Chương 77
Mặt Jackson cứng đơ, rút thẻ ngân hàng ra từ trong ví, đưa cho Tề Đẳng Nhàn, khuôn mắt như chết cha chết mẹ nói “mật khẩu là sáu số không!”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp giao cho Hoàng Kỳ Bân, sau đó đưa cả thẻ ngân hàng của mình cho hắn, nói “làm phiền Hoàng thiếu gia giúp tôi một chuyện, chuyển tiền vào tài khoản của tôi!”
Hắn cũng không phải là thằng ngu, nhỡ may sau khi Jackson rời đi, trực tiếp đóng băng tài khoản ngân hàng, vậy chẳng phải là một cắc tiền hắn cũng không có.
Hoàng Kỳ Bân đối diện với vị ân nhân này, tất nhiên là không nói hai lời, cầm lấy thẻ ngân hàng liền dùng máy tính xử lý.
” Thị trưởng Hoàng, chuyện ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ ông ấy nói không giữ lời…… Ngoài ra, chúc mừng Hoàng tiểu thư khỏe mạnh trở lại!” Từ Ngạo Tuyết tiếc nuối nói với Hoàng Văn Lãng.
“Từ tổng khách sáo rồi, cô có thể có lòng giúp tôi tìm một vị bác sĩ tôi đã rất cảm động rồi.” Hoàng Văn Lãng cười nói với Từ Ngạo Tuyết, sau đó đích thân tiễn cô rời khỏi nhà họ Hoàng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua điện thoại, phát hiện tiền đã được chuyển vào tài khoản, năm triệu khối vàng đã được chuyển thành nhân dân tệ.
“Tề đại sư, dù sao thì vàng cũng không tiện, tôi giúp cậu đổi tất cả thành nhân dân tệ, tổng cộng là hơn 30 triệu tệ, cậu kiểm tra thử xem.” Hoàng Kỳ Bân trả lại thẻ ngân hàng cho Tề Đẳng Nhàn, cung kính nói.
“Cảm ơn Hoàng thiếu gia giúp đỡ.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Hoàng Văn Lãng mời Tề Đẳng Nhàn ngồi, sau đó bàn chuyện bất động sản Trương Thị.
Bất động sản Trương Thị cuỗm tiền bỏ chạy rồi……” Hoàng Văn Lãng trầm giọng nói, “tôi nghe nói nhà họ Kiều đầu tư vào bất động sản Trương Thị mấy chục triệu tệ?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói “Đúng vậy, tôi từng khuyên bọn họ nhưng bọn họ không nghe.”
Hoảng Văn Lãng cười nói “Vậy nhà họ Kiều cũng coi như là trong cái rủi có cái may, để tôi tiết lộ một thông tin vô cùng có lợi!”
Tề Đẳng Nhàn ngơ ngác, bất động sản Trương Thị cũng đã cuỗm tiền chạy mất rồi, còn có cái nữa mà vô cùng có lợi?
“Bất động sản Trương Thị cuỗm hết sạch tiền bỏ chạy, chỉ để lại miếng đất đang chờ khai phá không đáng tiền, nó là vùng đất đai cằn cỗi của thành phố Trung Hải. Rất nhiều năm trước, đây là nơi cảnh sát chuyên dùng để xử bắn phạm nhân.” Hoàng Văn Lãng lôi tấm bản đồ thành phố Trung Hải ra, vừa chỉ vừa chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, miếng đất này, bất động sản Trương Thị ban đầu chỉ mất một ít tiền để thu mua. Chỉ là, qua rất nhiều năm, Trung Hải vẫn chưa đưa miếng đất này vào quy hoạch, nên vẫn luôn bị bỏ hoang.
Bây giờ bất động sản Trương Thị chạy trốn, miếng đất này bị bỏ lại. Mấy tòa nhà, cửa hàng chưa hoàn thành, tự nhiên cũng sẽ do những cổ đông mới phân chia với nhau.
Nhưng, những tài sản này đều không đáng tiền, căn bản không bù đắp được tổn thất cũng ban cổ đông.
Bất động sản Trương Thị lấy việc vội vàng đưa ra thị trường làm lý do, nói là phát phúc lợi cho nhân viên nội bộ, tăng vốn và mở rộng cổ phần, thông tin này truyền ra ngoài, hút về một lượng tiền lên, phải lên đến mấy tỉ tệ.
Bây giờ bọn họ vừa bỏ chạy, những người bỏ tiền ra mua cổ phần, đa phần đều có ý muốn thắt cổ chết luôn cho rồi.
“Cái tôi muốn nói với cậu là, vận may của bất động sản Trương Thị cực kỳ không tốt…… Bọn họ vừa chạy trốn, thì tỉnh liền triệu tập hội nghị, tỉnh chỉ đích danh Trung Hải đầu tiên, muốn khai phá trọng điểm vào miếng đất này, biến nơi này thành đặc khu thương mại cỡ lớn!”
Tay của Hoàng Văn Lãng, chỉ vào địa danh “thung lũng chết”.