Cùng với vài tiếng Viên gầm vang lên, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập vào đầu của Diệp Viễn.

Loại cảm giác nguy hiểm này khiến cho da đầu của Diệp Viễn tê cả lên.

Hắn biết rằng nếu như bước lên một bước nữa, tuyệt đối sẽ ra gặp phải tai họa sát thân. 

Khoảng khắc tiếp theo, Diệp Viễn dùng tốc độ cực nhanh so với lúc đầu để rút lui.

“Sư tỷ, chạy!”

Diệp Viễn không chút do dự lựa chọn bỏ chạy, đó là yêu thú bậc ba đấy, một cánh tay cũng có thể giết chết hai người họ. 

Phong Chỉ Nhu hiển nhiên cũng cảm nhận sự khác lạ, không đợi Diệp Viễn nhắc nhở liền thi triển “Linh Vũ Yến” sử dụng tốc độ cực nhanh vụt về hướng dưới núi.

Phong Chỉ Nhu và Diệp Viễn một trước một sau hướng thẳng về phía dưới núi, cả quá trình này chỉ mới duy trì được một vài giây, hai người họ đột nhiên dừng lại.

“Sư tỷ, cận thân!” Diệp Viễn sốt ruột lớn tiếng kêu lên. 

Gần như vào khoảng khắc Diệp Viễn hét lên, một bóng ảnh cao to từ bên trong công kích ra ngoài, lại là tấn công trước xong mới đến, trong chớp mắt đã đuổi kịp Phong Chỉ Nhu.

Đối mặt với hơi thở đã đạt đến mức cực đại này, Phong Chỉ Nhu mặt biến sắc, làm gì còn chống cự nỗi, chớp mặt lựa chọn rút lui.

Nhưng so với tốc độ của bóng ảnh đó thì tốc độ của Phong Chỉ Nhu là quá chậm. 

Trong lúc hoảng loạn, Phong Chỉ Nhu thấy một móng vuốt cực lớn của Viên vồ về hướng mình.

“Á!”

Trong lúc hoảng loạn, Phong Chỉ Nhu giơ tay vung đại một kiếm, sau đó sợ hãi đến nhắm mặt lại. 

Con Thông Tí Thạch Viên bậc ba này quá mạnh, vốn dĩ không phải là cái nàng có thể chống cự được.

“Xong rồi!” Đây là ý nghĩa cuối cùng của Phong chỉ Nhu.

“Xẹt…” 

Cửu Đạo Kiếm Mang quẹt qua phía trước của Phong Chỉ Nhu, cũng là từ trong tấn công ra, theo nhiều hướng khác nhau nhưng dồn tại một điểm, tấn công vào ngực của con Thông Tí Thạch Viên.

Diệp Viễn trong chớp mắt phát động Cửu Kiếm Thức.

Không giống với lần tấn công hỗn loạn như lúc đầu, lần Cửu Đạo Kiếm Mang này sau cùng chỉ công kích đúng vào một chỗ, khả năng kiểm soát Cửu Đạo Kiếm Mang của Diệp Viễn lại nâng lên được một bậc nhỏ. 

Đây cũng là phát huy vượt mức thường của Diệp Viễn trong lúc nguy cấp, để hắn làm lại thêm một lần nữa, chắc gì hắn đã làm được.

Cửu đạo Tàn Ảnh trong Cửu Kiếm Thức không phải là hư ảnh, mà là thực thể.

“Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm” thức thứ nhất, là do Diệp Viễn kết hợp điểm mạnh nhất trong hai loại kiếm ý, dùng thân pháp cực nhanh của “Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm” để thi triển. 

Mỗi đạo công kích đều do tự hắn sáng chế ra.

Chỉ là tốc độ quá nhanh, nên nhìn có vẻ như từ chín hướng khác nhau phát ra.

Cửu kiếm hợp nhất, sức sát thương dĩ nhiên lớn mạnh vô cùng, nhưng cái này về lí cũng không đủ để gây ra thương tích cho Viên Vương bậc ba mới đúng. 

Nhưng, con Viên Vương đó lại chọn tránh công kích vào mũi nhọn.

“Xẹt” một cái, Cửu Đạo Kiếm Mang hợp lại sau, men theo quỹ đạo phát ra lúc đầu biến mất trong không trung.

Nói là chậm, kì thực sự việc xảy ra y như thể hỏa thạch chạm vào nhau trong chớp mắt tạo ra tia lửa vậy. 

Từ lúc Diệp Viễn rút lui, đến lúc hai người họ chạy điên cuồng, rồi đến Viên Vương tấn công Phong Chỉ Nhu, tiếp đến Diệp Viễn trong gang tấc giải cứu cho Phong Chỉ Nhu, cũng chỉ là thời gian ngắn ngủi của vài giây thôi.

Lúc này, chỗ của con Viên Vương đứng cách chỗ Phong Chỉ Nhu đứng vài trượng, Diệp Viễn cũng vậy đứng cách chỗ của Phong Chỉ Nhu vài trượng. nhưng mà Phong Chỉ Nhu là đang nhắm mắt chờ chết.

Hai người một thú không ngờ lại đứng ở một trạng thái song song. 

“Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp… Diệp Viễn, là ngươi cứu ta sao?” Phong Chỉ Nhu lúc này mới hoàn hồn trở lại, ấp a ấp úng nhìn Diệp Viễn nói.

Diệp Viễn chẳng hề bận tâm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con Viên Vương đó.

Viên Vương bậc ba quả là lợi hại, gần như trong tích tắc có thể giết cả hai người họ. Lúc nãy Diệp Viễn có thể cứu được Phong Chỉ Nhu, cũng là trong điều kiện đặc biệt hoàn thành được nhiệm vụ bất khả thi thôi. 

Viên Vương cho rằng thực lực của Phong Chỉ Nhu mạnh hơn, uy hiếp cũng lớn hơn, nên lựa chọn công kích nàng đầu tiên.

Nhưng vừa may Diệp Viễn cũng đứng cách Phong Chỉ Nhu một đoạn, Viên Vương không thể cùng lúc tấn công hai người họ, nên mới để Diệp Viễn có cơ hội công kích.

Viên Vương sở dĩ lựa chọn nhượng bộ đối phương, là vì chỗ mà Diệp Viễn công kích, chính là điểm yếu của Thông Tí Thạch Viên, lần công kích của Diệp Viễn chính xác đến từng cen-ti-mét. 

Nếu như Viên Vương gắng tiếp nhận chiêu này, e là lúc này đã bị trọng thương rồi. Nếu không với Nguyên Khí Cảnh của Diệp Viễn, cho dù sức sát thương có lớn đến mấy, cũng không thể nào gây ra thương tích gì lớn cho Viên Vương.

Nhưng trên thực tế, nếu như con Viên Vương đó liều mình nhận bị thương mà ra tay, thì có lẽ Phong Chỉ Nhu lúc này đã là một xác chết lạnh ngắt rồi.

Lúc nãy sở dĩ bị Diệp Viễn tập kích thành công là do Viên Vương quá xem thường hai người họ, nên mới để lộ sơ hở của mình. 

Nếu như Viên Vương tấn công lại một lần nữa, hai người họ ắt chỉ có một con đường chết.

Nên Diệp Viễn mới không dám buông lỏng cảnh giác, quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của con Viên Vương đó.

Con Viên Vương đó hiển nhiên cũng không thể ngờ đến, một nhóc con chỉ ở mức Nguyên Khí Cảnh, lại có sức uy hiếp lớn hơn nhiều so với con nha đầu Linh Dịch tầng bốn. 

Sau đòn tấn công vừa rồi, Viên Vương đánh giá lại Diệp Viễn.

Một khuôn Viên mặt nhìn chằm chằm Diệp Viễn, nhìn hoài cũng không thể lộ vẻ hỷ nộ ái lạc.

Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn không bận tâm mình, lúc này cũng không dám manh động. Nàng ấy đứng giữa hai người họ, toàn thân bất giác rung cả lên. 

Nhưng nàng có ngốc đến mấy cũng nhận ra, lúc nãy bản thân là vừa nhặt lại được một mạng. Nàng làm thế nào cũng không thể ngờ được, Diệp Viễn một võ giả chỉ ở mức Nguyên Khí Cảnh, lại có thể uy hiếp đến Viên Vương ở mức Ngưng Tinh Cảnh.

Cái này quả là không thể tin được!

Lúc nãy nàng có chút hoảng loạn, không có tấn công một cách bài bản, nhưng cho dù là nàng có dốc hết sức lực, cũng là rơi vào cảnh bị Viên Vương vỗ một cái chết ngay tức khắc. 

Điểm này nàng quá rõ rồi!

Trong khoảng khắc đó, sự lớn mạnh của Viên Vương khiến cho nàng có cảm giác nghẹt thở.

Nhưng mà Diệp Viễn, lại có thể cứu thoát nàng từ trong tay của Viên Vương. 

Chỉ là thời gian của vài giây, nhưng đối với Phong Chỉ Nhu y như là quảng thời gian dài đăng đẳng của vài năm.

Trên chán của nàng rớm ra từng giọt từng giọt mồ hôi, mỗi hơi thở của Viên Vương đều khiến nàng cảm thấy không yên.

Phong Chỉ Nhu nhìn dáng vẻ của Diệp Viễn như đang đụng phải kẻ thù lớn mạnh vậy, cũng hiểu rõ cảnh vừa rồi e là khó có thể lập lại nữa. 

Nhưng nàng phải làm sao? Đúng vào lúc Phong Chỉ Nhu đang suy nghĩ lung tung, Viên Vương một lần nữa động đậy.

Nhưng Diệp Viễn lại không hề động đậy! 

Tất cả những cử động của Viên Vương lúc nãy, trong miệng của Diệp Viễn liên tục phát ra những âm thanh không rõ ràng, Phong Chỉ Nhu hoàn toàn nghe không rõ là cái gì.

Diệp Viễn hắn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là đang nói chuyện với Viên Vương sao? Nhưng mà Viên Vương làm sao có thể nghe hiểu những lời của Diệp Viễn chứ?

Phong Chỉ Nhu thân là công chúa của Tần quốc, cũng coi như hiểu biết rộng rãi, nhưng mà nàng trước giờ không hề nghe qua con người có thể nói chuyện được với yêu thú. 

Chủng loại của yêu thú thì quá nhiều, nhiều đến nỗi không thể nào thống kê hết, mỗi loại yêu thú sử dụng ngôn ngữ cũng không giống nhau, con người làm sao có thể nắm hết được?

Nhưng mà trong giờ phút sinh tử này, Diệp Viễn không thể lại đi làm việc tốn công vô ích như thế được?

Cặp mắt của Phong Chỉ Nhu tự nhiên hướng về phía của Viên Vương, mở to mắt ra nhìn. 

Viên Vương vốn dĩ đang chuẩn bị tấn công, nay lại thật sự ngừng lại rồi!

Cái này… đúng là quá thần kỳ!

Một con người, lại có thể nói chuyện với yêu thú! 

Phong Chỉ Nhu phát hiện, nàng càng tiếp xúc nhiều với Diệp Viễn càng nhận ra sức hút trên người của Diệp Viễn càng ngày càng nhiều.

Một Diệp Viễn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, thật sự do người mà hắn gọi là sư phụ đào tạo ra sao?

Đúng là một nam tử đầy sức hút! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện