“Hắn ta đối với luyện đan vốn chỉ là người ngoại đạo, cả việc phối thuốc cũng không biết, làm sao có thể biết Âm Dương Phân Lưu Thuật?”
Đối với việc phối thuốc, dược sư rất am hiểu sâu sắc, dù cho Vương Kim Phúc là một đại đan sư đi nữa cũng chỉ xưa làm nay bắt chước theo.
Suy cho cùng, cảnh giới của hắn ta cũng không lý giải được đế đan làm cách nào để luyện đan.
Vì thế trong lòng của Vương Kim Phúc, từ sớm đã nhận định Diệp Viễn là kẻ ngoại đạo.
“Hắn ta biết hay không, cứ tiếp tục xem thì sẽ rõ chẳng phải sao? Nói thật, ta cũng rất mong chờ!” Phong Nhược Tình cười.
Cuộc đối thoại giữa ba người Vương Kim Phúc vô tình đã lọt vào tai của không ít người, học viên cũng không nhịn được bàn tán xôn xao.
“Âm Dương Phân Lưu Thuật hả? Đó là cái quái quỷ gì thế?”
“Không biết, chưa từng nghe qua!”
“Ta bây giờ cũng mơ hồ mất rồi, rốt cuộc Diệp Viễn có tài thật hay chỉ cố làm ra vẻ huyền bí?”
“Cố ý lừa bịp chăng? Nói cho cùng, cả việc phối thuốc hắn ta cũng không biết.”
“Ừ ừm, ta cũng nghĩ thế.”
Người khác không biết Âm Dương Phân Lưu Thuật nhưng Vạn Uyên ngược lại biết rõ. Chính vì biết nên nét mặt không đáng biểu lộ càng rõ trên khuôn mặt của Vạn Uyên.
Âm Dương Phân Lưu Thuật tuy cực lớn nhưng cũng cực kỳ khó luyện. Diệp Viễn bao nhiêu gam lượng ta biết rất rõ, làm sao có thể nào biết được? Đoán rằng hẳn hắn ta đã xem lén trong quyển sách cổ, bây giờ cố ý lấy ra để lòe thiên hạ.
Trong phòng luyện đan, Diệp Viễn hoàn thành luyện phôi đan rất nhanh, tiếp đó là mở lò luyện đan.
Cũng hôm làm trợ thủ cho Phong Nhược Tình, Diệp Viễn chấp hai tay niệm thần chú, ngọn lửa cháy đều phân thành hai miếng, lửa cháy rừng rực đều đặn thành dược đỉnh.
Khâu chuẩn bị đã hoàn tất, Diệp Viễn một tay ném phôi thuốc vào trong dược đỉnh.
Lúc này, hai tay Diệp Viễn giống như giao long ra biển, tay trái bấm âm quyết, tay phải bấm dương quyết, thúc đẩy hai phôi thuốc.
Cả quá trình không hề nhanh nhưng rất dứt khoát.
Tinh túy của Âm Dương Phân Lưu Thuật chính là đồng bộ! Ở điểm này, khâu đầu luyện chế Diệp Viễn làm rất tốt không một sai xót.
Nhưng trong đại sảnh bên ngoài phòng luyện đan, cuối cùng thì việc luyện chế của Diệp Viễn cũng đã đánh tan mọi chất vấn nghi ngờ của mọi người.
Diệp Viễn, thật sự biết luyện đan!
Chỉ là… trình độ đạt tới mức nào, vẫn chưa biết được.
“Thật không ngờ tên nhóc này thật sự biết luyện đan, chỉ là động tác tại sao lại chậm đến như thế? Lẽ nào là vì ấn quyết chưa hiểu rõ sao?” Vương Kim Phúc cảm thấy kỳ lạ.
“Âm Dương Phân Lưu Thuật có 77 - 49 dương quyết, 77 - 49 âm quyết, mỗi một đường đều hết sức phức tạp. Ta lúc đó cũng đã thử tập luyện qua Âm Dương Phân Lưu Thuật, nhưng cuối cùng cũng thất bại. Diệp Viễn đối với ấn quyết lần đầu này cho đến nay, đều rất chuẩn xác, cũng không nhìn ra chỗ nào của hắn ta có vấn đề, bị trục trặc cả, theo lý mà nói việc luyện đan của hắn ta rất thuần phục rồi mới đúng. Ta cũng không hiểu rõ, tại vì sao hắn ta làm chậm đến thế, Phong cô nương, cô nhìn kìa?”
Tôn Kiến Minh dường như đối với Âm Dương Phân Lưu Thuật rất quen thuộc, e rằng hắn ta sớm đã có một khoảng thời gian nghiên cứu qua nó.
Phong Nhược Tình từ lúc bắt đầu đã không rời mắt khỏi đôi bàn tay của Diệp Viễn, tầng hai mốt ấn quyết của Âm Dương Phân Lưu Thuật, cô đều hiểu rõ, mục đích sử dụng ấn quyết của Diệp Viễn, động tác chậm rãi chung quy là để cho cô xem rõ.
“Lẽ nào, hắn ta cố ý muốn cho cô xem sao?” Phong Nhược Tình, suy nghĩ này cứ xuất hiện trong đầu cô. Âm Dương Phân Lưu Thuật vô cùng phức tạp, nếu cách làm như thế, đan dược thế nào cũng phải đem vứt bỏ thôi, dù cho trình độ của hắn ta có là Đan vương đi nữa, cũng không thể xoay chuyển.
Tôn Kiến Minh tự hỏi chính mình, Phong Nhược Tình nhìn thấy cũng khổ não lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
“Hả? Ấn quyết lần đầu hoàn thành, nhưng tốc độ này thì quả là quá chậm rồi thì phải? Nếu theo cái đà này thì đan dược không thể nào định hình được, cuối cùng khẳng định là viên phế đan thôi.” Vương Kim Phúc nói.
Diệp Viễn bắt đầu ấn quyết lần hai thì hai phần phôi dược trong dược đỉnh tung tăng nhảy, liên tục không ngừng, giống như một bầy cá đang tung tăng bơi lội.
“Hả? Lão Vương, ông có cảm thấy Diệp Viễn tốc độ bấm quyết đã biến đổi nhanh hơn rồi phải không?” Ấn quyết lần hai chỉ trong một nửa thời gian, Tôn Kiên Minh đột nhiên nói.
“Đúng không? Ta ngược lại không có để ý, như thế vẫn còn chậm à! Chẳng qua, lão Tôn không có phát hiện thôi, tuy động tác của Diệp Viễn rất chậm, nhưng phôi dược thì ngược lại không có chiều hướng phân tán đúng không?” Vương Kim Phúc dường như cũng phát hiện ra không có bất cứ chỗ nào khác thường.
Kỳ thực trong lúc luyện chế đan dược, dược sư thông thường tốc độ bấm quyết sẽ nhanh để duy trì hình dạng của phôi dược.
Giống như đi qua cầu độc mộc, nếu như bạn đi rất vội vã, có thể nắm rõ phương hướng và giữ thăng bằng, không đến mức bị rơi xuống dưới; nhưng nếu chậm rãi đi qua, ngược lại dễ dàng mất trọng tâm rơi xuống dưới.
Nhưng phương pháp luyện chế của Diệp Viễn thì hoàn toàn ngược lại, tốc độ luôn ở trạng thái chậm rãi, nhưng mỗi bước đi đều rất vững chắc, vốn dĩ không tồn tại tình trạng không ổn, mất trọng tâm.
Tôn Kiến Minh nhìn thấy, không thể không ngạc nhiên: “Đúng thật là! Lẽ nào Âm Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới cực cao, cho nên cố ý làm chậm, vì thế mà các loại dược liệu trong phôi dược dung hợp càng tốt đến vậy? Nhưng... việc này có khả năng xảy ra không?”
Trong lúc hai người này đang thảo luận, ấn quyết của Diệp Viễn đã tiến tới đối thứ ba rồi.
“Không đúng, có vẻ lại nhanh rồi!” Tôn Kiến Minh la lên.
“Ừ, bây giờ hắn nói thế, đúng là có vẻ nhanh hơn lúc đầu một chút, hắn ta đang tăng tốc độ!” Vương Kim Phúc cũng phát hiện ra sự biến hóa tốc độ đôi tay của Diệp Viễn.
“Lẽ nào... hắn ta dự tính tăng tốc liên tục như thế sao?”
Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc đối mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tiếp theo sau là ấn quyết đối thứ tư.
Đối thứ năm, đối thứ sáu, đối thứ bảy…
Tốc độ bấm quyết của Diệp Viễn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khó đoán.
Vừa mới bắt đầu, tốc độ chậm như thế của Diệp Viễn, con mắt của mọi người còn có thể theo kịp, nhưng đến lúc này, mọi người nhìn thấy được chỉ toàn là ảo ảnh.
Phương pháp luyện chế của Diệp Viễn, cho mọi người cảm giác giống như dùng đầu ngón tay để khiêu vũ, như mộng như ảo.
Tôn Kiến Minh và Vương Kiến Phúc đã ngừng thảo luận ấn quyết của Diệp Viễn, họ đang say sưa chìm đắm vào cách luyện chế của Diệp Viễn không có cách nào thoát khỏi.
Vào thời khắc này, trong lòng của họ dường như đang theo dõi đôi tay đang run rẩy của Diệp Viễn, tiếp đó trở nên phấn khởi, sau cùng chỉ còn cảm giác máu nóng sục sôi.
Ở đây, cảnh giới của Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc là cao nhất, cả hai người họ đều bị mê muội trong đó không có cách nào thoát khỏi.
Ngay cả Vạn Uyên kẻ thù không đội trời chung của Diệp Viễn, lúc này cũng đã tự đánh mất chính mình.
Hai người Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc say sưa xem, dường như bị đưa vào trong cảnh giới khác, mà trong cảnh giới này, cả đời họ chưa từng được nghe nói tới.
“Âm dương! Hợp!” Khi thứ cảm giác này đạt tới đỉnh điểm, chỉ cần Diệp Viễn thở nhẹ một tiếng, bất thình lình chấp hai tay trước ngực.
Chỉ cần nhìn thấy hai phần đan dược đã ngưng luyện hình thành bỗng nhiên tụ tập ở giữa, một tia sáng màu trắng từ trong dược đỉnh bắn ra, đôi mắt của tất cả mọi người đều đau rát.
Tôn Kiến Minh Và Vương Kim Phúc đột nhiên tỉnh ngộ, hai người lại một lần nữa hai mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của đối phương đều trào lên một cảm xúc không tên.
Cả đại sảnh yên ắng, những học viên đó vẫn còn chìm đắm chưa tỉnh.
Chính lúc này, cửa phòng luyện đan của Diệp Viễn mở ra, Diệp Viễn chậm rãi từ bên trong bước ra.
Những giọt mồ hôi nặng lăn trên thái dương của hắn ta, hiển nhiên đối với hắn ta mà nói việc luyện chế đan dược cấp hai vẫn còn quá sức.
"Đan dược đã luyện xong rồi, mệt chết tiểu gia rồi, ta trước về ngủ rồi, qua hay không cho ta cái tin tức a!"
Nói xong, Diệp Viễn nghênh ngang mà đi, còn lại trợn mắt hốc mồm mọi người.
Đối với việc phối thuốc, dược sư rất am hiểu sâu sắc, dù cho Vương Kim Phúc là một đại đan sư đi nữa cũng chỉ xưa làm nay bắt chước theo.
Suy cho cùng, cảnh giới của hắn ta cũng không lý giải được đế đan làm cách nào để luyện đan.
Vì thế trong lòng của Vương Kim Phúc, từ sớm đã nhận định Diệp Viễn là kẻ ngoại đạo.
“Hắn ta biết hay không, cứ tiếp tục xem thì sẽ rõ chẳng phải sao? Nói thật, ta cũng rất mong chờ!” Phong Nhược Tình cười.
Cuộc đối thoại giữa ba người Vương Kim Phúc vô tình đã lọt vào tai của không ít người, học viên cũng không nhịn được bàn tán xôn xao.
“Âm Dương Phân Lưu Thuật hả? Đó là cái quái quỷ gì thế?”
“Không biết, chưa từng nghe qua!”
“Ta bây giờ cũng mơ hồ mất rồi, rốt cuộc Diệp Viễn có tài thật hay chỉ cố làm ra vẻ huyền bí?”
“Cố ý lừa bịp chăng? Nói cho cùng, cả việc phối thuốc hắn ta cũng không biết.”
“Ừ ừm, ta cũng nghĩ thế.”
Người khác không biết Âm Dương Phân Lưu Thuật nhưng Vạn Uyên ngược lại biết rõ. Chính vì biết nên nét mặt không đáng biểu lộ càng rõ trên khuôn mặt của Vạn Uyên.
Âm Dương Phân Lưu Thuật tuy cực lớn nhưng cũng cực kỳ khó luyện. Diệp Viễn bao nhiêu gam lượng ta biết rất rõ, làm sao có thể nào biết được? Đoán rằng hẳn hắn ta đã xem lén trong quyển sách cổ, bây giờ cố ý lấy ra để lòe thiên hạ.
Trong phòng luyện đan, Diệp Viễn hoàn thành luyện phôi đan rất nhanh, tiếp đó là mở lò luyện đan.
