Chương 2088
Đúng thật là thiên đường có đường không chịu đi mà lại cứ phải đâm đầu vào địa ngục không lối thoát mà… Thực sự cho rằng tập đoàn n Đặc thật lòng muốn làm từ thiện hay sao?
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt Đan Liệt cũng xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Giám đốc Tề cũng đến rồi à, đúng thật là bạn cũ mà!”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười và hỏi: “Sao nào? Vẫn còn muốn nói lý lẽ với tôi à?”
Biểu cảm của Đan Liệt ngay lập tức đông cứng lại, khóe miệng khẽ động, cậu ta cười khẩy và nói: “Hy vọng anh sẽ có thể luôn luôn phách lối ở trước mặt tôi như thế này.”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi không thèm để ý đến cậu ta nữa mà cùng Trần Ngư tay trong tay đi vào bên trong đại sảnh của hội trường.
Hội trường này được trang trí khá là tươm tất nhưng cho dù có nhìn thế nào thì cũng toát lên một mùi vị khá là quê mùa. Dù sao thì ở một nơi như Quang Dương, cho dù có làm một bữa tiệc đẹp hơn nữa thì cũng không thể so với những thành phố ở Hoa Quốc như Thượng Hải hoặc Trung Hải được.
Chu Quang Vinh đang ở trong đại sảnh chào hỏi các vị khách với nụ cười nham hiểm điển hình.
Sau khi nhìn thấy Trần Ngư, anh ta bèn đi lên phía trước và nói: “Cô Trần, nghe danh đã lâu! Lần trước đã gặp rồi mà tôi lại không nhận ra cô đó!”
Trần Ngư bình tĩnh nói: “Anh Chu khách sáo quá rồi, tôi là người từ nơi khác mới đến nên còn chân ướt chân ráo, vẫn mong anh Chu sẽ quan tâm nhiều hơn!”
Chu Quang Vinh nở nụ cười, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn không hề có hứng thú với phụ nữ, thế nhưng Trần Ngư vừa mới xuất hiện ở trước mắt này lại khiến cho anh ta có cảm giác như mùa xuân đang nảy mầm vậy.
“Chẳng trách cậu Tạ lại muốn có được cô ấy đến như vậy, quả nhiên, bốn chữ quốc sắc thiên hương không phải là thổi phồng!” Chu Quang Vinh thầm nghĩ trong lòng.
“Đồ Phu đã bị mình mua chuộc và bàn bạc xong chuyện hợp tác rồi.”
“Có lẽ là cô ấy vẫn ỷ vào việc mình có Đồ Phu làm chỗ dựa nên mới không thèm đặt mình vào trong mắt, cho dù Thượng Quan Kinh Đào đã chết rồi nhưng cô ấy vẫn dám nhận lời mời để đến địa bàn của mình.”
Chu Quang Vinh nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi cười nói: “Vị này chính là giám đốc Tề có đúng không? Trần gia giấu anh kĩ thật đấy, đến lúc quan trọng rồi mới cho lộ diện.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Anh Chu khách sáo rồi, tôi chẳng có tài cán gì cả nên mới không được trọng dụng ở Trần gia, lần này cuối cùng cũng bắt được cơ hội tốt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn để cơ mặt cử động khớp với chuyển động của đôi môi, giảm thiểu sơ hở đến mức thấp nhất để tránh cho Chu Quang Vinh nhìn ra việc hắn đang cải trang.
Chu Quang Vinh phá lên cười, phất tay một cái rồi nói: “Mời hai vị vào chỗ ngồi nhé, bữa tiệc từ thiện sắp sửa bắt đầu rồi đây.”
Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư bèn tìm lấy một chỗ để ngồi xuống.
Trần Ngư hỏi: “Có nhìn ra cái gì chưa?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Xung quanh có rất nhiều người có trang bị vũ trang đang ẩn nấp trong bóng tối, một tốp là lực lượng vũ trang tư nhân của tập đoàn n Đặc, một tốp là người của Đồ Phu. Nói một câu thật lòng, với tình hình như thế này, cho dù có là tôi thì chắp thêm cánh cũng không thoát nổi!”
Võ công đã ngấm vào máu rồi thì không sợ súng, nhưng nếu nhiều súng thì lại là một câu chuyện khác.
Tất cả những nỗi sợ đều đến từ việc không đủ hỏa lực.
“Gia tộc Thượng Quan bây giờ đã thành rắn mất đầu rồi, nếu như diệt trừ được thêm Chu Quang Vinh nữa thì tập đoàn n Đặc cũng sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Tạ gia đứng phía sau Chu Quang Vinh cho dù tay có dài hơn nữa thì cũng không dám với tay đến tận đây đâu.” Trần Ngư mỉm cười và nói, cô ấy ghé sát vào trước mặt Tề Đẳng Nhàn và khẽ giọng nói.