/20/. Bể bơi nước nóng.
"Em giỏi nhất là tư duy, không phải sao?"
Hein cúi thân xuống, sợi tóc màu vàng kim lướt qua da thịt trên má Tiêu Nham, chân thực mà mềm mại như vậy, đầu lưỡi của anh không còn bá đạo như vừa rồi, nhưng vẫn như cũ không để cho người ta cự tuyệt.
Nếu có chút chống cự nào, Tiêu Nham không chút nghi ngờ bản thân nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Thân thể cậu bị đẩy đến một góc độ khó có thể tưởng tượng, cậu ra sức muốn khép hai chân lại, chỉ là sức lực của cậu trước mặt đối phương liền trở nên nhỏ bé đến buồn cười.
Cảm giác đau đớn chân thật khiến Tiêu Nham sắp hỏng mất.
Đối phương cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Nham hung hăng tác động vào thân kinh cậu, một lần lại một lần bị xâm nhập sâu vào, Tiêu Nham tựa như bãi đá ngầm vỡ vụn, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
Khi đối phương mãnh liệt ôm lấy cậu, nháy mắt hung ác tiến vào chỗ sâu nhất trong cậu, trong đầu Tiêu Nham trống rỗng, chỉ nhìn thấy người đàn ông viễn vĩnh chưa bao giờ lộ ra biểu tình nào khác khẽ vuốt qua gò má cậu, hạ xuống một nụ hôn trên ấn đường (vị trí phía trên hai đầu chân mày) của cậu.
Ngay trong nháy mắt đó, suy nghĩ của Tiêu Nham tựa như thông qua một đường hầm hắc ám rốt cục nhìn thấy ánh sáng.
"Tiêu Nham! Tiêu Nham cậu lại làm sao nữa rồi! Tiêu Nham!"
Bên tai vang lên tiếng Casey gọi ầm ĩ, Tiêu Nham hít ngược một hơi, toàn thân một trận run rẩy.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, Tiêu Nham mờ mịt nhìn bên kia giường, căn bản không có bất kỳ kẻ nào tồn tại.
Hein Burton đâu?
Vừa rồi hết thảy những việc kia đều là ảo giác của cậu sao?
"Tớ hỏi cậu xảy ra chuyện gì? Là cố ý làm tớ sợ sao? Tớ còn tưởng rằng não cậu bị tắc nghẽn nữa đó!"
Casey đã bắt dầu xù lông.
"Không, tớ vừa rồi chỉ là... đang suy nghĩ vài việc thôi."
Đây rốt cục là chuyện gì xảy gì? Tại sao cậu lại xuất hiện ảo giác về Hein? Hiện tại Hein căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến mình, nếu như nói anh xâm nhập đại não mình, nhưng bản thân lại đang cùng Casey tiến hành trò chuyện, Casey cũng là cao thủ thao tác hệ thống, nếu như đại não mình bị xâm nhập, Casey sao có thể một chút cũng không cảm nhận được chứ?
"Nghĩ chuyện gì? Chuyện của Giáo sư Manson sao?"
Tiêu Nham nhanh chóng bình phục tâm tình, thuận miệng nói sang chuyện khác, "Cái kia... Casey, cậu có tin có trường sinh không?"
"Trường sinh không có khả năng tồn tại." Casey trả lời vô cùng khẳng định.
"Là không có khả năng tồn tại, hay là không cho phép tồn tại?"
"Là không có khả năng. Tiêu Nham, vũ trụ cũng có sự sống riêng của nó, còn có cái gì có thể trường tồn hơn cả vũ trụ sao?"
Tiêu Nham nở nụ cười, vấn đề Hein đã từng hỏi cậu lại được Casey dễ dàng giải đáp như vậy.
"Casey, cậu quả nhiên là thiên tài."
"Cậu nếu đem một nửa tinh lực dùng cho việc hẹn hò trên mạng còn có cái gì lịch sử, phim điện ảnh kinh điển gì đó cho kỳ thi lên bậc nghiên cứu của cậu, tớ cá cậu cũng là thiên tài."
"Casey, chúng ta hiện tại có tính là đang hẹn hò trên mạng không?"
"Cậu đi tìm chết đi!"
Liên lạc gián đoạn, tâm tình Tiêu Nham đang từ sung sướng vì trêu đùa Casey liền chuyển sang mờ mịt.
Cậu cúi đầu nhìn về phía giữa hai chân mình, nơi đó đã ướt đẫm.
Hein Burton vừa rồi rốt cục là cái gì?
Nếu như là cậu ảo tưởng, vậy vì sao xúc cảm kia lại rõ ràng như thế? Quả thực giống như người kia thông qua hệ thống đầu cuối liên kết với não bộ của cậu, sau đó xây dựng một màn kia trong đầu cậu... Việc này trong hiện thực có lẽ không tồn tại, nhưng nếu Hein thật sự xâm nhập đầu óc của cậu, những thứ này trong tư duy và thế giới cảm quan lại là chuyện đã thật sự xảy ra!
Trời ạ! Tiêu Nham ơi Tiêu Nham! Nhất định là đầu óc mày xảy ra vấn đề rồi! Hein Burton căn bản khinh thường tiến vào đại não của mày, người như anh ấy không thể nào có dục vọng như thế!
Huống chi tại thời điểm đó đại não của Casey và Tiêu Nham đang cùng bị vây trong một hệ thống, Casey là nghiên cứu viên tinh anh, đã từng tiếp thu huấn luyện phòng ngự chặn giả, Hein sao có thể khiến Casey hoàn toàn không phát hiện?
Nhưng mà... Hein cũng từng là nghiên cứu viên tinh anh trong viện khoa học trung ương...
Mẹ nó, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra chứ? Chẳng lẽ bản thân cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý hoặc là bác sĩ khoa não sao?
Vừa nghĩ tới bác sĩ tâm lý tiến vào não cậu thăm dò nguyên nhân gây ra loại ảo giác này, cho dù có cam kết giữ bí mật, nhưng mà bị người khác biết trong đầu cậu cùng Hein Burton "như vậy" rồi lại "như vậy"... Đây quả thực chính là ác mộng! Còn có những ảo tưởng trước đó của cậu đối với Lily, thậm chí còn có phản ứng trong đầu dưới sự dụ dỗ của Maya, Tiêu Nham cậu xác định muốn cho người khác nhìn thấy mấy thứ đó sao?
Tuyệt đối không được! Cậu tình nguyện bị bệnh nguy kịch còn hơn!
Nhảy vọt vào toilet, dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống toàn thân, nhưng không có cách nào mang đi những suy nghĩ trong đầu cậu.
Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu nên đình chỉ những ảo tưởng không thực tế này như thế nào bây giờ?
Người đàn ông kia vĩnh viễn đứng ở một độ cao khó có thể với tới, lạnh lùng đối mặt với mọi thứ, anh không phải là đối thượng cậu có thể ảo tưởng!
Vô luận anh có gương mặt hoàn mỹ cỡ nào, vô luận trong lúc nguy hiểm đến gần cậu tin tưởng anh cỡ nào, giữa anh và cậu... cũng sẽ không phát triển thành loại quan hệ kia!
Quản lý đại não mày cho tốt, Tiêu Nham!
Nếu không có một ngày nào đó lưỡi đao của Đại tá Burton sẽ chặt bỏ đầu mày đó!
Cậu không thể tiếp tục ở lại trong phòng nữa, vẫn là đi ra ngoài, tìm một chút việc gì đó làm vẫn tốt hơn. Nếu còn muốn mạng sống, phải mau chóng đánh mất loại ảo tưởng thái quá này!
Tiêu Nham rời khỏi phòng, đi trong thông đạo, ở phía trước chợt đi tới một cô gái mặt quân trang kỹ thuật binh, mái tóc màu vàng kim thật cẩn thẩn cột ra sau đầu, lúc đi lướt qua người Tiêu Nham thì thoáng gật đầu, trái tim Tiêu Nham cũng sắp bay lên luôn.
"Lily! Trong chốc lát đến bể bơi thả lỏng một chút đi!"
"Được đó! Cùng đi đi!"
Trời ạ! Sao Lily lại ở chỗ này! A... Nhớ đến tuần rồi có một số nghiên cứu sinh ra ngoài thực tập khảo sát, bọn họ được phái đến căn cứ của Trung tá Raven, Lily hẳn chính là một trong số đó.
Lily không chỉ là nghiên cứu sinh đồng khóa của cậu, cũng là nữ thần trong mắt cậu, thậm chí trong nhiều lần thiếu chút nữa tử vong, tiếc nuối của Tiêu Nham đều là không thể cùng Lily lăn giường.
Trong nháy mắt khi Lily và cậu đi lướt qua nhau, hô hấp nghẹn lại nơi cổ họng, Tiêu Nham vạn phần xác định nội tâm cậu đang rung động, chứng tỏ ái mộ của cậu đối với Lily đến nay chưa từng thay đổi.
Tất cả những ảo tưởng về Hein nhất định là bởi vì mình đã từng nuốt nước bọt trong miệng của anh! Dù sao khi trở lại Shire rồi, cơ hội chạm mặt giữa cậu và Hein cơ hồ bằng 0! Căn bản không có gì phải lo lắng!
Tiêu Nham nhất thời quyết định bản thân nên đến bể bơi. Ôm theo tâm tình nhảy nhót lẫn không có tiết tháo, Tiêu Nham đi tới bể bơi nước nóng duy nhất trong căn cứ. Nơi này trong căn cứ không phải dành cho người thường, đều là những quân nhân đóng giữ ở đây và nghiên cứu viên, chỉ những khi có chỗ trống bọn cậu mới có thể đến thư giản.
Khi Tiêu Nham đi vào bể bơi, quả nhiên thấy Lily và người bạn của cô đang tựa vào bên cạnh bể bơi trò chuyện, Tiêu Nham kiềm chế không được mà nóng lòng muốn thử, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để cậu tiếp cận đối phương!
Tiêu Nham lặng lẽ lẻn vào trong nước, bọt nước trào lên, không ngừng bơi về hướng Lily.
Bên trong làn nước trong suốt gợn sóng lăn tăn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hai chân thon dài mà khêu gợi của Lily, máu mũi Tiêu Nham cũng sắp phun ra đên nơi rồi!
Xem đi! Quả nhiên mình vừa ý nhất vẫn là đại mỹ nữ như Lily vậy a~!
Lúc này, Tiêu Nham mới bắt đầu suy xét bản thân phải xuất hiện trước mặt Lily như thế nào. Là giả vờ vô ý bơi đến bên cạnh Lily, hay là...
Ngay tại lúc Tiêu Nham như đi vào cõi thần tiên, phía trước có một thân ảnh rẽ nước khí thế nhắm về hướng cậu.
Tiêu Nham cảm giác được dòng nước đập mạnh vào bờ vai cậu, khi cậu vừa kịp phản ứng lại, cả người thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đáy nước.
Thế tới của đối phương không thể đỡ mà lao đến đụng vào cậu, thảm nhất chính là... Bị đụng lại là miệng của cậu!
Môi bị răng nanh cắn trúng, đau đến mức Tiêu Nham quên mất bản thân đang ở đáy nước, bắt đầu mạnh mẽ kho han.
Ngay sau đó, cậu bị một cỗ lực lượng ấn xuống, một bàn tay gắt gao bóp chặt mặt cậu đến biến hình, gáy bị đè chặt vào đáy bể bơi, một trận choáng đầu hoa mắt, miễn cưỡng mở mắt ra liền thấy đầu gối đối phương đầy tính trí mạng mà áp lên bụng cậu.
Tiêu Nham mở to hai mắt, cậu cảm thấy bản thân cả đời này cũng không xui xẻo như vậy!
Sợi tóc màu vàng kim tựa như ánh nắng chiếu vào trong nước, tao nhã mà đẹp mắt.
Đôi mắt đối phương tựa như mặt biển bị băng tuyết bao trùm, như có một lực lượng nào đó sắp phá tan trói buộc mà thoát ra ngoài.
Hein Burton!
Vì cái gì lại là người này! Đây là ác mộng sao!
Đau đớn trong suy nghĩ lại không xuất hiện, khi Hein nhìn thấy gương mặt bị biến hình ở dưới đáy nước là Tiêu Nham, đầu gối dừng lại, ngón tay của anh luồn vào mái tóc Tiêu Nham, trực tiếp xách cậu lên khỏi mặt nước.
"Khụ... Khụ... Khụ..."
Trong lỗ mũi Tiêu Nham đều là nước, quả thực muốn ho đến văng phổi ra ngoài.
Cậu nhớ rõ ánh mắt Hein, khi anh chém giết tang thi, cũng là ánh mắt như thế!
Hein vươn tay vuốt mái tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán tao nhã, bình tĩnh như vậy lại vẫn phản phất đầy bạo lực như trước.
Lily và bạn của cô đều nhìn về bên này, lúc này Tiêu Nham chật vật muốn chết, đương nhiên đây cũng không phải là thời điểm cậu nên để ý bản có thân chật vật hay không.
"Này... Lúc này là anh đụng phải tôi..."
Tiêu Nham thật gây thất vọng mà nuốt một ngụm nước bọt, một chút khí thế biện bạch cũng không có.
Hein xoay người, đi về phía bên kia bể bơi, khi anh di chuyển hơi mang theo chút gợn sóng. Bờ vai của anh có một loại đường cong khiến người ta khó quên, phập phồng hữu lực thu hút tầm mắt của hai cô gái đứng bên kia.
"Đó là ai vậy?" Lily vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Hein.
"Hình như là... Bộ đội đặc chủng Hein Burton?"
Hein đi về chỗ trống trãi ở bên kia bể bơi, hoàn toàn không định cho bất kỳ kẻ nào tiến vào khu vực của anh lần thứ hai.
Tiêu Nham vươn tay đè lại ót của mình, một màn như kịch trên sân khấu này, cậu đã hoàn toàn trở thành phông nền cho Hein...
Lily dĩ nhiên không có khả năng chú ý tới cậu nữa, Tiêu Nham nhận mệnh mà lên bờ, cậu cũng không có can đảm cùng Hein Burton tắm chung một khu vực, nhanh chóng chạy trối chết về hướng phòng tắm.
Khi hình ảnh Hein hôn môi mình dũng mãnh tiến vào trong đầu, hô hấp của Tiêu Nham tựa như bị xiềng xích mà không thể rời khỏi thân thể.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nham nhìn thấy rõ ràng dáng người của người kia.
Gợi cảm đến muốn mạng người ta mà...
Thân thể như vậy, đã từng ở trên người cậu muốn làm gì thì làm... Tuy rằng Tiêu Nham xác nhận, hình ảnh đó chỉ là ảo tưởng của mình thôi.
Sau khi qua loa tẩy rửa, Tiêu Nham ấn nút, nhưng cửa lại không mở ra.
Lại ấn thêm một chút, vẫn không có phản ứng.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Cậu sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Cậu giơ cổ tay lên, dùng thiết bị liên lạc liên hệ với trung tâm quản lý, được đáp lại cũng là "Số hiệu mất đi hiệu lực"!
Lúc này Tiêu Nham mới ý thức được lúc ở dưới đáy nước, Hein đã từng chế trụ cổ tay cậu, khí lực của anh rất lớn, đã làm thiết bị liên lạc nứt ra rồi...
"Có người ở bên ngoài hay không! Làm ơn giúp tôi thông báo với trung quan quản lý một chút! Nút điều khiển mất hiệu lực, cửa mở không được!"
Tiêu Nham lại đá thêm mấy đá, mà cái cửa chết tiệt này lại không lay động mảy may.
Căn cứ số 14 chết tiệt! Nếu là ở Shire, phòng tắm đều là hình thức cảm ứng! Chỉ có cái nơi vừa rách vừa cũ này mới còn dùng hình thức nhấn nút!
"Xin hỏi có ai ở bên ngoài không!"
Tiêu Nham thở dài, sao có thể có người bên ngoài chứ? Trong toàn bộ bể bơi chỉ có hai người đàn ông, cậu, cùng với... Hein Burton.
Ngay trong nháy mắt đó, "rầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra, khiến những phòng bên cạnh cũng bị chấn động.
Tiêu Nham dừng lại, bởi vì đứng ở trước mặt cậu đúng là Hein Burton!
Giọt nước dọc theo mái tóc của anh chảy xuống bả vai, lướt qua những đường con rắn rỏi mà rơi xuống mặt đất. Trên người của anh chỉ mặt một cái quần bơi, cơ bắp toàn thân chặt chẽ giàu lực độ, hoàn toàn khác biệt với Mark to con khoa trương, đây cũng không phải là cơ bắp được rèn luyện ra từ phòng tập thể thao, mà là sức mạnh do trải qua vô số giết chóc mà thành.
"Em giỏi nhất là tư duy, không phải sao?"
Hein cúi thân xuống, sợi tóc màu vàng kim lướt qua da thịt trên má Tiêu Nham, chân thực mà mềm mại như vậy, đầu lưỡi của anh không còn bá đạo như vừa rồi, nhưng vẫn như cũ không để cho người ta cự tuyệt.
Nếu có chút chống cự nào, Tiêu Nham không chút nghi ngờ bản thân nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Thân thể cậu bị đẩy đến một góc độ khó có thể tưởng tượng, cậu ra sức muốn khép hai chân lại, chỉ là sức lực của cậu trước mặt đối phương liền trở nên nhỏ bé đến buồn cười.
Cảm giác đau đớn chân thật khiến Tiêu Nham sắp hỏng mất.
Đối phương cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Nham hung hăng tác động vào thân kinh cậu, một lần lại một lần bị xâm nhập sâu vào, Tiêu Nham tựa như bãi đá ngầm vỡ vụn, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
Khi đối phương mãnh liệt ôm lấy cậu, nháy mắt hung ác tiến vào chỗ sâu nhất trong cậu, trong đầu Tiêu Nham trống rỗng, chỉ nhìn thấy người đàn ông viễn vĩnh chưa bao giờ lộ ra biểu tình nào khác khẽ vuốt qua gò má cậu, hạ xuống một nụ hôn trên ấn đường (vị trí phía trên hai đầu chân mày) của cậu.
Ngay trong nháy mắt đó, suy nghĩ của Tiêu Nham tựa như thông qua một đường hầm hắc ám rốt cục nhìn thấy ánh sáng.
"Tiêu Nham! Tiêu Nham cậu lại làm sao nữa rồi! Tiêu Nham!"
Bên tai vang lên tiếng Casey gọi ầm ĩ, Tiêu Nham hít ngược một hơi, toàn thân một trận run rẩy.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, Tiêu Nham mờ mịt nhìn bên kia giường, căn bản không có bất kỳ kẻ nào tồn tại.
Hein Burton đâu?
Vừa rồi hết thảy những việc kia đều là ảo giác của cậu sao?
"Tớ hỏi cậu xảy ra chuyện gì? Là cố ý làm tớ sợ sao? Tớ còn tưởng rằng não cậu bị tắc nghẽn nữa đó!"
Casey đã bắt dầu xù lông.
"Không, tớ vừa rồi chỉ là... đang suy nghĩ vài việc thôi."
Đây rốt cục là chuyện gì xảy gì? Tại sao cậu lại xuất hiện ảo giác về Hein? Hiện tại Hein căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến mình, nếu như nói anh xâm nhập đại não mình, nhưng bản thân lại đang cùng Casey tiến hành trò chuyện, Casey cũng là cao thủ thao tác hệ thống, nếu như đại não mình bị xâm nhập, Casey sao có thể một chút cũng không cảm nhận được chứ?
"Nghĩ chuyện gì? Chuyện của Giáo sư Manson sao?"
Tiêu Nham nhanh chóng bình phục tâm tình, thuận miệng nói sang chuyện khác, "Cái kia... Casey, cậu có tin có trường sinh không?"
"Trường sinh không có khả năng tồn tại." Casey trả lời vô cùng khẳng định.
"Là không có khả năng tồn tại, hay là không cho phép tồn tại?"
"Là không có khả năng. Tiêu Nham, vũ trụ cũng có sự sống riêng của nó, còn có cái gì có thể trường tồn hơn cả vũ trụ sao?"
Tiêu Nham nở nụ cười, vấn đề Hein đã từng hỏi cậu lại được Casey dễ dàng giải đáp như vậy.
"Casey, cậu quả nhiên là thiên tài."
"Cậu nếu đem một nửa tinh lực dùng cho việc hẹn hò trên mạng còn có cái gì lịch sử, phim điện ảnh kinh điển gì đó cho kỳ thi lên bậc nghiên cứu của cậu, tớ cá cậu cũng là thiên tài."
"Casey, chúng ta hiện tại có tính là đang hẹn hò trên mạng không?"
"Cậu đi tìm chết đi!"
Liên lạc gián đoạn, tâm tình Tiêu Nham đang từ sung sướng vì trêu đùa Casey liền chuyển sang mờ mịt.
Cậu cúi đầu nhìn về phía giữa hai chân mình, nơi đó đã ướt đẫm.
Hein Burton vừa rồi rốt cục là cái gì?
Nếu như là cậu ảo tưởng, vậy vì sao xúc cảm kia lại rõ ràng như thế? Quả thực giống như người kia thông qua hệ thống đầu cuối liên kết với não bộ của cậu, sau đó xây dựng một màn kia trong đầu cậu... Việc này trong hiện thực có lẽ không tồn tại, nhưng nếu Hein thật sự xâm nhập đầu óc của cậu, những thứ này trong tư duy và thế giới cảm quan lại là chuyện đã thật sự xảy ra!
Trời ạ! Tiêu Nham ơi Tiêu Nham! Nhất định là đầu óc mày xảy ra vấn đề rồi! Hein Burton căn bản khinh thường tiến vào đại não của mày, người như anh ấy không thể nào có dục vọng như thế!
Huống chi tại thời điểm đó đại não của Casey và Tiêu Nham đang cùng bị vây trong một hệ thống, Casey là nghiên cứu viên tinh anh, đã từng tiếp thu huấn luyện phòng ngự chặn giả, Hein sao có thể khiến Casey hoàn toàn không phát hiện?
Nhưng mà... Hein cũng từng là nghiên cứu viên tinh anh trong viện khoa học trung ương...
Mẹ nó, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra chứ? Chẳng lẽ bản thân cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý hoặc là bác sĩ khoa não sao?
Vừa nghĩ tới bác sĩ tâm lý tiến vào não cậu thăm dò nguyên nhân gây ra loại ảo giác này, cho dù có cam kết giữ bí mật, nhưng mà bị người khác biết trong đầu cậu cùng Hein Burton "như vậy" rồi lại "như vậy"... Đây quả thực chính là ác mộng! Còn có những ảo tưởng trước đó của cậu đối với Lily, thậm chí còn có phản ứng trong đầu dưới sự dụ dỗ của Maya, Tiêu Nham cậu xác định muốn cho người khác nhìn thấy mấy thứ đó sao?
Tuyệt đối không được! Cậu tình nguyện bị bệnh nguy kịch còn hơn!
Nhảy vọt vào toilet, dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống toàn thân, nhưng không có cách nào mang đi những suy nghĩ trong đầu cậu.
Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu nên đình chỉ những ảo tưởng không thực tế này như thế nào bây giờ?
Người đàn ông kia vĩnh viễn đứng ở một độ cao khó có thể với tới, lạnh lùng đối mặt với mọi thứ, anh không phải là đối thượng cậu có thể ảo tưởng!
Vô luận anh có gương mặt hoàn mỹ cỡ nào, vô luận trong lúc nguy hiểm đến gần cậu tin tưởng anh cỡ nào, giữa anh và cậu... cũng sẽ không phát triển thành loại quan hệ kia!
Quản lý đại não mày cho tốt, Tiêu Nham!
Nếu không có một ngày nào đó lưỡi đao của Đại tá Burton sẽ chặt bỏ đầu mày đó!
Cậu không thể tiếp tục ở lại trong phòng nữa, vẫn là đi ra ngoài, tìm một chút việc gì đó làm vẫn tốt hơn. Nếu còn muốn mạng sống, phải mau chóng đánh mất loại ảo tưởng thái quá này!
Tiêu Nham rời khỏi phòng, đi trong thông đạo, ở phía trước chợt đi tới một cô gái mặt quân trang kỹ thuật binh, mái tóc màu vàng kim thật cẩn thẩn cột ra sau đầu, lúc đi lướt qua người Tiêu Nham thì thoáng gật đầu, trái tim Tiêu Nham cũng sắp bay lên luôn.
"Lily! Trong chốc lát đến bể bơi thả lỏng một chút đi!"
"Được đó! Cùng đi đi!"
Trời ạ! Sao Lily lại ở chỗ này! A... Nhớ đến tuần rồi có một số nghiên cứu sinh ra ngoài thực tập khảo sát, bọn họ được phái đến căn cứ của Trung tá Raven, Lily hẳn chính là một trong số đó.
Lily không chỉ là nghiên cứu sinh đồng khóa của cậu, cũng là nữ thần trong mắt cậu, thậm chí trong nhiều lần thiếu chút nữa tử vong, tiếc nuối của Tiêu Nham đều là không thể cùng Lily lăn giường.
Trong nháy mắt khi Lily và cậu đi lướt qua nhau, hô hấp nghẹn lại nơi cổ họng, Tiêu Nham vạn phần xác định nội tâm cậu đang rung động, chứng tỏ ái mộ của cậu đối với Lily đến nay chưa từng thay đổi.
Tất cả những ảo tưởng về Hein nhất định là bởi vì mình đã từng nuốt nước bọt trong miệng của anh! Dù sao khi trở lại Shire rồi, cơ hội chạm mặt giữa cậu và Hein cơ hồ bằng 0! Căn bản không có gì phải lo lắng!
Tiêu Nham nhất thời quyết định bản thân nên đến bể bơi. Ôm theo tâm tình nhảy nhót lẫn không có tiết tháo, Tiêu Nham đi tới bể bơi nước nóng duy nhất trong căn cứ. Nơi này trong căn cứ không phải dành cho người thường, đều là những quân nhân đóng giữ ở đây và nghiên cứu viên, chỉ những khi có chỗ trống bọn cậu mới có thể đến thư giản.
Khi Tiêu Nham đi vào bể bơi, quả nhiên thấy Lily và người bạn của cô đang tựa vào bên cạnh bể bơi trò chuyện, Tiêu Nham kiềm chế không được mà nóng lòng muốn thử, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để cậu tiếp cận đối phương!
Tiêu Nham lặng lẽ lẻn vào trong nước, bọt nước trào lên, không ngừng bơi về hướng Lily.
Bên trong làn nước trong suốt gợn sóng lăn tăn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hai chân thon dài mà khêu gợi của Lily, máu mũi Tiêu Nham cũng sắp phun ra đên nơi rồi!
Xem đi! Quả nhiên mình vừa ý nhất vẫn là đại mỹ nữ như Lily vậy a~!
Lúc này, Tiêu Nham mới bắt đầu suy xét bản thân phải xuất hiện trước mặt Lily như thế nào. Là giả vờ vô ý bơi đến bên cạnh Lily, hay là...
Ngay tại lúc Tiêu Nham như đi vào cõi thần tiên, phía trước có một thân ảnh rẽ nước khí thế nhắm về hướng cậu.
Tiêu Nham cảm giác được dòng nước đập mạnh vào bờ vai cậu, khi cậu vừa kịp phản ứng lại, cả người thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đáy nước.
Thế tới của đối phương không thể đỡ mà lao đến đụng vào cậu, thảm nhất chính là... Bị đụng lại là miệng của cậu!
Môi bị răng nanh cắn trúng, đau đến mức Tiêu Nham quên mất bản thân đang ở đáy nước, bắt đầu mạnh mẽ kho han.
Ngay sau đó, cậu bị một cỗ lực lượng ấn xuống, một bàn tay gắt gao bóp chặt mặt cậu đến biến hình, gáy bị đè chặt vào đáy bể bơi, một trận choáng đầu hoa mắt, miễn cưỡng mở mắt ra liền thấy đầu gối đối phương đầy tính trí mạng mà áp lên bụng cậu.
Tiêu Nham mở to hai mắt, cậu cảm thấy bản thân cả đời này cũng không xui xẻo như vậy!
Sợi tóc màu vàng kim tựa như ánh nắng chiếu vào trong nước, tao nhã mà đẹp mắt.
Đôi mắt đối phương tựa như mặt biển bị băng tuyết bao trùm, như có một lực lượng nào đó sắp phá tan trói buộc mà thoát ra ngoài.
Hein Burton!
Vì cái gì lại là người này! Đây là ác mộng sao!
Đau đớn trong suy nghĩ lại không xuất hiện, khi Hein nhìn thấy gương mặt bị biến hình ở dưới đáy nước là Tiêu Nham, đầu gối dừng lại, ngón tay của anh luồn vào mái tóc Tiêu Nham, trực tiếp xách cậu lên khỏi mặt nước.
"Khụ... Khụ... Khụ..."
Trong lỗ mũi Tiêu Nham đều là nước, quả thực muốn ho đến văng phổi ra ngoài.
Cậu nhớ rõ ánh mắt Hein, khi anh chém giết tang thi, cũng là ánh mắt như thế!
Hein vươn tay vuốt mái tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán tao nhã, bình tĩnh như vậy lại vẫn phản phất đầy bạo lực như trước.
Lily và bạn của cô đều nhìn về bên này, lúc này Tiêu Nham chật vật muốn chết, đương nhiên đây cũng không phải là thời điểm cậu nên để ý bản có thân chật vật hay không.
"Này... Lúc này là anh đụng phải tôi..."
Tiêu Nham thật gây thất vọng mà nuốt một ngụm nước bọt, một chút khí thế biện bạch cũng không có.
Hein xoay người, đi về phía bên kia bể bơi, khi anh di chuyển hơi mang theo chút gợn sóng. Bờ vai của anh có một loại đường cong khiến người ta khó quên, phập phồng hữu lực thu hút tầm mắt của hai cô gái đứng bên kia.
"Đó là ai vậy?" Lily vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Hein.
"Hình như là... Bộ đội đặc chủng Hein Burton?"
Hein đi về chỗ trống trãi ở bên kia bể bơi, hoàn toàn không định cho bất kỳ kẻ nào tiến vào khu vực của anh lần thứ hai.
Tiêu Nham vươn tay đè lại ót của mình, một màn như kịch trên sân khấu này, cậu đã hoàn toàn trở thành phông nền cho Hein...
Lily dĩ nhiên không có khả năng chú ý tới cậu nữa, Tiêu Nham nhận mệnh mà lên bờ, cậu cũng không có can đảm cùng Hein Burton tắm chung một khu vực, nhanh chóng chạy trối chết về hướng phòng tắm.
Khi hình ảnh Hein hôn môi mình dũng mãnh tiến vào trong đầu, hô hấp của Tiêu Nham tựa như bị xiềng xích mà không thể rời khỏi thân thể.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nham nhìn thấy rõ ràng dáng người của người kia.
Gợi cảm đến muốn mạng người ta mà...
Thân thể như vậy, đã từng ở trên người cậu muốn làm gì thì làm... Tuy rằng Tiêu Nham xác nhận, hình ảnh đó chỉ là ảo tưởng của mình thôi.
Sau khi qua loa tẩy rửa, Tiêu Nham ấn nút, nhưng cửa lại không mở ra.
Lại ấn thêm một chút, vẫn không có phản ứng.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Cậu sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Cậu giơ cổ tay lên, dùng thiết bị liên lạc liên hệ với trung tâm quản lý, được đáp lại cũng là "Số hiệu mất đi hiệu lực"!
Lúc này Tiêu Nham mới ý thức được lúc ở dưới đáy nước, Hein đã từng chế trụ cổ tay cậu, khí lực của anh rất lớn, đã làm thiết bị liên lạc nứt ra rồi...
"Có người ở bên ngoài hay không! Làm ơn giúp tôi thông báo với trung quan quản lý một chút! Nút điều khiển mất hiệu lực, cửa mở không được!"
Tiêu Nham lại đá thêm mấy đá, mà cái cửa chết tiệt này lại không lay động mảy may.
Căn cứ số 14 chết tiệt! Nếu là ở Shire, phòng tắm đều là hình thức cảm ứng! Chỉ có cái nơi vừa rách vừa cũ này mới còn dùng hình thức nhấn nút!
"Xin hỏi có ai ở bên ngoài không!"
Tiêu Nham thở dài, sao có thể có người bên ngoài chứ? Trong toàn bộ bể bơi chỉ có hai người đàn ông, cậu, cùng với... Hein Burton.
Ngay trong nháy mắt đó, "rầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra, khiến những phòng bên cạnh cũng bị chấn động.
Tiêu Nham dừng lại, bởi vì đứng ở trước mặt cậu đúng là Hein Burton!
Giọt nước dọc theo mái tóc của anh chảy xuống bả vai, lướt qua những đường con rắn rỏi mà rơi xuống mặt đất. Trên người của anh chỉ mặt một cái quần bơi, cơ bắp toàn thân chặt chẽ giàu lực độ, hoàn toàn khác biệt với Mark to con khoa trương, đây cũng không phải là cơ bắp được rèn luyện ra từ phòng tập thể thao, mà là sức mạnh do trải qua vô số giết chóc mà thành.
Danh sách chương