Cũng hôm làm trợ thủ cho Phong Nhược Tình, Diệp Viễn chấp hai tay niệm thần chú, ngọn lửa cháy đều phân thành hai miếng, lửa cháy rừng rực đều đặn thành dược đỉnh.
Khâu chuẩn bị đã hoàn tất, Diệp Viễn một tay ném phôi thuốc vào trong dược đỉnh.
Lúc này, hai tay Diệp Viễn giống như giao long ra biển, tay trái bấm âm quyết, tay phải bấm dương quyết, thúc đẩy hai phôi thuốc.
Cả quá trình không hề nhanh nhưng rất dứt khoát.
Tinh túy của Âm Dương Phân Lưu Thuật chính là đồng bộ! Ở điểm này, khâu đầu luyện chế Diệp Viễn làm rất tốt không một sai xót.
Nhưng trong đại sảnh bên ngoài phòng luyện đan, cuối cùng thì việc luyện chế của Diệp Viễn cũng đã đánh tan mọi chất vấn nghi ngờ của mọi người.
Diệp Viễn, thật sự biết luyện đan!
Chỉ là… trình độ đạt tới mức nào, vẫn chưa biết được.
“Thật không ngờ tên nhóc này thật sự biết luyện đan, chỉ là động tác tại sao lại chậm đến như thế? Lẽ nào là vì ấn quyết chưa hiểu rõ sao?” Vương Kim Phúc cảm thấy kỳ lạ.
“Âm Dương Phân Lưu Thuật có 77 - 49 dương quyết, 77 - 49 âm quyết, mỗi một đường đều hết sức phức tạp. Ta lúc đó cũng đã thử tập luyện qua Âm Dương Phân Lưu Thuật, nhưng cuối cùng cũng thất bại. Diệp Viễn đối với ấn quyết lần đầu này cho đến nay, đều rất chuẩn xác, cũng không nhìn ra chỗ nào của hắn ta có vấn đề, bị trục trặc cả, theo lý mà nói việc luyện đan của hắn ta rất thuần phục rồi mới đúng. Ta cũng không hiểu rõ, tại vì sao hắn ta làm chậm đến thế, Phong cô nương, cô nhìn kìa?”
Tôn Kiến Minh dường như đối với Âm Dương Phân Lưu Thuật rất quen thuộc, e rằng hắn ta sớm đã có một khoảng thời gian nghiên cứu qua nó.
Phong Nhược Tình từ lúc bắt đầu đã không rời mắt khỏi đôi bàn tay của Diệp Viễn, tầng hai mốt ấn quyết của Âm Dương Phân Lưu Thuật, cô đều hiểu rõ, mục đích sử dụng ấn quyết của Diệp Viễn, động tác chậm rãi chung quy là để cho cô xem rõ.
“Lẽ nào, hắn ta cố ý muốn cho cô xem sao?” Phong Nhược Tình, suy nghĩ này cứ xuất hiện trong đầu cô. Âm Dương Phân Lưu Thuật vô cùng phức tạp, nếu cách làm như thế, đan dược thế nào cũng phải đem vứt bỏ thôi, dù cho trình độ của hắn ta có là Đan vương đi nữa, cũng không thể xoay chuyển.
Tôn Kiến Minh tự hỏi chính mình, Phong Nhược Tình nhìn thấy cũng khổ não lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
“Hả? Ấn quyết lần đầu hoàn thành, nhưng tốc độ này thì quả là quá chậm rồi thì phải? Nếu theo cái đà này thì đan dược không thể nào định hình được, cuối cùng khẳng định là viên phế đan thôi.” Vương Kim Phúc nói.
Diệp Viễn bắt đầu ấn quyết lần hai thì hai phần phôi dược trong dược đỉnh tung tăng nhảy, liên tục không ngừng, giống như một bầy cá đang tung tăng bơi lội.
“Hả? Lão Vương, ông có cảm thấy Diệp Viễn tốc độ bấm quyết đã biến đổi nhanh hơn rồi phải không?” Ấn quyết lần hai chỉ trong một nửa thời gian, Tôn Kiên Minh đột nhiên nói.
“Đúng không? Ta ngược lại không có để ý, như thế vẫn còn chậm à! Chẳng qua, lão Tôn không có phát hiện thôi, tuy động tác của Diệp Viễn rất chậm, nhưng phôi dược thì ngược lại không có chiều hướng phân tán đúng không?” Vương Kim Phúc dường như cũng phát hiện ra không có bất cứ chỗ nào khác thường.
Kỳ thực trong lúc luyện chế đan dược, dược sư thông thường tốc độ bấm quyết sẽ nhanh để duy trì hình dạng của phôi dược.
Giống như đi qua cầu độc mộc, nếu như bạn đi rất vội vã, có thể nắm rõ phương hướng và giữ thăng bằng, không đến mức bị rơi xuống dưới; nhưng nếu chậm rãi đi qua, ngược lại dễ dàng mất trọng tâm rơi xuống dưới.
Nhưng phương pháp luyện chế của Diệp Viễn thì hoàn toàn ngược lại, tốc độ luôn ở trạng thái chậm rãi, nhưng mỗi bước đi đều rất vững chắc, vốn dĩ không tồn tại tình trạng không ổn, mất trọng tâm.
Tôn Kiến Minh nhìn thấy, không thể không ngạc nhiên: “Đúng thật là! Lẽ nào Âm Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới cực cao, cho nên cố ý làm chậm, vì thế mà các loại dược liệu trong phôi dược dung hợp càng tốt đến vậy? Nhưng... việc này có khả năng xảy ra không?”
Trong lúc hai người này đang thảo luận, ấn quyết của Diệp Viễn đã tiến tới đối thứ ba rồi.
“Không đúng, có vẻ lại nhanh rồi!” Tôn Kiến Minh la lên.
“Ừ, bây giờ hắn nói thế, đúng là có vẻ nhanh hơn lúc đầu một chút, hắn ta đang tăng tốc độ!” Vương Kim Phúc cũng phát hiện ra sự biến hóa tốc độ đôi tay của Diệp Viễn.
“Lẽ nào... hắn ta dự tính tăng tốc liên tục như thế sao?”
Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc đối mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tiếp theo sau là ấn quyết đối thứ tư.
Đối thứ năm, đối thứ sáu, đối thứ bảy…
Tốc độ bấm quyết của Diệp Viễn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khó đoán.
Vừa mới bắt đầu, tốc độ chậm như thế của Diệp Viễn, con mắt của mọi người còn có thể theo kịp, nhưng đến lúc này, mọi người nhìn thấy được chỉ toàn là ảo ảnh.
Phương pháp luyện chế của Diệp Viễn, cho mọi người cảm giác giống như dùng đầu ngón tay để khiêu vũ, như mộng như ảo.
Tôn Kiến Minh và Vương Kiến Phúc đã ngừng thảo luận ấn quyết của Diệp Viễn, họ đang say sưa chìm đắm vào cách luyện chế của Diệp Viễn không có cách nào thoát khỏi.
Vào thời khắc này, trong lòng của họ dường như đang theo dõi đôi tay đang run rẩy của Diệp Viễn, tiếp đó trở nên phấn khởi, sau cùng chỉ còn cảm giác máu nóng sục sôi.
Ở đây, cảnh giới của Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc là cao nhất, cả hai người họ đều bị mê muội trong đó không có cách nào thoát khỏi.
Ngay cả Vạn Uyên kẻ thù không đội trời chung của Diệp Viễn, lúc này cũng đã tự đánh mất chính mình.
Hai người Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc say sưa xem, dường như bị đưa vào trong cảnh giới khác, mà trong cảnh giới này, cả đời họ chưa từng được nghe nói tới.
“Âm dương! Hợp!” Khi thứ cảm giác này đạt tới đỉnh điểm, chỉ cần Diệp Viễn thở nhẹ một tiếng, bất thình lình chấp hai tay trước ngực.
Chỉ cần nhìn thấy hai phần đan dược đã ngưng luyện hình thành bỗng nhiên tụ tập ở giữa, một tia sáng màu trắng từ trong dược đỉnh bắn ra, đôi mắt của tất cả mọi người đều đau rát.
Tôn Kiến Minh Và Vương Kim Phúc đột nhiên tỉnh ngộ, hai người lại một lần nữa hai mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của đối phương đều trào lên một cảm xúc không tên.
Cả đại sảnh yên ắng, những học viên đó vẫn còn chìm đắm chưa tỉnh.
Chính lúc này, cửa phòng luyện đan của Diệp Viễn mở ra, Diệp Viễn chậm rãi từ bên trong bước ra.
Những giọt mồ hôi nặng lăn trên thái dương của hắn ta, hiển nhiên đối với hắn ta mà nói việc luyện chế đan dược cấp hai vẫn còn quá sức.
"Đan dược đã luyện xong rồi, mệt chết tiểu gia rồi, ta trước về ngủ rồi, qua hay không cho ta cái tin tức a!"
Nói xong, Diệp Viễn nghênh ngang mà đi, còn lại trợn mắt hốc mồm mọi người.
Danh sách chương