/79/.

"Thậm chí có thể dừng chức năng hoạt động của đại não." Hein đã hiểu rõ.

"Không sai. Nói cho đúng ra, hiện tại đại não của Tiêu Nham cũng không phải đã ngừng hoạt động, mà là cậu ấy không tư duy nữa."

"Cho nên phải loại bỏ hậu tố này."

"Hein! Cậu cũng từng là nghiên cứu sinh tại viện khoa học trung ương! Chẳng lẽ cậu không hiểu virus là như thế nào hay sao? Một khi nó tiến vào cơ thể... Nó đã trở thành một phần cơ thể rồi! Cho dù là ai chế tạo ra thứ virus này, mục đích của kẻ đó chắc chắn không phải là giết chết ký chủ của virus, cho nên trong tay gã nhất định có thuốc giải! Chỉ có thứ này mới có thể giúp Tiêu Nham tỉnh lại. Mất đi năng lực tư duy không đáng sợ, chỉ là chúng ta không thể đánh giá được, tế bào thần kinh ngừng tư duy như thế này sẽ sinh ra thương tổn đối với đại não của cậu ấy như thế nào mà thôi. Cho nên phải nhanh chóng tìm được người chế tạo loại virus này."

"Jane Wallace."

Trung tướng Hervieu đỡ trán, "Tôi có nghe Cliff Shaw báo cáo ở chỗ Thượng tướng Sharif, Jane Wallace dẫn theo Casey trốn khỏi tổ chức Sóng Triều, bọn họ cũng trở thành mục tiêu của Sóng Triều luôn rồi. Jane Wallace là cơ thể lý tưởng nhất cho Valentine, thủ lĩnh của tổ chức Sóng Triều. Chúng ta không dễ gì tìm được cậu ta đâu."

Hein chợt xoay người đi.

"Cậu muốn đi đâu? Hein!"

"Bộ đội tra tấn."

Trên thực tế, từ sau khi Tiêu Nham mất đi ý thức, Cliff Shaw vẫn luôn không ngừng xem lại quá trình thẩm vấn của mình. Ông muốn biết rốt cục bản thân đã sai lầm ở đâu, rốt cục là cái gì dẫn đến tình trạng hiện tại.

Ông thừa nhận bản thân không cam lòng, bởi vì đến giờ ông vẫn còn nhớ rõ cảm giác mà Tiêu Nham mang đến cho mình. Ngón tay cậu lướt qua làn sóng biển, cậu đùa nghịch con ốc mượn hồn, thậm chí một bông hoa dại không biết tên, trong mắt cậu cũng có một nét quyến rũ độc đáo riêng. Chưa từng có người nào nhìn thế giới này giống như Tiêu Nham, tất cả những thứ bị người ta xem nhẹ, trong mắt cậu lại được phóng đại vô hạn, đến khi người ta phát hiện, hóa ra những thứ này lại thú vị, lại xinh đẹp đến như vậy.

Ông hy vọng cậu Thiếu úy trẻ tuổi này sẽ sớm tỉnh lại.

Vừa lúc đó, vài binh sĩ thuộc lực lượng bộ đội tra tấn bị ném vào phòng, ngã mạnh dưới chân ông.

Cho dù Cliff Shaw không ngẩng đầu dậy, ông cũng có thể đoán được đối phương là ai.

"Đại tá Burton."

Nhóm sĩ binh ngã lăn dưới đất vội vàng đứng lên bảo vệ xung quanh Cliff Shaw.

"Tôi phải tìm được vị trí của Jane Wallace."

"Cho nên cậu muốn thẩm vấn Nữ phù thủy Clare. Nhưng lần trước cậu tra tấn đại não đã khiến tế bào thần kinh cô ta bị tổn thương, tôi không nghĩ là cô ta có thể tiếp nhận lần tra tấn thứ hai của cậu."

"Người thẩm vấn cô ta là ông, không phải tôi."

Cliff Shaw cúi đầu, ngón tay không ngừng vuốt ve mép tách trà.

"Nếu có thể tìm được đáp án mà cậu muốn từ chỗ cậu ta, có phải sẽ làm cho Thiếu úy Tiêu Nham tỉnh lại hay không?"

"Đúng vậy."

Cliff Shaw không nói hai lời dẫn Hein đi vào phòng giam Clare.

"Mở đèn lên, các người không thấy nơi này quá tối hay sao. Như vậy không có lợi cho sức khỏe tinh thần đâu."

Cliff Shaw tao nhã ngồi xuống trước mặt Clare.

Đây không phải là lần đầu tiên ông tiến hành thẩm vấn Clare, nhưng mỗi lần khi ông sắp tiếp cận được đáp án, người phụ nữ này đều sẽ tàn nhẫn mà giết chết ông, mà ông vẫn luôn trong thời khắc chỉ mành treo chuông mà thoát khỏi tư duy của cô ả. Cliff Shaw là người duy nhất chưa từng bị tổn thương thần kinh trong số những người đã từng thẩm vấn Clare.

Clare nâng mí mắt lên, trong ánh mắt nhìn về phía Cliff Shaw tràn ngập chán ghét và thiếu kiên nhẫn, tuy rằng người kia không giống như Hein Burton không chừa chút đường sống, nhưng bằng sự giảo hoạt của ông, trong những lần cả hai đối đầu đều có thể lấy được không ít tin tức hữu dụng trong đâu của Clare.

Mà điểm khác nhau giữa tra tấn và thẩm vấn chính là, khi tiến hành tra tấn, chuyên gia tra tấn sẽ tạo ra một loại ảo giác trong đầu của người bị tra tấn, để mang đến tác dụng tra tấn tinh thần của đối phương. Mà thẩm vẩn chỉ là hỏi một đáp một thông thường, người hỏi sẽ đưa ra phán đoạn dựa vào những ý ức xuất hiện tự nhiên của người được hỏi, việc này cần sợ hơp tác của người được hỏi mới có thể hoàn thành được.

"Tôi biết cô rất chán ghét tôi, tôi cũng chẳng ưa gì cô. Đại não của cô cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì. Chẳng qua nếu cô chịu phối hợp với tôi, tôi có thể sớm một chút rời khỏi đại não của cô."

Phụ tá của Cliff Shaw tiêm gấp đôi liều thuốc ổn định tinh thần cho Clare, bắt đầu tiến hành theo dõi các dấu hiệu bệnh chứng.

Thần kinh hai người bắt đầu điều chỉnh để liên kết, lần này Cliff Shaw lòng vòng bên ngoài rìa tư duy của Clare gần như nửa ngày, việc này khiến cho Clare vẫn luôn phòng bị càng ngày càng mệt mỏi, nên khi Cliff Shaw tiến vào tầng đối lưu tư duy của Clare cũng không gặp quá nhiều lực cản.

Trước khi lấy được tin tức hữu ích, họ phải cố gắng không phá hủy ý thức của Clare.

Cliff Shaw không ngừng xâm nhập, Clare quả nhiên bắt đầu phản kháng, vừa lúc đó, hình ảnh Valentine Shein đột nhiên xuất hiện trong đầu Clare.

"Con biết không, con ngoan của ta, con phạm quá nhiều sai lầm."

"Cha..."

Trong nháy mắt khi ý thức của Clare dừng lại, Cliff Shaw tiến vào tiềm thức của Clare.

Trong bóng tối, mùi máu tươi tràn ngập. Cliff Shaw thỉnh thoảng có thể giải đọc được những huấn luyện chết chóc mà Clare đã trải qua, cô không được trưởng thành trong hoàn cảnh bình thường, tất cả những gì mà cô ta quý trọng, chỉ có những người bạn đồng hành đã cùng cô ta chịu đựng hết thảy mọi thứ như ở chốn địa ngục.

Ngay khi tiềm thức của Clare tiến hành dồn ép phản kháng đối với sự tồn tại của Cliff Shaw, hình ảnh của Jane Wallace lại xuất hiện.

Lúc Clare theo bản năng cho rằng đây chỉ là ảo giác, mọi thứ xung quanh lại biến thành phòng của Jane.

Jane đang nằm trên giường của mình, trên mặt còn che một quyển sách.

"Ha, tôi thích những thứ cũ kỹ như thế này đây. Cảm giác cầm sách đọc tốt hơn nhiều so với hệ thống đầu cuối."

Clare từng bước một đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh người Jane.

"Vì sao tôi lại ở đây..."

"Vậy phải hỏi tại sao cô lại tới phòng tôi." Jane lười biếng mà trở người một cái.

"Thật tốt... Tôi còn có thể nhìn thấy anh." Clare mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Jane.

"Ha, quên nói cho cô biết, Valentine đang chuẩn bị lấy cơ thể của tôi."

"... Chúng ta nên làm gì?"

"À... Tôi và Casey còn có Jerry đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi nơi này. Cô định thế nào?"

"Đương nhiên là đi cùng mọi người rồi! Chỉ có mọi người mới là người nhà của tôi."

"Vậy chúng ta phải đi đâu đây? Không thể để Valentine tìm được, như vậy rất phiền toái."

"Có một nơi tên là Tahiti... Clare khẽ nhắm mắt, vẻ mặt yên bình, "Nghe nói ngọc trai ở đó rất đẹp..."

"À, cô có thể kiếm một đống đồ trang sức, ăn diện cho bản thân giống như một người phụ nữ bình thường."

Clare càng lúc càng chìm sâu vào tiềm thức, Cliff Shaw biết không thể tiếp tục được nữa, bằng không một khi ý thức của cô ta hỏng mất thì sẽ càng không xong.

May mắn ông đã thu thập được rất nhiều thông tin hữu dụng liên quan đến Jane và Valentine trong trí nhớ của Tiêu Nham, nếu không ông thật sự không biết phải đặt bẫy Clare như thế nào.

Khi ông rời khỏi phòng thẩm vấn, liền thấy Hein đang khoanh tay đứng dựa vào tường.

"Tahiti. Cậu có thể thử một lần xem có thể tìm được Jane Wallace ở đó hay không."

Hein lập tức rời khỏi Shire, phi hành khí đã chờ sẵn bên ngoài tổng bộ của lực lượng bộ đội tra tấn trong khoảng thời gian dài, Thiếu tướng Cliff Shaw không khỏi cảm thán với năng lực hành động của Hein. Đi theo anh ngoại trừ Liv và Mark, còn có tiểu đội của Thiếu tá Lăng Tiêu.

"Giúp tôi trông chừng Tiêu Nham. Hein một phen kéo áo Maya qua dặn dò.

Maya hiểu rõ gật gật đầu, "Yên tâm, cậu ấy là anh em của tôi."

Đơn vị quân y của Shire được đề phòng nghiêm ngặt, ngay buổi tối hôm đó, Thượng tướng Sharif tự mình đến phòng bệnh của Tiêu Nham, nhìn thấy Thiếu tá Maya vẻ mặt nghiêm túc đứng canh bên ngoài phòng bệnh, mà bên trong phòng lại là Trung tướng Hervieu đang cúi đầu thoạt nhìn vô cùng buồn rầu.

"Thượng tướng!" Khi Hervieu hồi phục tinh thần, Thượng tướng Sharif đã đi đến trước thiết bị cách ly.

Ông thoáng nghiêng đầu, có chút xuất thần nhìn Tiêu Nham mặt mày an tĩnh nằm bên trong.

"Chính là người thanh niên này, khiến Hein mất kiểm soát."

Hervieu lập tức khẩn trương, ông không xác định ý nghĩa trong lời nói của Thượng tướng Sharif là gì. Tin tức Hein dẫn theo một tiểu đội bộ đội đặc chủng rời khỏi Shire hẳn đã truyền đến tai Thượng tướng Sharif. Gần như chỉ có tầng lớp lãnh đạo của quân bộ mới biết Hein Burton là con trai độc nhất của Thượng tướng Sharif. Lấy quân công và năng lực của Hein, đáng ra từ lâu đã được đề bạt thành Thiếu tướng, nhưng Hein lại từ chối.

"Nhưng ta cũng rất cảm kích cậu ta, cậu ta khiến Hein... có vẻ giống người thường hơn một chút. Lần đầu tiên, ta cảm giác được Hein có mong muốn đạt được thứ gì đó."

"Thượng tướng..." Hervieu thở ra một hơi.

"Ta nhớ rõ, dưới danh nghĩa của người thanh niên này còn có ba dự án nghiên cứu quan trọng."

"Đúng vậy, thứ nhất là nghiên cứu về vũ khí sinh hóa của tổ chức Sóng Triều, dự án này đã kết thúc. Thứ hai là nghiên cứu về virus dấu hiệu, tuy rằng hạng mục này chưa hoàn thành, nhưng căn cứ vào báo cáo của Thiếu tướng Cliff Shaw, virus dấu hiệu mà Thiếu túy Tiêu Nham tiêm cho mình đã phát huy tác dụng vô cùng quan trọng trong quá trình trốn thoát khỏi tổ chức Sóng Triều. Thứ ba là nghiên cứu về X-2, nếu xét trên một cá thể duy nhất, Thiếu úy Tiêu Nham đã thành công, vấn đề hiện tại là phải hoàn thiện nghiên cứu tính phổ biến cho loại virus này, một khi thành công, bộ đội đặc chủng sẽ được mở rộng rất nhiều, đồng thời đóng vai trò quyết định trong việc thanh lý tang thi bên ngoài tường thành của Shire, cũng như đuổi bắt tổ chức Sóng Triều."

"Cho nên thật mỉa mai, cậu ta vẫn còn là một Thiếu úy."

"Chúng ta chỉ vì muốn bảo vệ cậu ấy."

"Hiện tại không cần nữa, gần như toàn bộ quân bộ đều biết viện khoa học trung ương có một Thiếu úy thiên tài. Ông nói không sai, chúng ta cần một niềm hy vọng, cho dù đối với bộ đội đặc chủng vốn cho rằng mỗi ngày đều có thể là ngày còn sống cuối cùng của mình, hay là viện khoa học trung ương vừa trải qua tổn thất thảm trọng. Nếu cậu ta tỉnh lại, hãy lên chức cho cậu ta thành Thiếu tá đi, cậu ta đáng được mọi người tôn trọng."

"Thượng tướng..."

"Ông vẫn cảm thấy quân hào Thiếu tá quá thấp phải không? Nhưng ta không muốn để thằng bé này một bước lên trời, cậu ta đi quá nhanh quá cao, sẽ rất dễ quên bản thân mình là ai."

Sharif mỉm cười, đứng dậy rời đi.

Hervieu nhìn bóng dáng Sharif, hít vào một hơi thật sâu.

"Ông đang lo lắng sao? Casey hiện tại đang cùng một chỗ với Jane Wallace. Hein nếu đối đầu với Jane, rất có thể sẽ xung đột chính diện với Casye." Thiếu tướng Gordon không biết đã đi đến phía sau Hervieu từ bao giờ.

"Tại thời điểm này, tôi vẫn tin vào Casey. Đứa bé này cứ luôn muốn chứng minh một số thứ với tôi. Đặc biệt là niềm tin của tôi đối với nó." Hervieu chậm rãi xoay người lại, tựa người vào tường, nhìn chăm chú Thiếu tướng Gordon, "Như vậy, ông thì sao, Gordon. Ông vẫn tin tưởng Jane Wallace như trước đây hay sao? Ông giao Tiêu Nham cho cậu ta, nhưng kết quả hiện tại lại cho thấy có đến 90% cậu ta đã phản bội lòng tin của ông dành cho cậu ta rồi."

"Tôi chưa bao giờ tin tưởng Jane Wallace 100%, thậm chí còn chưa tới 60%. Tôi chỉ tin tưởng một điều, cậu ta càng muốn lật đổ tổ chức Sóng Triều hơn cả tôi."

"Vậy chúng ta phải chờ đợi xem, đối với loại virus trong cơ thể Tiêu Nham, cậu ta rốt cục sẽ giải thích như thế nào."

Sau một giờ bay, tiểu đội bộ đội đặc chủng của Hein đã bay đến không vực Nam Thái Bình Dương.

"Mục tiêu xác định, Tahiti."

Phía dưới bọn họ là một hòn đảo nhỏ trên biển tựa như một viên ngọc trân châu.

Thiếu tá Lăng Tiêu hạ lệnh tiến hành quét địa hình bên dưới, hệ thống phát hiện một tòa nhà dưới lòng đất. Lăng Tiêu dẫn theo đội viên của mình đáp xuống.

"Sếp, anh nói xem Jane Wallace thật sự ở trong căn cứ dưới lòng đất kia sao? Đi theo anh ta chính là Casey! Nói không chừng bọn họ sẽ phóng thích vũ khí sinh hóa gì đó bên trong căn cứ..." Mark nhìn hòn đảo nhiệt đới xinh đẹp này, có cảm giác sát khí ẩn tàng bên dưới phong cảnh tự nhiên yên bình.

"Cậu và Liv ở trên này đợi lệnh."

Hein đi tới trước cửa cabin.

"Sếp!" Liv một phen kéo Hein lại, "Tôi không tin Thiếu tá Lăng Tiêu! Dù sao cậu ta cũng từng là thuộc hạ của Jane Wallace!"

"Cậu ta đã vượt qua cuộc thẩm vấn của Cliff Shaw."

Nói xong, Hein bước ra khỏi cabin, cả người rơi thẳng xuống, khi dây thừng kéo căn đến cực hạn, anh đã đứng trên bờ biển của hòn đảo.

"Sếp chọn sai địa điểm tiếp đất sao?" Mark nhìn Hein không nhanh không chậm đi dọc theo bờ cát.

"Anh ấy chưa bao giờ sai lầm."

Lúc này Thiếu tá Lăng Tiêu đã mang theo thuộc hạ của mình làm nổ tung cửa vào căn cứ dưới lòng đất kia, nhưng khi tiến vào lại phát hiện nơi này trống rỗng.

"Jane Wallace! Anh lăn ra đây cho tôi —— Jane Wallace!"

Vừa lúc đó, có thứ gì đó sáng lên trên vách tường tối đen.

Khuôn mặt biếng nhác đến thiếu đánh của Jane Wallace được chiếu trên màn ảnh.

"Ha, để tôi đoán thử xem..." Một tay Jane xoa cằm, đầu ngón tay để trên môi, "Người xông đến đây hẳn không phải là Đại tá Burton lừng lẫy bốn phướng, mà là thuộc hạ cũ của tôi, Lăng Tiêu."

Lăng Tiêu ngửa đầu, híp mắt lại, lúc này mới chú ý thấy trên mặt tường đối diện, tựa hồ có máy móc đang vận hành, ánh sáng nó tản ra tạo thành hình ảnh phản chiếu trên tường.

"Tôi rất thích những thứ cổ điển, kể cả thứ đồ chơi này, hai trăm năm trước, mọi người gọi nó là máy chiếu. Rất tốt, đúng không? Lăng Tiêu, tôi biết bởi vì tôi mà cậu bị quân bộ nghi ngờ, vấy bẩn tôn nghiêm của một quân nhân như cậu, chẳng qua nếu không phải bởi vì tôi, cả đời này cậu sẽ không có cơ hội bị tra tấn tinh thần, đây chính là trải nghiệm độc nhất vô nhị đó."

Jane Wallace một bộ biểu tình "Cậu nên cám ơn tôi đi".

Lăng Tiêu ngay lập tức giận đến nghiến răng, vun lưỡi đao lên muốn chém đôi máy chiếu.

"Này! Đây là đồ cổ đó! Đừng phá hủy nó vậy chứ."

Jane càng dự đoán được phản ứng của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lại càng thêm tức giận, máy chiếu bị lưỡi đao chém vỡ, linh kiện rơi vãi lung tung.

Lúc này, Hein đang đi bộ trên bờ cát, vươn bàn tay ra, mặt không đổi sắc nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở ngón tay chiếu xuống bờ cát, để lại từng mảng bóng râm.

Xa xa, một người đàn ông nằm dưới tàng cây cọ dừa, mặt nhìn ra biển rộng.

Là Jane Wallace.

"Trước khi không quá hiểu vì sao Tiêu Nham lại thích nằm trên bờ biển tắm nắng đến như vậy, không cần làm gì cả, cứ như thế lười biếng mà nằm nghỉ ngơi cả ngày."

Thanh âm Jane hòa cùng tiếng sóng biển vang tới.

"Cho tôi thuốc kháng virus."

Sự lạnh lẽo trong con mắt Hein và gió biển ấm áp ở nơi này tựa như là hai thế giới.

"Anh có biết mỗi lần em ấy quay trở về gặp tôi, tôi đều cảm thấy rất đau lòng, bởi vì em ấy cứ khiến bản thân phơi nắng đến bị thương. Trên cánh tay, trên đùi đều bị nắng cháy đỏ bừng. Tôi phải cẩn thận, thật cẩn thận mà bôi thuốc lên da em ấy, nếu không em ấy sẽ nhíu mày, nhưng cho có dù đau em ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết."

Jane chống người dậy, tựa vào thân cây cọ dười phía sau vỗ vỗ cát dính trên người.

"Tôi không muốn nghe cậu nói nói nhảm."

"Đừng như vậy, Đại tá Burton. Trước kia khi còn tham gia cùng một lực lượng chúng ta đã không nói chuyện nhiều với nhau, thậm chí có nhiều người còn cho rằng tôi sẽ là người kế nhiệm của anh. Đương nhiên, từ sau khi anh tiếp nhận X-2, người kế nhiệm là tôi đây có vẻ đã trở thành thừa thải rồi."

"Những việc này đều là cái bẫy của cậu, Mục tiêu của cậu không phải là Tiêu Nham, mà là Sóng Triều."

"Ha ha, xem ra Thiếu tướng Gordon đã nói hết mọi chuyện cho anh biết rồi. Tôi hao hết tâm tư đưa Tiêu Nham rời khỏi Shire, chỉ vì muốn sử dụng tộc độ đại não của em ấy để đối phó Valentine Shein, Nhưng thật không ngờ, virus X được tiêm vào người Tiêu Nham lại bị lão Valentine động tay qua."

"Nếu trên tay cậu không có thuốc kháng virus, vậy hãy nói cho tôi biết Valentine ở đâu."

Jane không trả lời câu hỏi của Hein, mà lại lười biếng ném lại một vấn đề khác, "Vì sao anh lại chắc chắn tôi không ở trong căn cứ ngầm kia, mà đang ở trên bờ biển vậy?"

Anh ta đi về phía trước từng bước một, lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.

Bộ dạng nhàn nhã không kềm chế được và biểu tình lạnh lẽo không thể dao động của Hein tạo thành sự tương phản rõ rệt, tựa như hai thái cực.

"Bởi vì Tiêu Nham thích biển. mà Shire vốn là căn cứ dưới lòng đất, cậu ở dưới lòng đất quá lâu, sẽ không cam tâm tiếp tục ở nơi không nhìn ánh nắng mặt trời."

"Anh thật hiểu tôi."

Jane khẽ cười một tiếng, ngay lúc đó, Hein chợt lao đến trước mặt anh ta, lưỡi đao sắc bén như cắt ánh nắng mặt trời thành từng mảnh nhỏ, khoảnh khắc lưỡi đao chạm vào da thịt trên cổ Jane, người đàn ông đang mỉm cười ấy lại tài tình mà xoay người một cái đến khó thể tin được, tránh thoát công kích, mà động tác rút con dao găm dưới chân của anh ta lại nhanh đến mức muốn cắt đôi tầm nhìn của kẻ khác. Khi mũi nhọn của con dao găm sắp đâm vào sau gáy Hein, anh đột nhiên trở người đánh thọc mạn sườn Jane, chỉ nghe thấy một tiếng kim loại va chạm vô cùng bén nhọn, lưỡi đao của Hein đã chặn trước mũi dao găm của Jane.

"Ha ha, X-2 khiến anh mạnh hơn rất nhiều so với trước đây." Jane sờ sờ cằm, "Không hổ là kiệt tác của Tiêu Nham."

Một mảng bóng râm đột nhiên bao phủ trên người bọn họ, cho dù không ngẩng đầu lên nhìn, Hein cũng biết trên đỉnh đầu của mình là một chiếc phi hành khí, động cơ siêu thanh, vừa nhìn đã biết là sản phẩm dưới tay Casey.

"Cậu sẽ không muốn để em ấy hôn mê mãi như vậy." Thanh âm Hein dưới ánh mặt trời chối chang vẫn lạnh lẽo dị thường.

"Đúng vậy, tôi không hề muốn. Cho nên Hein Burton, tôi cũng không cần anh phải trả giá gì quá đắt, thứ tôi muốn chỉ có một. Mẫu máu của anh."

Jane ném một thiết bị chứa mẫu máu về phía đối phương, Hein vững vàng chụp lấy.

"Tiêu Nham rất cố chấp, em ấy sẽ không tiết lộ nghiên cứu của mình cho bất cứ ai, cho dù là Casey đã làm bạn bè nhiều năm. Chúng tôi cần có X-2, chỉ cần cho Casey cơ hội nghiên cứu mẫu máu của anh là được rồi. Yên tâm, chúng tôi không định đến Shire để khiến mọi chuyện thành một mớ hỗn độn nữa đâu."

Lưỡi đao của Hein cắt qua lòng bàn tay mình, máu chậm rãi chảy đầy ống đựng. Anh ném nó lại cho Jane.

"Cám ơn anh đã tài tợ, tôi tin rằng chúng ta còn có rất nhiều thứ có thể hợp tác."

Ngón tay Jane nhấn một cái, dây thừng mãnh liệt bắn lên không trung, liên kết với phi hành khí, khi anh ta bay lên một độ cao Hein không thể với tới, một cái lọ thủy tinh được ném xuống.

"Tôi rất nhớ em ấy." Jane dừng lại giữa không trung, mái tóc theo gió tung bay, "Hãy bảo vệ em ấy thật tốt. Tôi không muốn hối hận vì đã để em ấy trở lại Shire."

Hein vươn tay, không di chuyển dù chỉ nửa bước, đã vững vàng mà nắm chặt lọ thủy tinh kia.

Phi hành khí của Jane vừa chuẩn bị rời đi, tiểu đội của Lăng Tiêu đã đuổi tới.

Sau đó là một hồi nả đạn điên cuồng trên biển, năm, sáu quả tên lửa được phóng ra.

Hein hờ hững trở lại buồng lái.

"Sếp! Chúng ta có nên đuổi bắt Jane Wallace hay không?" Mark lớn tiếng hỏi, nhìn thấy Jane Wallace không khỏi hận đến nghiến răng, ước gì cũng tặng cho anh ta một quả bom nguyên tử.

"Bảo vệ Thiếu ta Lăng Tiêu."

Mark tuy rằng không hiểu rõ mệnh lệnh của Hein, nhưng anh ta sẽ không nghi ngờ.

Bọn họ theo sát phía sau ba chiếc phi hành khí của Thiếu tá Lăng Tiêu.

Quả nhiên, khi phi hành khí của Jane đột ngột xoay một vòng về phía sau, cuối cùng bắn ra một quả tên lửa.

Nhưng quả tên lửa kia lại đột nhiên phân tán trong không trung, biến thành một chùm tên lửa đạn đạo loại nhỏ có tốc độ cực nhanh, chia ra nhiều phương hướng khác nhau, mục tiêu lại chính là ba chiếc phi hành khí của Lăng Tiêu.

Gần như ngay đồng thời, phi hành khí của Hein đột nhiên bay lên cao nhất, liên tục phóng ra một loạn đạn đạo chắn phía trước phi hành khí của Lăng Tiêu, góc độ bắn chính xác đến mức khiến người ta phải líu lưỡi, một loạt tên lửa đạn đạo kia hoàn toàn bị bắn trúng, nổ tung trên bầu trời.

"Hả ——" Casey trong khoang điều khiển phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

"Xem thường Đại tá Burton, cậu sẽ chịu thiệt." Jane buồn cười xoa xoa đầu Casey.

Casey nháy mắt đẩy mạnh động lực động cơ, lấy tốc độ bay gấp đôi phi hành khí bình thường rời đi, dao động không khí khi tăng tốc thậm chí khiến mấy chiếc phi hành khí đuổi theo phía sau hơi chao đảo.

Cứ như vậy, Jane Wallace biến mất bên ngoài phạm vi công kích của Lăng Tiêu.

"Mẹ nó!" Lăng Tiêu siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa đập hư cửa cabin.

"Trở về điểm xuất phát." Hein lưu loát hạ mệnh lệnh.

"Đại tá Burton, về sau chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội bắt được Jane Wallace." Trong thiết bị liên lạc vang lên thanh âm cực kỳ thất vọng và suy sụp của Lăng Tiêu.

"Về sau cậu còn rất nhiều thời gian."

Những lời này của Hein rất quan trọng, ngoài Hein thì Lăng Tiêu và Wynee là người đầu tiên trong số bộ đội đặc chủng được tiếp nhận X-2.

Mà lúc này, Jane một tay chống cằm nhìn ra mặt biển xanh ngoài cửa sổ.

"Đang suy nghĩ cái gì."

"Nghĩ về Tiêu Nham." Không phải là biểu tình bất cần đời, trên khuôn mặt nghiêng của Jane thậm chí có chút cô đơn.

Caset trợn mắt liếc anh ta một cái.

"Tôi thậm chí còn không biết sao anh lại thích cậu ấy."

"Tất cả không phải là do lỗi của cậu sao.""

"Lỗi của tôi? Anh thích ai thì liên quan gì đến tôi chứ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện