/90/.

Trước mặt cậu là Hein Burton với vẻ mặt bình tĩnh như thường, tựa như tất cả mọi chuyện xảy ra trong thế giới kia chưa bao giờ thật sự khiến anh dao động.

Một tiếng cười khẽ truyền đến, Tiêu Nham khẽ nghiêng mặt nhìn qua, Thiếu tướng Cliff Shaw hơi ngửa người dựa vào sô pha phía sau, bộ dàng đầy thư thái.

"Cậu làm tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, đây là lần đầu tiên có người có thể vây khốn được Hein Burton."

Cliff Shaw khích lệ cũng không khiến Tiêu Nham vui vẻ, cậu bình tĩnh trả lời, "Nhưng mà Thiếu tướng à, cái bẫy mà tôi tạo ra cho anh ấy, anh ấy muốn trốn thoát lúc nào cũng được. Mà đối với kẻ thù thật sự, phương pháp này căn bản không dùng được."

"Cậu vừa mới học cách đặt bẫy tư duy này được bao lâu? Chẳng lẽ tôi còn trông cậy cậu làm ra được chuyện gì nghịch thiên sao?" Thiếu tướng Cliff Shaw buồn cười lắc lắc đầu, "Tiêu Nham, ít nhất lần luyện tập này có ba điểm đáng khen. Thứ nhất, cậu nhớ rõ những điểm quan trọng khi thiết lập bẫy rập mà tôi đã nói với cậu, mà bẫy rập này hoặc là có đủ sức hấp dẫn khiến đối phương không thể kháng cự, hoặc là khiến đối phương cam tâm tình nguyện rơi vào. Giấc mơ đẹp mà cậu đã dệt nên cho Đại tá Burton, tôi cá rằng nếu tôi không có ở đây nhìn hai người, Đại tá Burton chỉ sợ sẽ tình nguyện vĩnh viễn không trở lại hiện thực. Cho dù cậu ấy cam tâm tình nguyện bị vây khốn là do cậu quá mức đặc biệt đối với cậu ấy, hay là cái bẫy cậu tạo ra quá tinh vi, thì ít nhất từ góc độ lý luận mà nói, cậu đã làm rất tốt."

"Điểm thứ hai thì sao?"

"Cậu đã xây dựng một cảnh tượng càng thêm phức tạp so với cái mà tôi đã dựng nên, kể cả những nhân vật mà cậu chưa bao giờ thật sự gặp mặt, ví dụ như ngài Tổng tống. Đây là một hành vi vô cùng mạo hiểm, lúc nào cũng có thể bị vạch trần. Chẳng qua cậu rất thông minh, hình tượng ngài Tổng thống được cậu xây dựng dựa trên phân tích từ thông tin trong tư duy của Hein, cậu dùng nó để tái cấu trúc thành một cảnh tượng khác dẫn đường Hein tiến vào, điểm này quả thật rất giỏi."

"Điểm cuối cùng?"

"Điểm cuối cùng không bằng để Đại tá Burton giải thích cho cậu." Thiếu tướng Cliff Shaw làm ra động tác "mời" về phía Hein.

Hein không nhanh không chậm mở miệng, tiếng nói hơi lạnh dọc theo thần kinh thính giác dũng mãnh tràn vào trong não Tiêu Nham, tựa như tư duy của họ vẫn đang liên kết với nhau.

"Em rất kiên nhẫn chờ đợi, khi bị tư duy của anh áp chế, em cũng không vội vã phản kháng, mà là hòa cùng với anh, dùng "trở lại hiện thực" làm bước ngoặt, dẫn anh vào trong thế giới mà em đã dựng lên. Em bình tĩnh tái hiện những sinh hoạt bình thường nhất, ví dụ như việc nghiên cứu, ví dụ như chuẩn bị lễ phục trước tiệc tối, em khiến anh tin tưởng chúng ta thật sự đã trở về hiện thực. Cho dù khi điệu Waltz bắt đầu, em cũng không vội vã dụ dỗ anh, mà dùng Lily mài mòn kiên nhẫn của anh, khiến anh không thể tự khống chế mà nhảy vào bẫy rập em đã tạo ra cho riêng anh, từ đó vây khốn anh."

"Nhưng kỳ thật trước khi chúng ta bắt đầu khiêu vũ, anh đã nhận ra những thứ đó không phải là hiện thực... Đúng không?" Tiêu Nham có chút chần chờ hỏi.

"Đúng vậy."

Hein trả lời khiến cậu nhịn không được nhắm mắt lại, cảm thấy thất bại mà khẽ ôm lấy đầu mình.

"Được rồi, vậy nói cho em biết, em sai lầm ở chỗ nào? Là bởi vì bài trí của bữa tiệc? Cảnh tượng? Hay là..."

"Lúc ở trong thông đạo khi anh hôn lên tay em, anh đã biết anh vẫn còn trong tư duy của em."

Tiêu Nham hoàn toàn ngây ngẩn cả người, "... Vì sao?"

"Em đã nói, em tin tưởng không ai có thể hư cấu được nụ hôn của anh để lừa dối em. Tương tự như vậy, em cũng sẽ không biết được mỗi khi anh chạm vào em, là cảm giác gì."

Tiêu Nham ngây ra nhìn Hein, thật lâu sau mới cúi đầu ha ha cười.

"Hóa ra... Em đã lộ sớm như vậy..."

Anh cái tên chuyên gia thiết lập bẫy rập tư duy này! Vì sao không trực tiếp vạch trần em chứ!

Thiếu tướng Cliff Shaw khụ một tiếng, "Được rồi, mặc kệ thế nào, đợt huấn luyện lần này cũng đã phát huy tác dụng của nó. Ít nhất thì Tiêu Nham cậu cũng đã biết kỹ xảo để thành công cũng như điểm thất bại của mình ở đâu. Tôi không thể tiếp tục dạy cậu cách làm thế nào để giết một người trong thế giới tư duy của mình, bởi vì như vậy sẽ tạo thành thương tổn không thể điều trị đối với thần kinh của người xâm nhập. Nhưng tôi tin tưởng, đến thời điểm này, nếu có một kẻ thù thật sự bị vây trong thế giới tư duy của cậu, cậu sẽ biết làm thế nào để xử lý đối phương. Không cần cảm thấy đồng tình hay thương hại kẻ thù của mình, cũng đừng có bất cứ do dự gì, thời cơ chỉ đến trong chớp mắt mà thôi."

"Rất cám ơn ngài đã hết lòng dạy dỗ. Tạm biệt, Thiếu tướng." Tiêu Nham điều chỉnh lại tâm tình của mình, đứng dậy thực hiện động tác chào đầy kính trọng với Thiếu tướng Cliff Shaw.

"Sau này gặp lại, hy vọng cậu chỉ là đơn thuần mà đến... uống trà chiều với tôi mà thôi."

"Như ngài mong muốn."

Tiêu Nham và Hein cùng nhau rời khỏi văn phòng của Thiếu tướng Cliff Shaw.

Hai người im lặng đi dọc theo thông đạo, đằng sau vẫn là nguyên tiểu đội bộ đội đặc chủng đi theo như trước.

"Nói cho em biết, em hiện tại rốt cục đang ở trong hiện thực, hay vẫn đang bị vây trong tiềm thức của anh?" Tiêu Nham bỗng nhiên nghiêng mặt sang nhìn người đàn ông lạnh lùng đi bên cạnh mình.

Đối phương đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi mạnh mẽ áp lên môi Tiêu Nham. Sau gáy cậu bị đối phương chặt chẽ giữ lấy, không thể cử động dù là một chút. Hein dùng sức quấy đảo một trận trong khoang miệng Tiêu Nham, đầu lưỡi không bỏ qua bất kỳ điểm nào. Khi nụ hôn ngắn ngủi mà mạnh mẽ này kết thúc, Hein mới dùng thanh âm không chút cảm xúc dao động nào hỏi: "Em thấy thế nào, Thiếu tá?"

Tiêu Nham cười cười đi về phía trước, còn lười biếng duỗi thắt lưng, "Em thấy không sao cả —— cho dù có bị anh nhốt lại, thì cũng là một giấc mông đẹp."

Tiệc kỷ niệm thành lập liên bang sắp đến, không chỉ có quân bộ, toàn bộ dân chúng bình thường của Shire cũng rộn ràng chuẩn bị các hoạt động chúc mừng.

Mà Tiêu Nham lại vùi đầu trong phòng nghiên cứu, không ngừng tra tấn Lauren, liên tục hướng dẫn cậu ta những chỗ bị xem nhẹ trong việc phân tích số liệu. Tiêu Nham phát hiện bản thân đặc biệt hưởng thụ bộ dạng của cậu nhóc từ đắc ý dào dạt đem thành quả đến cho mình xem, đến vẻ ỉu xìu mất mát khi bị mình chỉ ra chỗ thiếu sót.

Một ngày nghiên cứu kết thúc, Lauren lười biếng duỗi thắt lưng một cái, nhưng vẫn không có ý định rời khỏi phòng nghiên cứu.

"Còn chưa về sao?"

"Tôi phải khắc phục sai lầm của mình, nếu không tôi sẽ ngủ không yên." Lauren phẩy phẩy tay nói.

Tiêu Nham bỗng nhiên cảm thấy cậu nhóc này trở nên đáng yêu không ít. Ngay lúc cậu đang muốn rời khỏi hệ thống, hình ảnh liên lạc đột nhiên hiện ra.

"Thật xin lỗi đã làm gián đoạn việc nghiên cứu của ngài, Thiếu tá. Viện khoa học Trung ương mời ngài dự họp hội nghị khẩn cấp, địa điểm là phòng họp số 201, mời ngài lập tức có mặt."

Tiêu Nham thở dài, còn đang định đi ăn một bữa tối ngon miệng sau đó nằm trên giường nghe nhạc một chút, vậy mà một cái thông báo dự hội nghị đã đập tan mọi thứ.

Mới vừa bước ra khỏi phòng nghiên cứu, ngoại trừ hai bộ đội đặc chủng đứng canh bên ngoài, còn có một người đang ông tay ôm trước ngực tựa người vào vách tường, có vẻ đã đợi cậu từ lâu. Tầm mắt đang nhìn về nơi khác của đối phương chậm rãi chuyển về hướng Tiêu Nham, khoảnh khắc đó như có thứ gì đó tiến sâu vào tư duy cậu, khống chế mọi thứ của cậu.

Trái tim đập từng nhịp điên cuồng, hơi thở quấn quýt nóng rực, lực độ va chạm cháy bỏng, tự như thuỷ triều sôi trào trong đầu Tiêu Nham.

Người đàn ông này dùng phương thức mạnh mẽ nhất, không thể dao động nhất để tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cậu, mà ký ức về Hein Burton trong đầu cậu lại đang từng chút từng chút một liên kết lại, chúng khiến cậu ấn tượng vô cùng, thậm chí so với những ký ức đầy tính logic trước đây lại càng thêm khắc sâu hơn.

Theo bản năng, cậu vươn tay chống lên vách tường trước mặt, Tiêu Nham cảm thấy có chút buồn cười vì khoảnh khắc rung động đột nhiên xuất hiện này. Má ơi —— tim đập loạn nhịp cái gì chứ? Có phải là lần đầu tiên nhìn thấy người này đâu!

Cậu cứ luôn phải căng chặt thần kinh mới có thể thừa nhận sự áp bách của Hen đối với mình, đồng thời... Lại không tự kiềm chế mà tiếp tục bị đối phương hấp dẫn.

Cũng giống như hiện tại, hình dáng ngũ quan lãnh ngạnh tựa như được đục đẽo thành của đối phương, hay lồng ngực phập phồng khi hô hấp, thậm chí là chút chuyển động nhỏ nơi cổ họng của đối phương hiện ra ngay trước mắt cậu, cũng khiến Tiêu Nham cảm thấy họng mình trở nên khô khốc.

"Em có một buổi hội nghị."

Ngữ khí bình tĩnh cố gắng che dấu nội tâm xao động khó nhịn của cậu.

"Anh chờ em."

Hein không đi theo cậu, mà lại đứng tựa vào chỗ cũ như trước. Hai người lính đặc chủng đi theo Tiêu Nham tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua một gian phòng nghiên cứu, Tiêu Nham bắt gặp Herb Ritts vẻ mặt buồn bực ở đó.

"Hôm nay tôi có hẹn với một mỹ nhân bên cục quân nhu... Kiểu này đi tong cả kế hoạch rồi!" Herb Ritts đầy mặt tiếc nuối than thở.

Lạc Hách bước tới bên cạnh anh ta, không cho là đúng tiếp thêm một câu, "Nếu mỹ nhân kia bị cậu cua được, vậy đời sau của cô ấy mới thật sự gọi là đi tong!"

"Ê, anh có thời gia châm chọc tôi không bằng ngoan ngoãn mà đi ngủ một giấc đi! Tên điên này!" Herb Ritts nhấc chân lên định đá Lạc Hách, nhưng Lạc Hách dĩ nhiên là dễ dàng tránh được.

Ba người bọn họ cùng đi vào phòng họp số 201, có không ít cán bộ nghiên cứu chủ quản mang quân hàm trên Thiếu tá đều đã có mặt.

Mọi người đang sôi nổi thảo luận, đoán xem đề tài của buổi hội nghị hôm nay là gì.

"Chẳng lẽ là nói về việc kỷ niệm thành lập liên bang vào ngày mai?"

"Lễ kỷ niệm thì liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta chỉ cần mặc lễ phục đến ló mặt một cái là đủ rồi!"

"Vậy nội dung của buổi hội nghị hôm nay là gì? Trung tướng Hervieu đâu?"

Tiêu Nham dùng khuỷu tay chọt chọt Herb Ritts, "Này... Trung tướng Hervieu cũng đến muộn à?"

"Gần như chưa từng xảy ra." Herb Ritts kéo một cái ghế qua, ngồi xuống còn ngáp một cái.

Mãi đến khi vị Đại tá cuối cùng bước vào phòng họp, cửa trượt mới chột đóng lại, còn khoá chết cửa.

Trong lòng Tiêu Nham dâng lên dự cảm không lành, cậu bước nhanh đến chỗ cửa trượt, phát hiện hệ thống cảm ứng cư nhiên không chút hoạt động.

"Too là Thiếu tá Tiêu Nham, ID1665, khởi động hệ thống nhận diện!"

Tiêu Nham không ngừng lặp lại câu lệnh, nhưng vẫn không có gì thay đổi.

"Này, làm sao vậy?" Herb Ritts đi đến bên cạnh Tiêu Nham.

"Hệ thống nhận diện bị tắt rồi, phòng họp đã bị khoá chết."

Herb Ritts thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiêu Nham, "Có thể là hội nghị cơ mật gì đó, cậu đừng..."

"Hội nghị cơ mật gì mà ngay cả một người chủ trì cũng không có?" Tiêu Nham khẽ nhướng đuôi lông mày, lúc này Herb Ritts cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.

Mọi người còn lại vẫn đang bàn tán sôi nổi.

Tiêu Nham nhìn quanh bốn phía, giọng nói có chút lạnh lùng, "Gần như toàn bộ cán bộ nghiên cứu chủ quản đều bị nhốt ở đây, nếu có bất cứ kẻ nào thả khí độc thông qua hệ thống thông khí của phòng họp, tất cả chúng ta ở đây chỉ có con đường chết, mà toàn bộ viện khoa học Trung ương, sẽ triệt để tê liệt."

Tiêu Nham thanh âm ép tới rất thấp, mà Thụy Tỳ sắc mặt cũng thay đổi.

Vừa lúc đó, màn ảnh ba chiều lớn nhất trong phòng họp đột nhiên xuất hiện, mà hiển thị trên màn ảnh lại không phải là Trung tướng Hervieu, mà là một người đàn ông có lẽ là rất xa lạ với mọi người, nhưng đối với Tiêu Nham thì những ký ức về ông ta vẫn còn rất mới mẻ. Ngũ quan của gã đầy tao nhã, khí tức quý tộc tràn đầy, phong độ ngời ngời khiến người ta nhìn là khó quên. Khi mở miệng nói chuyện, tiếng nói thuần hậu như rượu vang được ủ lâu ngày, đầy ngập thu hút.

"Chào buổi tối, các vị nghiên cứu viên tinh anh của Shire. Đúng ra lúc này mọi người hẳn nên ở nhà, nhàn nhã hưởng dụng bữa tối của mình. Chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của các vị thế này, tôi thành thật xin lỗi từ tận đáy lòng."

Trong phòng hội nghị, tiếng xì xào trao đổi ngày càng lớn.

"Đây là ai vậy? Chẳng lẽ là người sẽ thay thế Trung tướng Hervieu sao?"

"Nhưng mà anh ta không mặc quân trang!"

Tiêu Nham hoàn toàn ngây ra, ánh mắt trợn tròn.

Herb Ritts đứng một bên chú ý tới vẻ mặt cậu, "Tiêu Nham! Người này là ai?"

Ánh mắt người đàn ông bắt đầu hướng về phía Tiêu Nham, biểu tình tựa như gặp lại người bạn thân đã lâu không gặp.

"A... Tiêu Nham, cậu đã là Thiếu tá rồi. Tôi hẳn phải nên chúc mừng cậu, hay là cảm thấy tiếc hận cho cậu nhỉ? Lấy khả năng của cậu, bọn họ cư nhiên chỉ cho cậu quân hàm Thiếu tá."

"Tiêu Nham, người này biết cậu sao?" Herb Ritts càng thêm nghi vấn.

"Gã... Là Valentine..."

"Ai..." Herb Ritts là nhân viên quản lý tầng trung của viện Khoa học Trung ương cũng chưa từng nghe qua tên Valentine.

"Người lãnh đạo của tổ chức Sóng Triều."

Tiêu Nham vừa dứt lời, toàn bộ phòng họp lâm vào yên tĩnh ba giây đồng hồ, sau đó bùng phát tựa như bị đánh bom, mọi người lặp tức trở nên hoảng sợ.

Valentine mỉm cười hưởng thụ biểu cảm của từng người.

"Nếu tôi cắt nguồn dưỡng khí của căn phòng này, trong vòng nửa giờ nữa các vị sẽ ngạt thở mà chết."

Khuôn mặt của gã tựa như bức tượng được đặt trong thánh đường, tuấn mỹ mà lại đầy tăm tối.

Mọi người lúc này mới ý thức được, mạng sống của bọn họ đang nằm trong tay của Valentine.

Bọn họ không thể ấn chuông hệ thống cảnh báo, không thể thông báo cho các đơn vị bộ đội khác đến nghĩ cách cứu viện, bọn họ thậm chí không biết Valentine đã khống chế Viện khoa học Trung ương đến mức độ nào.

"Nhưng các vị không cần lo lắng, bởi vì một khi cắt nguồn cung cấp dưỡng khí, Thiếu tá Tiêu Nham mà tôi xem trọng nhất cũng sẽ chết, đây là kết quả tôi không muốn chút nào."

"Ông muốn làm gì!" Tiêu Nham tự nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh, trong phòng hội nghị này nhất định có thiết bị đầu cuối, chỉ cần để cậu tiến vào đầu cuối, cho dù không thể khởi động lại hệ thống của phòng họp, ít nhất cũng có thể báo cho bên ngoài biết bọn họ đã xảy ra chuyện.

"Hmm... Nói thế nào đây nhỉ, còn sáu tiếng nữa là qua ngày mới, cũng là lúc kỷ niệm thành lập liên bang. Tôi cảm thấy hẳn nên cùng các vị chúc mừng một phen. Đúng 10h30 phút, phi hành khí chở tang thi biến dị sẽ được kết nối với Viện khoa học Trung ương, đến lúc đó ba mươi con tang thi biến dị được dùng để nghiên cứu sẽ được nhốt vào kho chứa hàng mẫu. Tôi chỉ cần yêu cầu mở cửa kho chứa hàng mẫu đó ra, đám quái vật đói khát sẽ điên cuồng đi tìm thức ăn. Thiếu tá Tiêu Nham, đối với nghiên cứu của cậu thì đây sẽ là những số liệu vô cùng chân thật và đáng tin cậy đó. Tiếc nuối duy nhất của tôi chính là virus Michelle trong cơ thể của cậu đã bị thay thế rồi, chúc cậu bình an."

Đồng tử Tiêu Nham lập tức co lại, "Mục đích của ông là gì?"

"Đương nhiên là tường thực trực tiếp rồi! Để cho cả Shire nhìn xem, bộ dạng anh dũng của đám tinh anh của Viện khoa học Trung ương các cậu khi quyết chiến với tang thi."

Nói xong, màn hình biến mất.

Tiêu Nham nhanh chóng chạy đến chỗ thiết bị đầu cuối của phòng họp, nhưng Valentine quả thật cao minh, đầu cuối không chút phản ứng. Tiêu Nham phỏng chừng toàn bộ đầu cuối của Viện khoa học Trung ương có thể đều đã bị vô hiệu, đối phương hoàn toàn cắt đứt khả năng liên hệ giữa cậu với bên ngoài.

Nhóm nghiên cứu chủ quản không rõ chuyện gì đang xảy ra đều nhìn về phía Tiêu Nham, bọn họ có vô số vấn đề cần hỏi, nhưng Tiêu Nham biết hiện tại không phải là thời điểm trả lời mấy vấn đề này!

Valentine là một kẻ điên! Điên cuồng với việc trường sinh hơn hai trăm năm qua khiến gã ta cảm thấy bản thân vượt trội hơn bất cứ ai!

"Mọi người nghe kỹ! Hệ thống trong Viện khoa học Trung ương của chúng ta đã bị kẻ tên Valentine, la thủ lĩnh của tổ chức Sóng Triều xâm nhập! Không chỉ riêng phòng hội nghị này, tôi tin rằng toàn bộ Viện khoa học Trung ương đều đã biến thành một không gian khép kín!" Tiêu Nham cúi đầu nhìn thoáng qua thiết bị liên lạc trên cổ tay, thời gian hiển thị là 6h15 phút, "Còn mười lăm phút nữa, phi hành khí chở tang thi biến dị mới được đưa vào kho hàng chứa mẫu của Viện khoa học Trung ương, mà mục đích của tổ chức Sóng Triều chính là thả đám tang thi này ra!"

Vẻ mặt của mọi người hoàn toàn thay đổi, nhưng bọn họ dù sao cũng là những sĩ quan có cấp bậc từ Tá trở lên, tốc độ lấy lại bình tĩnh so với trong tưởng tượng của Tiêu Nham nhanh hơn khá nhiều.

Hoặc là nói, là người nghiên cứu, bọn họ vốn đã không biết sợ hãi là cái gì, nếu đã biết sắp phải đối mặt với điều gì, bọn họ sẽ càng tập trung vào đối phó hơn.

"Phòng nghiên cứu của tôi... Độc lập với hệ thống của Viện khoa học Trung ương, nếu chúng ta có thể đi vào đó, sẽ có cơ hội nhốt đám tang thi biến dị kia ở bên ngoài phòng nghiên cứu, chờ đợi cứu viện. Còn nếu cứ ở đây chạy trốn khắp mọi nơi không có mục đích... kết quả chỉ có một."

Trở thành con mồi của tang thi biến dị.

Lại càng không nói đến trong phòng nghiên cứu của Tiêu Nham có chứa hàng mẫu của virus Michelle, nếu có thể lấy được số hàng mẫu này, bọn họ có thể tránh được những tấn công của chúng.

"Nhưng cậu cũng không thể xác định phòng nghiên cứu của mình có thể vận hành bình thường được hay không!" Một Thiếu tá đưa ra nghi vấn.

"Dưới tình huống chúng ta không thể rời khỏi khu vực đã bị khép kín này, đây là cơ hội duy nhất. Mặt khác chuyện đáng ăn mừng chính là, bên ngoài cửa phòng hội nghị này còn có hai người lính đặc chủng, mà Đại tá Hein Burton cũng đang ở bên trong Viện khoa học Trung ương..."

Tuy rằng anh ấy đang chờ trong phòng nghiên cứu của mình. Tiêu Nham có chút hối hận vì đã không kéo người kia theo.

Khi bọn họ nghe thấy tên của "Hein Burton", trong mắt liền loé lên ánh sáng hy vọng.

Trong lòng Tiêu Nham âm thầm mỉm cười, Hein không chỉ là nhân vật linh hồn của bộ đội đặc chủng, thậm chí đối với toàn bộ Shire mà nói, anh là đại biểu cho ý nghĩa không có gì không làm được, cho dù trên đời này, không có kẻ nào dám tự xưng không gì không làm được cả.

Lấy tính cảnh giác của Hein, anh nhất định có thể cảm giác được sự bất ổn bên trong Viện khoa học, nói không chừng khi cánh cửa kim loại kia trượt mở ra, Hein đã đứng canh chừng ở ngoài cửa.

Chẳng qua... Ba mươi con tang thi biến dị, chỉ dựa vào hai người lính đặc chủng và Hein, thật sự có thể bảo vệ được toàn bộ các vị chủ quản nghiên cứu ở đây an toàn rút lui sao? Mà phòng nghiên cứu của mình có còn vận hành bình thường được hay không cũng là vấn đề... Không biết thằng nhóc Lauren kia như thế nào! Lúc cậu ta bảo muốn ở lại mình hẳn nên đuổi cậu ta về mới phải!

Tiêu Nham không ngừng nhìn thời gian trên thiết bị liên lạc, chỉ còn năm phút nữa là cửa phòng hội nghị này sẽ mở ra, rốt cục cậu phải đối mặt với cái gì đây? Nhóm chủ quản nghiên cứu đều đã trận địa sẵn sàng đón địch, mà Herb Ritts thì lại một khắc không rời đi theo bên cạnh Tiêu Nham.

"Này, anh bám tôi chặt như thế để làm gì hả?"

"Tôi biết trong cơ thể cậu có virus X-2, trong toàn bộ người ở đây, chỉ có cậu có sức chiến đấu cao nhất." Herb Ritts kéo tay áo Tiêu Nham, một bộ dạng đương nhiên.

Mà Lạc Hách cư nhiên cũng đi theo phía sau cậu.

Hai cái tên này!

"Tôi muốn đi đến trước cửa phòng hội nghị, anh có đi hay không?" Tiêu Nham nhướng đuôi lông mày, hàm ý trong giọng nói tuyệt đối nghiêm túc, mà ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi ba phần.

"Hả? Cậu điên rồi?" Herb Ritts vẫn luôn được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử của Viện nghiên cứu, nhưng giờ phút này thoạt nhìn lại ngốc đến mức khiến Tiêu Nham thật muốn gõ đầu anh ta một cái.

"Cách cửa càng gần, cơ hội chạm mặt tang thi càng cao, nhưng cơ hội rời khỏi nơi này cũng càng lớn. Hiện tại chúng ta đông người như thế này, quả thực chính là đại tiệc dành cho đám tang thi, chờ đến khi toàn bộ chúng nó xâm nhập được vào không gian nhỏ hẹp của căn phòng hội nghị này, một mình tôi cũng không thể đánh lại tận ba mươi con tang thi đâu."

Nói xong, Tiêu Nham đi đến bên cạnh cửa, người dán sát vào vách tường, đây là góc chết tầm mắt. Herb Ritts không cần bảo cũng học theo bộ dạng của Tiêu Nham đi theo bên cạnh cậu.

Ngay trong khoảnh khắc đó, cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Nham liền xông ra ngoài, ngay khi cậu sắp sửa bước ra khỏi cửa, Herb Ritts đột nhiên vươn một tay kéo lấy cậu, "Chờ tôi một chút——"

Chờ mẹ anh!

Gân xanh trên trán Tiêu Nham nhảy lên thình thịch, một con tang thi tựa như phát điên lao về phía cậu, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, là hai cậu lính đặc chủng canh ngoài cửa đang giao chiến với tang thi.

"Thiếu tá —— Rời khỏi đây nhanh lên!"

Tang thi nhanh nhẹn lao tới phía Tiêu Nham đang ở cách nó gần nhất, Herb Ritts ngã sấp xuống dưới chân Tiêu Nham, tựa như đứa ngốc trợn mắt nhìn tình cảnh đang xảy ra trước mắt.

Hai tay Tiêu Nham khống chế bả vai của tang thi, khuỷu tay thì dùng sức ấn mạnh xuống, lại đột nhiên xoay người một cái, liền đè con tang thi dưới chân mình, nó không ngừng giãy dụa muốn cắn cánh tay cậu.

"Grừ... Grừ..."

Hai mắt con tang thi trừng trừng nhìn về phía Herb Ritts, ánh mắt tràn ngập tơ máu trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.

"Tiêu Nham!" Tên Herb Ritts này xem như vẫn còn nghĩa khí, cư nhiên định lao tới giúp Tiêu Nham kéo con tang thi kia ra.

"Còn nhìn cái gì? Đi mau!" Chờ đám tang thi khác tìm đến phòng họp này anh có muốn chạy cũng không được! Chỉ một con thế này tôi còn có thể đối phó!"

Tiêu Nham hạ thấp giọng, Herb Ritts nhìn thấy trong mắt Tiêu Nham một loại kiên trì thuộc về quân nhân, anh ta không nói hai lời liền lao ra cửa, những chủ quan nghiên cứu khác cũng đuổi theo sát phía sau.

Hai người lính đặc chủng canh ngoài cửa đang gian nan chặn lại bốn con tang thi ở một đầu thông đạo khác, chỉ cần nhiều thêm một con tang thi nữa thôi bọn họ sẽ không ứng phó nổi.

"Chúng ta đi đâu bây giờ!"

Vài chủ quản nghiên cứu đi theo sát phía sau Herb Ritts vô cùng bất an. Trong thông đại sáng ngời lại tĩnh lặng như thế này, họ không biết có thứ gì đang chờ đợi mình.

"Phòng nghiên cứu của Tiêu Nham!"

"Cho dù đi đến trước cửa phòng nghiên cứu, chúng ta cũng không vào được!"

"Trợ lý nghiên cứu của cậu ấy còn ở lại bên trong!" Lúc này Herb Ritts đã bỏ đi vẻ biếng nhác lúc ban đầu, anh ta lo lắng cho Tiêu Nham, cũng biết Tiêu Nham ở lại ngăn cản tang thi chính là vì muốn tranh thủ thời gian cho bọn họ, anh ta tuyệt đối không thể phụ sự hy sinh của cậu.

Mà lúc này, Tiêu Nham xoay người một cái, cánh tay siết chặt cổ của một con tang thi, mà nó tựa như biết được cậu định làm cái gì, không ngừng lay đầu muốn thoát khỏi tầm khống chế của Tiêu Nham. Cắn chặt răng, Tiêu Nham mượn lực mà mạnh mẽ đảo người một cái, xương cổ của con tang thi đã bị bẻ gãy.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Nham dùng chân đạp nát xương xọ của nó, sau đó lao ra khỏi cửa, thoáng nhìn hai người lính đặc chủng vẫn đang kịch liệt chiếu đấu với tang thi.

"Thiếu tá! Lập tức rời khỏi này này đi!"

Chỉ thấy lại có hai con tang thi nhảy vọt tới, mãnh liệt lao về hướng hai người lính đặc chủng kia, bọn họ không thể ứng phó xuể nên té nhào ra đất, chật vật giãy dụa chống đỡ.

Trong khi đó, một con tang thi lại đang nhằm về phía Tiêu Nham.

=====================================

Hết chương 90
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện