/85/.
"Không có thời gian cho cậu vui mừng đâu, Lauren. Có biết hai hạng mục nghiên cứu của phòng nghiên cứu chúng ta là gì không?"
"Hệ thống mô phỏng đối chiến, còn có X-2! Tôi cũng có thể tham dự những nghiên cứu này sao?"
"Đúng vậy. Hôm nay chúng ta phải bắt đầu thu gom số liệu cho hệ thống mô phỏng đối chiến. Nhưng đây là một quá trình vô cùng nguy hiểm." Tiêu Nham khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào bàn thí nghiệm, nhìn về phía Lauren. Nụ cười của cậu sâu không lường được, trong khoảnh khắc khiến cậu trợ thủ trẻ tuổi có chút thất thần.
"... Sự đột phá của bất cứ hạng mục nghiên cứu nào cũng đi kèm với rủi ro, số lượng học giả toi mạng vì tìm kiếm kết quả cho nghiên cứu của mình trong lịch sử cũng không ít." Lauren hít vào một hơi, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương.
"Được, chúng ta đi." Tiêu Nham nhấc một cái thùng, bước ra khỏi cửa.
"Đi đâu?"
"Phòng huấn luyện. Tôi đã mời Thiếu tá Wynne, Thiếu tá Lăng Tiêu và Thiếu úy Liv."
"Trời ạ! Bọn họ đều là cao thủ của bộ đội đặc chủng không đó!"
Một lần nữa Lauren trở nên hưng phấn.
Khi Tiêu Nham đi đến trước cửa phòng huấn luyện, ba người bọn họ đã chờ khá lâu.
Wynne một phen khoác lên vai Tiêu Nham, nhàn nã mà cúi đầu nhìn Lauren, "Ồ, Tiêu Nham, đây là cái đuôi nhỏ của cậu?"
Lauren trợn to hai mắt, phát ra một tiếng cảm thán, "Anh thật là đẹp!"
Wynne ngẩng người, biểu tình vui đùa trên mặt lập tức trở nên hung dữ, mắt thấy anh ta sắp phát hỏa, Liv và Tiêu Nham nhanh chóng giữ chặt anh ta lại.
"Này! Đừng so đo với trẻ con chứ!"
"Ý của cậu ta là đang khen anh lớn lên đẹp trai đó! Chỉ là dùng từ không đúng mà thôi!"
Cảm giác bản năng đối với nguye hiểm khiến Lauren lui về sau hai bước.
Mà Wynne trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, từng bước một đi về phía Lauren, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên chóp mũi Lauren, động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng Lauren lại không ngừng lui về phía sau, cậu cảm giác xương mũi mình sắp vỡ ra, cảm giác đau đớn này nhắc nhở cậu, đối phương cho dù thoạt nhìn vô hại cỡ nào, thậm chí còn có vẻ ngoài khiến người ta hoàn toàn buông bỏ đề phòng, nhưng anh ta là một bộ đội đặc chủng, là một bộ đội đặc chủng có thể thoải mái giết chết mình.
"Đừng làm rộn nữa, Wynne. Cậu ấy là trợ thủ của Tiêu Nham đó." Liv tiến lên đẩy cổ tay Wynne ra, che ở trước mặt Lauren.
"Được rồi, được rồi." Wynne búng tay một cái xoay người sang chỗ khác, "Dù sao tôi vẫn còn nhiều cơ hội để chỉnh cậu ta."
Lauren rùng mình một cái, mà Tiêu Nham lại khoanh tay, thực vui vẻ mà thưởng thức biểu tình hoảng sợ trên mặt nhóc con kia, cậu nhớ tới lần đầu tiên khi mình gặp Hein, cũng là nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, còn bị Liv cảnh cáo sẽ móc mắt mình nữa.
Lần đầu tiên... nhìn thấy anh ấy sao? Tiêu Nham nhếch môi cười nhẹ, quả nhiên cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần là chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, mình sẽ không bao giờ quên được!
Lăng Tiêu không chút để bụng hất hất cằm, "Đừng lãng phí thời gian nữa, buổi chiều tôi còn có nhiệm vụ."
Tiêu Nham túm áo Lauren, kéo cậu ta vào phòng quan sát, mở cái thùng mà cậu xách theo ra, bên trong cư nhiên là một khẩu súng!
"Súng... Chúng ta cần súng để làm gì?" Vẻ mặt Lauren đầy kinh hãi, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Thế nào, cậu muốn tự mình đeo thiết bị cảm biến cho tang thi biến thể kia sao?"
Tiêu Nham lấy nòng súng và thiết bị chuyển hoán năng lượng ra, lưu loát lắp ráp, một loạt động tác lưu loát đến mức khiến Lauren nhìn muốn lóa mắt.
Wynne và Liv đã tiến vào sân huấn luyện, mà Lăng Tiêu thì lại ở cùng với Tiêu Nham, một khi xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, anh đều có thể tiến vào sân huấn luyện trợ giúp hai người bọn họ.
Phòng quan sát mà Tiêu Nham đang đứng cách mặt đất khoảng 5 mét, được cách ly bằng một lớp kính kim loại mật độ cao. Tiêu Nham ấn một cái nút, cửa thủy tinh chậm rãi trượt sang một bên, Tiêu Nham ổn định khẩu súng trong tay.
"Có cần để tôi làm hay không?" Lăng Tiêu hỏi.
"Đúng vậy, để cho Thiếu tá Lăng Tiêu làm đi!" Lauren rõ ràng rất bất an, lỡ như một súng của Tiêu Nham không thể bắn trúng tang thi, hoặc bọn họ không thể đóng cửa kính kịp thời, rồi nếu như đám tang thi nào nhảy vào đây, bọn họ sẽ chết mất!
"Súng này là do tôi thiết kế và chế tạo ra, tôi nghĩ so với Thiếu tá Lăng Tiêu, tôi càng hiểu cách ứng dụng những công năng của nó như thế nào hơn."
Ngữ điệu của Tiêu Nham rất bình tĩnh, Lauren lại không thể bình tĩnh nổi, cậu ta khẩn cầu nhìn Lăng Tiêu, thật sâu bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với kỹ thuật bắn của Tiêu Nham.
Nhưng Lăng Tiêu đã bắt đầu đếm ngược, "Ba... Hai... Một!"
Nút được nhấn xuống, một con tang thi biến thể mãnh liệt lao ra, cho dù là tốc độ hay là sức mạnh đều khiến Wynne và Live phải chuyển sang tư thế sẵn sàng đón địch.
Chỉ nghe tiếng cò súng bị siết lại, "Bụp ——" một tiếng, chỉ trong một cái chớp mắt, một súng của Tiêu Nham đã bắn trúng phía sau lưng của tang thi, thiết bị cảm ứng thuận lợi tiêm vào cơ bắp của nó. Con tang thi kia lập tức thay đổi phương hướng hành động, chân trái mãnh liệt dẫm trên mặt đất, nhắm về phía Tiêu Nham.
Ngũ quan dữ tợn, cơ bắp trên mặt đã thối nát gần hết, răng nanh ố vàng, dịch nhầy chảy ròng.
"Má ơi ——" Lauren sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Mà Tiêu Nham đã lưu loát đóng cửa thủy tinh lại, tang phi rầm một tiếng đập vào phòng quan sát.
"Này, nhóc con, cậu không tiểu ra quần đó chứ?" Tiêu Nham vác khẩu súng trên vai, khịt mũi cười đến kiêu ngạo.
"Anh... Anh mới tiểu ra quần ấy!"
Hai chân Lauren đã gần như nhũn ra. Cậu ta vẫn còn nhớ rõ mấy tháng trước, tổ chức Sóng Triều tạo thành trận tập kích đầy khủng bố ở Shire. Ngày hôm đó cậu ta đang ngồi trong phòng học, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, lúc ấy giáo sư bận giảng bài cũng không quá để ý, khi tiếng ồn ào dần chuyển thành tiếng kêu gào thảm thiết, mọi thứ đã trễ. Một con tang thi xông vào phòng học, một hơi cắn đứt cổ giáo sư, toàn bộ sinh viên bên dưới gào thét chạy trốn tán loạn, mà con tang thi kia thì đói khát mà gặm cắn máu thịt của giáo sư, một đôi mắt trống rỗng đầy hưng phấn nhìn đám sinh viên non nớt. Lauren sững sờ đứng yên tại chỗ không thể cử động, nếu không phải có một bộ đội đặc chủng đúng lúc chạy đến, cậu ta chắc đã chết.
Mà con tang thi đánh về phía đài quan sát vừa rồi rõ ràng càng khủng bố hơn so với con cậu gặp trong phòng học lần đó.
"Này, cậu lại đang phát ngốc cái gì nữa vậy? Còn không đi chú ý số liệu đi?"
Một thanh âm trêu tức vang lên, lúc này Lauren mới phát giác Tiêu Nham đang ngồi xổm trước mặt, buồn cười nhìn cậu ta. Thiếu niên bị tổn thương lòng tự trọng một phen đẩy mặt đối phương ra, mở màn hình ba chiều lên, toàn bộ hình thức hành động của tang thi đều được nguyên vẹn truyền vào hệ thống, hình thành số liệu, bắt đầu phân tích tổng hợp.
Toàn bộ quá trình, Wynne vẫn luôn đứng một bên, mà Liv và con tang thi kia không ngừng giao chiến. Hai phút sau, con tang thi biến thể này bị Liv bẻ gãy cánh tay, mà đầu của nó cũng bị cô gắt gao dẫm dưới chân mình.
"Thật sự... quá lợi hại rồi!" Lauren cản thán nói.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Nham lần thứ hai mở cửa thủy tinh.
Lăng Tiêu lại ấn nút điều khiển, hai con tang thi điêng cuồng vọt ra.
Trái tim Lauren lại thót lên, mà Tiêu Nham gần như không cần thời gian chuẩn bị, hai phát súng bắn ra ngoài, bắn thẳng vào giữa ngực chúng nó.
Quả thật là bách phát bách trúng!
Lauren thừa nhận mình có chút thay đổi cách nhìn đối với Tiêu Nham, "Tôi còn tưởng rằng anh chỉ có bộ não là xài tốt thôi chứ!"
Lăng Tiêu vẫn yên lặng không lên tiếng nãy giờ lại hoàn toàn không bất ngờ với năng lực của Tiêu Nham, "Tất cả súng đông lạnh mà quân bộ đang sử dụng đều là Thiếu tá Tiêu Nahm tự mình điều chỉnh. Năng lực bắn súng của cậu ấy trong quân bộ tuyệt đối có thể xếp trong 10 hạng đầu."
Lauren nhìn sau lưng Tiêu Nham, đột nhiên cảm thấy người này nhất định đã trải qua những trải nghiệm phi thường.
"Này, có phải cảm thấy chủ quản của cậu rất đẹp trai không?" Tiêu Nham lại gác nòng súng lên bả vai, khóe môi nhếch lên mỉm cười, mà cỗ hương vị không đứng đắn kia lại khiến cho hô hấp của Lauren bỗng dưng căng thẳng.
"Cái này thì có là gì chứ? Qua hai năm nữa tôi sẽ lợi hại hơn anh!"
Tiêu Nham ha ha cười, bàn tay đè trên đỉnh đầu Lauren, dùng sức mà xoa, "Cậu xác định trong hai năm là có thể?"
"Buông ra!" Lauren lập tức giãy dụa né tránh, nhưng khi cậu hơi hạ thấp tầm mắt, độ ấm bàn tay Tiêu Nham lại khiến cậu ta an tâm bất ngờ.
Bên ngoài phòng quan sát, Liv buông con tang thi ban đầu ra, hai con tang thi tự do bắt đầu phối hợp lẫn nhau, cho dù Wynne thực lực phi phàm, nhưng để thu phục được hai con tang thi biến thể này, bọn họ cư nhiên mất gần năm phút đồng hồ.
Tiêu Nham nheo mắt, bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Một con tang thi biến thể cũng đáng sợ, nhưng mà khó khăn lớn nhất lại nằm ở chỗ đám tang thi này có trí lực nhất định, hai đến ba con tổ hợp lại có sức uy hiếp tăng lên gấp bội, bộ đội đặc chủng phải học được cách ngăn chặn công kích phối hợp của chúng nó như thế nào.
Nguyên cả buổi sáng, đều dùng để tiến hành quá trình thu thấp số liệu. Tiêu Nham thậm chí còn mô phỏng đủ loại cảnh tượng chiến đấu, ví dụ như trong thành phố, tại căn cứ, trong rừng rậm... Càng về sau, Lăng Tiêu cũng gia nhập cùng Wynne và Liv, số liệu thu thập cũng càng ngày càng phức tạp.
Khi việc thu thập số liệu ngày hôm nay chấm dứt, Wynne và Liv mệt đến gần như gục xuống, trong phòng huấn luyện cũng không còn con tang thi biến thể nào.
Tiêu Nham xách cái thùng đi bên trong thông đạo, Lauren đi theo phía sau cậu. Cậu ta bắt đầu không nhịn được bắt đầu tò mò, hệ thống này rốt cục sẽ được thiết kế thành bộ dạng thế nào.
Khi Tiêu Nham mở mô hình ban đầu của hệ thống mô phỏng chiến đấu ra, Lauren hoàn toàn sợ đến ngây ngẩng cả người.
"Đây rõ ràng chính là tái hiện hiện thực mà! Ngay cả cảm giác bị giết chết cũng rõ ràng như vậy nữa chứ! Hệ thống này thật sự là anh thiết kế ra sao?"
Tiêu Nham xoa xoa đầu cậu, "Xin cậu đừng có chơi đùa nữa, chúng ta phải hoàn thiện hệ thống này trong vòng một tháng, đảm bảo có thể đưa nó cho bộ độ đặc chủng sử dụng, nếu không bọn họ sẽ hoài nghi năng lực đảm nhiệm vị trí trợ lý cho tôi của cậu, sau đó cậu phải trở về lớp học nhàm chán, tiếp tục nghe giáo sư giảng bài đó."
"A —— Trời ơi —— Đó chính là địa ngục đó!"
Lauren lập tức trở nên tích cực, công việc Tiêu Nham giao cho cậu ta làm là nhập số liệu tất cả cảnh tượng vào hệ thống, sự thật chứng minh cậu nhóc này còn có năng lực tư duy cao hơn nhiều so với đám nghiên cứu viên lâu năm kia, thậm chí tư duy còn toàn diện, cẩn thận hơn nhiều.
Có một trợ thủ như Lauren, hệ thống mô phỏng chiến đấu cũng được đẩy nhanh tiến độ không ít.
Tiểu đội của Hein là nhóm đầu tiên sử dụng hệ thống mô phỏng này tiến hành huấn luyện. Trải qua một tuần huấn luyện đại não, khi đội của Hein ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiệu suất cao hơn trước đó rất nhiều, toàn bộ thành viên được phái ra ngoài đều an toàn trở về Shire. Điều này khiến cho viện Khoa học trung ương một lần nữa khẳng định vai trò và năng lực nghiên cứu của Tiêu Nham.
Mà Tiêu Nham biết, hệ thống mô phỏng không phải là vấn đề lớn, bản thân phải nhanh chóng giải quyết virux X trong cơ thể mới là quan trọng. Cậu giao nhiệm vụ thu thập số liệu cho hệ thống mô phỏng chiến đấu cho Lauren, chẳng qua thực hiển nhiên, Lauren rất không tình nguyện giao tiếp với bộ đội đặc chủng.
"Cái này... Tôi thật sự phải đến chỗ mấy người bộ đội đặc chủng kia thu thập số liệu sao?"
"Không thì sao?"
"Bọn họ có thể gửi số liệu đến đây thông qua hệ thống mà!"
"Cậu không biết hệ thống của phòng nghiên cứu này là độc lập sao?"
Lauren cúi đầu, "Nếu tôi bị Thiếu tá Wynne giết thì sao?"
Lúc này Tiêu Nham mới hiểu ra, Lauren vẫn còn nhớ chuyện lần trước Wynne hù dọa cậu ta.
"Được rồi, cậu nên biết quân bộ vừa thông qua một pháp lệnh, đó là tất cả nghiên cứu viên đều phải tiến hành cùng loại huấn luyện với các bộ đội vũ trang khác, hơn nữa huấn luyện viên cho nghiên cứu viên còn là bộ đội đặc chủng. Lúc trước người huấn luyện tôi chính là Thiếu tá Wynne, nếu như không có gì bất ngờ, anh ta hẳn cũng sẽ huấn luyện cho cậu nhỉ?"
"... Tôi thà bị tang thi ăn thịt còn hơn."
"Tin tưởng tôi, so với bị tang thi ăn thịt, cậu càng nguyện ý được Wynne huấn luyện đó. Không bằng nhân cơ hội đi thu thập dữ liệu lần này, tạo quan hệ tốt với Wynne, chờ đến lúc được bộ đội đặc chủng huấn luyện, anh ta cũng sẽ "chiếu cố" cậu nhiều một chút!"
Tiêu Nham híp mắt, rõ ràng cảm thấy bản thân càng lúc càng xấu xa, nhưng trên mặt lại một bộ biểu tình "Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi".
"Vậy... Được rồi..."
Lauren ủ rũ mà rời khỏi phòng nghiên cứu. Vẻ mặt Tiêu Nham lập tức trầm xuống. Cậu biết tất cả nguyên cứu về X-2 đều không cho phép người khác tham dự, cho dù người đó là trợ thủ của mình.
Tiêu Nham nhắm mắt lại, từng chút một cố gắng kết nối những ký ức về quá trình bản thân nghiên cứu X-2, bao gồm nghiên cứu đối với nguyên mẫu virus Comet ở Nam Cực và phân tích mẫu máu của Hein. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng, ý tưởng của cậu cũng trở nên cụ thể hơn. Cậu thu thập mẫu máu của mình, phân tích mức độ sinh động của virus X trong cơ thể mình, bắt đầu điều chế X-2. Đây là một quá trình cần sự cực kỳ tập trung tinh lực, cậu biết bản thân phải có đủ kiên nhẫn, kết quả này tuyệt đối không thể làm một lần là xong.
Lúc này Lauren đi đến trường phòng nghỉ của tiểu đội của Hein, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cắn chặt răng đè ngón tay lên khóa điện tử trên cửa. Màn hình biểu hiện xác nhận thân phận của cậu, cửa trượt lập tức mở ra, cho dù Lauren vô số lần cầu nguyện đừng có là Wynne nha, nhưng trời không chiều lòng người, Wynne một thân chế phục tác chiến màu đen một tay chống trên cửa buồn cười nhìn Lauren.
"Này! Cậu trợ lý, có chuyện gì không?"
Trong khoảnh khắc khi Lauren ngẩng đầu lên, liền sửng sờ ngay tại chỗ.
Mái tóc dài ngang vai vốn dĩ của Wynne đã bị cắt thành đầu đinh, hai mắt trừng Lauren cố làm ra bộ dạng hung dữ, lại không ngờ rằng ánh mắt Lauren cư nhiên đỏ lên.
"Tóc... Tóc anh đâu?"
"Cắt rồi. Tôi cũng không phải Maya, trước đây chỉ là cảm thấy mái tóc ngắn như Mark cứ lâu lâu phải đi cắt tỉa lại một lần thật phiền toái, hiện tại lại thấy mái tóc nửa dài nửa không kia cũng thật tổn thương tự tôn đàn ông, đơn giản cắt luôn." Wynne một bộ biểu tình "liên quan quái gì đến cậu".
"Là bởi vì tôi nói anh đẹp sao?" Biểu tình vốn dĩ sợ hãi của Lauren giờ phút này lại có vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Đúng vậy! Có người đàn ông nào lại thích bị người ta nói là xinh đẹp chứ?" Wynne khẽ hừ một tiếng.
"Nhưng mà kiểu tóc hiện tại quá xấu!" Lauren kêu lên, "Rốt cục anh có mắt thẩm mỹ hay không vậy!"
Wynne vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Lauren, khi cậu ta kịp phản ứng, lui về phía sau hai bước, áo vẫn bị Wynne kéo lại.
"Cậu nói ai không có mắt thẩm mỹ? Hả?" Wynne nghiến răng nói ra từng chữ.
"Thật... Thật xin lỗi..." Lauren lắp bắp.
Liv thở dài, đi đến bên cạnh hai người này, "Thiếu tá, tôi nói cậu vì sao không thể thành thực nói cho Lauren biết, hôm nay lúc chấp hành nhiệm vụ, tóc cậu bị dịch nhầy của một con tang thi văng trúng, cậu cảm thấy ghê tởm, cho nên không thể đợi được mà cắt phăng nó luôn?"
Sắc mặt Wynne lập tức trở nên khó coi, trong mắt Lauren thì tràn đầy vẻ "Anh đùa giỡ tôi".
Hừ một tiếng, Wynne buông Lauren ra, "Cậu tới lấy dữ liệu thu thập à?"
"Đúng vậy..." Lauren vẫn theo bản năng mà sợ hãi Wynne như cũ, đi sát bên người Liv, chỉ tiếc rằng nguyện vọng của cậu không thể thành sự thật, Wynne khoác vai cậu kéo cậu vào bên trong phòng nghỉ.
"Này, đưa thiết bị thu thập số liệu trên người của mấy cậu lại đây! Nhanh lên nhanh lên! Tên nhóc này mỗi một giây ở cùng chúng ta đều cảm thấy sợ hãi, nếu cậu ta bị dọa sợ hãi quá độ, chúng ta sẽ bị mấy người bên Viện khoa học trung ương truy cứu đó!"
Mọi người tháo thiết bị thu thập số liệu trên người xuống, đặt trên bàn trước mặt Lauren. Wynne phóng khoáng ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt lại không nói chuyện, mày nhăn chặt biểu tình tối tăm, tràn ngập sát khí.
Lauren mang theo toàn bộ thiết bị thu thập dữ liệu rời khỏi phòng nghỉ như đang chạy thoát thân, đi đến trước cửa còn rầm rầm làm rớt gần như toàn bộ đồ trên tay xuống đất, chỉ có thể chật vật ngồi chồm hổm xuống nhặt lung tung một trận, cửa trượt vừa mở ra lại cắm đầu mà chạy đi.
Trong khoảnh khắc khi cửa trượt lần thứ hai đóng lại, Wynne nhịn không được phá lên cười ha ha.
Liv không còn gì để nói ném cho anh ta một ánh mắt xem thường.
Mấy ngày sau, Tiêu Nham rốt cục tổng hợp thành công X-2 phù hợp vơi mình.
Cậu kẹp bình nhỏ chứa dung dịch virus trong lòng bàn tay, cho dù việc mô phỏng thí nghiệm rất nhiều lần chứng minh loại virus này không có vấn đề, nhưng Tiêu Nham biết một khi loại virus này được tiêm vào cơ thể mình, sẽ sinh ra biến đổi như thế nào, cũng không thể xác định 100% kết quả.
"Này, tôi nói này Thiếu tá, anh cầm bình thuốc kia chơi từ sáng đến giờ rồi đó! Nó bị anh lăn qua lăn lại đến sắp hôn mê rồi!"
Tiêu Nham cười ha ha, xoa đầu Lauren, "Việc thăng cấp hệ thống mô phỏng chiến đấu như thế nào?"
"Rất tốt rất hoàn mỹ!" Lauren tức giận quay đầu đi chỗ khác, "Anh đang bí mật tiến hành nghiên cứu cái gì hả? Tôi muốn vào xem số liệu nghiên cứu của anh, cư nhiên không thể đăng nhập được!"
"Chờ đến khi cậu lợi hại đến mức có thể phá giải tất cả cài đặt quyền hạn mà tôi đặt ra, cậu có thể gia nhập vào nghiên cứu của tôi!"
Lauren chưa từng tiếp thu bất cứ huấn luyện chống chặn giả nào, cho dù bản thân cậu ta và tổ chức Sóng Triều không có bất cứ quan hệ nào, một khi rơi vào tay Sóng Triều, kẻ địch rất có thể sẽ lấy được thông tin từ đại não của cậu ta.
Tiêu Nahm mở cửa phòng nghiên cứu, Lauren duỗi cổ nói với theo, "Này —— Anh đi đây vậy!"
"Đi gặp một người mà tôi tin tưởng nhất."
Mặt màu Lauren nhíu lại, lẩm bẩm: "Làm trợ lý cho anh mà tôi lại không phải người anh tin tưởng nhất, anh bảo tôi làm sao chịu nổi chứ!"
Tiêu Nham đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu dùng sức hít sâu một hơi. Cậu còn nhớ rõ, bản thân từng đi đến phòng Hein, chẳng qua khi đó mình say rượu.
Cậu nhắm mắt lại, nhớ tới bản thân lúc đó say rượu, đi từng bước như dẫm trên đám mây dọc bên trong thông đạo, mà Hein lại cực kỳ kiên nhẫn mà đi phía sau mình như thế nào.
Khi dừng bước lại, Tiêu Nham đã đứng trửa cửa một căn phòng. Cậu biết vân tay của mình không thể mở nó ra.
"Chào anh, Đại tá Burton, tôi là Tiêu Nham."
Cửa mở ra.
Người đàn ông đứng trước mặt cậu không mặc chế phục tác chiến, cũng không mặc quân trang, hông nay là ngày nghỉ của anh. Anh chỉ đơn giản mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản không có kiểu dáng gì, chiếc quần thường dưới thân cũng không thể che lấp được đường cong của đôi chân thon dài mà lại giàu lực độ của anh.
Tiêu Nham nhìn người đàn ông trước mắt, há miệng thở dốc nhưng không nói được thành lời.
Cậu nhớ ra người đàn ông tên Hein Burton này, tư thái không hề phòng bị như thế, bởi vì ngoài những nhiệm vụ dài bất tận, anh cũng có cuộc sống riêng của mình.
Bàn tay Hein vòng qua sau đầu Tiêu Nham, gần như ấn cậu vào trong ngực của mình, hai bộ đội đặc chủng canh gác bên ngoài bị cánh cửa trượt chặn lại, khi Tiêu Nham phục hồi tinh thần, mới phát hiện bản thân đã tiến vào bên trong phòng anh.
Bố cục gian phòng này giống y đúc gian phòng của mình, Hein ngồi xuống tựa người vào đầu giường, bên cạnh gối nằm là một quyển sách.
Tiêu Nham nhịn không được vẫn luôn nhìn anh, người đàn ông này so với người mẫu nam trên những màn hình ba chiều khổng lồ ở các trung tâm thương mại còn hấp dẫn người ta hơn nhiều. Anh không cần làm bất cứ thứ gì, chỉ cần anh yên lặng ở đó, đã có thể thu hút toàn bộ ánh mắt của Tiêu Nham.
Hein vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cậu ngồi xuống.
Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau nửa bước, đó là giường của Hein, ý tức hàm xúc bên trong không cần nói cũng biết.
"Anh biết em sợ hãi cái gì. Anh sẽ làm em, mãi đến khi em hoặc là anh không còn tồn tại trên thế gian này. Nếu em cảm thấy việc bị anh làm là chuyện khó có thể tha thứ nhất trên đời này, hoặc là em xác định em thật sự không muốn bị anh ôm, em có thể vĩnh viễn không cần tới gần anh."
Biểu tình của Hein vẫn cấm dục trước sau như một, nhưng loại cấm dục này lại vẫn mê cười đến cực điểm.
Giờ phút này, toàn bộ cảm giác của Tiêu Nham tựa như dòng nước nhỏ đang hội tụ lại trong máu mình, cậu cho rằng những lần động tâm đến không thể khống chế kia đều là ký ức, nhưng lúc này, cậu như thể bị dẫn dắt, từng bước một tiến tới, lúc này đây, tâm tình muốn tiếp cận Hein Burton của cậu tuyệt đối không liên quan đến ký ức.
Như thể từ lúc sinh ra, cậu đã được định là phải đến bên anh.
Tiêu Nham đi đến bên cạnh Hein, khi nằm xuống vừa lúc gối đầu lên vai anh, khi hai chân cậu đặt lên giường, giữa hơi thở đều là hương vị thuộc về Hein Burton.
Không giống như những nụ hôn và những cái ôm đầy tính xâm lược và áp bách, Tiêu Nham đột nhiên cảm thấy yên tâm ngoài ý liệu.
"Em đã điều chế thành công X-2 phù hợp với mình rồi. Em định tự mình tiêm vào. Em không biết sau khi mình tiếp thu nó, có phải sẽ vẫn tỉnh lại giống như những lần thí nghiệm mô phỏng hay không. Em không thể giao bản thân cho bất cứ ai trong viện khoa học trung ương, bởi vì thế lực của Valetine Shein đã thâm nhập từ lâu, nói không chừng trong quá trình thích ứng với loại virus này em sẽ... sẽ không có ngày mai."
"Em sẽ tỉnh lại. Anh vẫn luôn ở đây."
"Chắc em cũng sẽ giống như anh trước đây khi tiếp nhận X-2, sẽ sốt cao, tim đập thất thường, mất ý thức..."
"Đó là bởi vì thuốc gia tốc trong cơ thể anh khiến cho tốc độ nhân đôi của hai loại virus kia càng trở nên nhanh chóng. Độ nguy hiểm của em thấp hơn nhiều so với anh lúc đó. Cho nên em nhất định sẽ tỉnh lại."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, nở nụ cười. Cậu biết người đàn ông này đối với mình có sự vĩnh viễn tin tưởng gần như mù quáng.
"Đây là virus được điều chế phù hợp với em, cho nên không có bất cứ người nào có thể thay em tiến hành thí nghiệm này." Tiêu Nham hít một hơi, đặt bình dung dịch vào bên trong súng tiêm, "Tôi hy vọng khi em tỉnh lại, vẫn sẽ như lần trước, nhìn thấy anh."
"Em xác định sẽ không cố ý né tránh anh như lần trước chứ?"
"Em có thể tránh được anh sao?" Tiêu Nham mỉm cười, mũi kim tiêm vào trong cơ bắp trên đùi mình.
Tim cậu đập dồn dập không thể khống chế, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là chiếc cằm cương nghị của Hein.
=================================
Chuyện bên lề:
Liv: Thiếu tá Wynne, tôi nghi ngờ anh xem trọng tên nhóc Lauren kia nha.
Wynne: Cô nói cái gì thế?
Mark: Đây là tình tiết gì đây?
Liv: Trẻ con đều là như vậy mà, càng thích người nào lại càng muốn khi dễ người ta.
Wynne: Tôi không phải trẻ con!
Mark & Liv & Maya: Cậu chính là thằng nhóc con!
Wynne: Maya cậu tới xem náo nhiệt cái gì! Cẩn thận bọn họ tìm công cho cậu bây giờ!
Maya: Lão tử vừa nhìn chính là một quỷ súc công, nếu không tôi công cậu nhé!
Wynne: Công em gái cậu!
===========================
"Không có thời gian cho cậu vui mừng đâu, Lauren. Có biết hai hạng mục nghiên cứu của phòng nghiên cứu chúng ta là gì không?"
"Hệ thống mô phỏng đối chiến, còn có X-2! Tôi cũng có thể tham dự những nghiên cứu này sao?"
"Đúng vậy. Hôm nay chúng ta phải bắt đầu thu gom số liệu cho hệ thống mô phỏng đối chiến. Nhưng đây là một quá trình vô cùng nguy hiểm." Tiêu Nham khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào bàn thí nghiệm, nhìn về phía Lauren. Nụ cười của cậu sâu không lường được, trong khoảnh khắc khiến cậu trợ thủ trẻ tuổi có chút thất thần.
"... Sự đột phá của bất cứ hạng mục nghiên cứu nào cũng đi kèm với rủi ro, số lượng học giả toi mạng vì tìm kiếm kết quả cho nghiên cứu của mình trong lịch sử cũng không ít." Lauren hít vào một hơi, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương.
"Được, chúng ta đi." Tiêu Nham nhấc một cái thùng, bước ra khỏi cửa.
"Đi đâu?"
"Phòng huấn luyện. Tôi đã mời Thiếu tá Wynne, Thiếu tá Lăng Tiêu và Thiếu úy Liv."
"Trời ạ! Bọn họ đều là cao thủ của bộ đội đặc chủng không đó!"
Một lần nữa Lauren trở nên hưng phấn.
Khi Tiêu Nham đi đến trước cửa phòng huấn luyện, ba người bọn họ đã chờ khá lâu.
Wynne một phen khoác lên vai Tiêu Nham, nhàn nã mà cúi đầu nhìn Lauren, "Ồ, Tiêu Nham, đây là cái đuôi nhỏ của cậu?"
Lauren trợn to hai mắt, phát ra một tiếng cảm thán, "Anh thật là đẹp!"
Wynne ngẩng người, biểu tình vui đùa trên mặt lập tức trở nên hung dữ, mắt thấy anh ta sắp phát hỏa, Liv và Tiêu Nham nhanh chóng giữ chặt anh ta lại.
"Này! Đừng so đo với trẻ con chứ!"
"Ý của cậu ta là đang khen anh lớn lên đẹp trai đó! Chỉ là dùng từ không đúng mà thôi!"
Cảm giác bản năng đối với nguye hiểm khiến Lauren lui về sau hai bước.
Mà Wynne trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, từng bước một đi về phía Lauren, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên chóp mũi Lauren, động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng Lauren lại không ngừng lui về phía sau, cậu cảm giác xương mũi mình sắp vỡ ra, cảm giác đau đớn này nhắc nhở cậu, đối phương cho dù thoạt nhìn vô hại cỡ nào, thậm chí còn có vẻ ngoài khiến người ta hoàn toàn buông bỏ đề phòng, nhưng anh ta là một bộ đội đặc chủng, là một bộ đội đặc chủng có thể thoải mái giết chết mình.
"Đừng làm rộn nữa, Wynne. Cậu ấy là trợ thủ của Tiêu Nham đó." Liv tiến lên đẩy cổ tay Wynne ra, che ở trước mặt Lauren.
"Được rồi, được rồi." Wynne búng tay một cái xoay người sang chỗ khác, "Dù sao tôi vẫn còn nhiều cơ hội để chỉnh cậu ta."
Lauren rùng mình một cái, mà Tiêu Nham lại khoanh tay, thực vui vẻ mà thưởng thức biểu tình hoảng sợ trên mặt nhóc con kia, cậu nhớ tới lần đầu tiên khi mình gặp Hein, cũng là nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, còn bị Liv cảnh cáo sẽ móc mắt mình nữa.
Lần đầu tiên... nhìn thấy anh ấy sao? Tiêu Nham nhếch môi cười nhẹ, quả nhiên cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần là chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, mình sẽ không bao giờ quên được!
Lăng Tiêu không chút để bụng hất hất cằm, "Đừng lãng phí thời gian nữa, buổi chiều tôi còn có nhiệm vụ."
Tiêu Nham túm áo Lauren, kéo cậu ta vào phòng quan sát, mở cái thùng mà cậu xách theo ra, bên trong cư nhiên là một khẩu súng!
"Súng... Chúng ta cần súng để làm gì?" Vẻ mặt Lauren đầy kinh hãi, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Thế nào, cậu muốn tự mình đeo thiết bị cảm biến cho tang thi biến thể kia sao?"
Tiêu Nham lấy nòng súng và thiết bị chuyển hoán năng lượng ra, lưu loát lắp ráp, một loạt động tác lưu loát đến mức khiến Lauren nhìn muốn lóa mắt.
Wynne và Liv đã tiến vào sân huấn luyện, mà Lăng Tiêu thì lại ở cùng với Tiêu Nham, một khi xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, anh đều có thể tiến vào sân huấn luyện trợ giúp hai người bọn họ.
Phòng quan sát mà Tiêu Nham đang đứng cách mặt đất khoảng 5 mét, được cách ly bằng một lớp kính kim loại mật độ cao. Tiêu Nham ấn một cái nút, cửa thủy tinh chậm rãi trượt sang một bên, Tiêu Nham ổn định khẩu súng trong tay.
"Có cần để tôi làm hay không?" Lăng Tiêu hỏi.
"Đúng vậy, để cho Thiếu tá Lăng Tiêu làm đi!" Lauren rõ ràng rất bất an, lỡ như một súng của Tiêu Nham không thể bắn trúng tang thi, hoặc bọn họ không thể đóng cửa kính kịp thời, rồi nếu như đám tang thi nào nhảy vào đây, bọn họ sẽ chết mất!
"Súng này là do tôi thiết kế và chế tạo ra, tôi nghĩ so với Thiếu tá Lăng Tiêu, tôi càng hiểu cách ứng dụng những công năng của nó như thế nào hơn."
Ngữ điệu của Tiêu Nham rất bình tĩnh, Lauren lại không thể bình tĩnh nổi, cậu ta khẩn cầu nhìn Lăng Tiêu, thật sâu bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với kỹ thuật bắn của Tiêu Nham.
Nhưng Lăng Tiêu đã bắt đầu đếm ngược, "Ba... Hai... Một!"
Nút được nhấn xuống, một con tang thi biến thể mãnh liệt lao ra, cho dù là tốc độ hay là sức mạnh đều khiến Wynne và Live phải chuyển sang tư thế sẵn sàng đón địch.
Chỉ nghe tiếng cò súng bị siết lại, "Bụp ——" một tiếng, chỉ trong một cái chớp mắt, một súng của Tiêu Nham đã bắn trúng phía sau lưng của tang thi, thiết bị cảm ứng thuận lợi tiêm vào cơ bắp của nó. Con tang thi kia lập tức thay đổi phương hướng hành động, chân trái mãnh liệt dẫm trên mặt đất, nhắm về phía Tiêu Nham.
Ngũ quan dữ tợn, cơ bắp trên mặt đã thối nát gần hết, răng nanh ố vàng, dịch nhầy chảy ròng.
"Má ơi ——" Lauren sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Mà Tiêu Nham đã lưu loát đóng cửa thủy tinh lại, tang phi rầm một tiếng đập vào phòng quan sát.
"Này, nhóc con, cậu không tiểu ra quần đó chứ?" Tiêu Nham vác khẩu súng trên vai, khịt mũi cười đến kiêu ngạo.
"Anh... Anh mới tiểu ra quần ấy!"
Hai chân Lauren đã gần như nhũn ra. Cậu ta vẫn còn nhớ rõ mấy tháng trước, tổ chức Sóng Triều tạo thành trận tập kích đầy khủng bố ở Shire. Ngày hôm đó cậu ta đang ngồi trong phòng học, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, lúc ấy giáo sư bận giảng bài cũng không quá để ý, khi tiếng ồn ào dần chuyển thành tiếng kêu gào thảm thiết, mọi thứ đã trễ. Một con tang thi xông vào phòng học, một hơi cắn đứt cổ giáo sư, toàn bộ sinh viên bên dưới gào thét chạy trốn tán loạn, mà con tang thi kia thì đói khát mà gặm cắn máu thịt của giáo sư, một đôi mắt trống rỗng đầy hưng phấn nhìn đám sinh viên non nớt. Lauren sững sờ đứng yên tại chỗ không thể cử động, nếu không phải có một bộ đội đặc chủng đúng lúc chạy đến, cậu ta chắc đã chết.
Mà con tang thi đánh về phía đài quan sát vừa rồi rõ ràng càng khủng bố hơn so với con cậu gặp trong phòng học lần đó.
"Này, cậu lại đang phát ngốc cái gì nữa vậy? Còn không đi chú ý số liệu đi?"
Một thanh âm trêu tức vang lên, lúc này Lauren mới phát giác Tiêu Nham đang ngồi xổm trước mặt, buồn cười nhìn cậu ta. Thiếu niên bị tổn thương lòng tự trọng một phen đẩy mặt đối phương ra, mở màn hình ba chiều lên, toàn bộ hình thức hành động của tang thi đều được nguyên vẹn truyền vào hệ thống, hình thành số liệu, bắt đầu phân tích tổng hợp.
Toàn bộ quá trình, Wynne vẫn luôn đứng một bên, mà Liv và con tang thi kia không ngừng giao chiến. Hai phút sau, con tang thi biến thể này bị Liv bẻ gãy cánh tay, mà đầu của nó cũng bị cô gắt gao dẫm dưới chân mình.
"Thật sự... quá lợi hại rồi!" Lauren cản thán nói.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Nham lần thứ hai mở cửa thủy tinh.
Lăng Tiêu lại ấn nút điều khiển, hai con tang thi điêng cuồng vọt ra.
Trái tim Lauren lại thót lên, mà Tiêu Nham gần như không cần thời gian chuẩn bị, hai phát súng bắn ra ngoài, bắn thẳng vào giữa ngực chúng nó.
Quả thật là bách phát bách trúng!
Lauren thừa nhận mình có chút thay đổi cách nhìn đối với Tiêu Nham, "Tôi còn tưởng rằng anh chỉ có bộ não là xài tốt thôi chứ!"
Lăng Tiêu vẫn yên lặng không lên tiếng nãy giờ lại hoàn toàn không bất ngờ với năng lực của Tiêu Nham, "Tất cả súng đông lạnh mà quân bộ đang sử dụng đều là Thiếu tá Tiêu Nahm tự mình điều chỉnh. Năng lực bắn súng của cậu ấy trong quân bộ tuyệt đối có thể xếp trong 10 hạng đầu."
Lauren nhìn sau lưng Tiêu Nham, đột nhiên cảm thấy người này nhất định đã trải qua những trải nghiệm phi thường.
"Này, có phải cảm thấy chủ quản của cậu rất đẹp trai không?" Tiêu Nham lại gác nòng súng lên bả vai, khóe môi nhếch lên mỉm cười, mà cỗ hương vị không đứng đắn kia lại khiến cho hô hấp của Lauren bỗng dưng căng thẳng.
"Cái này thì có là gì chứ? Qua hai năm nữa tôi sẽ lợi hại hơn anh!"
Tiêu Nham ha ha cười, bàn tay đè trên đỉnh đầu Lauren, dùng sức mà xoa, "Cậu xác định trong hai năm là có thể?"
"Buông ra!" Lauren lập tức giãy dụa né tránh, nhưng khi cậu hơi hạ thấp tầm mắt, độ ấm bàn tay Tiêu Nham lại khiến cậu ta an tâm bất ngờ.
Bên ngoài phòng quan sát, Liv buông con tang thi ban đầu ra, hai con tang thi tự do bắt đầu phối hợp lẫn nhau, cho dù Wynne thực lực phi phàm, nhưng để thu phục được hai con tang thi biến thể này, bọn họ cư nhiên mất gần năm phút đồng hồ.
Tiêu Nham nheo mắt, bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Một con tang thi biến thể cũng đáng sợ, nhưng mà khó khăn lớn nhất lại nằm ở chỗ đám tang thi này có trí lực nhất định, hai đến ba con tổ hợp lại có sức uy hiếp tăng lên gấp bội, bộ đội đặc chủng phải học được cách ngăn chặn công kích phối hợp của chúng nó như thế nào.
Nguyên cả buổi sáng, đều dùng để tiến hành quá trình thu thấp số liệu. Tiêu Nham thậm chí còn mô phỏng đủ loại cảnh tượng chiến đấu, ví dụ như trong thành phố, tại căn cứ, trong rừng rậm... Càng về sau, Lăng Tiêu cũng gia nhập cùng Wynne và Liv, số liệu thu thập cũng càng ngày càng phức tạp.
Khi việc thu thập số liệu ngày hôm nay chấm dứt, Wynne và Liv mệt đến gần như gục xuống, trong phòng huấn luyện cũng không còn con tang thi biến thể nào.
Tiêu Nham xách cái thùng đi bên trong thông đạo, Lauren đi theo phía sau cậu. Cậu ta bắt đầu không nhịn được bắt đầu tò mò, hệ thống này rốt cục sẽ được thiết kế thành bộ dạng thế nào.
Khi Tiêu Nham mở mô hình ban đầu của hệ thống mô phỏng chiến đấu ra, Lauren hoàn toàn sợ đến ngây ngẩng cả người.
"Đây rõ ràng chính là tái hiện hiện thực mà! Ngay cả cảm giác bị giết chết cũng rõ ràng như vậy nữa chứ! Hệ thống này thật sự là anh thiết kế ra sao?"
Tiêu Nham xoa xoa đầu cậu, "Xin cậu đừng có chơi đùa nữa, chúng ta phải hoàn thiện hệ thống này trong vòng một tháng, đảm bảo có thể đưa nó cho bộ độ đặc chủng sử dụng, nếu không bọn họ sẽ hoài nghi năng lực đảm nhiệm vị trí trợ lý cho tôi của cậu, sau đó cậu phải trở về lớp học nhàm chán, tiếp tục nghe giáo sư giảng bài đó."
"A —— Trời ơi —— Đó chính là địa ngục đó!"
Lauren lập tức trở nên tích cực, công việc Tiêu Nham giao cho cậu ta làm là nhập số liệu tất cả cảnh tượng vào hệ thống, sự thật chứng minh cậu nhóc này còn có năng lực tư duy cao hơn nhiều so với đám nghiên cứu viên lâu năm kia, thậm chí tư duy còn toàn diện, cẩn thận hơn nhiều.
Có một trợ thủ như Lauren, hệ thống mô phỏng chiến đấu cũng được đẩy nhanh tiến độ không ít.
Tiểu đội của Hein là nhóm đầu tiên sử dụng hệ thống mô phỏng này tiến hành huấn luyện. Trải qua một tuần huấn luyện đại não, khi đội của Hein ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiệu suất cao hơn trước đó rất nhiều, toàn bộ thành viên được phái ra ngoài đều an toàn trở về Shire. Điều này khiến cho viện Khoa học trung ương một lần nữa khẳng định vai trò và năng lực nghiên cứu của Tiêu Nham.
Mà Tiêu Nham biết, hệ thống mô phỏng không phải là vấn đề lớn, bản thân phải nhanh chóng giải quyết virux X trong cơ thể mới là quan trọng. Cậu giao nhiệm vụ thu thập số liệu cho hệ thống mô phỏng chiến đấu cho Lauren, chẳng qua thực hiển nhiên, Lauren rất không tình nguyện giao tiếp với bộ đội đặc chủng.
"Cái này... Tôi thật sự phải đến chỗ mấy người bộ đội đặc chủng kia thu thập số liệu sao?"
"Không thì sao?"
"Bọn họ có thể gửi số liệu đến đây thông qua hệ thống mà!"
"Cậu không biết hệ thống của phòng nghiên cứu này là độc lập sao?"
Lauren cúi đầu, "Nếu tôi bị Thiếu tá Wynne giết thì sao?"
Lúc này Tiêu Nham mới hiểu ra, Lauren vẫn còn nhớ chuyện lần trước Wynne hù dọa cậu ta.
"Được rồi, cậu nên biết quân bộ vừa thông qua một pháp lệnh, đó là tất cả nghiên cứu viên đều phải tiến hành cùng loại huấn luyện với các bộ đội vũ trang khác, hơn nữa huấn luyện viên cho nghiên cứu viên còn là bộ đội đặc chủng. Lúc trước người huấn luyện tôi chính là Thiếu tá Wynne, nếu như không có gì bất ngờ, anh ta hẳn cũng sẽ huấn luyện cho cậu nhỉ?"
"... Tôi thà bị tang thi ăn thịt còn hơn."
"Tin tưởng tôi, so với bị tang thi ăn thịt, cậu càng nguyện ý được Wynne huấn luyện đó. Không bằng nhân cơ hội đi thu thập dữ liệu lần này, tạo quan hệ tốt với Wynne, chờ đến lúc được bộ đội đặc chủng huấn luyện, anh ta cũng sẽ "chiếu cố" cậu nhiều một chút!"
Tiêu Nham híp mắt, rõ ràng cảm thấy bản thân càng lúc càng xấu xa, nhưng trên mặt lại một bộ biểu tình "Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi".
"Vậy... Được rồi..."
Lauren ủ rũ mà rời khỏi phòng nghiên cứu. Vẻ mặt Tiêu Nham lập tức trầm xuống. Cậu biết tất cả nguyên cứu về X-2 đều không cho phép người khác tham dự, cho dù người đó là trợ thủ của mình.
Tiêu Nham nhắm mắt lại, từng chút một cố gắng kết nối những ký ức về quá trình bản thân nghiên cứu X-2, bao gồm nghiên cứu đối với nguyên mẫu virus Comet ở Nam Cực và phân tích mẫu máu của Hein. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng, ý tưởng của cậu cũng trở nên cụ thể hơn. Cậu thu thập mẫu máu của mình, phân tích mức độ sinh động của virus X trong cơ thể mình, bắt đầu điều chế X-2. Đây là một quá trình cần sự cực kỳ tập trung tinh lực, cậu biết bản thân phải có đủ kiên nhẫn, kết quả này tuyệt đối không thể làm một lần là xong.
Lúc này Lauren đi đến trường phòng nghỉ của tiểu đội của Hein, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cắn chặt răng đè ngón tay lên khóa điện tử trên cửa. Màn hình biểu hiện xác nhận thân phận của cậu, cửa trượt lập tức mở ra, cho dù Lauren vô số lần cầu nguyện đừng có là Wynne nha, nhưng trời không chiều lòng người, Wynne một thân chế phục tác chiến màu đen một tay chống trên cửa buồn cười nhìn Lauren.
"Này! Cậu trợ lý, có chuyện gì không?"
Trong khoảnh khắc khi Lauren ngẩng đầu lên, liền sửng sờ ngay tại chỗ.
Mái tóc dài ngang vai vốn dĩ của Wynne đã bị cắt thành đầu đinh, hai mắt trừng Lauren cố làm ra bộ dạng hung dữ, lại không ngờ rằng ánh mắt Lauren cư nhiên đỏ lên.
"Tóc... Tóc anh đâu?"
"Cắt rồi. Tôi cũng không phải Maya, trước đây chỉ là cảm thấy mái tóc ngắn như Mark cứ lâu lâu phải đi cắt tỉa lại một lần thật phiền toái, hiện tại lại thấy mái tóc nửa dài nửa không kia cũng thật tổn thương tự tôn đàn ông, đơn giản cắt luôn." Wynne một bộ biểu tình "liên quan quái gì đến cậu".
"Là bởi vì tôi nói anh đẹp sao?" Biểu tình vốn dĩ sợ hãi của Lauren giờ phút này lại có vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Đúng vậy! Có người đàn ông nào lại thích bị người ta nói là xinh đẹp chứ?" Wynne khẽ hừ một tiếng.
"Nhưng mà kiểu tóc hiện tại quá xấu!" Lauren kêu lên, "Rốt cục anh có mắt thẩm mỹ hay không vậy!"
Wynne vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Lauren, khi cậu ta kịp phản ứng, lui về phía sau hai bước, áo vẫn bị Wynne kéo lại.
"Cậu nói ai không có mắt thẩm mỹ? Hả?" Wynne nghiến răng nói ra từng chữ.
"Thật... Thật xin lỗi..." Lauren lắp bắp.
Liv thở dài, đi đến bên cạnh hai người này, "Thiếu tá, tôi nói cậu vì sao không thể thành thực nói cho Lauren biết, hôm nay lúc chấp hành nhiệm vụ, tóc cậu bị dịch nhầy của một con tang thi văng trúng, cậu cảm thấy ghê tởm, cho nên không thể đợi được mà cắt phăng nó luôn?"
Sắc mặt Wynne lập tức trở nên khó coi, trong mắt Lauren thì tràn đầy vẻ "Anh đùa giỡ tôi".
Hừ một tiếng, Wynne buông Lauren ra, "Cậu tới lấy dữ liệu thu thập à?"
"Đúng vậy..." Lauren vẫn theo bản năng mà sợ hãi Wynne như cũ, đi sát bên người Liv, chỉ tiếc rằng nguyện vọng của cậu không thể thành sự thật, Wynne khoác vai cậu kéo cậu vào bên trong phòng nghỉ.
"Này, đưa thiết bị thu thập số liệu trên người của mấy cậu lại đây! Nhanh lên nhanh lên! Tên nhóc này mỗi một giây ở cùng chúng ta đều cảm thấy sợ hãi, nếu cậu ta bị dọa sợ hãi quá độ, chúng ta sẽ bị mấy người bên Viện khoa học trung ương truy cứu đó!"
Mọi người tháo thiết bị thu thập số liệu trên người xuống, đặt trên bàn trước mặt Lauren. Wynne phóng khoáng ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt lại không nói chuyện, mày nhăn chặt biểu tình tối tăm, tràn ngập sát khí.
Lauren mang theo toàn bộ thiết bị thu thập dữ liệu rời khỏi phòng nghỉ như đang chạy thoát thân, đi đến trước cửa còn rầm rầm làm rớt gần như toàn bộ đồ trên tay xuống đất, chỉ có thể chật vật ngồi chồm hổm xuống nhặt lung tung một trận, cửa trượt vừa mở ra lại cắm đầu mà chạy đi.
Trong khoảnh khắc khi cửa trượt lần thứ hai đóng lại, Wynne nhịn không được phá lên cười ha ha.
Liv không còn gì để nói ném cho anh ta một ánh mắt xem thường.
Mấy ngày sau, Tiêu Nham rốt cục tổng hợp thành công X-2 phù hợp vơi mình.
Cậu kẹp bình nhỏ chứa dung dịch virus trong lòng bàn tay, cho dù việc mô phỏng thí nghiệm rất nhiều lần chứng minh loại virus này không có vấn đề, nhưng Tiêu Nham biết một khi loại virus này được tiêm vào cơ thể mình, sẽ sinh ra biến đổi như thế nào, cũng không thể xác định 100% kết quả.
"Này, tôi nói này Thiếu tá, anh cầm bình thuốc kia chơi từ sáng đến giờ rồi đó! Nó bị anh lăn qua lăn lại đến sắp hôn mê rồi!"
Tiêu Nham cười ha ha, xoa đầu Lauren, "Việc thăng cấp hệ thống mô phỏng chiến đấu như thế nào?"
"Rất tốt rất hoàn mỹ!" Lauren tức giận quay đầu đi chỗ khác, "Anh đang bí mật tiến hành nghiên cứu cái gì hả? Tôi muốn vào xem số liệu nghiên cứu của anh, cư nhiên không thể đăng nhập được!"
"Chờ đến khi cậu lợi hại đến mức có thể phá giải tất cả cài đặt quyền hạn mà tôi đặt ra, cậu có thể gia nhập vào nghiên cứu của tôi!"
Lauren chưa từng tiếp thu bất cứ huấn luyện chống chặn giả nào, cho dù bản thân cậu ta và tổ chức Sóng Triều không có bất cứ quan hệ nào, một khi rơi vào tay Sóng Triều, kẻ địch rất có thể sẽ lấy được thông tin từ đại não của cậu ta.
Tiêu Nahm mở cửa phòng nghiên cứu, Lauren duỗi cổ nói với theo, "Này —— Anh đi đây vậy!"
"Đi gặp một người mà tôi tin tưởng nhất."
Mặt màu Lauren nhíu lại, lẩm bẩm: "Làm trợ lý cho anh mà tôi lại không phải người anh tin tưởng nhất, anh bảo tôi làm sao chịu nổi chứ!"
Tiêu Nham đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu dùng sức hít sâu một hơi. Cậu còn nhớ rõ, bản thân từng đi đến phòng Hein, chẳng qua khi đó mình say rượu.
Cậu nhắm mắt lại, nhớ tới bản thân lúc đó say rượu, đi từng bước như dẫm trên đám mây dọc bên trong thông đạo, mà Hein lại cực kỳ kiên nhẫn mà đi phía sau mình như thế nào.
Khi dừng bước lại, Tiêu Nham đã đứng trửa cửa một căn phòng. Cậu biết vân tay của mình không thể mở nó ra.
"Chào anh, Đại tá Burton, tôi là Tiêu Nham."
Cửa mở ra.
Người đàn ông đứng trước mặt cậu không mặc chế phục tác chiến, cũng không mặc quân trang, hông nay là ngày nghỉ của anh. Anh chỉ đơn giản mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản không có kiểu dáng gì, chiếc quần thường dưới thân cũng không thể che lấp được đường cong của đôi chân thon dài mà lại giàu lực độ của anh.
Tiêu Nham nhìn người đàn ông trước mắt, há miệng thở dốc nhưng không nói được thành lời.
Cậu nhớ ra người đàn ông tên Hein Burton này, tư thái không hề phòng bị như thế, bởi vì ngoài những nhiệm vụ dài bất tận, anh cũng có cuộc sống riêng của mình.
Bàn tay Hein vòng qua sau đầu Tiêu Nham, gần như ấn cậu vào trong ngực của mình, hai bộ đội đặc chủng canh gác bên ngoài bị cánh cửa trượt chặn lại, khi Tiêu Nham phục hồi tinh thần, mới phát hiện bản thân đã tiến vào bên trong phòng anh.
Bố cục gian phòng này giống y đúc gian phòng của mình, Hein ngồi xuống tựa người vào đầu giường, bên cạnh gối nằm là một quyển sách.
Tiêu Nham nhịn không được vẫn luôn nhìn anh, người đàn ông này so với người mẫu nam trên những màn hình ba chiều khổng lồ ở các trung tâm thương mại còn hấp dẫn người ta hơn nhiều. Anh không cần làm bất cứ thứ gì, chỉ cần anh yên lặng ở đó, đã có thể thu hút toàn bộ ánh mắt của Tiêu Nham.
Hein vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cậu ngồi xuống.
Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau nửa bước, đó là giường của Hein, ý tức hàm xúc bên trong không cần nói cũng biết.
"Anh biết em sợ hãi cái gì. Anh sẽ làm em, mãi đến khi em hoặc là anh không còn tồn tại trên thế gian này. Nếu em cảm thấy việc bị anh làm là chuyện khó có thể tha thứ nhất trên đời này, hoặc là em xác định em thật sự không muốn bị anh ôm, em có thể vĩnh viễn không cần tới gần anh."
Biểu tình của Hein vẫn cấm dục trước sau như một, nhưng loại cấm dục này lại vẫn mê cười đến cực điểm.
Giờ phút này, toàn bộ cảm giác của Tiêu Nham tựa như dòng nước nhỏ đang hội tụ lại trong máu mình, cậu cho rằng những lần động tâm đến không thể khống chế kia đều là ký ức, nhưng lúc này, cậu như thể bị dẫn dắt, từng bước một tiến tới, lúc này đây, tâm tình muốn tiếp cận Hein Burton của cậu tuyệt đối không liên quan đến ký ức.
Như thể từ lúc sinh ra, cậu đã được định là phải đến bên anh.
Tiêu Nham đi đến bên cạnh Hein, khi nằm xuống vừa lúc gối đầu lên vai anh, khi hai chân cậu đặt lên giường, giữa hơi thở đều là hương vị thuộc về Hein Burton.
Không giống như những nụ hôn và những cái ôm đầy tính xâm lược và áp bách, Tiêu Nham đột nhiên cảm thấy yên tâm ngoài ý liệu.
"Em đã điều chế thành công X-2 phù hợp với mình rồi. Em định tự mình tiêm vào. Em không biết sau khi mình tiếp thu nó, có phải sẽ vẫn tỉnh lại giống như những lần thí nghiệm mô phỏng hay không. Em không thể giao bản thân cho bất cứ ai trong viện khoa học trung ương, bởi vì thế lực của Valetine Shein đã thâm nhập từ lâu, nói không chừng trong quá trình thích ứng với loại virus này em sẽ... sẽ không có ngày mai."
"Em sẽ tỉnh lại. Anh vẫn luôn ở đây."
"Chắc em cũng sẽ giống như anh trước đây khi tiếp nhận X-2, sẽ sốt cao, tim đập thất thường, mất ý thức..."
"Đó là bởi vì thuốc gia tốc trong cơ thể anh khiến cho tốc độ nhân đôi của hai loại virus kia càng trở nên nhanh chóng. Độ nguy hiểm của em thấp hơn nhiều so với anh lúc đó. Cho nên em nhất định sẽ tỉnh lại."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, nở nụ cười. Cậu biết người đàn ông này đối với mình có sự vĩnh viễn tin tưởng gần như mù quáng.
"Đây là virus được điều chế phù hợp với em, cho nên không có bất cứ người nào có thể thay em tiến hành thí nghiệm này." Tiêu Nham hít một hơi, đặt bình dung dịch vào bên trong súng tiêm, "Tôi hy vọng khi em tỉnh lại, vẫn sẽ như lần trước, nhìn thấy anh."
"Em xác định sẽ không cố ý né tránh anh như lần trước chứ?"
"Em có thể tránh được anh sao?" Tiêu Nham mỉm cười, mũi kim tiêm vào trong cơ bắp trên đùi mình.
Tim cậu đập dồn dập không thể khống chế, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là chiếc cằm cương nghị của Hein.
=================================
Chuyện bên lề:
Liv: Thiếu tá Wynne, tôi nghi ngờ anh xem trọng tên nhóc Lauren kia nha.
Wynne: Cô nói cái gì thế?
Mark: Đây là tình tiết gì đây?
Liv: Trẻ con đều là như vậy mà, càng thích người nào lại càng muốn khi dễ người ta.
Wynne: Tôi không phải trẻ con!
Mark & Liv & Maya: Cậu chính là thằng nhóc con!
Wynne: Maya cậu tới xem náo nhiệt cái gì! Cẩn thận bọn họ tìm công cho cậu bây giờ!
Maya: Lão tử vừa nhìn chính là một quỷ súc công, nếu không tôi công cậu nhé!
Wynne: Công em gái cậu!
===========================
Danh sách chương