Phượng Nguyệt Hi lắc đầu, đan dược quá quý trọng phụ thân vẫn nên giữ cho bản thân mình thì tốt hơn.
Nhưng cánh tay vừa muốn đưa ra liền bị Phượng Thiên mạnh mẽ giữ lại, biết suy nghĩ của nữ nhi, gương mặt hắn liền trở nên hòa hoãn.
“Con cứ cầm lấy đi, ở chỗ của ta cũng không thiếu, chỉ là một khỏa Hồi Xuân đan cũng không phải ta không bỏ được.”
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy cũng không tiếp tục từ chối, nàng cẩn thận đem đan dược cất vào giới chỉ.

Chỉ là phần ân tình này nàng nhất định sẽ không quên.
Lúc này Phượng Thiên mới hài lòng, hắn phất tay, ra hiệu nàng rời đi trước.
“Tuy vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể chủ quan, con về Tây viện trước đi mọi chuyện ở đây để ta lo.”
Phượng Nguyệt Hi gật đầu, biết phụ thân có chuyện cần giải quyết nàng cũng không nán lại, trước khi đi còn không quên cảm tạ tứ thúc, dù sao hôm nay nàng có thể bình yên mà rời đi công lao đều thuộc về tứ thúc.
Rời khỏi đại sảnh, Phượng Nguyệt Hi từ trong giới chỉ lấy ra một khỏa đan dược trị thương cấp thấp, ngồi xếp bằng, bình tĩnh nuốt vào đan dược.
Ngoại trừ cánh tay, vết thương những nơi khác cũng không nghiêm trọng, chỉ là dùng hết linh khí nên cơ thể mới dẫn đến tình trạng suy kiệt, chỉ cần sử dụng đan dược hồi phục linh khí là được còn về Hồi Xuân đan những lúc nguy cấp còn có thể dùng làm bùa bảo mệnh, sử dụng để hồi phục linh khí thật sự quá phí phạm.

Sau khi khôi phục ba thành linh lực, Phượng Nguyệt Hi mới thở nhẹ một hơi, nghĩ đến thực lực của Trương Hạo xem ra nàng còn xem nhẹ hắn.

May mắn một đòn cuối cùng có tứ thúc ra tay nếu không… Hậu quả nàng cũng không dám nghĩ đến…
Phượng Nguyệt Hi hạ mí mắt, thực lực không bằng người, cảm giác thật không dễ chịu.
Xem ra Mê Ảnh Sâm Lâm nàng không thể không đi.
Hơn nữa kịch độc trong người nàng nhất định phải nhanh chóng chữa trị, không thể nói chuyện thật sự quá bất tiện.

Nguyên liệu luyện đan đã đầy đủ chỉ còn thiếu duy nhất một gốc Huyết San Hô, không biết Đan Dược các có thể lấy ra Huyết San Hô không? Nhân tiện còn có thể bán nốt số đan dược còn lại trong người.
Quyết định xong, Phượng Nguyệt Hi tiếp tục khoanh chân xếp bằng, nhắm chặt hai mắt chữa thương.
Sáng hôm sau, khi linh khí trong cơ thể bắt đầu ổn định, Phượng Nguyệt Hi ôm theo hi vọng đi đến Đan Dược các.
Vừa đến nơi, hai đại hán canh giữ trước cửa thấy Phượng Nguyệt Hi, biết nàng quen biết Hàn trưởng lão, thái độ càng thêm cung kính.
“Cô nương, người đến tìm Hàn trưởng lão sao?”
Phượng Nguyệt Hi gật đầu.
“Cô nương, bên này, mời người đi theo ta.”
Một đại hán lập tức khách khí dẫn Phượng Nguyệt Hi đi lên lầu hai, đứng trước căn phòng của Hàn trưởng lão, hắn cung kính lễ phép gõ cửa.
“Trưởng lão, vị cô nương lần trước đến tìm ngài.”
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, nhìn thấy Phượng Nguyệt Hi, Hàn Lương vui mừng nói.
“Nha đầu, ngươi tới thật đúng lúc, vào đây để ta giới thiệu cho ngươi một người.”
Phượng Nguyệt Hi trong lòng mang theo nghi hoặc, cùng Hàn Lương trở lại căn phòng.
Vừa bước vào Phượng Nguyệt Hi liền trông thấy một gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm.

Nam nhân y phục chỉnh tề, ước chừng hai ba tuổi, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, cả người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, tuy làn da có chút trắng bệch nhưng lại không hề ảnh hưởng đến nhan sắc mà còn làm nên một cỗ phong tình khác lạ.
“Thiếu chủ, đây là vị cô nương ta nhắc tới.”
Thiếu chủ?
Phượng Nguyệt Hi trong lòng âm thầm cảm thấy kinh ngạc, người này địa vị hẳn là không thấp, nếu không Hàn Lương cũng không cần phải cung kính như vậy.
Khoát khoát tay, ánh mắt ngưng tụ trên người Phượng Nguyệt Hi, Liễu Mộ Phong lại cười nói: “Ngươi là người đã giúp Đan Dược các hoàn thành Bổ Nguyên đan?”
“Nha đầu, vị này chính là chủ nhân của Đan Dược các Liễu Mộ Phong, cũng chính là Liễu Vân đại sư mà mọi người hay nhắc tới.”
Liễu Vân đại sư!
Cái tên này toàn bộ Nguyệt quốc có ai là không biết, không nghĩ đến Liễu Vân đại sư lại là một nam nhân mới hơn hai mươi tuổi, nàng còn tưởng là một lão già hơn sáu mươi đâu.

Kiếm Hiệp Hay
Phượng Nguyệt Hi gật đầu, sau đó chắp tay hành lễ.
“Không cần phiền toái như vậy, ngươi ngồi xuống đi.” Liễu Mộ Phong mỉm cười nói.
Phượng Nguyệt Hi thần sắc bình thản, tiến lên đối diện với Liễu Mộ Phong ngồi xuống.
Đáy mắt Liễu Mộ Phông không khỏi âm thầm tán thưởng, chỉ thấy, Phượng Nguyệt Hi bộ dáng tự nhiên trấn định.


Cả người yên lặng toát lên một khí chất đặc biệt.
Loại khí chất này, coi như ở trên người Vương gia, Hoàng tử, hắn cũng chưa từng thấy qua.
“Nếu ta đoán không sai ngươi chính là Phượng Nguyệt Hi, nữ nhi của Phượng tướng quân đúng không?”
Phượng Nguyệt Hi sắc mặt ngưng trọng, đáy mắt giấu không được vẻ kinh ngạc.

Nàng biết dựa vào thế lực của Đan Dược các muốn điều tra thân phận của một người không phải là chuyện khó.

Nhưng hiệu suất này cũng không khỏi quá nhanh đi, còn chưa bao lâu thân phận của mình đã phơi bày.
“Cô nương không cần phải căng thẳng, người đến Đan Dược các đều là khách quý, thân phận của ngươi ta cũng không bận tâm, chỉ là không nghĩ tới thiếu nữ trong lời đồn cùng nguời trước mặt lại khác xa đến vậy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện