Bước vào bồn tắm chứa đầy thảo dược, Diệp Viễn thu hồi lại tâm trạng có chút bối rối của mình bắt đầu vận công để hấp thụ hiệu lực của thuốc, loại bỏ tàn dư của độc tố đọng lại trong cơ thể.
Những loại thảo dược dùng để pha nước tắm này đều là những loại thuốc ở cấp bậc một và hai, chúng đều rất bình thường, không hề quý hiếm chút nào cả, có điều Diệp Viễn lại có thể chuyển hóa những thứ mục nát thành điều kì diệu, hắn có thể giải phóng sức mạnh của những loại thảo dược này đến mức tối đa nhất có thể.
Thực ra trong mắt của nhiều người, những loại thuốc ở đẳng cấp càng cao thì càng đáng giá, tác dụng của chúng càng mạnh, trên thực tế đối với Diệp Viễn cách nghĩ này chẳng có một chút giá trị nào. Bất kể là tu hành hay luyện đan thì công phu cơ bản vẫn là quan trọng nhất. Công phu cơ bản càng vững chắc thì tương lai sẽ tiến ngày càng xa, ngược lại nếu không có nền tảng vững chắc thì con đường phía trước sẽ bị hạn chế.
Kiếp trước, khi còn trẻ Thanh Vân Tử đã từng bỏ ra tròn mười năm để khổ công nghiên cứu những loại dược liệu và đơn dược ở cấp bậc ba trở xuống, do đó Thanh Vân Tử nắm rất chắc những thứ liên quan đến đơn dược. Nhưng quãng thời gian mười mấy năm của hắn cũng không hề uổng phí, có thể trở thành “Đan đế” trẻ tuổi nhất bỏ ra mười năm khổ công nghiên cứu đúng là đáng.
Ở tiên giới, luận về sự hiểu biết đối với các loại thảo dược cơ hồ không một ai có thể vượt qua hắn, đây cũng là lý do vì sao hắn được coi là lứa thanh niên có triển vọng trở thành “Đan đế” nhất.
Thực ra, cứ cho là Diệp Viễn có ý muốn sử dụng các thảo dược cấp bậc cao đi chăng nữa thì lúc đó hắn cũng lực bất tòng tâm. Nguyên nhân không có gì khác chỉ là sức khỏe hiện tại của hắn quá yếu!
Nếu không phải vì vậy thì Diệp Viễn cũng không đến mức cầm một tấm viên đan dược cấp một đến Túy Tinh Lâu thách đấu, đó là giới hạn cao nhất mà hắn có thể luyện ra đan dược. Tuy phỏng đoán rằng Vạn Đông Hải không có khả năng loại bỏ chất độc của Thốn Tâm Liệt, nhưng dù gì rủi ro cũng khá lớn. Vạn nhất Vạn Đông Hải quả thực có cách giải được độc thì hắn đúng là không khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Trên thực tế, Vạn Đông Hải quả thực đã nghe qua loại độc Thốn Tâm Liệt này, chỉ là loại đan dược này không phải thứ độc dược bình thường, hắn ta chỉ là nghe qua, nếu không kết quả thế nào không ai dám nói trước.
Quả thực đã cố hết sức rồi!
Sau khi hấp thụ hết tác dụng của các loại thảo dược trong thùng gỗ, Diệp Viễn thở sâu một cái. Hiện giờ việc cấp bách mà hắn phải làm đó là tăng sức mạnh, không có sức mạnh những việc như báo thù cũng chỉ là nói xuông, ngay cả người thân của mình hắn còn không bảo vệ nổi.
Với tình hình bây giờ của Diệp Viễn, đừng nói là Vạn Đông Hải, ngay cả Vạn Uyên hắn cũng không phải là đối thủ.
Diệp Viễn tin rằng, sự việc hôm nay qua đi, Vạn Đông Hải nhất định sẽ coi bản thân là cái gai trong mắt, chỉ mong mau chóng diệt trừ. Hơn nữa, với con người của Vạn Đông Hải, hắt ta nhất định sẽ không cam tâm bị Dược Hương Các đàn áp, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để phản công lại.
Đến lúc đó, nếu như không có đủ thực lực, những việc ngày hôm nay ngược lại sẽ khiến cho phụ thân phải chịu áp lực càng lớn.
“Thiếu gia, lão gia chờ ở bên ngoài rất lâu rồi.” Trong lúc Diệp Viễn đang nghĩ ngợi lung tung thì Lục Nhi bước vào nói.
“Phụ thân đến sao ngươi không nói sớm? Chỉ là tắm nước thảo dược thôi cũng chẳng phải bế quan gì.”
Nếu như Diệp Viễn đoán không nhầm, phụ thân đến là để nhắc nhở hắn chú ý tránh việc Vạn Đông Hải sẽ dở trò. Diệp Viễn từ xưa đến nay rất kính trọng người phụ thân luôn bảo vệ mình.
Từ lúc hồi sinh đến nay tuy chỉ vỏn vẹn có hai ngày, nhưng Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng và Lục Nhi ba người họ vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Viễn.
Lục Nhi dẩu môi lên ủy khuất đáp: “Người ta muốn đi vào gọi thiếu gia đấy chứ, nhưng lão gia một mực ngăn tôi lại, không để tôi vào, tôi còn có cách nào khác?”
Diệp Viễn đổ mồ hôi, vội vàng đáp: “Được rồi Lục Nhi, là lỗi của thiếu gia, thiếu xa tạ lỗi với ngươi, đừng tức giận được không?”
Lục Nhi nghe xong vội nở nụ cười: “Lục Nhi không có tức giận, Lục Nhi biết thiếu gia thương yêu và kính trọng lão gia, tôi kính trọng ngài ấy như thiếu gia vậy, coi lão gia như phụ thân đẻ của mình, làm sao lại tức giận được chứ?”
Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm trả lời: “Haha, vậy thì tốt. Ngươi ra ngoài nói với phụ thân một tiếng, để ngài ấy đợi một lát, ta thay y phục rồi sẽ ra.”
Lục Nhi dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trong thư phòng của Diệp Hàng, hai cha con nói chuyện với nhau vô cùng thân mật.
“Viễn nhi này, việc hôm nay con làm đúng là giải tỏa được nỗi bực tức. Cái gã Vạn Đông Hải tuy lớn đầu mà tính khí vẫn trẻ con đó, giờ chắc đang nhảy dựng hết cả lên rồi? Ha ha ha. Bao năm qua rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn chịu khuất phục như vậy, thật là sảng khoái.” Diệp Hàng cười lớn nói.
Diệp Hàng cười rất vui vẻ, chứng tỏ mấy năm nay đã bị Vạn Đông Hải ức hiếp đến mức sinh ra chút hận rồi. Tuy Diệp Hàng cũng có thể cố gắng chống đỡ, nhưng chưa từng cảm thấy hả hê như hôm nay. Tuy không phải ông đích thân ra tay nhưng dù là con trai hay ông ra tay thì có gì khác nhau?
Nhìn thấy phụ thân cười vui vẻ như vậy, Diệp Viễn cũng cảm thấy rất vui vẻ: “Phụ thân, có thể khiến gã Vạn Đông Hải đó khuất phục là nhờ có thứ đồ mà sư phụ đã trao cho trong giấc mơ, con không dám nhận công này về mình.”
Diệp Hàng khoát tay đáp: “Lúc ở cùng phụ thân con không cần phải khách sáo như vậy, con có được ngày hôm nay phụ thân rất vui. Có điều vẫn phải nhắc nhở con một chút, lão già Vạn Đông Hải này là loại người khẩu phật tâm xà, hôm nay hắn bị một vố như vậy nhất định sẽ nuốt không trôi cục tức này, không chừng sẽ dở trò ngầm gì đó. Con ở trong nhà, ta còn có thể bảo vệ được an toàn cho con, nhưng khi đến Học viện Đan Võ, tay của phụ thân không với tới đó được. Viễn Nhi, hay là chúng ta không theo học ở đó nữa, con hãy ở nhà đi?”
Diệp Viễn cảm thán trong lòng, chẳng trách mà những người trước được chiều chuộng đến mức đều trở thành đồ bỏ đi cả, cách bảo vệ con của Diệp Hàng đúng là quá lợi hại. Diệp Viễn không muốn biến thành chim trong lồng, hắn nhất định phải tới học viện Đan Võ.
“Phụ thân, con muốn trở về học viện Đan Võ. Cho dù con có ở lại thì cũng không thể vĩnh viễn không bước ra khỏi cửa. Tránh được một chốc không tránh được cả đời. Hơn nữa, cứ cho là con ở trong nhà vĩnh viễn không đi ra ngoài thì đời này của con cũng coi như bỏ đi. Dù sư phụ có truyền kĩ nghệ cho con, nhưng không có đối thủ cạnh tranh và kiểm chứng, con vĩnh viễn sẽ không thể trở thành cao thủ được, phụ thân thấy có đúng không?”
Trong mắt của Diệp Viễn, Vạn Đông Hải căn bản không phải là đối thủ. Nếu như ngay cả cửa ải Vạn Đông Hải cũng không qua được, hắn sao có thể đuổi giết tới tiên giới? Chỉ có cách tới học viện Đan Võ cùng các đồng môn tài giỏi giao đấu mới có thể khiến Diệp Viễn càng nhanh chóng trưởng thành. Hơn nữa, cảnh giới cao không có nghĩa là sức chiến đấu mạnh, trong thế giới của tu giả, có rất nhiều những ví dụ về việc lấy yếu thắng mạnh, bông hoa đặt trong phòng kín sẽ không bao giờ trưởng thành được.
Kiếp trước của Thanh Vân Tử chính là một bông hoa được đặt trong phòng kín, tuy cảnh giới rất cao nhưng sức chiến đấu lại vô cùng kém cỏi, đó chính là bởi kinh nghiệm thực chiến quá ít ỏi. Kiếp này trên vai hắn mang mối huyết hải thâm thù, đương nhiên phải bắt bản thân mình rèn luyện một cách thật khốc liệt và quyết đoán.
“Việc này..., con nói có lý, là do phụ thân quá lo lắng cho con. Chỉ có điều con ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện gì, tuyệt đối không được tự mình chịu đựng, nhớ trở lại đây tìm phụ thân. Giống như lần trúng độc gần đất xa trời này của con, người làm phụ thân này không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”
“Phụ thân yên tâm, lần này con có thể đại nạn không chết, sau này cũng không còn ai có thể ức hiếp con nữa”. Lúc này Diệp Viễn để lộ ra sự tự tin mãnh liệt, Diệp Hàng phát hiện, con trai đã trưởng thành thật rồi.
“Tốt! Con trai ngoan của ta! Hai cha con ta phải sợ ai nào? Không phải chỉ là một tên Vạn Đông Hải thôi sao? Tương lai người làm phụ thân này nhất định sẽ di hắn xuống dưới chân!” Diệp Hàng bị con trai truyền cảm hứng, đột nhiên cũng trở nên rất đỗi tự tin.
Diệp Viễn cười thầm, khả năng của phụ thân trong lòng hắn rất rõ, nếu có một ngày ông có thể vượt qua được Vạn Đông Hải cũng tuyệt đối không thể di hắn xuống dưới chân. Đương nhiên, đó là chuyện mà khi bản thân hắn chưa xuất hiện.
Có Diệp Viễn ngày hôm nay, Diệp Hàng muốn dẫm Vạn Đông Hải dưới chân chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Diệp Viễn đang có ý định cáo từ thì Diệp Hàng lại gọi hắn lại, khuôn mặt ông lộ vẻ tò mò: “Đúng rồi, hôm nay con cho người kia uống thuốc gì mà lợi hại vậy? Cảnh giới nguyên khí của con cũng chỉ ở tầng thứ nhất thì sao có thể luyện được đan dược ở tầng cao như vậy?”
Diệp Viễn phát hiện Diệp Hàng cũng là một người đam mê đan dược, hễ gặp các vấn đề về đan dược là sẽ trở nên vô cùng hiếu học. Có vẻ vấn đề này đã khiến ông suy nghĩ cả ngày nay rồi.
Dưới góc độ của ông, thứ độc dược có thể khiến Vạn Đông Hải “đầu hàng chịu trói” nhất định phải là đan dược cấp ba trở lên. Nhưng Diệp Viễn rõ ràng chỉ ở cảnh giới nguyên khí thứ nhất, cảnh giới này chắc chắn không thể luyện ra được đan dược cấp hai, càng không nói đến đan dược cấp ba.
Đây là một nghịch lý, Diệp Hàng nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi. Lúc này khi đã cùng con trai tâm sự xong, ông mới không thể nhịn được mà hỏi Diệp Viễn.
Đối với phụ thân của mình, Diệp Viễn đương nhiên không cần phải giấu diếm, hắn cười đáp: “Phụ thân, tên của đan dược đó là Thốn Tâm Liệt, đó không phải là loại đan dược ở tầng cao gì cả, chỉ là đan dược cấp một thôi. Dựa vào khả năng hiện tại của con, luyện viên đan dược này đã là cực hạn rồi.”
Nụ cười của Diệp Hàng đông cứng lại, đan dược cấp một, sao có thể chứ?
Nếu như câu nói này không phải chính miệng con trai nói ra, có đánh chết ông cũng không tin.
“Đan... đan dược cấp một?” Diệp Hàng nuốt nước bọt, nghi hoặc nói: “Đan dược cấp một sao có thể lợi hại như vậy?”
Diệp Viễn cười lấy ra một tờ giấy, viết ra công thức pha chế Thốn Tâm Liệt lên đó, đồng thời ghi chú lại phương pháp và những điều cần chú ý khi luyện đan dược rồi đưa cho Diệp Hàng.
Diệp Hàng nhận lấy công thức một cách vô cùng cẩn thận giống như đang nhận một thứ rất quý giá.
Diệp Viễn biết, mấy ngày tới e lè sẽ không nhìn thấy bóng dáng của phụ thân nữa....
Những loại thảo dược dùng để pha nước tắm này đều là những loại thuốc ở cấp bậc một và hai, chúng đều rất bình thường, không hề quý hiếm chút nào cả, có điều Diệp Viễn lại có thể chuyển hóa những thứ mục nát thành điều kì diệu, hắn có thể giải phóng sức mạnh của những loại thảo dược này đến mức tối đa nhất có thể.
Thực ra trong mắt của nhiều người, những loại thuốc ở đẳng cấp càng cao thì càng đáng giá, tác dụng của chúng càng mạnh, trên thực tế đối với Diệp Viễn cách nghĩ này chẳng có một chút giá trị nào. Bất kể là tu hành hay luyện đan thì công phu cơ bản vẫn là quan trọng nhất. Công phu cơ bản càng vững chắc thì tương lai sẽ tiến ngày càng xa, ngược lại nếu không có nền tảng vững chắc thì con đường phía trước sẽ bị hạn chế.
Kiếp trước, khi còn trẻ Thanh Vân Tử đã từng bỏ ra tròn mười năm để khổ công nghiên cứu những loại dược liệu và đơn dược ở cấp bậc ba trở xuống, do đó Thanh Vân Tử nắm rất chắc những thứ liên quan đến đơn dược. Nhưng quãng thời gian mười mấy năm của hắn cũng không hề uổng phí, có thể trở thành “Đan đế” trẻ tuổi nhất bỏ ra mười năm khổ công nghiên cứu đúng là đáng.
Ở tiên giới, luận về sự hiểu biết đối với các loại thảo dược cơ hồ không một ai có thể vượt qua hắn, đây cũng là lý do vì sao hắn được coi là lứa thanh niên có triển vọng trở thành “Đan đế” nhất.
Thực ra, cứ cho là Diệp Viễn có ý muốn sử dụng các thảo dược cấp bậc cao đi chăng nữa thì lúc đó hắn cũng lực bất tòng tâm. Nguyên nhân không có gì khác chỉ là sức khỏe hiện tại của hắn quá yếu!
Nếu không phải vì vậy thì Diệp Viễn cũng không đến mức cầm một tấm viên đan dược cấp một đến Túy Tinh Lâu thách đấu, đó là giới hạn cao nhất mà hắn có thể luyện ra đan dược. Tuy phỏng đoán rằng Vạn Đông Hải không có khả năng loại bỏ chất độc của Thốn Tâm Liệt, nhưng dù gì rủi ro cũng khá lớn. Vạn nhất Vạn Đông Hải quả thực có cách giải được độc thì hắn đúng là không khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Trên thực tế, Vạn Đông Hải quả thực đã nghe qua loại độc Thốn Tâm Liệt này, chỉ là loại đan dược này không phải thứ độc dược bình thường, hắn ta chỉ là nghe qua, nếu không kết quả thế nào không ai dám nói trước.
Quả thực đã cố hết sức rồi!
Sau khi hấp thụ hết tác dụng của các loại thảo dược trong thùng gỗ, Diệp Viễn thở sâu một cái. Hiện giờ việc cấp bách mà hắn phải làm đó là tăng sức mạnh, không có sức mạnh những việc như báo thù cũng chỉ là nói xuông, ngay cả người thân của mình hắn còn không bảo vệ nổi.
Với tình hình bây giờ của Diệp Viễn, đừng nói là Vạn Đông Hải, ngay cả Vạn Uyên hắn cũng không phải là đối thủ.
Diệp Viễn tin rằng, sự việc hôm nay qua đi, Vạn Đông Hải nhất định sẽ coi bản thân là cái gai trong mắt, chỉ mong mau chóng diệt trừ. Hơn nữa, với con người của Vạn Đông Hải, hắt ta nhất định sẽ không cam tâm bị Dược Hương Các đàn áp, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để phản công lại.
Đến lúc đó, nếu như không có đủ thực lực, những việc ngày hôm nay ngược lại sẽ khiến cho phụ thân phải chịu áp lực càng lớn.
“Thiếu gia, lão gia chờ ở bên ngoài rất lâu rồi.” Trong lúc Diệp Viễn đang nghĩ ngợi lung tung thì Lục Nhi bước vào nói.
“Phụ thân đến sao ngươi không nói sớm? Chỉ là tắm nước thảo dược thôi cũng chẳng phải bế quan gì.”
Nếu như Diệp Viễn đoán không nhầm, phụ thân đến là để nhắc nhở hắn chú ý tránh việc Vạn Đông Hải sẽ dở trò. Diệp Viễn từ xưa đến nay rất kính trọng người phụ thân luôn bảo vệ mình.
Từ lúc hồi sinh đến nay tuy chỉ vỏn vẹn có hai ngày, nhưng Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng và Lục Nhi ba người họ vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Viễn.
Lục Nhi dẩu môi lên ủy khuất đáp: “Người ta muốn đi vào gọi thiếu gia đấy chứ, nhưng lão gia một mực ngăn tôi lại, không để tôi vào, tôi còn có cách nào khác?”
Diệp Viễn đổ mồ hôi, vội vàng đáp: “Được rồi Lục Nhi, là lỗi của thiếu gia, thiếu xa tạ lỗi với ngươi, đừng tức giận được không?”
Lục Nhi nghe xong vội nở nụ cười: “Lục Nhi không có tức giận, Lục Nhi biết thiếu gia thương yêu và kính trọng lão gia, tôi kính trọng ngài ấy như thiếu gia vậy, coi lão gia như phụ thân đẻ của mình, làm sao lại tức giận được chứ?”
Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm trả lời: “Haha, vậy thì tốt. Ngươi ra ngoài nói với phụ thân một tiếng, để ngài ấy đợi một lát, ta thay y phục rồi sẽ ra.”
Lục Nhi dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trong thư phòng của Diệp Hàng, hai cha con nói chuyện với nhau vô cùng thân mật.
“Viễn nhi này, việc hôm nay con làm đúng là giải tỏa được nỗi bực tức. Cái gã Vạn Đông Hải tuy lớn đầu mà tính khí vẫn trẻ con đó, giờ chắc đang nhảy dựng hết cả lên rồi? Ha ha ha. Bao năm qua rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn chịu khuất phục như vậy, thật là sảng khoái.” Diệp Hàng cười lớn nói.
Diệp Hàng cười rất vui vẻ, chứng tỏ mấy năm nay đã bị Vạn Đông Hải ức hiếp đến mức sinh ra chút hận rồi. Tuy Diệp Hàng cũng có thể cố gắng chống đỡ, nhưng chưa từng cảm thấy hả hê như hôm nay. Tuy không phải ông đích thân ra tay nhưng dù là con trai hay ông ra tay thì có gì khác nhau?
Nhìn thấy phụ thân cười vui vẻ như vậy, Diệp Viễn cũng cảm thấy rất vui vẻ: “Phụ thân, có thể khiến gã Vạn Đông Hải đó khuất phục là nhờ có thứ đồ mà sư phụ đã trao cho trong giấc mơ, con không dám nhận công này về mình.”
Diệp Hàng khoát tay đáp: “Lúc ở cùng phụ thân con không cần phải khách sáo như vậy, con có được ngày hôm nay phụ thân rất vui. Có điều vẫn phải nhắc nhở con một chút, lão già Vạn Đông Hải này là loại người khẩu phật tâm xà, hôm nay hắn bị một vố như vậy nhất định sẽ nuốt không trôi cục tức này, không chừng sẽ dở trò ngầm gì đó. Con ở trong nhà, ta còn có thể bảo vệ được an toàn cho con, nhưng khi đến Học viện Đan Võ, tay của phụ thân không với tới đó được. Viễn Nhi, hay là chúng ta không theo học ở đó nữa, con hãy ở nhà đi?”
Diệp Viễn cảm thán trong lòng, chẳng trách mà những người trước được chiều chuộng đến mức đều trở thành đồ bỏ đi cả, cách bảo vệ con của Diệp Hàng đúng là quá lợi hại. Diệp Viễn không muốn biến thành chim trong lồng, hắn nhất định phải tới học viện Đan Võ.
“Phụ thân, con muốn trở về học viện Đan Võ. Cho dù con có ở lại thì cũng không thể vĩnh viễn không bước ra khỏi cửa. Tránh được một chốc không tránh được cả đời. Hơn nữa, cứ cho là con ở trong nhà vĩnh viễn không đi ra ngoài thì đời này của con cũng coi như bỏ đi. Dù sư phụ có truyền kĩ nghệ cho con, nhưng không có đối thủ cạnh tranh và kiểm chứng, con vĩnh viễn sẽ không thể trở thành cao thủ được, phụ thân thấy có đúng không?”
Trong mắt của Diệp Viễn, Vạn Đông Hải căn bản không phải là đối thủ. Nếu như ngay cả cửa ải Vạn Đông Hải cũng không qua được, hắn sao có thể đuổi giết tới tiên giới? Chỉ có cách tới học viện Đan Võ cùng các đồng môn tài giỏi giao đấu mới có thể khiến Diệp Viễn càng nhanh chóng trưởng thành. Hơn nữa, cảnh giới cao không có nghĩa là sức chiến đấu mạnh, trong thế giới của tu giả, có rất nhiều những ví dụ về việc lấy yếu thắng mạnh, bông hoa đặt trong phòng kín sẽ không bao giờ trưởng thành được.
Kiếp trước của Thanh Vân Tử chính là một bông hoa được đặt trong phòng kín, tuy cảnh giới rất cao nhưng sức chiến đấu lại vô cùng kém cỏi, đó chính là bởi kinh nghiệm thực chiến quá ít ỏi. Kiếp này trên vai hắn mang mối huyết hải thâm thù, đương nhiên phải bắt bản thân mình rèn luyện một cách thật khốc liệt và quyết đoán.
“Việc này..., con nói có lý, là do phụ thân quá lo lắng cho con. Chỉ có điều con ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện gì, tuyệt đối không được tự mình chịu đựng, nhớ trở lại đây tìm phụ thân. Giống như lần trúng độc gần đất xa trời này của con, người làm phụ thân này không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”
“Phụ thân yên tâm, lần này con có thể đại nạn không chết, sau này cũng không còn ai có thể ức hiếp con nữa”. Lúc này Diệp Viễn để lộ ra sự tự tin mãnh liệt, Diệp Hàng phát hiện, con trai đã trưởng thành thật rồi.
“Tốt! Con trai ngoan của ta! Hai cha con ta phải sợ ai nào? Không phải chỉ là một tên Vạn Đông Hải thôi sao? Tương lai người làm phụ thân này nhất định sẽ di hắn xuống dưới chân!” Diệp Hàng bị con trai truyền cảm hứng, đột nhiên cũng trở nên rất đỗi tự tin.
Diệp Viễn cười thầm, khả năng của phụ thân trong lòng hắn rất rõ, nếu có một ngày ông có thể vượt qua được Vạn Đông Hải cũng tuyệt đối không thể di hắn xuống dưới chân. Đương nhiên, đó là chuyện mà khi bản thân hắn chưa xuất hiện.
Có Diệp Viễn ngày hôm nay, Diệp Hàng muốn dẫm Vạn Đông Hải dưới chân chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Diệp Viễn đang có ý định cáo từ thì Diệp Hàng lại gọi hắn lại, khuôn mặt ông lộ vẻ tò mò: “Đúng rồi, hôm nay con cho người kia uống thuốc gì mà lợi hại vậy? Cảnh giới nguyên khí của con cũng chỉ ở tầng thứ nhất thì sao có thể luyện được đan dược ở tầng cao như vậy?”
Diệp Viễn phát hiện Diệp Hàng cũng là một người đam mê đan dược, hễ gặp các vấn đề về đan dược là sẽ trở nên vô cùng hiếu học. Có vẻ vấn đề này đã khiến ông suy nghĩ cả ngày nay rồi.
Dưới góc độ của ông, thứ độc dược có thể khiến Vạn Đông Hải “đầu hàng chịu trói” nhất định phải là đan dược cấp ba trở lên. Nhưng Diệp Viễn rõ ràng chỉ ở cảnh giới nguyên khí thứ nhất, cảnh giới này chắc chắn không thể luyện ra được đan dược cấp hai, càng không nói đến đan dược cấp ba.
Đây là một nghịch lý, Diệp Hàng nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi. Lúc này khi đã cùng con trai tâm sự xong, ông mới không thể nhịn được mà hỏi Diệp Viễn.
Đối với phụ thân của mình, Diệp Viễn đương nhiên không cần phải giấu diếm, hắn cười đáp: “Phụ thân, tên của đan dược đó là Thốn Tâm Liệt, đó không phải là loại đan dược ở tầng cao gì cả, chỉ là đan dược cấp một thôi. Dựa vào khả năng hiện tại của con, luyện viên đan dược này đã là cực hạn rồi.”
Nụ cười của Diệp Hàng đông cứng lại, đan dược cấp một, sao có thể chứ?
Nếu như câu nói này không phải chính miệng con trai nói ra, có đánh chết ông cũng không tin.
“Đan... đan dược cấp một?” Diệp Hàng nuốt nước bọt, nghi hoặc nói: “Đan dược cấp một sao có thể lợi hại như vậy?”
Diệp Viễn cười lấy ra một tờ giấy, viết ra công thức pha chế Thốn Tâm Liệt lên đó, đồng thời ghi chú lại phương pháp và những điều cần chú ý khi luyện đan dược rồi đưa cho Diệp Hàng.
Diệp Hàng nhận lấy công thức một cách vô cùng cẩn thận giống như đang nhận một thứ rất quý giá.
Diệp Viễn biết, mấy ngày tới e lè sẽ không nhìn thấy bóng dáng của phụ thân nữa....
Danh sách chương