Hai ngày nay Cửu Ảnh rất buồn phiền.
Trên cương vị một sát thủ cấp Thanh Đồng của Mặc Sát, đối tượng mà hắn ám sát phần lớn là võ sĩ tầng bảy trở lên trong Nguyên Khí Giới. Lần này, nhiệm vụ mà hắn nhận được lại là ám sát một tên mới gia nhập chỉ ở Nguyên Khí Cảnh tầng một.
Có thể đạt được danh hiệu sát thủ Thanh Đồng, chứng minh thực lực của hắn bước đầu đã nhận được sự cho phép của tổ chức. Trong Nguyên Khí Giới thực lực của Cửu Ảnh ở tầng bảy, trong khi nhiệm vụ mà hắn nhận được căn bản là không tương xứng với thực lực của hắn, thậm chí thực lực của hắn còn cao hơn cả võ sĩ. Để cho hắn đi ám sát một tên mới Nguyên Khí Cảnh tầng một, đây vốn dĩ là một loại sỉ nhục với hắn.
Cửu Ảnh là một sát thủ có dã tâm, mục tiêu của hắn là trở thành sát thủ cấp Hoàng Kim, vì vậy ở Mặc Sát hắn chấp nhận sự huấn luyện khắc khổ. Mai phục, dịch dung, nhất kích tất sát, hắn đều học vô cùng chăm chỉ, thực lực được nâng cao rất nhanh.
Để phát triển khả năng tiềm ẩn ở bản thân, Cửu Ảnh thường nhận một số nhiệm vụ ở mức độ rất khó. Có lần hắn nhận nhiệm vụ ám sát Nguyên Khí Cảnh tầng chín, thập tử nhất sinh để hoàn thành nhiệm vụ, từ đây mà hắn nhận được sự coi trọng của tổ chức, của cải được chia cũng nhiều hơn rất nhiều.
Đối tượng ám sát lần này nghe nói là một kẻ ăn chơi không biết sợ gì của Tần Quốc, bất tài vô dụng, 15 tuổi mới chỉ ở Nguyên Khí Cảnh tầng một, nhất định là loại nhơ nhớp không thể nâng đỡ lên được. Nghe nói chủ thuê đã bỏ ra khoản tiền rất lớn, yêu cầu phải là sát thủ Thanh Đồng ra tay mới được.
Đối thủ như vậy, Cửu Ảnh chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết rồi.
Nhưng Cửu Ảnh lại là một sát thủ vô cùng chuyên nghiệp, cho dù sự thận trọng của hắn với chủ thuê là không cần thiết, thì hắn vẫn đề phòng hết mức có thể.
Có rất nhiều người cùng ngành mang bài học kinh nghiệm xương máu nói với Cửu Ảnh một đạo lí: sư tử vồ thỏ vẫn phải dùng hết sức.
Trước đây Mặc Sát có không biết bao nhiêu là sát thủ cấp mới thậm chí là cấp Thanh Đồng, chính là vì đối thủ quá yếu, liền trắng trợn đi giết người, kết quả nộp mạng vô ích.
Thật không nằm ngoài dự đoán, phụ thân của đối tượng ám sát ngay từ đầu đã cho hai gã cao thủ đi theo, khiến Cửu Ảnh nhất thời thấy vô cùng khó ra tay.
Cửu Ảnh vô cùng tự tin với thủ đoạn ám sát của mình, chỉ cần lợi dụng được thiên thời địa lợi, hắn tuyệt đối có thể giết chết đối tượng ám sát từ sự bảo vệ của hai gã cao thủ này.
Nhưng ai mà biết được, cái kẻ ăn chơi ngu ngốc kia lại không đưa hai gã cao thủ đi theo, chỉ đưa theo một tên tiểu tử và một vị tiểu cô nương rời khỏi thành.
Khà khà, nếu ngươi đã tự mình tìm đến cái chết, ta đây cũng không khách khí nữa. Cửu Ảnh nhìn từ phía xa phấn khích đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Sau khi rời thành, Cửu Ảnh luôn luôn theo sau ba người từ phía xa, không mảy may ra tay. Đối với đoạn đường từ Hoàng Thành đến học viện Võ Đan này hắn đã điều tra từ trước, trong lòng đã sớm dự tính từ trước ra tay ở nơi nào.
Ba con người kia dường như cũng không nóng vội, trên đường du sơn ngoạn thủy, rất thoải mái.
“Tuyệt, bọn ngươi cứ vui chơi một lát đi, đây cũng là niềm vui cuối cùng trong cuộc đời bọn ngươi.”Trong lòng Cửu Ảnh thầm cười khẩy.
Sắp đến học viện Võ Đan rồi, Cửu Ảnh mai phục gần hết đoạn Loạn Thạch Cương vượt lên phía trước ba người họ, ở nơi này hắn đã dự tính trước địa điểm để ra tay. Nơi đây đá thành đống, thích hợp để ẩn núp, hắn sẽ cho Diệp Viễn một đòn tất sát ở đây.
Nhìn thấy ba người Diệp Viễn sắp bước vào trận địa tất sát, ba người họ đột nhiên dừng lại, khiến Cửu Ảnh vô cùng kinh ngạc.
“Ra đây đi, đi theo bọn ta một chặng đường rồi, các hạ chắc hẳn mệt rồi phải không?”Lời nói của Diệp Viễn vang ra truyền đến tai Cửu Ảnh.
Không ai hồi đáp.
Tiểu tử này… hắn không phải là đang nói bừa chứ? Muốn lừa ta ra ngoài sao? Khà khà, nhất định là như thế!
Nhưng mà không được xem thường tên tiểu tử này, hắn ta lại có thể đoán được có kẻ phái người đi giết hắn. Nhưng nếu như đoán được có người đến giết hắn, tại sao hắn lại không đưa tùy tùng đi theo? Lẽ nào hai gã tùy tùng kia luôn theo sát bọn họ, ngay cả mình cũng không phát hiện ra?
Làm sao có thể như thế được?
Vậy thực lực của hai gã tùy tùng kia cũng ngang tầm với mình, nếu như hai gã đó luôn theo sát bọn họ, mình không thể nào lại không thể phát hiện ra họ!
Với cương vị là một sát thủ cấp Thanh Đồng, Cửu Ảnh khá tự tin với tài năng ẩn náu theo dõi của mình. Nếu là võ sĩ trong Linh Dịch Giới theo sau, hắn không phát hiện được còn có nguyên do, nhưng hai gã tùy tùng kia cũng chỉ là võ sĩ trong Nguyên Khí Giới, hắn không lẽ nào lại không phát hiện được.
Bất luận là như thế nào, chỉ cần bọn họ bước vào trận địa phục kích của mình, sẽ thẳng tay đưa Diệp Viễn đi gặp Diêm Vương.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Lục Nhi không biết tại sao Diệp Viễn đột nhiên lại liều lĩnh nói ra một câu như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Đường Vũ ngược lại có tính cảnh giác tương đối cao, Diệp Viễn vừa nói dứt câu, người hắn đã trong tình thế phòng bị.
“Ha ha, đây đúng là tên tiểu mâu tặc, không làm nên trò trống gì.” Diệp Viễn không thèm để ý nói.
Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Diệp Viễn, thì càng không thể xem như không có chuyện gì: “Nhưng mà thiếu gia, tên xấu xa kia núp ở đâu?”
“À, ở ngay sau phiến đá lớn kia, ta đoán là hắn đang đợi chúng ta qua đó rồi đánh lén chúng ta.” Diệp Viễn chép chép miệng, cười nói.
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho tinh thần Cửu Ảnh vừa mới thả lỏng một lần nữa lại căng lên, hắn không phải đang ở sau phiến đá lớn mình núp chứ?
Nhưng nơi này là Loạn Thạch Cương, khắp nơi đều là đá lớn, tên kia làm sao biết rõ mình núp phía sau phiến đá lớn nào?
Vẫn muốn lừa ta ra ngoài?
Cửu Ảnh ta là một sát thủ chuyên nghiệp, làm sao có thể bị lời nói khích tầm thường này mà tự bại lộ?
“Này, tâm cảnh của ngươi rối loạn, như vậy không tốt.” Giọng nói của Diệp Viễn một lần nữa truyền đến, Cửu Ảnh chợt giật mình.
Thân là một sát thủ, Cửu Ảnh luôn cảm thấy tâm cảnh đã luyện đến cảnh giới giếng cạn không gợn sóng. Nhưng Diệp Viễn vừa nói hai câu, thật sự đã làm hỗn loạn tâm cảnh của hắn.
Làm sao có thể như vậy được? Đối phương cũng chỉ là một tên mới Nguyên Khí Cảnh tầng một!
Lẽ nào hắn thật sự đã phát hiện ra ta? Hắn không phải đang gạt ta?
Cũng chính lúc này, thanh âm như ma quỷ đó của Diệp Viễn một lần nữa lại truyền đến tai hắn: “Như thế này đi, ta ném một viên đá qua đó, nếu như ném trúng thì ngươi ra đây, nếu như ném sai thì ta đi tiếp về phía trước, được không?”
Lời nói vừa dứt, Cửu Ảnh liền nghe thấy một trận gió xé. Ngay sau đó, âm thanh một viên đá nhỏ ném trúng phiến đá truyền tới, đúng là phiến đá mà hắn tựa vào.
Cửu Ảnh biết việc này không thể dựa vào may mắn, Diệp Viễn thật sự biết hắn núp ở đây, không phải là đang gạt hắn.
Xuất đầu lộ diện, Cửu Ảnh phát hiện ba tên thiếu niên đang nhìn mình, tên thiếu niên ở giữa nở nụ cười quái gở, chính là Diệp Viễn - đối tượng lần này hắn phải ám sát.
“Ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta?” Cửu Ảnh sắc mặt u ám nói.
Hắn thật sự là không nghĩ ra, một tên mới Nguyên Khí Cảnh tầng một, tại sao lại có thể phát hiện ra hắn? Hiện giờ hắn thật sự muốn biết lúc ẩn núp đã để lộ ra điều gì, để không gặp phải sơ suất với nhiệm vụ sau này.
Ba tên trước mắt liệu có thể uy hiếp được hắn, hắn chưa từng nghĩ đến.
Sát thủ cấp Thanh Đồng của Mặc Sát, làm sao lại có thể bị ba tên mới này đánh bại được?
“Muốn biết tại sao không? Ta sẽ không nói cho ngươi!” Về việc của Cửu Ảnh, Diệp Viễn dường như không định trả lời lại, cũng không thể trả lời.
Diệp Viễn không thể nói cho Cửu Ảnh, trong cơ thể này chứa một linh hồn rất tài giỏi.
“Muốn chết!” Cửu Ảnh đang định động thủ, đột nhiên ngừng lại: “Ồ, lại là Nguyên Khí Cảnh tầng ba! Không khớp với tình báo!”
Trên cương vị một sát thủ cấp Thanh Đồng của Mặc Sát, đối tượng mà hắn ám sát phần lớn là võ sĩ tầng bảy trở lên trong Nguyên Khí Giới. Lần này, nhiệm vụ mà hắn nhận được lại là ám sát một tên mới gia nhập chỉ ở Nguyên Khí Cảnh tầng một.
Có thể đạt được danh hiệu sát thủ Thanh Đồng, chứng minh thực lực của hắn bước đầu đã nhận được sự cho phép của tổ chức. Trong Nguyên Khí Giới thực lực của Cửu Ảnh ở tầng bảy, trong khi nhiệm vụ mà hắn nhận được căn bản là không tương xứng với thực lực của hắn, thậm chí thực lực của hắn còn cao hơn cả võ sĩ. Để cho hắn đi ám sát một tên mới Nguyên Khí Cảnh tầng một, đây vốn dĩ là một loại sỉ nhục với hắn.
Cửu Ảnh là một sát thủ có dã tâm, mục tiêu của hắn là trở thành sát thủ cấp Hoàng Kim, vì vậy ở Mặc Sát hắn chấp nhận sự huấn luyện khắc khổ. Mai phục, dịch dung, nhất kích tất sát, hắn đều học vô cùng chăm chỉ, thực lực được nâng cao rất nhanh.
Để phát triển khả năng tiềm ẩn ở bản thân, Cửu Ảnh thường nhận một số nhiệm vụ ở mức độ rất khó. Có lần hắn nhận nhiệm vụ ám sát Nguyên Khí Cảnh tầng chín, thập tử nhất sinh để hoàn thành nhiệm vụ, từ đây mà hắn nhận được sự coi trọng của tổ chức, của cải được chia cũng nhiều hơn rất nhiều.
Đối tượng ám sát lần này nghe nói là một kẻ ăn chơi không biết sợ gì của Tần Quốc, bất tài vô dụng, 15 tuổi mới chỉ ở Nguyên Khí Cảnh tầng một, nhất định là loại nhơ nhớp không thể nâng đỡ lên được. Nghe nói chủ thuê đã bỏ ra khoản tiền rất lớn, yêu cầu phải là sát thủ Thanh Đồng ra tay mới được.
Đối thủ như vậy, Cửu Ảnh chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết rồi.
Nhưng Cửu Ảnh lại là một sát thủ vô cùng chuyên nghiệp, cho dù sự thận trọng của hắn với chủ thuê là không cần thiết, thì hắn vẫn đề phòng hết mức có thể.
Có rất nhiều người cùng ngành mang bài học kinh nghiệm xương máu nói với Cửu Ảnh một đạo lí: sư tử vồ thỏ vẫn phải dùng hết sức.
Trước đây Mặc Sát có không biết bao nhiêu là sát thủ cấp mới thậm chí là cấp Thanh Đồng, chính là vì đối thủ quá yếu, liền trắng trợn đi giết người, kết quả nộp mạng vô ích.
Thật không nằm ngoài dự đoán, phụ thân của đối tượng ám sát ngay từ đầu đã cho hai gã cao thủ đi theo, khiến Cửu Ảnh nhất thời thấy vô cùng khó ra tay.
Cửu Ảnh vô cùng tự tin với thủ đoạn ám sát của mình, chỉ cần lợi dụng được thiên thời địa lợi, hắn tuyệt đối có thể giết chết đối tượng ám sát từ sự bảo vệ của hai gã cao thủ này.
Nhưng ai mà biết được, cái kẻ ăn chơi ngu ngốc kia lại không đưa hai gã cao thủ đi theo, chỉ đưa theo một tên tiểu tử và một vị tiểu cô nương rời khỏi thành.
Khà khà, nếu ngươi đã tự mình tìm đến cái chết, ta đây cũng không khách khí nữa. Cửu Ảnh nhìn từ phía xa phấn khích đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Sau khi rời thành, Cửu Ảnh luôn luôn theo sau ba người từ phía xa, không mảy may ra tay. Đối với đoạn đường từ Hoàng Thành đến học viện Võ Đan này hắn đã điều tra từ trước, trong lòng đã sớm dự tính từ trước ra tay ở nơi nào.
Ba con người kia dường như cũng không nóng vội, trên đường du sơn ngoạn thủy, rất thoải mái.
“Tuyệt, bọn ngươi cứ vui chơi một lát đi, đây cũng là niềm vui cuối cùng trong cuộc đời bọn ngươi.”Trong lòng Cửu Ảnh thầm cười khẩy.
Sắp đến học viện Võ Đan rồi, Cửu Ảnh mai phục gần hết đoạn Loạn Thạch Cương vượt lên phía trước ba người họ, ở nơi này hắn đã dự tính trước địa điểm để ra tay. Nơi đây đá thành đống, thích hợp để ẩn núp, hắn sẽ cho Diệp Viễn một đòn tất sát ở đây.
Nhìn thấy ba người Diệp Viễn sắp bước vào trận địa tất sát, ba người họ đột nhiên dừng lại, khiến Cửu Ảnh vô cùng kinh ngạc.
“Ra đây đi, đi theo bọn ta một chặng đường rồi, các hạ chắc hẳn mệt rồi phải không?”Lời nói của Diệp Viễn vang ra truyền đến tai Cửu Ảnh.
Không ai hồi đáp.
Tiểu tử này… hắn không phải là đang nói bừa chứ? Muốn lừa ta ra ngoài sao? Khà khà, nhất định là như thế!
Nhưng mà không được xem thường tên tiểu tử này, hắn ta lại có thể đoán được có kẻ phái người đi giết hắn. Nhưng nếu như đoán được có người đến giết hắn, tại sao hắn lại không đưa tùy tùng đi theo? Lẽ nào hai gã tùy tùng kia luôn theo sát bọn họ, ngay cả mình cũng không phát hiện ra?
Làm sao có thể như thế được?
Vậy thực lực của hai gã tùy tùng kia cũng ngang tầm với mình, nếu như hai gã đó luôn theo sát bọn họ, mình không thể nào lại không thể phát hiện ra họ!
Với cương vị là một sát thủ cấp Thanh Đồng, Cửu Ảnh khá tự tin với tài năng ẩn náu theo dõi của mình. Nếu là võ sĩ trong Linh Dịch Giới theo sau, hắn không phát hiện được còn có nguyên do, nhưng hai gã tùy tùng kia cũng chỉ là võ sĩ trong Nguyên Khí Giới, hắn không lẽ nào lại không phát hiện được.
Bất luận là như thế nào, chỉ cần bọn họ bước vào trận địa phục kích của mình, sẽ thẳng tay đưa Diệp Viễn đi gặp Diêm Vương.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Lục Nhi không biết tại sao Diệp Viễn đột nhiên lại liều lĩnh nói ra một câu như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Đường Vũ ngược lại có tính cảnh giác tương đối cao, Diệp Viễn vừa nói dứt câu, người hắn đã trong tình thế phòng bị.
“Ha ha, đây đúng là tên tiểu mâu tặc, không làm nên trò trống gì.” Diệp Viễn không thèm để ý nói.
Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Diệp Viễn, thì càng không thể xem như không có chuyện gì: “Nhưng mà thiếu gia, tên xấu xa kia núp ở đâu?”
“À, ở ngay sau phiến đá lớn kia, ta đoán là hắn đang đợi chúng ta qua đó rồi đánh lén chúng ta.” Diệp Viễn chép chép miệng, cười nói.
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho tinh thần Cửu Ảnh vừa mới thả lỏng một lần nữa lại căng lên, hắn không phải đang ở sau phiến đá lớn mình núp chứ?
Nhưng nơi này là Loạn Thạch Cương, khắp nơi đều là đá lớn, tên kia làm sao biết rõ mình núp phía sau phiến đá lớn nào?
Vẫn muốn lừa ta ra ngoài?
Cửu Ảnh ta là một sát thủ chuyên nghiệp, làm sao có thể bị lời nói khích tầm thường này mà tự bại lộ?
“Này, tâm cảnh của ngươi rối loạn, như vậy không tốt.” Giọng nói của Diệp Viễn một lần nữa truyền đến, Cửu Ảnh chợt giật mình.
Thân là một sát thủ, Cửu Ảnh luôn cảm thấy tâm cảnh đã luyện đến cảnh giới giếng cạn không gợn sóng. Nhưng Diệp Viễn vừa nói hai câu, thật sự đã làm hỗn loạn tâm cảnh của hắn.
Làm sao có thể như vậy được? Đối phương cũng chỉ là một tên mới Nguyên Khí Cảnh tầng một!
Lẽ nào hắn thật sự đã phát hiện ra ta? Hắn không phải đang gạt ta?
Cũng chính lúc này, thanh âm như ma quỷ đó của Diệp Viễn một lần nữa lại truyền đến tai hắn: “Như thế này đi, ta ném một viên đá qua đó, nếu như ném trúng thì ngươi ra đây, nếu như ném sai thì ta đi tiếp về phía trước, được không?”
Lời nói vừa dứt, Cửu Ảnh liền nghe thấy một trận gió xé. Ngay sau đó, âm thanh một viên đá nhỏ ném trúng phiến đá truyền tới, đúng là phiến đá mà hắn tựa vào.
Cửu Ảnh biết việc này không thể dựa vào may mắn, Diệp Viễn thật sự biết hắn núp ở đây, không phải là đang gạt hắn.
Xuất đầu lộ diện, Cửu Ảnh phát hiện ba tên thiếu niên đang nhìn mình, tên thiếu niên ở giữa nở nụ cười quái gở, chính là Diệp Viễn - đối tượng lần này hắn phải ám sát.
“Ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta?” Cửu Ảnh sắc mặt u ám nói.
Hắn thật sự là không nghĩ ra, một tên mới Nguyên Khí Cảnh tầng một, tại sao lại có thể phát hiện ra hắn? Hiện giờ hắn thật sự muốn biết lúc ẩn núp đã để lộ ra điều gì, để không gặp phải sơ suất với nhiệm vụ sau này.
Ba tên trước mắt liệu có thể uy hiếp được hắn, hắn chưa từng nghĩ đến.
Sát thủ cấp Thanh Đồng của Mặc Sát, làm sao lại có thể bị ba tên mới này đánh bại được?
“Muốn biết tại sao không? Ta sẽ không nói cho ngươi!” Về việc của Cửu Ảnh, Diệp Viễn dường như không định trả lời lại, cũng không thể trả lời.
Diệp Viễn không thể nói cho Cửu Ảnh, trong cơ thể này chứa một linh hồn rất tài giỏi.
“Muốn chết!” Cửu Ảnh đang định động thủ, đột nhiên ngừng lại: “Ồ, lại là Nguyên Khí Cảnh tầng ba! Không khớp với tình báo!”
Danh sách chương