Chương 2105

“Nếu đã như thế… Vậy thì tôi cũng không muốn quản lý tập đoàn Hướng thị nữa, tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ trong tay mình và rời khỏi nơi này! Anh đưa tôi đi đi, đi đến đâu cung được.” Hướng Đông Tình nói với vẻ đau khổ.

“Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn dứt khoát đồng ý với cô ta.

“Thật à?” Hướng Đông Tình khẽ giọng hỏi.

“Ừ.” Tề Đẳng Nhàn trả lời một cách rất nghiêm túc.

Hướng Đông Tình cười cười và nói: “Thôi vậy, như thế thì không phải là tôi nữa. Tôi sẽ không bị những chuyện này đánh bại đâu, cảm ơn anh vì đã có thể về đây thăm tôi, cảm ơn vì đã quan tâm tôi như vậy.”

Hướng Đông Tình đã kiệt sức cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô ta cứ nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn mãi rồi bắt đầu cảm thấy khóe mắt giật giật rồi từ từ mất đi ý thức.

Đợi đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hướng Đông Tình phát hiện người đàn ông đã ở cùng mình suốt cả một đêm đã biến mất không dấu vết rồi.

Sự xuất hiện của hắn giống như một giấc mơ vậy.

Hướng Đông Tình vô thức đưa tay ra sờ gáy mình thì lại phát hiện mái tóc của cô ta đã xõa tung ra rồi, cây bút chì mà cô ta coi như báu vật cũng đã biến mất.

Điều này khiến cho Hướng Đông Tình ngây người trong chốc lát, sau đó kinh ngạc vội vàng ngồi dậy, lật chăn và gối lên để tìm kiếm khắp nơi.

Cô ta không tìm thấy.

Sau đó, cảm xúc vốn đã được điều chỉnh xong của cô ta lại đến bên bờ vực sụp đổ.

Nhưng cô ta lại nhìn thấy tờ giấy note được để lại trên mặt tủ ở đầu giường.

“Tôi đã lấy cây bút chì đi rồi, dù sao thì cũng không thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, tôi cầm nó trong tay coi như là để nhìn vật nhớ người vậy. Đương nhiên là cũng có thể để cô nhớ đến người đã lấy đi cây bút chì của cô là tôi đây.”

“Y(*°▽°*)Y”

Sau đó, ở phía dưới còn vẽ thêm một biểu cảm trông vô cùng đáng khinh…

Hướng Đông Tình có chút điên cuồng, sau đó lại bình tĩnh lại, cô ta nhìn tờ giấy, sau đó mỉm cười và khẽ lắc đầu.

Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì quý giá nhất của cô ta nhưng lại khiến cho cô ta có cảm giác như vừa được giải thoát khỏi một sự trói buộc nào đó.

Cô ta gài cây bút chì ở sau đầu và quấn thành búi tóc, điều đó cho thấy cô ta trân trọng cây bút chì đó đến nhường nào, nhưng chẳng phải nó cũng tượng trưng cho sự trói buộc của nỗi buồn trong quá khứ đối với cô ta hay sao?

Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì của cô ta giống như là để lấy đi sự đau buồn trong quá khứ của cô ta vậy.

Cây bút chì này không chỉ có thể mang theo nỗi buồn mà còn mang theo những suy nghĩ, trăn trở trong những ngày sắp tới nữa.

Hướng Đông Tình nhìn mình trong gương, nhìn mái tóc dài đến vai của mình, cô ta không thể không thừa nhận Tề Đẳng Nhàn rất có mắt nhìn, bởi vì hắn đã từng nói rằng cô ta trông đẹp hơn khi không búi tóc.

Vậy nên, hôm nay ở trong tập đoàn Hướng thị đã xảy ra một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng quái gở.

Hướng tổng hôm nay lại không búi tóc, sau gáy cũng không còn cây bút chì khiến cho mọi người cảm thấy không thể quen thuộc hơn được nữa nữa rồi.

Có điều, chẳng bao lâu sau, tâm trạng vui vẻ của Hướng Đông Tình đã bị người khác phá hoại rồi, có người của phía chính phủ đến tìm cô ta và đã xông thẳng vào trong văn phòng của cô ta.

“Hôm qua có phải cô đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn không?” Người vừa bước vào hỏi cô ta với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hướng Đông Tình cũng vô cùng không tốt.

“Đúng đấy!” Hướng Đông Tình nở nụ cười và trả lời với vẻ sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện