Tốt rồi, nói đến nước này, ta đã cho một vài người trong các ngươi một cơ hội, đáng tiếc, các ngươi không biết quý trọng, đã như vậy…
Đoàn Thiên Lang nói đến đây liền hơi ngừng lại, khẽ phất tay lên.
Theo động tác của lão, tiếng kéo cung vang lên đều rắp, túc sát chi khí càng đậm.
- Muốn động thủ rồi.
Mọi người thầm nghĩ, sau đó họ liền thấy cánh tay của Đoàn Thiên Lang chém xuống, trong miệng quát khẽ một tiếng.
- Diệt!!!
Một chữ Diệt này giống như ma âm chết chóc lượn lờ trong lòng mọi người.
- Vù, vù, vù…!
Tiếng rít kinh khủng tràn ngập thiên địa, mũi tên vô cùng vô tận phá không che kín bầu trời, trên không trung, vạn mũi tên đều lao xuống, trừ chỗ đứng đám người Đoàn Thiên Lang trên Sinh Tử đài, tại những nơi khác đều bị mũi tên bao trùm, vô cùng vô tận.
Đám người Vân Hải tông nhìn mũi tên đen trên đỉnh đầu, như chắn ngang trời, trong mắt đều lộ ra mê mang cùng tuyệt vọng.
Nhiều mũi tên như vậy, không thể tránh khỏi, hơn nữa, mỗi một mũi đều như sao băng, vô cùng mạnh mẽ, Xích Huyết thiết kỵ không phải là những kẻ tầm thường.
Chỉ sau chốc lát, từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong không gian, từng mũi tên đều cắm lên đỉnh đầu, lồng ngực, bả vai, cánh tay… Máu tươi nhuộm cả hạp cốc thành một màu đỏ thẫm.
Chỉ có những người có thực lực mạnh mẽ mới có thể chống lại uy lực của những mũi tên này, may mắn thoát khỏi kiếp nạn, nhưng mà đây chỉ là đợt công kích thứ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trên khán đài, Nam Cung Lăng đánh nát mũi tên trên đầu, nhưng mắt gã thì thống khổ mà nhắm lại. Gã không dám nhìn những thần hình đang ngã xuống kia, một đám đều là đệ tử của tông môn, đều từng quỳ lạy gã, kính ngưỡng gã, nhưng Nam Cung Lăng gã, thân là tông chủ Vân Hải tông lại chỉ có thể trơ mắt nhìn trận tàn sát này xảy ra, không thể làm gì được.
Các vị trưởng lão Vân Hải tông còn lại đều đỏ mắt như muốn nứt ra, trong mắt mang theo thị huyết. Có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, đại hội tông môn là một ngày trọng yếu nhất của tông môn lại trở thành ngày Vân Hải tông bị diệt.
Đợi đến đợt tên này kết thúc, máu tươi của đệ tử Vân Hải tông đã chảy thành một sông máu, lẳng lặng chảy xuôi trong hạp cốc.
Trên Sinh Tử đài, Lâm Phong lặng lẽ nhìn dòng máu chảy kia, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống người Lâm Phong, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ có thê lương cùng rét lạnh vô tận.
Đệ tử trong hạp cốc, có người vĩnh viễn nhắm mắt, có người vẫn còn vùng vẫy giãy chết, ngữa mặt lên trời mà gào khóc, còn có điên cuồng, gào rú điên cuồng.
Nếu đặt ờ kiếp trước, lấy tuổi của bọn họ, cũng đang còn đến trường học như hắn.
Bọn họ đương nhiên có cha mẹ, có huynh đệ của mình, có tương lai vô hạn.
Bọn họ tới Vân Hải tông, theo đuổi thực lực vì có thể sống tốt hơn, được người tôn kính hơn.
Nhưng mà, chỉ theo một mệnh lệnh của Đoàn Thiên Lang, tương lai vô hạn lại hóa thành chuông tang, những sinh mệnh tươi đẹp ngã xuống trong biển máu.
Lâm Phong, tâm của hắn chưa từng lạnh như thế, lạnh như băng, lạnh đến thấu xương, những con người này… trước đó không lâu, vẫn còn sinh động như chính hắn.
- Phù…
Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nặng nề thở ra một hơi dài, không khí mang theo mùi máu tanh lượn lờ xung quanh. Con ngươi của hắn trở thành một màu xám tro, vô tình, vô dục, thâm thúy không cùng, giống như là một cái động không đáy.
Trước mặt thực lực cường đại, tính mạng con người giống như một tờ giấy vụn, tùy ý xé một cái liền vỡ nát, theo gió tiêu tán, vô ảnh vô tung.
Đây chính là thực tế, thực tế vô cùng tàn khốc, tràn đầy máu tươi. Không có thực lực cường đại, ngươi chỉ là một con kiến hôi, tính mạng của ngươi giống như cây cỏ.
- Phóng…
Thanh âm của Đoàn Thiên Lang lần nữa vang lên, rung động giữa không gian, từng mũi tên sắc bén lần nữa phát ra ma âm chết chóc từ trên trời lao xuống.
Có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng gào thét điên cuồng, nhưng cũng có người không làm chuyện gì, dưới hai đợt công kích này, Vân Hải tông đã tử vong vô số người, nhất là đệ tử ngoại môn gần như là bị diệt sạch.
- A…
Một tiếng thét chói tai vang lên, mang theo vô tận áy náy cùng thương cảm.
Liễu Phỉ ngồi bệt trên mặt đất, nhìn từng cụ thi thể, hai tay nắm chắm tóc dài của mình, khuông mặt xinh đẹp không cỏ chút máu, chỉ có tái nhợt.
Kẻ giết người chính là Xích Huyết thiết kỵ, thuộc hạ của cha nàng.
Người bị giết là đệ tử Vân Hải tông, đệ tử đồng môn của nàng, cũng là đệ tử đồng môn của cha nàng.
Nhưng nàng cũng giống như vô số người, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, tâm tê liệt phế, nhưng không thể ngăn cản một màn tru diệt bi thảm này phát sinh.
- Đoàn Hàn, mang con bé qua đây.
Đoàn Thiên Lang nhìn Liễu Phỉ một cái, đạm mạc mở miệng.
Đoàn Hàn khẽ gật đầu, bước chân về phía Liễu Phỉ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người lóe lên, chặn trước người gã, kéo lấy Liễu Phỉ về sau lưng mình, đó chính là Lâm Phong.
- Cút ngay, muốn chết cũng không cần gấp gáp thế!
Đoàn Hàn đạm mạc nói, mặt không chút thay đổi.Nhưng Lâm Phong giống như không nghe thấy lời của gã, chỉ nhìn thẳng vào gã, dùng cặp mắt băng lãnh vô tình u tối, lẳng lặng ngó chừng hai cha con họ.
Tru diệt ngàn vạn người, vân đạm khinh phong, như không có chuyện gì xảy ra, đây là máu lạnh cỡ nào mới có thể lạnh nhạt như thế.
- Ồ!?
Đoàn Hàn nhướng mày, sau đó liền thuận thế nhìn vào hai con ngươi màu xám vô tình mang theo khí tức yêu dị của Lâm Phong.
Thấy hai tròng mắt như vậy, trên người Đoàn Hàn vậy mà không tự chủ được nổi lên một tia lãnh ý.
- Ngươi đã muốn chết, ta đây liền cho ngươi toại nguyện!
Đoàn Hàn quát lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, vậy mà gã cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, đây là sỉ nhục.
Trong mắt gã, mặc dù Lâm Phong có thiên phú không tồi, nhưng cũng không hơn, Lâm Phong, ngay cả tư cách so sánh với gã cũng không có.
Nhất là khi thấy Liễu Phỉ quan tâm tới Lâm Phong, càng làm cho gã muốn dẫm Lâm Phong dưới lòng bàn chân, để cho Liễu Phỉ nhìn một chút, trước mặt gã, Lâm Phong cũng không tính là gì.
Kiếm khí cường đại từ trên người Đoàn Hàn hung mãnh trào ra, gã là kẻ có được Kiếm Vũ Hồn, từ nhỏ tu luyện kiếm pháp võ kỹ, đối với kiếm vô cung thành thạo. Hôm nay, mặc dù không cần kiếm, gã cũng có thể dùng tay thay kiếm, trong mắt gã, bất kỳ thứ gì cũng có thể làm kiếm để dùng.
Bàn tay chém xuống, một thanh kiếm cường đại được tạo thành từ kiếm cương, giống như một kiếm thực chất, tùy ý chém về Lâm Phong.
Một kiếm này, thậm chí cũng không sữ dụng bất kỳ vũ kỹ nào, Liễu Phỉ nói gã thắng Lâm Phong là nhờ võ kỹ cường đại, như vậy gã liền thoải mái chém giết Lâm Phong để cho Liễu Phỉ nhìn một chút.
- Phá!!!
Thân hình Lâm Phong đã động, như gió, như ảnh, nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm trong tay, chém xéo mà lên, chém vào nơi yếu ớt nhất của kiếm khí.
Lúc này, bằng vào lực cảm giác cường hãn, thanh kiếm cương thực chất của Đoàn Hàn chém về phía hắn, nơi nào kiếm khí mạnh nhất, nơi nào yếu nhất đều trở nên vô cùng rõ ràng.
- Răng rắc!!!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, kiếm khí đột ngột tiêu tán, một kiếm Đoàn Hàn chém ra lại trở thành hư ảo, tiêu tán vô hình.
Mà kiếm trong tay Lâm Phong, lại đầy rẩy khí tức vô tình, khí tức tử vong, tiếp tục lao tới, chém về Đoàn Hàn.
Một màn này làm cho thần sắc Đoàn Hàn ngưng lại, tay trái khẽ rung lên, kiếm khí lạnh thấu xương gào thét trong lòng bàn tay gã, áp xuống trường kiếm của Lâm Phong.
Nhưng mà uy thế một kiếm kia không dừng lại chút nào, chém nát luồng kiếm khí này, Tử Vong chi kiếm tràn đầy tử vong chi ý, diệt sát hết thảy.
Đoàn Hàn chau mày, thực lực của gã là Linh Vũ cảnh tầng bốn, so với Lâm Phong thì cao hơi hai cảnh giới, nhưng giờ phút này, một kiếm của Lâm Phong lại để cho gã cảm thấy được uy hiếp của tử vong.
Hai tay lần nữa rung lên, ngăn cản uy thế của Tử Vong chi kiếm, mũi chân của Đoàn Hàn chỉa xuống đất, thân hình lùi về sau một bước, tránh né một kiếm cường hãn của Lâm Phong.
- Tử vong!!!
Đôi môi Lâm Phong mấp máy, trong miệng phun ra hai chữ, trường kiếm thuận theo kiếm thế mà động, dư lực của một kiếm kia còn chưa tiêu tán lại có Tử Vong chi khí tỏa ra, sinh ra từ kiếm.
Một kiếm này, thuận thế mà động, tự nhiên mà thành, kiếm khí càng thêm lạnh, kiếm thế càng mênh mông.
- Làm sao có thể?
Đoàn Hàn thấy một kiếm này, lộ ra thần sắc khó tin, một kiếm này quá hoàn mỹ, cho dù là gã cũng không nhất định có thể chém ra một kiếm hoàn mỹ như vậy.
Một kiếm nhanh như tia chớp lại mang theo khí tức tử vong lạnh thấu xương, gã thậm chí không kịp sử dụng thực lực cường đại để ngăn chặn, chỉ có né tránh, tránh đi phong mang.
- Có thể vận dùng thức thứ hai trong Tịch Diệt Kiếm Quyết – Tử Vong đến trình độ này, thiên phú của Lâm Phong trên phương diện võ kỹ đúng là quá kinh khủng! Hôm nay, hắn không thể chết được.
Lực chú ý của Bắc lão thủy chung vẫn tập trung trên người Lâm Phong, trong Vân Hải tông, bất luận kẻ nào cũng có thể chết, duy chỉ có Lâm Phong, nhất định không thể chết.
Cũng không phải là Bắc lão tàn nhẫn vô tình, mà là Lâm Phong chính là hi vọng của tông môn, nếu như nói Vân Hải tông chỉ có một người chạy thoát, người nó chỉ có thể là Lâm Phong, dù là chính lão có thực lực mạnh mẽ cũng vẫn có thể chết.
- Ảnh Bộ!
Đoàn Hàn khẽ quát một tiếng, bước chân nhanh đến mức không thể tin nổi, thân hình gã như một cái bóng, phiêu hốt không chừng, trong nháy mắt đã lướt ra, tránh xa một kiếm tử vong kia.
Thân hình dừng lại, một tiếng xé rách vang lên, Đoàn Hàn cúi đầu, nhìn vết rách trên áo, trong ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.
Vậy mà Lâm Phong thiếu chút nữa có thể tổn thương được gã, chém rách áo gã.
Nếu như gã chậm môt bước, e rằng một kiếm kia đã trực tiếp quét qua lồng ngực của gã rồi.
Vô cùng nhục nhã, một Linh Vũ cảnh tầng bốn như gã, lại bị Lâm Phong với Linh Vũ cảnh tầng hai cắt áo, hơn nữa, lúc trước gã vẫn còn sỉ nhục Lâm Phong là không có tư cách đánh đồng với gã.
- Vận khí của ngươi không tệ, kế tiếp, ta sẽ không chơi cùng ngươi nữa đâu.
Đoàn Hàn khắc chế phẫn nộ, giữ vững bình tĩnh nói. Gã tất nhiên sẽ không thừa nhận, một tên không có tư cách so sánh với gã đã suýt chút nữa đã thương mình, chỉ nói là vận khí của Lâm Phong không tệ.
- Linh vũ cảnh tầng bốn, đối phó với Linh Vũ cảnh tầng hai như ta đây, thắng thì là ngươi có thực lực cường đại, ngay cả tư cách so sánh với ngươi cũng không có. Mà giờ khắc này, ta cắt rách áo của ngươi thì nói là vận khí của ta không tệ, ngươi không thật tình động thủ. Đoàn Hàn! Chẳng lẽ ngươi không thấy mình quá vô sỉ sao!
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười tràn đầy giễu cợt, ánh mắt u tối tràn đầy ý tứ châm chọc, những lời này giống như một cái gai, trực tiếp đâm lên người Đoàn Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!