/3/. Nụ hôn bất ngờ.

Tiêu Nham vẫn như cũ không thể hồi phục tinh thần lại được.

"Tôi không phải đã nói phải đuổi kịp tôi sao?"

Thanh âm trầm thấp phát ra từ kẻ răng, không biết Hein đến từ lúc nào, một tay chống mặt đất, tay kia cầm lưỡi đao, nhẹ nhàng vung vẩy, tang thi tựa như rác rưởi bay ra ngoài, nện vào vách tường ở xa xa, phát ra tiếng vang vỡ vụn.

Người này rõ ràng đã đi xa rồi mà... Rốt cục là cái dạng tốc độ gì có thể khiến cho anh ta đột nhiên xuất hiện?

Lúc này tràn đầy trong mắt Tiêu Nham đều là gương mặt nghiêng của Hein, đôi mắt của anh hiện rõ ràng một đường cong ôn nhu, vầng trán và cái mũi nhấp nhô vừa kiên nghị vừa lãnh tuyệt.

Tựa như thần quan chấp hành, không cần nhìn biểu tình của bất luận kẻ nào.

"Đứng lên." Hein vung tay, lưỡi đao vẽ thành một đường cong lợi hại mà duyên dáng trong không khí, đem tầm mắt của cậu cắt thành hai phương hướng.

Tiêu Nham nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhanh chóng đi theo Hein.

Mark đang mang theo Thượng úy White tiến vào nhà máy năng lượng nguyên tử.

Việc bọn họ phải làm chính là đi đến tận cùng bên trong của tòa phế tích này, nơi đó lưu trữ Uranium chưa bị sử dụng, chỉ là không biết sau hai trăm năm có bị rò rĩ rồi hay không.

Không ít tang thi bị hấp dẫn mà tiến đến, lưỡi đao sắc bén trong tay Hein vô tận chém giết, động tác của anh thập phần linh hoạt, mỗi một lần vung đao góc độ đều như trải qua tính toán tinh vi chuẩn xác, khiến người ta không rét mà run.

Mark thô lỗ đá văng cửa mà tiến vào bên trong nhà máy năng lượng nguyên tử, sắt thép bị đạp gãy phát ra tiếng vang "răng rắc".

Thượng úy White bị dọa đến mức thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

"Không phải nói là... Tận lực không được phát ra thanh âm hấp dẫn bọn chúng chạy tới sao?"

Mark hung hăng liếc mắt trừng Tiêu Nham một cái, lấy mặt nạ hô hấp ở bên hông ra, dùng sức mà đặt lên mặt Thượng úy White, kéo áo ông ta đi vào bên trong.

Tiêu Nham nhìn về phía Hein, ngón tay của đối phương đưa tới trước mặt cậu, trên đầu ngón trỏ cũng treo một cái mặt nạ hô hấp, dập dờn trong không khí một cách đáng thương.

Tiêu Nham vừa mới tiếp nhận còn chưa kịp nói cám ơn, Hein lại không có chút ý định nào sẽ đeo mặt nạ hô hấp lên, lưu loát mà đá lên cửa, nguồn sáng duy nhất bị chặn lại, mọi thứ chìm vào bóng tối, Tiêu Nham đành phải nhanh chóng đuổi theo.

Mạch điện nơi này đã sớm bị ngắt, trong không gian bịt kín tựa như có một lực lượng nào đó không rõ đang dần xâm nhập vào.

Hein lấy ra từ bên hông một thiết bị phát sáng, thông đạo nháy mắt trở nên sáng ngời. Thiết bị phát sáng kia bay lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn họ, không ngừng tiến về phía trước thăm dò.

Dần dần, có không ít thi hài bị chia năm xẻ bảy nằm ở trên mặt đất, chúng nó bày ra hình dạng vặn vẹo, trong lòng Tiêu Nham dâng lên một trận cảm giác khó chịu, cậu ẩn ẩn cảm thấy, những thi hài này không phải con người, mà là tang thi.

Mở cửa tầng một ra, bọn họ tiến vào trung tâm phản ứng của nhà máy năng lượng nguyên tử.

Nơi này mọi thứ đều bị bỏ hoang, Tiêu Nham bước hụt một bước, từ trên cầu thang lăn xuống dưới, té ngã vô cùng chật vật, cả người đều là tro bụi.

Cậu mới vừa cố gắng đứng lên, đối diện chính là Hein cúi đầu lạnh lùng nhìn.

Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một cỗ tức giận, nhưng dưới cảm giác áp bách của đối phương căn bản không có cơ hội phát tác.

Cánh tay và chân đều đau dữ dội, Tiêu Nham cố đứng lên, mà Hein và Mark lại không có chút ý tứ nào là sẽ chờ cậu, tiếp tục tiến về phía trước.

Rốt cục, bọn họ đi tới chỗ bí mật nhất trong nhà máy năng lượng nguyên tử này, kho lưu trữ Uranium.

Nhìn loại trang bị hình bánh lái kia, Tiêu Nham liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một kho bảo hiểm.

"Hey, mở nó ra đi." Mark kéo Thượng úy White đến trước cửa kho.

Thượng úy White hơi hơi sửng sốt, không khỏi lui về phía sau nửa bước, "Cái này... Kiểu này cũng quá lỗi thời rồi... Hiện tại đều toàn bộ được số hóa rồi, không có thiết bị đầu cuối(*) tiến hành giải toán... Tôi cũng không biết phải mở ra như thế nào..."

(*) Thiết bị đầu cuối: là thiết bị cuối cùng tham gia trong hệ thống mạng. Ví dụ mạng điện thoại thì có: Tổng đài, các trạm trung chuyển... và cuối cùng là điện thoại, điện thoại được xem là thiết bị đầu cuối. Tương tự như vậy, trong mạng internet, PC có nối mạng là một thiết bị đầu cuối.

"Cái gì? Ông cái tên vô dụng này!" Mark siết chặt nắm tay liền muốn nện vào mặt của Thượng úy White.

"Mark."

Hein chỉ là gọi tên của anh ta, nắm đấm của Mark liền cương lại giữa không trung.

"Cái gì chứ! Còn tưởng rằng đám kỹ thuật binh các người có bao nhiêu lợi hại! Thật nên ném các người cho tang thi ăn! Sếp, làm sao bây giờ? Cho nổ tung món đồ chơi này sao?"

"Bên kia cánh cửa là Uranium."

"... Vậy làm sao bây giờ?" Ánh mắt của Mark dừng lại trên người Tiêu Nham, "Hey, tân binh! Cậu thì sao?"

Tiêu Nham tận lực bảo trì một khoảng cách an toàn với Mark, cậu lùi sang bên cạnh, lưng đập vào trong ngực của một người.

Thần kinh đột nhiên căng thẳng, Tiêu Nham chậm rãi xoay người lại, không hề mong muốn mà nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Hein Burton, bất luận va chạm thế nào cũng vô pháp khiến anh dạo động nửa bước.

"Mở cửa ra."

Ngữ điệu mệnh lệnh ngắn gọn mà cường thế, tựa như anh đã sớm nhận định Tiêu Nham có thể làm được.

"Vâng... Đại tá."

Mẹ nó, anh nói mở ra liền mở ra được sao? Tôi cũng muốn mở lắm nhưng tôi không dám chắc chắn bản thân có khả năng đó! Trong cabin có nhiều nghiên cứu viên khóa trên như vậy sao anh không chọn lại kéo tôi đi hả!!!!

Cho dù sâu trong lòng đã sớm có biện pháp, Tiêu Nham vẫn không dám thể hiện một tia vui mừng nào lên mặt, thậm chí cậu còn thấy nơm nớp lo sợ.

Tiêu Nham kiên trì tiến đến phía trước cánh cửa, tập trung tinh thần kiểm tra cẩn thận rồi đứng lên nói, "Loại đồ vật này hai trăm năm trước hẳn là phải dùng mật mã, chỉ là hiện tại toàn bộ đều bị ngắt điện, nếu muốn mở nó ra, cần phải bật nguồn điện lên trước đã. Các người có thiết bị đầu cuối không dây và trang bị nguồn điện không?"

"Có." Mark ném ba lô vào trong ngực Tiêu Nham, "Đây là do hai kỹ thuật binh đã chết kia lưu lại, bọn họ sau khi bị xé xác thứ còn lại ngoại trừ xương cốt còn có cái ba lô này. Thứ cậu muốn hẳn đều ở bên trong!"

Trong lòng Tiêu Nham mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu không rõ đối phương vì cái quỷ gì phải giải thích kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cậu một chút cũng không muốn biết hai vị kỹ thuật binh kia chết như thế nào có được không!

Mở ba lô ra, quả nhiên tìm được nguồn điện được đặc biệt chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này, cùng với thiết bị đầu cuối không dây.

Tiêu Nham trải qua một phen thăm dò, đại khác xác định được nơi truy cập nguồn điện. Mark người này quả nhiên là thần lực, cư nhiên lột sạch toàn bộ lá sắt lát bên ngoài, lộ ra dây điện cũ kỹ, Tiêu Nham lấy kìm tháo dây điện ra, thật cẩn thận mà truy cập nguồn điện từ bên ngoài.

"Này, trong học viện có dạy cái này cho cậu sao?" Thượng úy White cảm thấy tò mò việc Tiêu Nham đối với phương thức hoạt động của loại nguồn điện lỗi thời này cư nhiên quen thuộc như thế.

"Đương nhiên không dạy, tôi ngẫu nhiên đọc được trong sách báo ở thư viện lịch sử mà thôi. Chỉ là không biết nhiều năm như vậy, cho dù có truy cập nguồn điện, cánh cửa này có thể khởi động hay không nữa. Hiện tại việc còn lại chính là dùng thiết bị đầu cuối thử nghiệm mật mã của cánh cửa."

Tiêu Nham kết nối thiết bị cảm biến mật mã của cánh cửa cửa và thiết bị đầu cuối, bắt đầu giải mã.

"Mật mã ra rồi!"

Tiêu Nham đọc một chuỗi số, Mark xoay chuyển bánh lái trên cửa, chỉ nghe "kẽo kẹt" một tiếng, tro bụi từ phía trực diện bay đến, như thể một đoạn thời gian rất dài không bị quấy rầy được ánh sáng lặng lẽ mở ra.

Lắc lắc cánh tay, Tiêu Nham lui về phía sau mấy bước.

Phía bên kia cánh cửa, quả thật tựa như một cái lỗ đen.

Thiết bị chiếu sáng bay vào, rọi sáng toàn bộ không gian.

Mark là người đầu tiên đi vào, Thượng úy White tuy rằng do dự, nhưng vẫn theo đi vào.

Hein lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái, Tiêu Nham nhanh chóng nhấc ba lô đi theo.

Trong kho có vô số hộp bằng kim loại bị khóa chặt, Hein dùng dụng cụ quét qua các hộp kim loại này, gật gật đầu với Mark. Những hộp kim loại này là một thiết bị đặc biệt để đảm bảo tính ổn định của Uranium. Chúng được cố định tại chỗ, không thể nào nhấc lên được.

"Hey! Kỹ thuật binh! Nhanh nghĩ biện pháp đi!"

Mắt thấy bàn tay Mark sắp chụp lên phía sau lưng Tiêu Nham, Tiêu Nhanh nhanh chóng né tránh, nếu như bị người này đánh trúng, Tiêu Nham không chút nghi ngờ xương sống của mình nhất định sẽ gãy.

Chỉ là Tiêu Nham trăm triệu lần không ngờ, bản thân lần thứ hai lùi lại trúng vào trong ngực Hein Burton.

Đối phương vẫn như trước không dao động nửa bước, mà Tiêu Nham cảm giác mình vừa đụng vào một vách đá dựng đứng, Tiêu Nham cũng không dám quay đầu lại, chỉ là nhích sang bên cạnh nửa bước.

"Hey! Tôi nói này kỹ thuật binh! Cậu không phải có ý đối với sếp của nhóm chúng tôi này chứ? Sao lại liên tục chui vào ngực của sếp bọn này vậy?" Mark sờ sờ cằm đi về hướng Tiêu Nham.

"Không... Không phải..."

Tiêu Nham nhanh chóng lắc đầu, dám có ý với nhân vật như Hein Burton, không khác gì tự tìm đường chết!

Virus X không chỉ tăng cường thể năng và năng lực phục hồi thân thể của bộ đội đặc chủng, còn bao gồm khả năng khiến người ta điên cuồng ở trên giường, hơn nữa còn tuyệt đối kéo dài...

Hai mươi mốt năm trước, bộ đội đặc nhiệm xảy ra một sự kiện lớn, chính là bởi vì có một vị bộ đội đặc chủng hàng năm đều phải đóng tại một căn cứ nọ, đêm hôm đó trở lại Shire gặp người yêu, bởi vì vô cùng nhung nhớ mà không thể khống chế được, người yêu của anh ta trong quá trình làm tình không thể thừa nhận mà chết. Nghe nói sau khi chết kiểm tra thi thể thì phát hiện, thi thể ngoại trừ cao trào kéo dài quá lâu dẫn đến hít thở không thông, xương ngực bị gãy, cánh tay phải cũng bị bẻ gãy, hai chân còn bị trật khớp. Nói tóm lại là cái giá phải trả khi làm tình với bộ đội đặc chủng vô cùng thảm thiết. Sau đó, viện khoa học trung ương vẫn luôn có ý muốn giải quyết vấn đề này, nhưng cái giá phải trả là năng lực tác chiến của bộ đội đặc chủng phải giảm xuống, vì vậy quân đội chỉ có thể ban lệnh cấm đối với bộ đội đặt chủng, nghiêm cấm toàn bộ bộ đội đặc chủng phát sinh quan hệ với những nhân viên không có năng lực tác chiến. Chỉ tiếc là ngoại trừ mấy năm đầu, lệnh cấm này từ từ trở thành vô dụng, bởi vì nam nữ trong bộ đội đặc chủng cơ hồ đạt tới tỉ lệ 20:1, mà bộ đội đặc chủng phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình. Hơn nữa đối với những nhân viên không có năng lực tác chiến mà nói, làm tình cùng với bộ đội đặc chủng quả thật tựa như một liều thuốc phiện hấp dẫn người ta, biết rõ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng lại vẫn là tre già măng mọc mà quỳ gối dưới chế phục tác chiến của bộ đội đặc chủng.

Tỷ như Tiêu Nham từng nghe một vị học tỷ trong học viện miêu tả về loại cảm giác này, không cần bất luận tiếp xúc thân thể gì, chỉ cần nhìn ánh mắt của đối phương cô cũng có thể sinh ra ảo giác đang làm tình, mà lúc cô bị đối phương hôn môi chiếm hữu, lần đầu tiên cô hoàn toàn quên đi bản thân mà lâm vào, cái loại kinh nghiệm điên cuồng lên đến cao trào này cô chưa từng được cảm thụ với bất kỳ người đàn ông nào khác, đáng ăn mừng chính là đối tượng của cô có lực khắc chế siêu cao.

Nhưng đối với Tiêu Nam mà nói thì hoàn toàn ngược lại, cậu không có bất luận tham vọng theo đuổi kích thích gì, an ổn biếng nhác mà sống là thứ mà cậu một lòng hướng tới, ngoại trừ có một chút hiếu kỳ quá thừa. Nếu biết là nguy hiểm, cậu sẽ tuyệt đối không nếm thử.

Huống hồ cậu còn đối với đại mỹ nữ đồng khóa Lily nhớ mãi không quên nữa chi! Cho dù có tưởng tượng sẽ chết cùng ai đó, thì người kia nhất định là Lily! Hein Burton tuyệt đối là ác mộng!

Khoan đã, chuyện này có liên quan gì đến Hein Burton chứ? Cho dù Tiêu Nham cậu có những ý tưởng kiều diễm đối với bộ đội đặc chủng, thì cũng chỉ có thể là vưu vật như Liv chứ không phải là Hein Burton!

"Nếu không phải, vậy phiền cậu nhanh chóng giải quyết mấy thứ này đi!"

Mark siết nắm tay, ngón tay vang lên tiếng "rắc rắc" giòn vang khiến Tiêu Nham phải xoay người lại.

Cậu theo bản năng quay đầu lại, đối diện chính là tư thái cao cao tại thượng của Hein, anh nhè nhẹ vỗ ngực, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ, tựa như Tiêu Nham còn không bằng đám bụi bậm trong phòng này vậy.

Nếu không muốn bị tên máu lanh này giết chết, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt mới được!

Tiêu Nham bật người ngồi xổm xuống, dùng thiết bị kiểm tra đống hộp kim loại cố định này, sau khi được quét, cậu xác định Uranium lưu trữ bên trong những hộp kim loại này có thể lấy ra được, đám hộp kim loại này chỉ có tác dụng bảo quản mà thôi. Cậu lần thứ hai dùng thiết bị truy nhập nguồn điện vào các hộp kim loại kia, chuẩn bị mô phỏng quá trình khai thác Uranium.

Sau một phen thăm dò, Tiêu Nham rốt cục tìm được phương pháp, "Sắp được rồi!"

Sự thật chứng minh, gần đây vận khí của Tiêu Nham thật sự là quá tệ, phải nói là siêu xui xẻo mới đúng...

Ngồi xổm quá lâu cậu thật sự rất mệt, vừa nghiêng người đang muốn đứng lên, mặt nạ hô hấp bị rơi xuống, môi cậu bỗng nhiên cọ phải thứ gì đó vừa mềm vừa nóng, còn chưa kịp nhận ra cảm giác độc đáo kia là cái gì, giây tiếp theo cổ cậu đã bị bóp chặt, cả người bị nhấc bổng lên.

Tiêu Nham khẩn cấp giữ thật chặt ngón tay mạnh mẽ hữu lực kia, lúc này mới phát giác vừa rồi bản thân chạm phải chính là môi của Hein!

Chỉ một thoáng, trong đôi mắt lạnh lẽo kia tràn ngập sát ý, xương cổ của Tiêu Nham cũng sắp bị đối phương bóp nát rồi.

"Sếp! Sếp —— Chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu! Tên này không thể chết được!"

Mark vọt lên, một bộ muốn thay Tiêu Nham gỡ ngón tay của Hein ra, chỉ là đến trước mặt lại không dám chạm vài Hein.

Tiêu Nham ở trong lòng chửi bậy, khó được lúc cảm thấy Mark cũng có khi hữu dụng!

================================

Chuyện bên lề:

Bí Đao Béo: Tiêu Nham, cái hôn này của cậu vừa mở ra một cánh cửa lớn đó...

Tiêu Nham: Cửa... Cửa lớn gì?

Hein (mặt không đổi sắc mà chạm vào môi mình):...

Bí Đao Béo: Màn bi kịch kia chính là tương lai của cậu, Tiêu Nham, nhanh chóng nghiên cứu ra virus X thích hợp với cậu đi, cường hóa thân thể bảo hộ sinh mệnh.

Tiêu Nham: Tôi rời xa bộ đội đặc chủng không được sao?

Bí Đao Béo: Giả vờ ngây thơ cũng phải trả giá bằng sinh mạng thôi.

================================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện