Lục Nhi cúi người xuống, từng cuốc, từng cuốc, cuốc bỏ đám cỏ dại mọc ở dưới dược liệu.

Đám cỏ dại này rất ngoan cố, mỗi một cây cỏ Lục Nhi muốn loại bỏ đều cần rất nhiều sức lực.Cho dù là vậy, mấy ngày nay Lục Nhi vẫn không hề than phiền một tiếng nào.

Cô ấy không muốn gây phiền phức thêm cho Thiếu gia, càng không muốn Thiếu gia bị người khác bôi nhọ.

Hai ngày trước tốc độ làm cỏ của Lục Nhi còn rất nhanh, nhưng hai ngày này tốc độ làm cỏ của cô đã giảm xuống rõ rệt.

Cứ cách một khoảng thời gian, Lục Nhi phải ngồi xuống nghỉ ngơi một xíu để hồi phục nguyên lực, nhưng những nguyên lực này rất nhanh lại bị tiêu hao hết.Cứ như vậy, tốc độ làm cỏ của cô ấy càng ngày càng chậm.

Hai ngày trước cô ấy sắp sửa hoàn thành tiến độ của một nửa công việc, nhưng hai ngày này cô ấy hoàn thành chưa đến bảy phần của tiến độ, hơn nữa còn càng ngày càng chậm.

Thể lực của Lục Nhi đã tiêu hao quá nhiều, mí mắt trên và mí mắt dưới cứ liên tục va vào nhau, chẳng qua là luôn có một ý niệm thôi thúc cô gắng gượng.

Đột nhiên, trong tầm mắt của Lục Nhi xuất hiện một đôi chân, Lục Nhi mặt hiện lên nụ cười, không kiềm nổi ngẩng đầu lên nhìn.

Nhưng cái ngẩng đầu này, lại làm cho cô hết sức thất vọng, người đến không phải là Thiếu gia, mà là tên Trương sư huynh đáng ghét.

Trương Hằng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lục Nhi, cười nhạt một cái nói: “sao thế? Không gặp được người mà muội muốn gặp sao?”.

Lục Nhi im lặng.

Thái độ của Lục Nhi, Trương Hằng rất không hài lòng, tức giận nói: “hừm! giao nhiệm vụ làm cỏ cho muội đến giờ chỉ mới hoàn thành chưa đến bảy phần, phần còn lại chẳng lẽ để ta giúp muội làm sao?”.

Lục Nhi lau mồi hôi trên chán, hơi thở yếu ớt không sức lực nói: “muội …muội đã rất cố gắng rồi, sư huynh thư thả thêm cho muội thời gian của một ngày, nhất định muội sẽ hoàn thành”.

“Một ngày ư? Ta có cho muộn thêm ba ngày chưa chắc muội đã hoàn thành xong? Nhiệm vụ nhỏ nhặt như thế này mà mất đến bốn năm ngày vẫn chưa xong, nhất định là đang làm biếng!” Trương Hằng lạnh nhạt quát.

Lục Nhi lắc lắc đầu: “muội không có, muội thật sự là đang rất cố gắng làm”.

“Hơ hơ, muội có cố gắng làm hay không ta tự khắc biết, muội giải thích cũng không tác dụng, để trừng phạt vì tội làm biếng, ta phạt muội cuốc thêm một mảnh dược điền nữa”.

Lục Nhi nghe xong toàn thân rung rẩy: “cái gì… thêm một miếng dược điền nữa sao? Muội, muội…”

“Muội gì mà muội? Có phải là không muốn làm không? Không muốn làm cũng được, trở về thu dọn đồ đạc chuẩn bị cút khỏi học viện đi!” Trương Hằng không chút thương hoa tiếc ngọc.

“Nhưng mà.. nhưng mà muội đã…”

“Muội đã không còn sức lực để mà làm tiếp nữa phải không?” Trương Hằng đột nhiên cười nói.

Lục Nhi hơi thở yếu ớt gật đầu.

“Muốn không làm cũng được, nhưng muội phải đồng ý với ta một điều kiện”.Trương Hằng đột nhiên đổi giọng nói.

Lục Nhi không ngờ Trương Hằng lại buông lời như thế, ngây thơ cho rằng hắn nói thật, không kiềm nổi vui mừng nói: “là thật sao? Trương sư huynh xin cứ nói”.

Vẻ mặt của Trương Hằng không hề ẩn chứa ý tốt cười nói, mặt của Lục Nhi biến sắc, lúc này mới biết Trương Hằng chẳng hề có chút lòng tốt gì.

Quả nhiên, Trương Hằng mở miệng nói: “không ngờ Lục Nhi cô nương lại sảng khoái đến vậy! Điều kiện của ta cũng rất đơn giản, ta chỉ cần Lục Nhi cô nương nguyện ý ở cùng ta một đêm thôi. Thấy thế nào, giao dịch này hợp lý chứ hả?”

Lúc đầu cô ấy nghĩ rằng tên Trương Hằng này chăng qua chỉ là một tên không thấu tình đạt lý thôi, nay xem ra hắn căn bản là một tên cầm thú! E là hắn đã có chủ ý này từ trước, nên mới tìm đủ trăm cách để hành hạ cô.

“Hừ! thì ra ngươi lại là một người đê hèn đến vậy, xem ta có đi tố cáo cho giáo viên không?” Lục Nhi hung hãng nói.

“Ha ha ha ha, thật là buồn cười! Muội chẳng qua chỉ là một người mới không phục tùng mệnh lệnh của sư huynh. Muội nói thử xem, giáo viên sẽ tin muội hay tin ta?” Trương Hằng dường như sớm đã dự đoán được điều này, lớn tiếng cười nói.

Nghe Trương Hằng nói vậy, Lục Nhi đơ người ra.

Trương Hằng có thể trông coi Dược viên lâu như vậy, cho thấy giáo viên rất tin tưởng hắn. Cho dù có tự mình đi tố cáo, Trương Hằng nói như thế, sợ rằng giáo viên sẽ thật sự cho rằng mình ôm hận trong lòng cố ý vu oan cho sư huynh.

“Ngươi! Ngươi đúng là một tên tiểu nhân bỉ ổi!” Lục Nhị bị Trương Hằng làm cho giận đến nỗi toàn thân rung rẫy, chỉ thẳng vào mũi hắn nói.

Trương Hằng chẳng thèm để ý, chỉ cười nhạt nói: “Lục Nhi, muội phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như Thiếu gia nhà muội xuất quan, nghe nói tỳ nữ của mình vừa mới vào học viện đã bị đuổi học, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào?”.

Nghe xong thân thể của Lục nhi tự nhiên bắt đầu rung lên

Trương Hằng thấy Lục Nhi có biểu hiện như vậy, trong lòng càng thêm đắc ý, tiếp tục nói: “Thiếu gia nhà muội hiện giờ trong học viện đã là một người nổi tiếng, nhưng tỳ nữ của mình lại bị đuổi ra khỏi học viện. Sau này chỉ cần còn ở trong học viện thì nhất định sẽ bị người này người kia chỉ chỏ nói này nói nọ, cười chê có mỗi một tỳ nữ thôi cũng lo không xong”. Nhân lúc Lục Nhi đang mất hồn mất vía, Trương Hằng từ từ tiến gần đến chỗ của Lục Nhi.

Hắn vừa đến gần, liền nói: “Tuy ta không phải thiên tài như thiếu gia nhà muội, nhưng ở trong học viện này cũng là một nhân vật có tiếng, theo ta muội sẽ không bị thiệt thòi đâu. Sao? chẳng qua chỉ là thời gian của một đêm thôi mà!”.

Trong lúc nói chuyện, Trương Hằng dùng tay sờ lên cằm dưới của Lục Nhi, Lục Nhi bình tĩnh cảnh giác, lập tức thoát ra ngoài.

“Hừm, ngươi bỏ ý định đó đi! Cho dù ta có chết cũng không để Thiếu gia ta mang nhục”.

Nói xong, Lục Nhi đưa tay lên thái dương định một chưởng kết liễu. Nếu như một chưởng này mà đưa xuống chắc chắn sẽ như hương tàn ngọc nát, lập tức mất mạng.

Trương Hằng cũng không ngờ Lục Nhi lại ngoan cố đến vậy, thà tự mình kết liễu chứ không chịu khuất phục, lúc đó hắn tức giân vô cùng.

Lục Nhi tuy là tiến bộ rất nhanh, nhưng mà đứng trước Cửu trùng nguyên khí của Trương Hằng thì quả thật như trứng chọi với đá.

Hơn nữa nguyên lực của cô ấy đã tiêu hao hết, thì làm sao có thể tự sát thành công? “Pằng!”

Trong tay của Trương Hằng không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một cây roi, cây roi cuốn vào tay của Lục Nhi, kéo một cái cô ấy bay cả người lên.

“Hừm” Lục Nhi rơi xuống mặt đất.

“Pằng”

Lại một roi nữa!

Roi này đánh mạnh vào người của Lục Nhi, trên cơ thể của Lục Nhi trong chốc lát xuất hiện thêm một vết máu dài xuyên qua cả quần áo trên người.

“Đồ con nha đầu không biết điều! Muốn chết ư? Đâu có dễ dàng như vậy!”.

Trương Hằng nổi điên cả lên, nếu Lục Nhi tự sát mà chết thì hắn cũng không thể thoát khỏi liên quan.

Không lâu nữa hắn sẽ tốt nghiệp, không muốn vì chuyện này mà bị giữ lại.

Hành vi của Lục Nhi khiến hắn thêm ấm ức.

“Á!” Lục Nhi thảm thiết kêu lên một tiếng, cố gắng chịu đựng đau đớn bò lên phía trước, như muốn nắm lấy một vật gì đó có màu xanh lam.

Đúng lúc tay của Lục Nhi sắp nắm được vật màu xanh lam đó, thì bị Trương Hằng dẫm lên.

“Đem huy hiệu trả lại cho ta!” Lục Nhi nhịn đau hét lên.

Trương Hằng bỏ chân ra, nhìn qua cái vật màu xanh lam đó một cái, quả nhiên là một chiếc huy hiệu, trên đó có khắc hai ngôi sao, thì ra là huy hiệu sơ cấp của Đan sư.

“Ta cứ tưởng là cái gì, hóa ra là huy hiệu của Đan sư. Không ngờ ngươi mới vào viện có mấy ngày, mà lại dám lấy trộm vật quý giá như thế, tội ngươi đủ để bị đuổi học rồi!”.

Nói xong, Trương Hằng dùng chân đá một cái, chiếc huy hiệu bay xa ra ngoài.

Đương nhiên là hắn không biết Diệp Viễn đã thông qua khảo hạch Đan sư, chính thức trở thành Đan sư sơ cấp, nếu không có cho hắn thêm mấy lá gan cũng không dám ngược đãi Lục Nhi như vậy.

Lục Nhi chứng kiến Trương Hằng chà đạp lên huy hiệu của Thiếu gia đến thế, trong lòng còn đâu đơn hơn cả thể xác nữa, cuối cùng không kiềm chế nổi nữa nước mắt tuôn trào ra.

Tận mắt chứng kiến dáng vẻ đáng thương, tội nghiệp của Lục Nhi, Trương Hằng không kiềm chế nỗi thú tính của mình nữa, giơ tay xé một cái xoẹt, rách luôn một góc lớn trên áo của Lục Nhi.

Sau đó hắn nắm lấy Lục Nhi, kéo vào trong một góc, giữa thanh thiên bạch nhật thú tính của hắn trổi dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện