“Ngươi sao phải khổ như thế? Tàn sát đồng môn, theo quy tắc của học viện phải xử chết đó!”

Phong Nhược Tình dùng thân mình cản Diệp Viễn lại, than lên một tiếng.

Sắc mặt Diệp Viễn không hề thay đổi, hỏi ngược lại Phong Nhược Tình: “Nếu như Phong Chỉ Nhu cũng bị người khác biến thành bộ dạng như thế này, ngươi sẽ làm thế nào?” 

“.......” Phong Nhược Tình không trả lời được, đáp án rất rõ ràng.

“Những người đó bị giết chết là vì bọn họ không đủ tài giỏi. Nếu như bọn họ có đủ khả năng, có đủ thực lực, ta đoán rằng học viện cũng sẽ không giết bọn họ, mà còn coi trọng bồi dưỡng nữa?” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.

Lời nói của Diệp Viễn tuy rằng ngông cuồng nhưng lại hợp lí lẽ. 

Cho dù là đời trước hay bây giờ, Diệp Viễn đều có đủ khả năng là tuyệt đỉnh thiên tài cười đứng trên cả thiên hả.

Hắn có thể ở giữa vô số thiên tài ở Thần Vực được mọi người ca tụng là người có thể đột phá Dược thần cảnh giới, thì tài năng của hắn chỉ cần nghĩ thôi cũng đoán được xuất sắc như thế nào.

Bây giờ chuyển thế trọng sinh, một đất nước nhỏ như Tần quốc làm sao đáng để lọt vào mắt hắn? 

Phong Nhược Tình trầm mặc một chốc, vẫn là gật đầu nói: “Đúng như ngươi nói. Thực tế, có một số người không chỉ không bị giết, mà còn được học viện coi trọng bồi dưỡng. Năm năm trước, trong học viện xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng lại vì huynh đệ mình bị ức hiếp mà tức giận giết chết học viên, kết quả học viện không những không trừng phạt, mà ngược lại còn tận lực bồi dưỡng.

“Ha ha, quả nhiên là như thế! Như vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Lẽ nào ngươi cho rằng ta không bằng hắn?”

Phong Nhược Tình lắc đầu nói: “Bởi vì ngươi giết không chỉ một người!” 

“Một đám rác rưởi mà thôi, giết thì giết.” Diệp Viễn không chút bận tâm trả lời.

Dám động đến người mà hắn coi trọng, thì nên chuẩn bị tốt tinh thần bị giết. Một tên Lâm Thiên Thành nhỏ nhoi, giết thì giết, còn có thể như thế nào? “Nhưng ta nghe nói tên Lâm Thiên Thành đó đã bước nửa bước vào Linh Dịch cảnh, mặc dù ngươi tiến bộ nhanh nhưng có thể là đối thủ của hắn sao? Nếu như ngươi thắng thì còn dễ nói, còn nếu như ngươi bại, có một số người sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.” 

Diệp Viễn lắc lắc đầu, không giải thích, chỉ đem Lục nhi đưa cho Phong Nhược Tình.

“Nếu như xem ta là bằng hữu, thì giúp ta chăm sóc tốt cho Lục nhi.”

Không biết vì sao, Phong Nhược Tình nghe thấy câu nói này, trong lòng lại có chút vui mừng. 

Diệp Viễn rõ ràng là học trò của cô, làm bằng hữu có phải có chút quái dị? Nhưng mà tại sao cô lại cảm thấy đó là đương nhiên?

“Ta là lão sư của ngươi!” Phong Nhược Tình lên mặt nói.

Diệp Viễn hất hất tay, có vẻ như không muốn bàn luận vấn đề này. 

“Đỡ lấy Lục nhi, ta giúp cô ấy áp chế hàn độc trong cơ thể, nếu không chỉ sợ cô ấy không qua nổi đêm nay.”

Phong Nhược Tình đỡ Lục nhi ngồi thẳng dậy, Diệp Viễn điểm khoảng mười mấy hiệp trên người Lục nhi, rồi kéo hai tay Lục nhi lên áp vào hai tay mình, đem nội lực của bản thân truyền qua.

Nói về chí dương chí cương, Diệp Viễn tu luyện “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” mới là công pháp cương dương tới cực đỉnh. 

So sánh với công pháp của hắn, công pháp mà Phong Chỉ Nhu tu luyện chỉ là tiểu vu gặp đại vu.

Nội lực của Diệp Viễn nồng hậu khó ai sánh bằng, dùng để áp chế Cửu Dương hàn độc là vừa thích hợp, nhưng cách này chỉ có thể chữa trị tạm thời, không thể trị tận gốc.

Cửu Dương Liên Thần Mạch là trời sinh Cửu Dương Tuyệt Mạch, một khi hàn độc bộc phát, sẽ giống như một tảng băng, tự động hút toàn bộ khí lạnh xung quanh vào người, vô cùng đáng sợ. 

Dù cho nội lực của Diệp Viễn có mạnh hơn nữa, cũng không thể so sánh với sức mạnh dương hàn của cả trời đất, chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc trong người Lục nhi.

Lúc Diệp Viễn thu tay lại, sắc mặt của Lục nhi cũng hồng lên vài phần, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Lục nhi giao cho ngươi, ta phải đi giết người rồi!” Nói xong, Diệp Viễn liền quay người rời đi. 

......

Trước cổng lớn của Phòng tạp sự có rất nhiều người qua lại, đương nhiên là nơi vô cùng bận rộn.

Diệp Viễn đi qua cổng lớn, liền bị hai học viên cản lại. 

“Ngươi là học viên cấp nào? Đến Phòng tạp sự có việc gì?” Một học viên mở miệng hỏi.

Bọn họ cũng không phải thấy ai cũng ngăn cản, nhưng sắc mặt Diệp Viễn không tốt, nhìn là biết có vấn đề, cho nên mới bị cản lại.

“Giết người!” Diệp Viễn lạnh nhạt từ trong miệng nhả ra hai chữ, hai học viên ở sau nghe thấy giật mình. 

“Đùa...đùa gì thế? Học viện Đan võ cấm học viên chém giết tư thù, ngươi muốn làm trái quy tắc của học viện sao?

Học viên này cũng là Nguyên khí lục trọng, nhưng trước khí thế của Diệp Viễn cũng cảm thấy có chút không ổn.

“Ta không có thời gian đùa với các ngươi, Lâm Thiên Thành đang ở đâu, gọi hắn ra đây chịu chết!” 

“Lâm sư huynh? Não ngươi không phải bị hư rồi chứ? Đi mau, nếu còn không đi bọn ta sẽ không khách sáo nữa!” Người còn lại có vẻ tốt hơn, muốn đuổi Diệp Viễn đi.

Một tên Nguyên khí lục trọng lại dám to miệng đòi giết bán bộ cường giả Linh Dịch, không phải não hư rồi thì là gì?

Diệp Viễn căn bản không quan tâm hai người này, trực tiếp bước qua hai người đó vào bên trong. 

Hai người này phụ trách trông cửa, tất nhiên không thể như thế để mặc cho Diệp Viễn đi vào, vì vậy liền dùng hết sức lực cản Diệp Viễn lại.

“Rầm!”

Chưởng của bọn họ còn chưa đụng đến Diệp Viễn, liền bị nội lực của Diệp Viễn đẩy đi xa, tự động mở đường. 

Mặc dù cùng là Nguyên khí lục trọng, nhưng khoảng cách thật sự quá xa rồi!

Nội lực nồng hậu của Diệp Viễn hơn vô số lần những người cùng cảnh giới, hai người này sao có thể là đối thủ của hắn chứ?

“Có...có người muốn gây rối, cản hắn lại! Mau đi thông báo cho Lâm sư huynh!” 

Một học viên trong đó cũng coi như là tận tâm, sau khi ngã trên đất vẫn không để ý đến đau đớn của bản thân, mà vội vàng la lớn lên.

Vốn dĩ động tĩnh ở bên ngoài đã kinh động đến những người bên trong, bây giờ hắn lại la lớn, những người vừa bước ra của Phòng tạp sự liền biết rõ sự tình đã xảy ra.

Một học viên Nguyên khí bát trọng bước lên trước ngăn cản Diệp Viễn, tức giận nói: “Người là ai? Gan thật là lớn, có biết đây là nơi nào không, lại dám đến đây kiếm chuyện!” 

Diệp Viễn không quan tâm hắn, tiếp tục đi về phía trước.

“Muốn chết!”

Học viên đó nhìn thấy trong mắt Diệp Viễn không coi ai ra gì, nhất thời tức giận cả người, muốn cho Diệp Viễn một chút giáo huấn. 

Diệp Viễn tùy ý đánh ra một chưởng, tên học viên đó liền bay đi, đến khi người đập mạnh vào trên tường mới dừng lại được.

“Hự...”

Mọi người đều hít một hơi lạnh. 

Rõ ràng thực lực của Diệp Viễn mới chỉ là Nguyên khí lục trọng, lại có thể tùy ý đánh ra một chưởng mạnh mẽ như thế, đánh một vị Nguyên khí bát trọng bay đi.

Hiển nhiên, Diệp Viễn đã hạ thủ lưu tình, nếu không tên học viên Nguyên khí bát trọng đó đã là người chết rồi.

“Điệp Lãng Ba Tâm chưởng! Hắn...hắn là Diệp Viễn!” 

Lúc này, có người trong đó nhận ra chưởng pháp của Diệp Viễn, lập tức đoán ra thân phận của hắn.

Trong học viện Đan võ, có thể tùy ý đánh ra Điệp Lãng Ba Tâm chưởng chỉ có một người, đó là Diệp Viễn!

Ngoài hắn ra, ngay cả Long Đường sư huynh cũng làm không được! 

“Mau! Mau đí thông báo cho Lâm sư huynh, Diệp Viễn đến Phòng tạp sự kiếm chuyện! Chúng ta cùng nhau xông lên ngăn cản hắn, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy, đối phó không lại một tên Nguyên khí lục trọng!” Một học viên có bộ dạng giống quản sự la lên.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, những người khác liền phấn chấn lên.

Đúng đó, Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một mình, mà trong bọn họ lại có rất nhiều người là Nguyên khí lục trọng, còn có không ít người là Nguyên khí bát trọng, làm sao có thể là đối thủ của nhiều người như thế? 

Diệp Viễn quét mắt qua bọn họ, nhìn đến độ tất cả mọi người đều phát lạnh.

“Các người nghĩ xong chưa? Oan có đầu nợ có chủ, ta chỉ tìm một mình Lâm Thiên Thành, các ngươi chắc chắn cũng muốn làm quỷ hồn?” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện