bị một cỗ lực đạo vô hình thật mạnh đánh văng tới vách tường.

Mammon một tay đút vào túi quần đứng lên, tự tiếu phi tiếu: “Ngươi nói ai không có tư cách?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện